Giam Cầm Sinh Mệnh

Chương 20: Trở Lại Thành Phố



Trước ngày cô chuẩn bị rời khỏi thành phố S, đêm đó cuối cùng cô cũng đã hiểu cái nào không thể nói cái nào không thể chọc. Không nghĩ anh điên cuồng không khác gì chó sói bị bỏ đói lâu ngày, anh làm cho cô quay như chong chóng, hét cũng không được mà khóc cũng không xong.

Sáng cô rời giường chân vừa chạm đất liền run lên, Lục An Tràm nuốt nước bọt cố gắng thả lỏng người bước vào phòng tắm.

Sắp đi xa một thời gian nên cô tranh thủ nhìn hai đứa nhỏ một lát.

Mai Cẩn Nghiêu ngồi đọc tài liệu ngoài vườn, kế bên là hai cậu bé nằm trên chiếc xe đẩy, anh khẽ buông tài liệu xuống, nâng tay nhìn đồng hồ, vừa giương mắt lên liền thấy bóng dáng thướt tha uyển chuyển đang đến đây.

Hôm nay cô mặc trên người chiếc sơ mi trắng, còn mở hai cúc để lộ xương quai xanh quyến rũ ra bên ngoài, phía dưới đóng thùng với chiếc váy đen đuôi cá có chút ôm body, váy dài che đậy đi đôi chân nhỏ trơn bóng mê người bên trong. Cô vừa đi vừa đưa tay vén lọn tóc ra sau tai, chân váy cũng bị gió ảnh hưởng không ngừng lay động, do cô đi đối mặt với tia nắng nhìn cô hiện giờ vừa ngọt ngào ấm áp làm tim người nhìn muốn tan chảy.

Mai Cẩn Nghiêu có chút khó chịu trong người, lúc cô chỉ là cô nhóc nhìn cô nhỏ nhắn xinh xắn đơn thuần, sau khi sinh cô lại xinh đẹp hơn còn trở nên nảy nở mị hoặc, tựa như tiểu hồ ly đuôi nhỏ dùng sắc để quyến rũ người khác.

Cô bước lại nhìn hai đứa nhỏ đang mở mắt nhìn, sau đó đá chân nhếch môi nhỏ lên, Lục An Tràm không chống cự được tay điểm lên môi hai đứa: "Hai đứa vui vẻ thế à."

Thấy thế trong lòng anh càng khó chịu hơn, không chờ đợi kéo tay cô để cô ngồi trên đùi mình: "Sao em không gần gũi với anh?"

Lục An Tràm xoay mặt qua, hất cằm với anh: "Đêm qua gần gũi vẫn chưa đủ?"

"Chưa đủ, với em chưa bao giờ thấy đủ.", Mai Cẩn Nghiêu nhìn chằm chằm cô nghiêm túc nói.

Cô thở dài áp mặt lên ngực anh: "Xong việc sẽ về ngay thôi."

Anh không nói gì, chỉ ôm chặt lấy cô, tham lam hít mùi hương hoa lan trên cơ thể cô, mặt anh không ngừng cọ da thịt ở cổ.

Bị cọ nên cô có chút ngứa ngáy, tay đẩy nhẹ đầu anh ra: "Đừng nghịch, em sắp phải đi rồi."

Vừa dứt lời đôi môi cô bị cướp lấy một cách mạnh bạo, cô hoảng hốt trợn mắt lên.

Mai Cẩn Nghiêu luyến tiếc mút môi cô càng sâu, hôn đến khi cô thở đứt quãng anh mới buông tha, mắt sâu thẳm nhìn đôi mắt mong lung trong lòng: "Nhanh về."

Cô nằm trong ngực anh thở phì phò, nghe xong liền gật đầu.

Mai Cẩn Nghiêu đứng ngoài sân bay, phía sau là thuộc hạ đang ôm hai cục nhỏ bên hông, cô nựng má hai đứa, đột nhiên lại không muốn rời đi chút nào, cô rầu rĩ ngón tay nhẹ điểm hai chiếc mũi cao: "Ở với ba phải ngoan, xong việc mẹ sẽ về với hai con."

Lục An Tràm nói vài câu sau đó xoay người lại dang tay ôm người đàn ông lạnh lùng đứng bên cạnh: "Anh cũng phải ngoan đó."

Anh xoa tóc cô, nhẹ giọng: "Ừm, sẽ ngoan ngoãn đợi em về."

Vì thời gian giới hạn cô buồn bã buông người anh ra, cô không ngại trước mặt nhiều người mà thể hiện tình cảm với anh, đôi chân đang mang đôi cao gót màu trắng hơi nhón lên, gương mặt cô đưa đến môi hôn chụt một cái vào môi anh, liền nhanh chóng lui người lại cong môi ngọt ngào, tay vẫy vẫy với anh.

"Bái bai chồng nhé!"

Trợ lý Từ gật đầu với ông chủ một cái, liền cầm vali đi theo sau bà chủ.

Mai Cẩn Nghiêu nhìn bóng dáng đi vào trong, cô khẽ ngoái đầu lại cười cười với anh còn nói lẩm bẩm "yêu anh" sau đó đắc ý nhướng mày, cuối cùng bóng dáng tươi cười đã biến mất, anh có chút nhíu mày người tràn gập mất mát, mắt thu lại khẽ nhìn qua hai cục nhỏ trên tay thuộc hạ của mình, người có chút bất lực.

"Đi thôi."

Hai đứa nhỏ này mẹ nó đi nó lại không khóc không la, thường ngày thì khóc không ai dỗ được, sau hôm nay lại ngoan đột xuất, nếu như khóc một đứa thôi vợ anh thế nào chả nén lại một ngày. Nghĩ đến làm anh càng bực mình, người vô cùng khó chịu, đến nhìn thấy hai đứa nhỏ có hơi chướng mắt, không phải là con của anh thì đã trực tiếp ném nó đi cho khuất mắt rồi.

Sau khi ngồi trên máy bay cô thở nhẹ ra một hơi, vừa rồi không phải cô không thấy đôi mắt lạnh lẽo sắc bén kia trống trải đến thế nào, nhớ lại ánh mắt hiu quạnh của anh cô trái tim cô có chút đau.

"Trợ lý Từ trước đây ông chủ vẫn luôn như thế sao?"

"Vâng, cuộc sống của ngài ấy rất vô vị cả người cũng nhạt nhẽo, sáng công việc tối cũng công việc, thật sự ngài ấy rất cô độc."

Nghe trợ lý Từ nói cô cũng biết điều đó, nên có chút lo lắng: "Từ đâu mà lại trở thành con người máu lạnh như thế?", Giết người thứ mà cô chưa từng dám làm, nhưng anh lại làm điều đó.

Trợ lý Từ đáp: "Thần khi đi theo ông chủ thì ngài ấy đã là như vậy, con người ngày ấy rất khó đoán, thần đã theo bên cạnh nhiều năm nhưng lại không hiểu được suy nghĩ của ông chủ, trừ những chuyện được đề cử hằng ngày của ông chủ thì ai cũng nắm rõ, còn việc ngoài lề thì không."

Lúc trước cô thấy hối hận vì đã tin người đàn ông lạ, nhưng thời gian lại thay đổi con người, tuy cô thay đổi từ sự căm thù chuyển sang yêu anh, dù cho biết anh là người độc ác tàn nhẫn đến thế nào đi chăng nữa thì cô cũng không hối hận vì đã trao trái tim cho anh.

Hiện tại cô cảm thấy cuộc sống rất hạnh phúc, có người yêu cô lại có hai đứa con nhỏ của mình, như thế là quá hạnh phúc rồi. Dù trước đây anh cô độc thế nào thì giờ anh đã có cô và con trai nữa, cô dần sẽ khiến anh thấy ấm áp và hạnh phúc, sẽ chữa lành trái tim lạnh lẽo trong người anh.

...

Thành phố B.

Bước ra khỏi sân bay, Lục An Tràm tháo kính râm nhìn xung quanh những ngôi nhà cao tầng trước mặt, xe cộ qua lại hai bên đầu đường, sau một năm quay lại chẳng có gì thay đổi cả, cô hít nhẹ một hơi quay người lại: "Đã tìm khách sạn rồi đúng không?"

Trợ lý Từ gật đầu: "Vâng."

Nghe lời căn dặn kỹ càng của ông chủ, phải bám sát bảo vệ an toàn cho bà chủ, nên trợ lý Từ đặt một phòng sát bên cạnh bà chủ.

"Tôi có thể sắp xếp được, cậu về phòng nghỉ ngơi một lát đi.", Tuy xưng hô như thế cô cũng khá gượng gạo, vì trợ lý Từ cũng lớn tuổi hơn cô, đáng lý ra cô phải xưng hô "anh em" mới đúng, nhưng vì ông chủ lạnh lùng kia lại không thể cho thuộc hạ cấp dưới mở miệng không cung kính.

Sau khi cô vào phòng, liền móc điện thoại ra, khi mở máy lên cô mới bắt gặp nhiều cuộc gọi nhỡ, sau đó là tin nhắn.

[Tràm Tràm em đến nơi chưa?]

[Bên đó lạnh thì nhớ mặc nhiều áo vào, còn không được thì quay trở về anh cho em ôm để sưởi ấm.]

"...".

[Tràm Tràm con khóc.]

[Tràm Tràm con nói nhớ mẹ.]

"...", Hai thằng bé chỉ mới một tuổi thôi, làm sao biết nói, bịa chuyện.

[Tiểu Tràm Tràm anh nhớ em rồi.]

Lục An Tràm đọc hết tin nhắn, vẫn không tin đây là người đàn ông mặt lạnh gửi cho cô, có chút buồn cười mà đỡ trán, cô nhấn vào màn hình.

"Anh sao vậy?"

Máy đã bắt, nhưng đầu dây bên kia vẫn im lặng, cô rất kiên nhẫn chậm rãi lặp lại lần nữa: "Sao thế anh?"

"Ừm.", Giọng trầm thấp thốt ra nhẹ nhàng như làn gió.

Bên đây cô chỉ nghe thế mà đã có chút thất thần: "Con khóc à?"

"Ừm."

Lục An Tràm liếm liếm môi: "Giận dỗi? Không phải chuyện này đã nhất trí trước rồi sao? Với lại hằng đêm cùng anh giao dịch trao đổi thể xác rồi mà?", Cô cũng không muốn nhắc chuyện ngại ngùng này làm gì, do thấy thái độ nhạt nhẽo của anh khi nói chuyện làm cô nhịn không được, nên ngứa miệng.

"Vậy thì đã làm sao?", Mai Cẩn Nghiêu cười khẽ nhưng lại không thấy vui vẻ gì: "Muốn trao đổi thế xác cùng em như nào cũng không đủ."

Cô hoảng loạn giật mình không thôi, môi mấp máy một lát mới nói: "Rốt cuộc anh muốn như thế nào mới thoả mãn đây?"

"Muốn em.", Lời dứt khoát.

Lục An Tràm xoa mắt, cô nằm xuống giường, thoải mái thở nhẹ ra một hơi, sau đó mới nói tiếp: "Muốn thì đợi em trở về."

Hai bên bắt đầu trầm mặc, số giây trên màn hình vẫn nhảy liên tục, Lục An Tràm không nỡ tắt máy nhưng duy trì thế này cô không biết nói gì, anh thì lại kiệm lời nữa.

Cuối cùng người bại trận là cô, do vừa xuống máy bay nên cô có hơi mệt, giọng uể oải: "Được rồi, anh bận công việc gì thì mau đi làm đi, em muốn ngủ một lát."

"Ngoài bận nhớ em ra anh có thể làm gì khác?"

Lục An Tràm hít sâu một hơi, giọng từ từ kiên nhẫn đến không kiên nhẫn: "Chú Cẩn Nghiêu à, chú có thể nào đừng nói thế nữa có được không? Chú cứ làm như thế cháu cảm thấy mình độc ác máu lạnh mà bỏ chồng bỏ con vậy."

Mai Cẩn Nghiêu điềm tĩnh đáp: "Không phải sao?"

"Trời ạ, không có bỏ, em sẽ nhanh chóng trở lại mà. Không có bỏ rơi anh và con, tuyệt đối không có!", Cô còn lớn tiếng nhấn mạnh câu cuối, làm sao cô lại bỏ một người chồng như anh, còn cả hai đứa nhỏ trắng trẻo đẹp trai kia nữa, một người là chồng cô hai người nhỏ kia là con cô, chín tháng mười ngày là ruột thịt xương máu, cô bỏ bằng cách nào được?

Giọng nam trong điện thoại nghiêm lại: "Ừm."

"Em cúp nhé?"

"Ừm."

Cô dò hỏi lần nữa cho chắc ăn: "Em cúp thật đấy nhé?"

"Ừm.", Thái độ người đàn ông bên kia vẫn như một.

Lục An Tràm bĩu môi: "Tạm biệt.", Câu vừa dứt cô liền ấn ngón tay lên màn hình, nhưng chưa được ba giây điện thoại lại rung lên, mày nhướng nhìn vào điện thoại nhưng lại không nghe.

Sau khi đã reo hết bài nhạc chuông thì dừng lại, tiếp đó là âm thanh tin nhắn vang lên.

Cô thong thả cầm điện thoại lên.

[Sao không nghe máy?]

[Em bơ anh?]

[Không hỏi han cũng không nói nhớ anh, em cứ thế mà nói câu tạm biệt sao?]

Rõ ràng là cô bảo cúp máy mà?

[Em chỉ hỏi con, vậy còn anh? Sao em không nói gì?]

Lục An Tràm có chút tức cười, gọi thì lại giữ một mặt kiệm lời, lại chỉ "ừm" là xong, sau khi cúp máy thì lại nhắn tin trách vấn cô.

[Chú!]

...

Mai Cẩn Nghiêu nhìn chữ "chú" đầy dáng vẻ tức giận của cô gái, chờ đợi một hồi thì đọc chữ kế tiếp xuất hiện.

[Cháu ngủ...]

Anh nhìn xong đôi mắt trầm xuống, ném điện thoại đi, nghiến răng nhưng sau đó lại bị chọc giận cho đến tức cười. Dám làm lơ anh.

Đột ngột tiếng khóc trong phòng vang lên cắt ngang sự tức giận của anh, Mai Cẩn Nghiêu đứng lên nhìn hai thằng nhỏ nằm trên giường, thằng anh thì khóc còn thằng em thì cười khanh khách.

Mai Cẩn Nghiêu híp mắt, nghiêm giọng: "Im lặng hết đi."

Thoáng một cái hai đứa liền dừng lại, khoé miệng mếu máo, cặp mắt mở to nhìn chằm chằm ba mình, thật hung dữ!

"Mẹ hiện tại không ở đây, ba sẽ ném hai đứa ra ngoài đường bất cứ lúc nào."

Hình như hai cậu bé nghe được, "ô ô ô", gọi lên vài tiếng sau đó trở nên ngoan ngoãn đến lạ thường.

Có mẹ ở đây thì ba sẽ im lặng không nói gì, mẹ không ở đây thì bọn trẻ sẽ bị ba hung dữ đe doạ.

Đối với việc gần gũi với bọn trẻ thì chỉ có cô, còn anh thì rất hạn chế, mỗi lần anh ôm vào thì lặp tức đi ngay vào phòng tắm để rửa sạch. Mai Cẩn Nghiêu thật sự cho là đời này chỉ có cô mới chạm được vào người anh cũng chính cô duy nhất mới tiếp xúc da thịt với nhau, cũng chỉ cô là anh không bài xích.

Do bóng ma tâm lý thời thơ ấu quá lớn đối với anh, cho nên căn bệnh sạch sẽ này nó đã ngâm sâu vào máu vào xương tủy, việc này không thể một ngày liền sẽ hết, có khi nó sẽ đi hết một đời người. Dù sao cũng đã theo bên người hai mươi sáu năm, con số cũng không nhỏ, thuốc uống cũng vô dụng, bác sĩ tâm lý cũng hết cách, nhưng sau đó anh đã gặp liều thuốc an thần chí mạng của mình.

Bác sĩ tâm lý cũng trao đổi, do cảm xúc tình cảm dâng lên, vì người mình yêu nên chạm vào sẽ không có bài xích. Lúc ấy Mai Cẩn Nghiêu lần đầu bị thiếu nữ chưa vị thành niên câu mất hồn phách, đến trái tim cứ thế mà chứa bóng người trong đó, và rồi mọi thứ đều như anh mong muốn.

Mai Cẩn Nghiêu xoa trán, phải mất ngủ một thời gian rồi, có cô bên cạnh giấc ngủ anh sẽ rất tốt, được ôm cơ thể nhỏ bé mềm mại trong lòng, đôi lúc được móng vuốt nhỏ của tiểu hồ ly cào nhẹ vào lòng anh, như vậy đã khiến anh nhũn ra. Hiện giờ trong căn phòng chỉ ngửi được mùi thơm của hoa lan còn sót lại bay thoang thoảng trong căn phòng, như thế anh vẫn không thể thỏa mãn được, thật sự muốn được cô đến gần dựa vào lòng ngực anh mở miệng câu dẫn.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thần Ẩn
2. Đại Mạc Hoang Nhan
3. Kiềm Chế Là Không Thể
4. Rời Khỏi Đạo Giáo, Tôi Lên Hương
=====================================

Người cuối cùng khó chịu đi vào phòng tắm, Mai Cẩn Nghiêu rửa mặt để tỉnh táo lại, nhớ lại những trận ân ái trong phòng tắm của hai người, nghe tiếng rên khe khẽ yết ớt của cô gái, anh híp mắt lại cúi đầu xuống tiếp tục tạt nước lạnh vào mặt mình.

Lục An Tràm này muốn đòi mạng anh mà.