Giam Cầm Sinh Mệnh

Chương 32: Tắt Thở



Người thức dậy đầu tiên chính là cô, nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay của anh, rón rén đặt chân xuống giường, nhìn lại một lớn hai nhỏ vẫn còn ngủ, bỗng cô ngắm khung cảnh này cảm thán tặc lưỡi một cái. Ba cái chiếc nhan sắc này, quả là tuyệt phẩm!

Cô vội buột tóc lên, nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi thay đồ mới bước ra, Lục An Tràm đi đến cạnh giường, nhẹ khom lưng xuống chu môi thổi thổi vào tai anh, giọng mềm mại khẽ gọi.

"Chồng ơi~", Cô vẫn thổi tiếp: "Cẩn Nghiêu dậy thôi anh."

Mai Cẩn Nghiêu bỗng mở mắt, thấy được gương mặt cười rạng rỡ của cô, anh khàn giọng hỏi: "Sao dậy sớm thế cô bé?"

Cô ngồi xuống chồng tay lên đầu giường, kê mặt gần mà nhìn anh: "Em không buồn ngủ."

Anh vươn tay bẹo má cô: "Không ngủ được liền đi quấy nhiễu người khác?"

Môi cô cong lên cười hì hì: "Không phải, chỉ là gọi anh dậy nhìn em thôi, em phải đi chụp rồi."

Mai Cẩn Nghiêu khẽ nhìn ra sắc trời: "Giờ chưa đến bảy giờ ai mà làm việc?"

"Có em đây.", Lục An Tràm đưa tay sờ mặt anh, đồng thời nói: "Đi sớm, với lại ánh bình minh vẫn còn nên phải chụp sớm cho cô người mẫu kia."

Anh vội dang tay ôm lấy cô, mặt áp vào ngực cô cọ nhẹ: "Ừm, nhớ ăn sáng."

"Vậy em đi đây.", Cô vò đầu anh rối bù lên hết rồi mới mãn nguyện mà dừng lại.

"Hôn một cái nào."

Lục An Tràm bĩu môi: "Còn chưa đánh răng."

Mày anh chau lại: "Chê bẩn?", Tay anh để sau ót cô kéo xuống gần mặt mình, nói tiếp: "Cưới nhau hơn bốn năm, từ đâu đến chân em anh đều hôn qua lưỡi cũng liếm qua hết ngóc ngách, giờ em lại chê bai nụ hôn buổi sáng với chồng mình?"

Bỗng cô nghẹn không nói được gì, cuối cùng bị sắc làm cho mê muội liền bại trận, cô mổ nhẹ lên môi anh: "Được chưa?"

"Vẫn chưa được."

Thế là cô mổ vài cái nữa, mặc kệ được hay chưa cô cũng đẩy anh ra mà đứng dậy: "Đợi anh nói câu được rồi thì bình minh chắc không còn mất."

Cô xoay người với lấy cái máy ảnh, tay giơ lên vẫy vẫy với người đang nằm trên giường, đi qua đưa mắt nhìn hai đứa con một lát mới mở cửa rời đi.

Vừa bước ra sảnh thì liền gặp Minh Thành và Trịnh Vãn Phương đang ngồi ăn sáng cùng với tổ trưởng, tổ trưởng cũng đã nhìn thấy cô liền giơ tay lên.

"Bên này."

"Chào buổi sáng."

Lục An Tràm kéo ghế ngồi xuống, đáp lại Minh Thành một tiếng: "Chào buổi sáng."

"Mọi người ăn nhanh đi, nếu không chụp được bình minh thì chúng ta dựa vào ánh nắng buổi sáng này để hoàn thành ảnh chụp cho buổi sáng hôm nay."

Sau khi ăn xong, Lục An Tràm đứng ngoài bờ biển đợi người mẫu ảnh đến, trong lúc mọi người về phòng để chuẩn bị đồ đạc của mình thì cô ngồi chỉnh lại cấu hình của máy ảnh.

Trịnh Vãn Phương đi ra chỉ thấy có một người ở đây, cô quay lại nhìn xung quanh xác định không có ai mới tiến lại gần.

"Minh Thành thích cô."

Nghe được giọng nói từ đằng sau, Lục An Tràm buông máy ảnh trong tay xuống, thì người đã xuất hiện trước mắt cô, cô nương theo ánh sáng nhìn lên.

"Cô Trịnh đang nói với tôi sao?"

"Ở đây của tôi và cô thị còn có người thứ ba sao?"

"Có.", Lục An Tràm tỏ ra thần bí nói nhỏ: "Là người mà cô không nhìn thấy được."

Trịnh Vãn Phương giật mình vội nhìn xung quanh, nghe tiếng cười cô mới biết mình bị chơi khăm, tức giận chỉ biết túm chặt lấy tay mình.

"Tôi thích Minh Thành."

"Đột nhiên nói với tôi làm gì, đó là việc của cô.", Lục An Tràm không nhìn cô ta, mà lo chỉnh máy ảnh của mình.

"Nhưng cậu ấy lại thích cô."

Tay cô khựng lại, một lúc sau ngẩng đầu lên: "Nhưng tôi không thích người của cô."

Người của cô, là Minh Thành sao, Trịnh Vãn Phương cười chua chát, từ lúc nào cậu ấy là của cô chứ? Chỉ có cô thầm đương phương người ta, nhưng mà cậu ấy lại không thích cô.

"Tất cả cũng tại cô."

Lục An Tràm nhíu mày đứng lên: "Liên quan gì đến tôi?"

"Nếu cô không xuất hiện thì cậu ấy đã chấp nhận lời tỏ tình của tôi rồi."

"Tại sự xuất hiện của tôi?" Lục An Tràm hời hợt cười: "Vậy tại sao cô không nói sớm? Để đến lúc tôi vào làm ở công ty thì cô liền thổ lộ, theo như tôi nghĩ nó không nằm ở tôi, nguyên nhân nằm ở tình cảm người đó không dành cho cô mà thôi."

Trịnh Vãn Phương như bị chọc điên lên, cô ta tức giận quá túm lấy Lục An Tràm mà lôi xuống biển.

"Cô định làm gì?"

Nước biển làm ướt quần áo cả hai, thấy cô ta ngày càng đi xa hơn, Lục An Tràm giật tay lại: "Cô bị điên sao?!"

Trịnh Vãn Phương đẩy người xuống nước, cô cầm chiếc kéo giấu ở thắt lưng ghì lấy đầu Lục An Tràm thẳng tay cắt đi một đoạn tóc: "Minh Thành nói tóc mày đẹp, tao sẽ cắt bỏ chúng, để cho Minh Thành sẽ không thích mày nữa."

Bị mấy một khúc tóc cả người Lục An Tràm đơ ra, nước ngang bụng mình mà cô không thấy lạnh bằng bị mất đi mái tóc dài mà cô nâng niu.

Trong lúc thấy gương mặt người kia bơ phờ mà cô thích thú, liền nhanh tay nhấn lấy đầu người nọ xuống nước.

Sử việc xảy ra được một nhân viên bắt gặp vội chạy vào bên trong.

"Không xong rồi! Xảy ra chuyện rồi!"

Đoàn người nhiếp ảnh dừng lại, tổ trưởng trong đội lên tiếng hỏi: "Chuyện gì mà gấp gáp như vậy, từ từ nói."

Cô thở hồng hộc chỉ tay ở bãi biển: "Chị Trịnh với An Tràm đang đánh nhau ngoài kia, đã vậy bọn họ lôi nhau xuống biển đánh!"

Đoàn người giật mình nhanh chân chạy ra.

Mai Cẩn Nghiêu cùng ăn sáng với hai đứa con, tai vô tình nghe thấy cũng đẩy ghế mà chạy nhanh ra. Hai cậu nghe tên mẹ mình mà cũng nhảy xuống ghế chạy theo sau lưng ba mình.

Hai người đôi co với nhau, đột nhiên thấy người kia không động đậy nữa, Trịnh Vãn Phương sợ hãi mà buông tay ra, cô đẩy nhẹ người kia: "Lục An Tràm... Cô đừng giả vờ."

Không thấy động tĩnh, nhìn người úp mặt nổi trên mặt nước, đầu cô ong ong một tiếng, vội vươn tay kéo người vào bơ, lúc cô đưa tay lên mũi thì đã không còn thở nữa.

"Aaa! Tôi... Tôi không biết gì hết! Không phải tôi, cố ý đâu!"

Sau khi mọi người đến đã bắt gặp một màn như vậy: "Cô giết người?!"

Trịnh Vãn Phương đứng lên, mặt trắng bệch lắc đầu: "Không! Không... Tôi chỉ doạ cô ta thôi... Không có cố ý giết cô ta đâu!"

Mọi người thấy cô gái nắm bất động trên bãi cát, vội đến thử hơi thở nhưng đã không còn.

"Tắt... Tắt thở rồi."

Minh Thành đơ người mà nhìn qua Trịnh Vãn Phương, cuối cùng không nhịn được quát lên: "Cậu làm gì hết hả?! Có phải tôi không đáp lại tình cảm của cậu thì cậu liền ra tay giết chết người tôi thích sao! Trịnh Vãn Phương tôi không ngờ cậu lại độc ác đến vậy."

Nghe không còn thở cả đám người cũng hoàn toàn đơ ra.

Mai Cẩn Nghiêu chạy đến đã thấy cô gái của mình cả người ướt nhẹp nằm ở đó, anh vội xông đến quỳ xuống bên cạnh cô.

"Tràm Tràm.", Tay đưa lên mũi thấy cô không còn thở anh cứng đờ người, vội vằng đưa tay ấn ngực cô: "Em nghe anh nói không?"

Thấy sự xuất hiện của người đàn ông lạ mặt mọi người thoát chốc im lặng đứng nhìn.

Mai Cẩn Nghiêu bóp mũi cô tiến hành hô hấp nhân tạo, nhưng chẳng có hiệu quả, cả tay anh run rẩy hết lên: "Lục An Tràm em không tỉnh lại anh sẽ chết theo em."

Ấn càng mạnh vào ngực cô nhưng chỉ nhận lại sự im lặng, Mai Cẩn Nghiêu không bỏ cuộc, anh không tin tiếp tục hô hấp nhân tạo cho cô: "Tỉnh lại đi mà em, Tràm Tràm em không nghe anh nói gì sao?"

Mai Cẩn Nghiêu dừng tay lại, cả người như tuyệt vọng, bàn tay run không ngừng nhẹ áp lên gương mặt lạnh băng của cô, lý trí của anh như sắp điên lên, vội ôm lấy đầu cô.

Hai người vừa chạy đến thấy ba đang ôm mẹ khóc, hai cậu đứng bất động, sau đó anh em ôm nhau khóc nức nở đến tiếng gọi mẹ cũng không nói ra được.

Lục An Tràm bỗng run nhẹ đôi mí, cô không ngờ là anh sẽ khóc đến hai đứa con trai của cô nữa, nghe tiếng khóc đáng thương càng khiến người ta đau lòng không thôi, trong thời khắc này cô muốn cười cũng không được mà khóc cũng không dám khóc.

"Anh... Cái đó em... Thật ra không sao."

Giọt nước mắt rơi xuống, Mai Cẩn Nghiêu khựng người lại, từ từ rũ mắt nhìn xuống người trong lòng mình, bắt gặp con mắt to tròn đang chớp chớp với anh, sau đó phát hiện ra điều gì đó, trán anh liền nổi lên ba vạnh đen: "Lục, An, Tràm.", Từng chữ từng chữ một anh nghiến răng mà gọi lên.

Lục An Tràm cũng rùng mình mà nuốt nước bọt, cô nhanh chóng vuốt bờ vai anh: "Đừng... Đừng lớn tiếng."

"Em dám đem mạng sống của mình ra đùa giỡn?", Nói rồi anh đứng, cụp mắt nhìn xuống cô: "Em thấy có vui không?"

Cô vô tội lắc lắc đầu: "Không vui."

"Không vui mà em còn dám hành động như vậy!"

Mọi người nghe tiếng lạnh lùng của người đàn ông này mà sợ hãi không kém, nhưng thấy Lục An Tràm không sao cũng thở nhẹ trong lòng. Mọi ánh mắt đang đổ dồn vào người đàn ông cao ráo đang đứng trước mặt bọn họ, đều đáng chú ý đến là rất đẹp trai, thật sự rất đẹp, cực phẩm, làm người mẫu ảnh thì còn gì bằng.

Hai đứa nhỏ cũng dần ngừng không, cũng nhận định ra là trò đùa của mẹ, hai người cũng giận không kém gì ba mình.

"Em... Em xin lỗi mà."

Mai Cẩn Nghiêu xoay mặt ngẩng đầu hít sâu kiềm chế cơn giận dữ trong người mình, rồi lại đưa mắt nhìn cô, giọng trở nên rất nghiêm nghị, giống như lạnh lùng dạy lại đám người trong công ty mình, cả người đều toát lên hơi lạnh băng và âm u.

"Lục An Tràm có phải em thấy anh ngày thường cưng chiều em hết mực, thành ra em đâm ra nhàn rỗi quá không có gì để làm, liền đem mạng sống của mình ra đùa cợt cho vui đúng không?"

Lục An Tràm mím môi cô cúi đầu: "Không phải, em không có ý đó.", Giọng cô yếu xìu nói, thật ra cô chỉ định dọa Trịnh Vãn Phương để cô ta về sau sẽ không bày ra chuyện với cô mà thôi, xui thay anh lại ra đây, thấy thế cô mới diễn tới luôn, nhưng cũng bất ngờ vì anh khóc, lúc ấy cô cũng nằm đơ người ra luôn.

"Thật ra như thế còn nói không có, em ngứa đòn lắm đúng không? Em có tính anh đánh tét mông em không?", Mai Cẩn Nghiêu híp mắt, cảnh cáo cô.

Mọi người nghe cũng nhức nhức cái tai, cảm thấy hai người này có cái gì đó rất mờ ám.

Lục An Tràm nâng tay kéo nhẹ ống quần của anh, mắt đáng thương ngước lên: "Em lạnh, đừng lớn tiếng nữa được không?"

Anh mím môi rũ mắt xuống, cuối cùng bất lực thở dài một hơi, liền khom người bế cô lên, lạnh lùng nói: "Còn có như vậy lần sau anh sẽ đánh em không thương tiếc gì."

Cô gục đầu xuống nghe anh dạy dỗ, chỉ gật đầu không đáp.

Trịnh Vãn Phương cuối cùng cũng thở ra được, nhưng mà chưa gì có bốn ánh mắt nhỏ kia bắn về phía cô, làm cô không khỏi giật mình.

Hai cậu lườm xong, co chân chạy đến đi theo sau ba với mẹ.

"Người đàn ông kia là ai?"

Ông chủ biên nhất thời rơi vào trạng thái tĩnh lặng, theo như ông không nhìn lầm người vừa rồi là ông chủ của Châu Tinh, tập đoàn lớn nhất ở đây, hầu hết địa bạn đều là người đó nắm giữ trong tay, do trước đây đi theo những vị lớn làm ăn nên ông cũng đã gặp qua vài lần, đúng là khí chất lạnh lùng đó không lẫn vào đâu được. Ông thắc mắc tại sao Lục An Tràm lại quen biết với vị lớn Châu Tinh này.

Minh Thành nắm chặt tay nhìn thấy cô gái mình thích nằm gọn trong lòng người đàn ông khác, cả người nhất thời không có hứng làm việc liền quay trở lại phòng, để dịp chắc chắn sẽ tỏ tình với cô, nhất định sẽ khiến Lục An Tràm trở thành bạn gái mình, nhưng nhớ lại vừa rồi người đàn ông lạ mặt còn hô hấp nhân tạo cho cô, làm cả người cậu thật khó chịu.

Có vài người nhân viên nữ nhảy dựng lên vì sự đẹp trai của người đàn ông vừa rồi, tức giận lên đẹp trai hết phần thiên hạ, nhưng mà lạnh lùng sắc bén như thế thật sự có chút đáng sợ.

Lục An Tràm ngồi trên giường được anh đứng phía sau sấy tóc, cô liếm môi: "Anh thấy không cô ta ganh ghét mà cắt đi mái tóc đẹp của em, còn ấn đầu em xuống nước nữa, em mới liền nghĩ ra kế sách chỉ muốn cho cô ta một bài học thôi."

"Nếu muốn em có thể nói về anh, anh sẽ cho người chăm sóc cô ta, chuyện em đem mạng sống của mình ra cược thật rất đáng phải được dạy dỗ lại.", Mai Cẩn Nghiêu nói xong, tắt máy sấy tóc, nhìn mái tóc dài ngang lưng quần của cô đã bị cắt đi, hiện giờ nó chỉ nằm gần vai nhưng tóc lại không được đều.

Nghe cho người chăm sóc cô ta là cô đã thấy ớn lạnh, thôi cô không ngu dại gì mà nói với anh, sợ thật sự anh lại giết thêm mạng người nữa.

Lục An Tràm đưa tay sờ tóc mình, rồi quay người lại rầu rĩ nói thầm: "Nhìn em xấu lắm không?"

Anh đặt tay lên đỉnh đầu cô, xoa nhẹ, thấp giọng dỗ dành: "Không xấu chỉ là mái tóc thôi, gương mặt em vẫn xinh đẹp vì thế em cạo trọc cũng đẹp."

Đang buồn muốn thối ruột mà anh nói câu đó xong cô không buồn nổi mà bật cười: "Cạo trọc cũng đẹp nữa sao?"

Thấy cô cười rồi, anh cũng nhẹ người mà gật đầu.

Mai Cẩn Thừa nói: "Ba nói đúng đó mẹ, mẹ không có cọng tóc nào vẫn rất xinh đẹp, nếu thật sự mẹ không có tóc thì sờ cái đầu trọc cũng rất là đã tay."

"Em ngậm miệng lại.", Mai Cẩn Đồ đá vào chân người kế bên, lên tiếng nhắc nhở.

Lục An Tràm không cũng biết nên vui hay nên buồn, nhưng mà thằng bé nó khen cô như không khen vậy, cô thở dài lắc đầu: "Em phải cắt tóc lại mới được, mai đi làm mọi người sẽ cười em một trận."

"Nghỉ làm, qua công ty anh.", Mai Cẩn Nghiêu sờ tóc cô.

Lục An Tràm nhăn mày, đưa tay xoa ngực mình: "Vừa rồi anh ấn mạnh, giờ đau quá."

Nghe vậy, anh nắm lấy tay cô, đưa lòng bàn tay ấm áp mình lên nhẹ nhàng xoa cho cô, rồi lặp lại lần nữa: "Đến công ty anh làm."

Cô bỗng cúi đầu yên lặng, trong thời gian đấu tranh tư tưởng chính bản thân thì cuối cùng cô cũng ngẩng đầu lên: "Thật sự không phải là em không muốn, nhưng mà trong truyện tiểu thuyết thông thường nam chính làm chủ tịch, còn nữ chính đến công ty của nam chính làm, sau đó thân phận yêu đương của họ bại lộ rồi thì có người ganh ghét mà hãm hại nữ chính.", Nói đến đây Lục An Tràm thở dài: "Em sợ mình sẽ giống như vậy."

Mai Cẩn Nghiêu búng nhẹ vào trán cô: "Em bớt đọc mấy thứ linh tinh đi, nếu không muốn công khai thì không công khai đừng có bịa chuyện mà nói."

Lục An Tràm ôm lấy eo anh, ngửa đầu híp mắt cười hì hì: "Anh hiểu em nhất.", Muốn chắc ăn cô nói lần nữa: "Em đến công ty anh cũng được, nhưng mà em không muốn bị để mắt đến đâu."

Biết cô không muốn công khai thì anh sẽ không ép, dù sao chuyện gia đình của anh cũng không cần để người ngoài bận tâm đến làm gì, với lại anh cũng không muốn vợ mình bị những ngôn từ mà trấn áp, cho nên cô muốn như thế nào thì là thế đó.

"Được, theo ý em."

Lục An Tràm gật đầu, sau đó vội vàng nói: "Quên nữa, anh cũng không thể vì chuyện tranh chấp vừa rồi của em mà hại người khác đó, có nghe thấy không?"

Mai Cẩn Nghiêu im lặng một lát, nhắm mắt cho qua: "Được, anh sẽ không tuỳ tiện hại người khác."

Thấy mọi thứ đã êm xuôi thì cô mới thở phào nhẹ nhõm, chắc chuyện cô giấu người ở đây cũng sẽ bại lộ chi bằng ngày mai tự đầu thú với chủ biên và tổ trưởng vậy, sau đó tiện thể nộp đơn xin nghỉ việc.