Giam Cầm Sinh Mệnh

Chương 35: Tức Giận



Lục An Tràm nghe cuộc điện thoại từ số máy lạ, cả người cô như muốn phát điên, đùng đùng lục tìm gã già mưu mô kia.

"Mai Cẩn Nghiêu!"

Trợ lý Từ nghe được tiếng hét tức giận của bà chủ mà giật mình liền ngước mắt nhìn ông chủ.

"Cậu ra ngoài trước đi, chuyện đó nữa bàn bạc lại sau."

Lục An Tràm hùng hổ bước vào thư phòng, hai tay đập mạnh xuống bàn làm việc, mắt trừng lớn nhìn kẻ xảo quyệt này: "Lần trước ba em có đến biệt thự mà anh lại cho người đuổi ông ấy về đúng không?"

Mày anh bắt đầu nhíu sâu xuống: "Ông ta mách lẻo với em?"

Mặt cô tức giận đến đỏ bừng, nghiến răng nói: "Anh giỏi lắm Mai Cẩn Nghiêu."

"Chỉ mới gặp một chút chuyện liền vội vã qua đây để tìm em giúp đỡ, không phải kẻ tốt lành gì, tốt nhất em đừng nên gặp ông ta, sẽ phiền phức."

"Ba em xảy ra chuyện gì?!", Thấy anh không trả lời cô càng nôn nóng thêm: "Mau nói nhanh cho em!", Nói đến đây miệng kia không hé răng cô tức giận đi vòng qua, cầm lấy tay anh cắn mạnh xuống.

Mai Cẩn Nghiêu híp mắt nhìn chằm chằm đỉnh đầu cô, cũng không nói lời nào, đến rút tay cũng sợ làm răng cô đau, cho nên để mặc cho cô cắn.

Không thấy anh tránh né hay phản ánh câu nào, cô buông ra, gương mặt ngày càng giận dữ đến đỏ bừng bừng lên, cuối cùng chỉ nói được một câu: "Quá đáng!"

"Nếu ông ta điện mách với em thì em điện tự hỏi ông ta đi."

Lục An Tràm chợt nhớ, cũng đúng sao cô không điện hỏi ông, ở đây giằng co với anh làm gì, cô nhìn qua anh lên tiếng cảnh cáo: "Tối anh không được ngủ chung với em."

Mai Cẩn Nghiêu nhìn cô đã đi rồi, lời ở cổ họng không thể thốt ra, anh buông cây bút trên dựa lưng vào ghế, tay nâng lên ấn nhẹ huyệt thái dương.

Sau khi nghe ông nói hết ra mọi chuyện cô cũng an tâm thở nhẹ: "Nếu ba không xảy ra chuyện gì là tốt rồi."

Đột nhiên ông bên kia trách móc cô mấy năm nay không về thăm ông, nên ông mới bay qua bên đó muốn gặp cô và cháu ngoại nữa.

Mấy năm trước cô có hứa với ông sẽ rảnh về thăm, nhưng từ lúc đi đến nay cô chẳng về lại: "Xin lỗi ba, đợi một thời gian nữa con sẽ dẫn cháu về cho ba thấy."

Ông Lục đáp rồi cúp máy, sau khi Lục An Tràm rời đi thì ông cũng đã ly hôn với vợ mình, còn đứa con gái thì cũng vì thế theo bà ta. Chuyện này ông vẫn chưa nói cho lục An Tràm biết, cũng vì quá nhớ con gái nên ông đến tận thành phố S để tìm, đứng trước căn biệt thự hoành tráng ông cũng ngỡ ngàng, nghĩ lại chỉ có khí chất đó của cậu con rể kia mới có thôi.

Từ ngày ly hôn với bà ta không có ngày nào ông được yên ổn, tài sản trong nhà ông cũng chia một phần cho bà ta. Như vì cớ nào hàng tháng liền đến moi tiền từ ông cho bằng được, đến con gái ruột cũng như mẹ nó mà không nghĩ tình nghĩa cha con, đến khi ông không chịu nổi cũng dọn nhà đi, nhưng cũng bị hai mẹ con bà ta tra ra, trước đây ông phụ tình một người giờ mới bị quả báo thành ra thế này, giờ phải sống cô độc không ai nương tựa, từ công ty trở về nhà không khác gì ở một cái nghĩa trang lạnh lẽo.

...

Tối đó Mai Cẩn Nghiêu vừa bước chân vào phòng thì một cái gối bay thẳng vào mặt anh.

"Ai cho anh vào đây?"

Hiện tại cô vẫn còn vì chuyện đó mà chưa hết giận, cô không hiểu tại sao anh lại hiềm khích với ba cô như vậy, ông đã đến đây tìm cô nhưng anh lại không cho vào, đã vậy còn giấu với cô chuyện ông đến đây, không phải ba nói thì người này sẽ giấu cô cả đời.

Mai Cẩn Nghiêu thản nhiên đi vào, kéo chăn nằm xuống giường.

"Đi ra!", Cô đưa chân đạp anh.

Lục An Tràm càng đạp thì anh vẫn nằm như cũ mà không nhúc nhích, nghe lời nói cô như gió thoảng qua tai, thật chất không hề để tâm đến lời mắng chửi của cô.

"Em hỏi anh rốt cuộc ba em đã làm chuyện gì mà anh lại như vậy?"

Mai Cẩn Nghiêu nhắm mắt, miệng hé mở: "Không có nguyên nhân gì, chỉ là không thích."

Nghe xong cô hít vào một hơi thật sâu kiềm chế cơn giận mình xuống, sau đó đứng lên đạp vào chân anh một cái nhảy xuống giường.

"Đi đâu?", Mai Cẩn Nghiêu mở mắt nhìn cô.

"Anh không đi thì em đi!", Nhanh tay đóng cửa cái rầm liền qua phòng hai đứa nhỏ.

Hai anh em nằm trên giường nhưng vẫn chưa ngủ, thấy bóng dáng ai bước vào thì lập tức ngồi dậy.

"Tối rồi mẹ còn vào đây làm gì?"

Lục An Tràm ngồi xuống giường, nói: "Hôm nay mẹ muốn ngủ cùng hai đứa."

"Không được, mẹ về phòng đi."

Đầu cô nghiêng sang, mắt nhìn chằm chằm vào hai thằng con mình: "Đến mẹ mà tụi con cũng không chứa chấp?"

"Không thể chứa.", Mai Cẩn Đồ nói tiếp: "Mẹ ngủ ở đây ba sẽ gây khó dễ cho anh em con, cho nên mẹ về phòng đi cho tụi con được những ngày sống yên ổn."

Không ngờ đến hai thằng con cũng không cho cô ngủ chung, thế là cô không nói không rằng nằm xuống: "Đó là chuyện của các con không liên quan đến mẹ."

Mai Cẩn Thừa gãi đầu, liền rời giường mở cửa ra khỏi phòng, cũng lúc đó gặp ba đang đi đối diện, cậu khẽ gọi: "Ba."

Mai Cẩn Nghiêu nằm trên giường trằn trọc không yên, cuối cùng cùng không chịu được mà đi ra kiếm cô, thấy thằng bé đứng đối diện, mày anh vẫn chưa giãn ra, hỏi: "Giờ này con ra đây làm gì?"

"Ba vào kêu mẹ về phòng đi, con và anh bị phá không thể nào ngủ yên được."

Lục An Tràm không hề biết được đứa con trai nhỏ nó lại đi nói với anh khiến gương mặt u ám đang đứng trước cửa phòng mà lên giọng ra lệnh cho cô.

Cô làm ngơ lời nói anh, xoay lưng lại ôm gối ôm vào lòng khép mắt lại.

"Em có nghe anh nói gì không?", Thấy người trên giường vẫn cứng đầu, mày anh nhăn lại trực tiếp bước đến giường ôm cô lên.

Lục An Tràm mở mắt, đang nằm trên cánh tay anh không ngừng giãy giụa: "Không muốn, không muốn ngủ với anh!"

Hai cậu nhìn màn này mà đau đầu không thôi, đợi ba mẹ ra khỏi phòng mới đóng cửa lại.

"Chốt cửa lại, nếu mẹ có qua thì đừng mở.", Mai Cẩn Nghiêu dặn dò hai đứa nhỏ mới bế cô gái đang không ngừng vũng vẫy kia về phòng.

"Xấu xa! Em không muốn nằm kế anh."

Hai bên quai hàm anh cắn chặt, mắt híp lại rũ xuống nhìn cô: "Em mà con nghịch ngợm nữa anh lấy cà vạt trói em lại!"

Mặc anh đưa ra những lời uy hiếp gì thì cô vẫn một mực ở trong lòng anh cựa quậy: "Buông em xuống!"

Mai Cẩn Nghiêu để cô ở dưới xoay người khóa cửa lại, rồi không thương tình ném chìa khóa tay đi, liền xoay người thấy cô từ giường nhảy xuống, bước chân mới nhanh đến nắm tay cô kèo vào phòng thay đồ, bàn tay với lấy cà vạt trực tiếp chế trụ hai tay cô trói lại.

"Anh... Anh làm gì? Không được!"

Anh siết lấy dây cà vạt kéo một cái thẳng lên đỉnh đầu cô, ép sát cô vào tường, cơ thể anh cũng áp vào không khe hở, chóp mũi tiến đến gần, ngửi được mùi thơm tinh khiết từ người cô lan tỏa ra, anh kê sát đến nghe nhịp hô hấp dồn dập từ phía cô không ngừng.

"Tức giận đến như vậy?"

Ngực cô phập phồng lên xuống, mặt tránh né anh, còn chẳng thèm đáp lại anh câu nào.

Mai Cẩn Nghiêu hôn nhẹ lên sườn mặt cô, dần trượt xuống cái cổ, gặm nhấm một lút lại dời lên tai cô, vươn lưỡi vào trong mà ngoáy.

"Anh tránh ra.", Cảm nhận tai vừa nóng lại ẩm ướt cô khó chịu mà xoay mặt qua không cho anh cơ hội làm tiếp.

Hai gương mặt song song đối diện với nhau, hơi thở nóng hổi không ngừng từ bên phái nam lấn át đến. Lục An Tràm trừng mắt, nghiến răng nói: "Tối nay anh dám làm gì thì em sẽ càng tức giận hơn."

"Ừm.", Mai Cẩn Nghiêu liền áp môi lên đầu lưỡi chen đi vào, môi lưỡi đan xen nhau lời nói cũng như thế cất lên: "Hiện tại em đã giận vì thì anh sẽ cho em tức giận hơn."

Lục An Tràm không ngờ anh lì lợm đến vậy, mặc cô vặn vẹo thân thể thì môi anh vẫn không chịu buông tha cho cô, lúc này cô nâng chân định đá vào hạ bộ anh nhưng lại bị bàn tay lớn túm lấy sau đó còn ghì chặt chân cô kéo sát đến khiến cho hai bộ phận nhạy cảm ở dưới cọ vào nhau.

Bàn tay thon dài hành động, từ ở phía sau mông vểnh kia lướt lên đi vào trong áo, đẩy áo ngực cô lên cao, năm ngón tay đặt lên bầu ngực mềm, anh đang dây dưa môi lưỡi với cô mà hơi thở cũng than nhẹ, bàn tay hết sức thoải mái mà nhào nặn đôi gò bồng mềm mại này, ngón tay còn miết nhẹ trêu ghẹo đỉnh hồng khiến cho chúng cứng lên.

Sau phá trình giằng co với nhau, quần áo nữ rơi lả tả ở dưới, Lục An Tràm vẫn chưa được cởi trói, ánh mắt mơ mơ màng màng nhìn người trước mặt quần áo vẫn còn chỉnh tề, chỉ có mình cô là khoả thân mà thôi.

"Lão già khốn kiếp."

Mai Cẩn Nghiêu thở gấp ngẩng đầu nhìn đôi mắt mê ly phủ ánh nước long lanh trong mắt cô, làm cơ thể anh vì thế mạnh mẽ phản ứng mạnh. Tay chân gấp gáp cởi quần áo mình ra, cơ thể trần trụi dí sát vào da thịt cô.

Sau lưng là tường men lạnh lẽo, nhưng ở phía trước lại bị một cơ thể áp vào dâng lên một trận nóng hừng hực không ngừng lan dần.

"Cởi trói."

Mai Cẩn Nghiêu vòng cả hai tay ôm chặt lấy cô, mặt chen vào cổ, hơi thở gáp không ngừng phun ra da thịt cô, khàn giọng đáp: "Không cởi."

Đột ngột cơ thể cô bị nhấc bổng lên giữa không trung, cô hết hồn theo bản năng hai chân câu chặt vào thắt lưng anh, khiến cho h.u.y.ệ.t nhỏ và c.ô.n t.h.ị.t vô ý mà cọ xát vào nhau.

Bị cô cọ làm cho kích thích hơi thở anh ngày càng nặng nề hơn, vội ngửa đầu tìm kiếm môi cô, đồng thời cả hai ngã xuống giường, anh đè lên cô, môi gắt gao quấn chặt với nhau, lưỡi đỏ gia tăng một cách mạnh mẽ, còn mạnh bạo đem lưỡi xâm nhập vào sâu khoang miệng cô, rồi rút ra sau đó tiếp tục xâm lấn, môi lưỡi hoà làm một không tách rời ra, tiếng giao giữa lưỡi và nước bọt của cả hai không khỏi phát ra tiếng. Vì cảnh xuân của thân thể quấn nhau trên giường không rời, làm căn phòng trở nên nóng bức.

C.â.y g.ậ.y to lớn vẫn lắc lư ở bắp đùi non của cô gái, nó có vẻ phình to ra, bàn tay lớn nháy mắt đã đi xuống dừng lại con bướm nhỏ phía dưới mà vân vê rồi miết nhẹ nó.

Lục An Tràm thoải mái híp mắt lại, tiếng than bị đôi môi của người ở trước đã nuốt trọn hết, hai người hôn môi đã rất lâu rồi nhưng anh vẫn chưa chịu buông, cô còn có thể cảm nhận nó đã sưng lên rồi. Nhưng giờ cô lại không quan tâm chuyện đó, hồn phách cô bị ngón tay anh làm cuốn đi mất, cảm giác khoái cảm làm cô lơ lửng trên bầu trời mây trắng xóa, như đầu óc cô vị dục vọng anh mang đến cũng trống rỗng đi.

"Chạch chạch", Âm thanh môi lưỡi phát ra rất lâu, ngón tay đang xoa xoa kia bỗng di chuyển xuống, nhanh chóng cắm một ngón tay vào vánh thịt mềm mại bên trong, bỗng người dưới thân ưỡn lên, anh theo đó vừa hôn vừa cắm thêm một ngón, hai ngón tay dần đi sâu vào khuấy đảo hang động ẩm ướt.

Đôi môi anh vừa tách ra, tiếng rên lập tức bật ra cùng với tiếng thở dốc từ cái miệng nhỏ của cô gái phát ra, đôi mắt Mai Cẩn Nghiêu đã bị nhiễm một màu đỏ tươi của dục vọng, thằng đề của anh vì cô vợ này bành trướng to hơn không có ý định mềm xuống, mồ hồi trong suốt từ trên trán chảy xuống, ngón tay anh bên trong đảo càng nhanh.

"Dừng... Lại em, em không được."

Mai Cẩn Nghiêu liền rút hai ngón tay ra khỏi người cô, tiếp đó là gập hai bên chân trắng nõn để chúng co lại manh rộng ra, kế tiếp anh nhìn vào nên tư mật được anh an ủi đang róc rách chảy nước, ánh mắt nhìn vào ngày càng sầm xuống, cuối cùng thời khắc đem c.â.y g.ậ.y đau cắm vào một tia điện chạy từ dưới chân lên đến não, làm hơi thở dốc khẽ dừng từ từ để cảm một trận tê dại khắp tứ chi bên trong người, quả nhiên sau bao nhiêu năm anh cắm vào trong đây vẫn sướng đến khó tả.

"Ư...ư.", Hai đôi gò bông theo nhịp cắm rút ở dưới mà lắc lư cuồng nhiệt.

"Anh... Mẹ bà... Nó!"

Anh vội đặt ngón tay lên cái môi nhỏ: "Em không ngoan, sao lại chửi anh như thế?"

Càng vặn vẹo cơ thể thì lại giúp cái thứ kia đâm càng sâu hơn, cô thở dốc chồm người lên nhìn xuống dưới, thấy vật thể nóng bỏng không ngừng rút ra cắm vào bên trong.

"Nằm yên nào.", Hai tay ấn vai cô xuống, đột nhiên anh cũng đè lên người cô, tay luồn ra sau gáy, ôm chặt lấy cô đem mặt vùi vào cổ cô.

"Kêu ra đi Tràm Tràm.", Hơi thở nặng nhọc từ cổ cô phát ra.

"Không."

Anh vẫn một mực nỉ non thuyết phục cô: "Ngoan nào gọi chồng đi."

"... Không gọi."

Mai Cẩn Nghiêu cắn cắn cái cổ cô: "Đừng nháo, gọi tên anh đi em."

Cô cắn chặt môi, nhất quyết không gọi là không gọi.

Thấy cô cứng đầu, anh hơi rút ở dưới ra sau đó lại đâm mạnh vào: "Không gọi anh làm chết em."

Di chuyển của anh ngày càng nhanh, cô hé môi khó khăn nói: "Đừng... Sâu quá... Em không chịu nổi."

Anh liếm láp làn da cô, phun hơi nóng ra giọng mê người dụ dỗ: "Ngoan chút nào kêu tên anh đi."

Nếu như cô không gọi người này càng làm tới, không còn cách nào mới cắn răng gọi: "Cẩn Nghiêu... Nhẹ lại anh."

"Một lần nữa."

"Cẩn... Cẩn Nghiêu..."

Ngay sau đó tốc độ liền giảm lại, anh chỉ thong thả nhẹ nhàng mà đẩy hông vào, không thề tốn một chút sức lực nào, thay vào đó cảm thấy khoái cảm sung sướng truyền khắp cả người.

Đôi môi khẽ hôn chóp mũi cô, dần lướt đi dọc xuống men theo cái khe ngực cô vươn lưỡi liếm xung quanh, kế đó là hôn lên nụ hôn đỏ ở bầu ngực rồi mới ngậm nó vào, nhẹ nhàng mút l.i.ế.m đầu v.ú. Bàn tay kia không yên phận mà vuốt ve đường cong mượt mà trên người cô, nhào nặn gò bông bên kia khiến cho chúng đầy dấu tay anh để lại, đến mông vểnh trơn mịn năm ngón tay bóp lấy thích thú không muốn dừng.

"Đau... Đau."

Thấy mày cô nhăn lại anh lập tức dừng ngay, vội vã hỏi: "Sao thế em?"

"Tay... Tay anh."

Mai Cẩn Nghiêu nhìn lên mới thấy khuỷu tay mình đang đè lên tóc cô, anh giật mình nhấc ra, nhanh chóng xoa đầu cô: "Anh xin lỗi.", Những ngón tay nhẹ nhàng luồn vào tóc ngắn dùng đầu ngón tay ấn nhẹ vào da cô, nhẹ giọng hỏi lại: "Em còn đau không?"

Cô lắc đầu sau đó nhăn mặt: "Rút ra... Quá nóng."

Đôi môi dán lên má cô hé môi ra ngậm lấy, rồi nói: "Không lấy.", Sau đó buông ra hôn chụt lên môi cô: "Đã hết giận anh chưa?"

"Giận thêm gấp ngàn lần!"

Dứt lời hông anh liền luân động như sóng biển ập đến, khiến cô hét lên một tiếng cũng không thể, mỗi một giây một phút đều kéo cô luân hãm cùng với anh.