Giam Cầm Sinh Mệnh

Chương 4: Sự Lựa Chọn



Bác sĩ vừa bước vào thì bị đuổi về, tuy không hiểu nguyên nhân nhưng cũng xoay người đi về.

Lục An Tràm được đặt ngồi trên chiếc giường màu đen, cô lướt qua một vòng phòng ngủ lớn này, không dám nhìn lâu nhanh chóng thu mắt lại.

"Cởi áo ra."

Bỗng chốc cô giật mình, sợ hết hồn hết vía, mặt thoáng xanh xao, cô nhanh chóng nắm chặt áo mình người lùi về phía sau đầu giường, vẻ mặt ngày càng sợ hãi.

Mày khẽ chau lại, nhưng mặt của Mai Cẩn Nghiêu không biểu lộ gì nhiều, hờ hững lặp lại lần nữa: "Muốn tôi cởi?"

Lục An Tràm lắc đầu lia lịa: "Chú... Như vậy là phạm pháp! Cháu chưa đủ mười tám!"

Cô sợ người này nghe không rõ, cố tình hét lớn hơn.

Mai Cẩn Nghiêu xắn tay áo lên, để lộ đường gân xanh trên cánh tay mình, những khớp xương bàn tay lộ rõ rệt.

Nhìn bàn tay to lớn của người đàn ông, ngón tay rất thon và dài, nhìn người nọ chống bàn tay xuống giường. Sắc màu có thể phân biệt rất lớn, bàn tay người này lại trắng khi chạm xuống chiếc ga giường đen, càng phân biệt rõ hơn rất nhiều, nếu không làm người mẫu bàn tay thật đáng tiếc.

Mai Cẩn Nghiêu khom người, chống một bàn tay xuống giường, tay còn lại không chần chừ mà nắm lấy cẩn chân nhỏ của thiếu nữ mạnh bạo kéo lại.

"Aaa!"

Do bị kém mạnh chiếc váy thiếu nữ không yên phận bị xốc lên, phơi bày bắp đùi nhỏ trắng nõn như bông tuyết, chiếc quần lót màu trắng thấp thoáng ẩn hiện bên trong. Sắc mặt Mai Cẩn Nghiêu thoáng chốc liền thay đổi, vành tai nóng ran lên, anh vội buông tay khỏi chân cô, mắt liếc nhìn sang chỗ khác.

Lục An Tràm phát hiện biểu hiện của người đàn ông, cô nhìn xuống người mình kinh ngạc không thôi, vội kéo váy xuống.

Trong phòng không có một động thái gì, Mai Cẩn Nghiêu nhìn xuống thì thiếu nữ e thẹn gục đầu xuống dưới, do lần đầu thấy anh có chút không thích ứng được, cảm giác lạ xuất hiện trong người anh nhanh chóng tan biến, vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ hiện trở lại.

"Tôi nói cởi áo.", Giọng nói lạnh lùng không kiên nhẫn.

Lục An Tràm sợ hãi nước mắt ứ ở khoé mắt nãy giờ liền rơi xuống, cô cắn răng không để nức nở thành tiếng, đầu vẫn như cũ mà cúi thấp, bàn tay nhỏ run rẩy cởi cúc áo đầu tiên xuống, từng cúc một được cởi ra hết. Cô nắm chặt áo lại không vội kéo xuống, nước mắt tí tách nhỏ xuống vài giọt dính lên chiếc váy, không nghe lời người này, hắn thế nào cũng giết chết cô.

Đột ngột cằm bị bàn tay nắm lấy, cô bị bắt ngẩng đầu.

Mai Cẩn Nghiêu đưa tay lau nước mắt đang chảy xuống gò má hồng của cô gái, giọng có chút đe doạ: "Có biết từ đầu chặn đầu xe tôi, thì mạng sống của cô đã nằm trong lòng bàn tay tôi.", Nói đến đây mặt anh cúi gần đến, hơi thở mị hoặc thở ra: "Từ khi cô chạm vào người tôi cô đã trở thành người của tôi rồi, cơ hội trốn thoát tuyệt đối không dễ dàng."

Đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào đôi mắt long lanh ánh nước kia, mặt anh trở nên ma mị nguy hiểm làm cho người khác khiếp sợ không thôi.

Mai Cẩn Nghiêu buông cằm cô ra, đứng thẳng dậy: "Thu nước mắt lại cho tôi."

Nghe lời cảnh cáo, răng cô cắn chặt môi, kìm nén nước mắt lại, ánh mắt oán giận nhìn người đàn ông kia.

Không phải anh không bắt gặp ánh mắt chứa đầy thù hận kia, Mai Cẩn Nghiêu chẳng quan tâm, anh trực tiếp không muốn chờ đợi kéo áo cô gái xuống. Cơ thể trắng nõn hiện ngay trước mắt, nhìn cái áo lót màu trắng đang che đậy hai quả bông gòn trắng phía bên trong, có chút nhỏ.

Bị ánh mắt dò xét của người đang đứng trước mặt làm cơ thể Lục An Tràm nóng ran lên, ánh hồng nhạt dần xuất hiện khắp người cô.

"Nằm xuống."

Cô không nói lời nào, người sợ hãi nghe theo nằm xuống, đầu cô đang suy nghĩ đến nhiều phân cảnh không trong sáng, nếu thật sự cô bị c.ư.ỡ.n.g b.ứ.c, thì cô chết cho xong!

Bỗng một trận mát lạnh ở bụng kéo suy nghĩ cô trở về, Lục An Tràm giật mình mắt cúi nhìn xuống, mới thấy ngón tay người đàn ông đang chạm lên vết xước trên bụng cô, hình như đang bôi thuốc cho cô.

"Ngoan ngoãn nghe lời tôi, nếu cô có ý định bỏ trốn tôi lập tức giết chết cô."

Giọng nói bình thản không pha lẫn ý gì, nhưng lại khiến người ra cảm thấy rùng rợn, ý tứ cảnh cáo rất rõ ràng, trái ý chỉ có nước là chết.

Cô không đáp cũng chẳng gật đầu, chỉ nằm nó yên lặng cho người kia bôi thuốc, lúc này lòng cô thở nhẹ nhõm, còn tưởng đâu xém chút là xong đời.

Sau khi bôi thuốc lên hết tất cả vết thương, lúc này Mai Cẩn Nghiêu bước xuống sảnh, nhìn thấy người đàn ông trung niên đang ngồi phía dưới.

Thấy vị lớn đi xuống, ông luật sư đứng lên cung kính chào: "Mai Tổng."

Nhìn thấy bao tay trắng đã đeo sẵn trên tay ông ta, Mai Cẩn Nghiêu rời mắt cầm lấy giấy photo trên tay, mắt quét qua một lượt rồi mới cầm bút ký tên dưới góc trang giấy.

"Ông có thể về."

Lục An Tràm đã tắm rửa sạch sẽ, trên người mặt cái áo sơ mi trắng vừa rồi người kia đưa, lau tắm khô rồi cô bước ra ngoài.

Đúng lúc cửa phòng mở ra, Mai Cẩn Nghiêu chú ý đến người đang mặc áo sơ mi của mình, cổ áo phía trên cài hết cúc không để lộ một chút thịt trước ngực nào, nhưng đôi chân nhỏ trắng mịn ở dưới thì không giấu được. Cổ họng xuất hiện vướng đòm, anh khẽ nuốt xuống.

"Ký tên."

Lục An Tràm khó hiểu, nhìn đôi mắt lạnh lùng muốn ăn thịt người đó, bất giác cơ thể run cầm cập, cô sợ sệt không nghĩ ngợi cũng chẳng nhìn qua tờ giấy đó là gì liền ký tên vào.

Mai Cẩn Nghiêu cầm lên, nhìn nét chữ thanh tú non nớt của cô, đôi môi quyến rũ cong nhẹ lên nhưng rất nhanh thu lại.

"Đem tờ này sao lưu lại để làm bằng chứng."

Thuộc hạ nghe xong cầm lấy, nhanh chóng đi làm.

Mai Cẩn Nghiêu bước trở lại vào phòng, thấy cô gái nhỏ vẫn còn đứng ở đó người vẫn chưa dám động đậy, anh nói: "Đi đến bên tủ lấy chai màu xanh lại đây."

Cô nghe lời ngoan ngoãn chạy lại, cầm chai màu xanh như lời nói, chú ý đến cô mới biết là cồn sát khuẩn.

Thấy cô ngoan ngoãn anh khá hài lòng, nhìn xuống bàn chân để trần kia, anh thu mắt lại, nhận lấy chai từ tay cô sau đó bước vào phòng tắm.

Lục An Tràm nghe tiếng nước chảy được một lúc thì dừng lại, người ra trên bàn tay ướt đẫm đang cầm chiếc khăn trắng lau tay, sau khi lau rồi thì người nọ ném vào cái sọt đựng bên cạnh, lần này cô mở to mắt mới thấy cái sọt đó điều là khăn, nhìn lại người đàn ông cô kinh ngạc cùng thắc mắc.

"Tôi mắc bệnh sạch sẽ."

Giờ cô mới hiểu rõ nguyên nhân vì sao tất cả những người cầm súng vừa rồi trên tay đều mang bao tay vải màu trắng. Chợt người cô cứng đờ, hình như lúc vào cổng bất ngờ bị chỉa súng vào người, là do cô chạm vào người đàn ông này.

Mai Cẩn Nghiêu thấy cô đang kinh ngạc, anh mới nói: "Không ai có thể chạm vào tôi, trừ cô là ngoại lệ."

"Vì... Vì sao chứ?"

Bước chân đi đến gần cô, thấp giọng xuống: "Không biết."

Mai Cẩn Nghiêu không đợi cô phản ứng, liền nghiêm túc nói: "Tôi phải thông báo cho cô bé một chuyện."

Lục An Tràm chưa kịp nói chuyện gì, thì cơ thể nam tính áp sát đến gần cô, chỉ vừa giật mình muốn tránh đi thì đã bị vây hãm vào lòng ngực săn chắc của người đàn ông.

Bị giam cầm trong lòng ngực cô mới biết mình nhỏ bé cỡ nào.

"Vừa rồi cô ký tên trên giấy đã chính thức là vợ của tôi, từ nay trở về sau cô sẽ là bà Mai, tôi là chồng cô nên cô phải theo tôi, đừng có ý bỏ trốn tôi sẽ không vui đâu."

Từng chữ từng chữ đập thẳng vào tai cô, chân Lục An Tràm nhũn ra nhưng nhờ có người này đã ôm kéo cô lên, ánh mắt kinh ngạc ngước nhìn lên không dám tin chuyện vừa nãy là sự thật.

"Tôi chưa đủ tuổi... Chú sao có thể?"

Đôi mắt Mai Cẩn Nghiêu loé lên ý cười: "Vậy thì em chưa biết tôi là ai rồi."

Lòng cô tràn đầy sự khiếp sợ, cứ vậy không biết chuyện gì bị người lạ lừa gạt thành vợ, mắt cô dần đỏ lên, liền vùng vẫy đẩy người đàn ông ra.

"Tôi không muốn! Dựa vào đâu chú có quyền gì mà bắt tôi phải làm vợ chú! Tôi còn chưa vị thành niên, chú làm như thế không sợ đi tù?!"

"Đi tù?", Mai Cẩn Nghiêu chế giễu: "Bọn cảnh sát sợ tôi như sợ cọp, dựa vào quyền hạn gì sao? Ở thành phố S này người nằm quyền là tôi."

Nghe xong Lục An Tràm to mắt khinh sợ, cô thật sự tin những lời đó thông quá những phân cảnh ở dưới cổng vừa rồi, cho nên cô nên vui hay nên buồn đây?

"Không! Không tôi không lấy chú! Ly hôn... Ly..."

Bị ngón tay đặt lên môi nhất thời cô im bặt, Nhung thấy vẻ mặt của người đàn ông có chút không vui.

"Ai cũng muốn được làm bà Mai tại sao em lại không muốn?"

Mai Cẩn Nghiêu vuốt nhẹ đôi môi hồng mềm mại của thiếu nữ, người đầy kiên nhẫn hiếm thấy.

Lục An Tràm xoay mặt ngang né tránh ngón tay kia, rồi nói: "Tôi không quen biết chú, chúng ta là người lạ."

Mai Cẩn Nghiêu thu ngón tay lại, liền bóp lấy gương mặt cô kéo về đối diện với mình, mặt anh đen lại trở nên nghiêm nghị: "Từ khi em bước lên xe tôi chúng ta không còn xa lạ, đừng quên hiện giờ em là vợ tôi, tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút. Nếu vẫn còn thấy xa lạ vậy chúng ta cùng nhau làm vài chuyện thân mật một chút sẽ không xa lạ nữa."

Càng nói gương mặt anh càng tiến gần, đến khi đôi môi sắp chạm đến nhau anh mới dừng lại. Lục An Tràm liền không dám động đậy đến ngón tay cũng chẳng dám cong lại, chỉ sợ cô động một cái đôi môi sẽ trực tiếp chạm nhau.

Nhìn người cô gái nhỏ sợ đến gương mặt trắng bệch, Mai Cẩn Nghiêu tiến đến một tấc cùng lúc này mới cảm nhận được đôi môi nhỏ này mềm đến mức nào.

Cô trợn mắt người cứng đờ, lông mi chớp nhẹ một cái hồi hồn lại, đưa tay đẩy người ta, cô vươn tay chùi miệng mình.

Nhìn hành động chê bai đó, mày anh nhíu càng sâu, trước giờ người khác đụng vào anh liền chê bẩn, còn cô gái này là lần đâu tiên chê anh bẩn.

"Lần đầu tôi thân mật em lại bài xích đến vậy?"

Lục An Tràm khựng tay lại, cô im lặng không dám nói gì.

Anh lơ đễnh nói: "Theo như tôi biết em bị bán cho bọn buôn người, hiện giờ tôi cho em một cơ hội cuối cùng. Một là tôi sẽ trả em lại cho bọn chúng, hai còn nghĩ đến chuyện rời khỏi đây nếu muốn ăn đạn thì cứ việc bước ra cổng, ba là ngoan ngoãn ở bên tôi làm bà Mai, em chọn đi."

Cô cắn chặt răng, biết đây là lời ép buộc thành thật của người này, nếu trả lại cho bọn người đó cô chắc chắn mình sẽ bị bắt vào bar hầu hạ cho những tên bụng bự, còn trốn ra khỏi chỗ này sẽ bị súng của người này bắn chết.

Cuối cùng Lục An Tràm cũng bắt đắc dĩ: "Tôi...Tôi chọn cái thứ ba."

Mai Cẩn Nghiêu lùi lại phía sau nhàn nhã ngồi xuống ghế sofa, đôi chân bắt chéo lại,một tay gác lên thành ghế, tay còn lại đặt trên đầu gối khẽ gõ theo nhịp điệu.

"Sao tôi tin là em nguyện ý ở bên tôi?"

Lục An Tràm xoắn quýt lên, cô do dự hỏi: "Làm cách nào chú mới tin tôi?"

"Dễ thôi.", Mai Cẩn Nghiêu đặt chân xuống hai bên song song với nhau, người ngả dựa vào lưng ghế, tay vỗ nhẹ lên đùi: "Ngồi lên."

Cô khẽ liếm liếm môi, từ từ bước đến nhẹ nhàng đặt mông mình xuống đùi người đàn ông.

"Không được."

Lục An Tràm nghe rồi liền ngước mặt nhìn lên: "Sao? Nhưng... Nhưng thế không phải?"

Anh hất cằm: "Em ngồi nghiêng sao tôi thấy mặt em được, ngồi ngay lại."

Cô đứng dậy, tay chân lúng túng, nhìn nhìn cái đùi ở dưới không biết ngồi như thế nào mới thích hợp.

Mai Cẩn Nghiêu lên tiếng chỉ đạo: "Dang chân ra ngồi lên."

Mặt cô đỏ bừng, lại không dám suy nghĩ nhiều, ngại ngùng dang chân ra dần dần ngồi xuống đùi người nọ, gần ngồi xuống không may người mắc thăng bằng cô đổ dồn vào trước, tay nhanh theo bản năng đặt lên bờ rắn chắc của người kia, khi giữ lại người xác định không ngã cô thở nhẹ. Chú ý đến sắc mặt không rõ của người đối diện, cô sợ hãi buông tay ra.

"Xin... Xin lỗi.''

Anh không quan tâm cô xin lỗi vì chuyện gì: "Nhích mông sát vào đũng quần tôi."

Mắt trợn to kinh ngạc, anh vừa kêu cô, cô nhích mông sát vào cái gì cơ?

Ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, Lục An Tràm nhắm mắt đem mông sát tới gần, cho đến khi chạm vào đũng quần theo như ý một của người đàn ông thì cô dừng lại.

Mai Cẩn Nghiêu vẫn nhàn nhạt như cũ: "Bắt đầu hôn tôi."

Cô mở mắt nuốt nước bọt nhìn đôi môi mỏng trước mặt: "Hôn ở...Ở đây sao?"

"Không hài lòng? Muốn hôn dưới đũng quần tôi sao?"

Lục An Tràm khiếp sợ, vội nói: "Không có!"

Mai Cẩn Nghiêu không hề có chút nào là không kiên nhẫn đối với cô, anh vẫn bình thản: "Vậy còn không mau hôn tôi."

Cô nắm chặt tay, liền xông đến, hai cánh môi chạm nhau cô giữ nguyên tư thế đó mà nhắm chặt mắt, sau đó liền buông ra.

Mai Cẩn Nghiêu không thỏa mãn, giọng hơi bất mãn: "Nhìn em nhắm mắt chẳng khác nào đang bị ép hôn một con chó, em coi tôi là chó?"

Lục An Tràm không ngờ người này sẽ nói như vậy, cô lắc đầu biện minh cho bản thân: "Không có mà... Chỉ là lần đầu nên tôi không biết làm sao."

"Thật thì tôi là lần đầu, vậy thì hôn lại lần nữa."

Nghe câu này người cô hơi cứng lại: "Chú bao nhiêu tuổi?"

Mai Cẩn Nghiêu chẳng giấu giếm gì, liền đáp: "Ba mươi."

Ba... Ba mươi!

Hơn cô tận mười ba tuổi!

Nhìn gương mặt hốt hoảng kia, anh hơi nhíu mày: "Có hôn không?"

"Có... Hôn.", Lục An Tràm tỉnh táo lại, cô nghĩ người này tầm quá là hai mươi mấy thôi, không ngờ đã ba mươi rồi, vậy có nghĩa là thích... Thích gặm cỏ non.

"Không được nhắm mắt."

Lục An Tràm nghe lời hôn lên, mắt mở to đối diện với ánh mắt hẹp sâu thẳm đối diện, người đàn ông này thật sự rất đẹp, những đường phát hoạ trên khuôn mặt vô cùng đẹp, đến cả hơi thở cũng là hương bạc hà dễ ngửi, với lại trên người có mùi đặc trưng của gỗ, người này quá là khác xa với những học sinh nam trong trường học cô.

Cô vẫn còn đang trong dòng trạng thái suy nghĩ về người này, bỗng nhiên đôi môi bị mút lấy làm cô giật mình, cô đặt tay lên ngực người kia muốn đẩy ra.

Mai Cẩn Nghiêu khư khư đưa tay vòng qua lưng cô giữ chặn người lại không cho trốn hôn.

Lục An Tràm há miệng sợ hãi không thôi, nhưng cô không biết một điều khi vừa há miệng ra thì đầu lưỡi đối phương đã chui vào khoang miệng cô.