Giam Cầm Sinh Mệnh

Chương 45: Cưng Vợ Như Trứng



Từ sau khi Linh Chư được cảnh cáo một bài học nhớ đời liền cùng gia đình mình trốn biệt tăm biệt tích. Hiện giờ cộng đồng mạng thay nhau bàn luận về chuyện người vợ của ông chủ đứng đầu thành phố này, chuyện này công khai ra đã làm một trận cực lớn những người hay tin.

Phó Mễ biết vụ việc của Linh Chư cũng bất ngờ sự việc trang mạng, cũng may cô vẫn chưa đụng đến cô ta nếu không kết cuộc chắc cũng thảm hại.

Hôm nay Lục An Tràm đi làm, bước vào công ty ai nấy cũng cúi đầu không dám nhìn cô, sợ đến như vậy?

Cẩm Hồng Liên nhìn Lục An Tràm e ngại không nói gì, chỉ đứng đó gãi đầu.

"Chị định làm gì?"

"Nên gọi phu nhân hay là thiết kế Lục."

Lục An Tràm đỡ trán: "Thường ngày chị gọi thế nào cứ gọi thế nấy đi, gọi linh tinh em đuổi việc chị."

Cẩm Hồng Liên gật đầu, bấy lâu nay làm chung phòng làm việc với phu nhân không hay biết, đã vậy cô còn nói rất nhiều chuyện khuyên nhủ với cô gái này, ai ngờ người này là vợ của chủ tịch.

"Cái đó... Sao lúc đầu em không nói với chị?"

"À, em thấy cũng không có gì quan trọng."

Không quan trọng? Hiện giờ biết vợ của vị lớn nhất ở đây là cô gái này, làm sao không quan trọng, người có tầm ảnh hưởng trong xã hội mọi việc được đăng tải luôn luôn quan trọng.

"Em đứng trang đầu của báo chí rồi, truyền thông lấy tin tức vợ của ông trùm Châu Tinh đã lộ diện, hiện giờ chắc em ra đường sẽ có người nhận ra."

Lục An Tràm: "....", Cô ấy vậy mà nổi hơn các minh tinh nữa?

Đến lúc cô đi lên phòng làm việc của anh, hai cô nhân viên đứng bên ngoài thấy cô ngại ngùng liền cúi đầu. Lục An Tràm có chút mắc cười nhưng cố nhịn đến khi vào phòng rồi mới cười thành tiếng.

Nhìn xung quanh phòng chẳng thấy một bóng người, cô hơi nhíu mày, liền đi vào phòng ngủ riêng mới bắt gặp cơ thể thẳng tắp đang nằm trên giường. Thấy vẻ mặt anh có chút mệt mỏi, trên người vẫn còn mặt vest, đến chân không cởi giày tùy ý để chéo lên nhau.

Mai Cẩn Nghiêu rất nhạy bén, cảm giác có người đụng vào anh rụt chân lên, mắt mở nhanh mới thấy cô gái vẻ mặt ngơ ngác đứng dưới góc giường, con mắt mở to nhìn chằm chằm anh.

"Em... Em định cởi giày giúp anh thôi.", Thấy cô hình như đã phá giấc ngủ của anh, nên có chút lúng túng.

Anh ngoắc tay, giọng khàn đặc gọi: "Em lại đây."

Lục An Tràm nghe xong cũng không chần chừ gì đứng đến gần, rất nhanh cô trơ mắt nhìn bàn tay to lớn túm lấy tay mình kéo xuống giường, đến khi cô hoàn hồn lại đã nằm gọn trong lòng ngực anh.

"Nhớ anh sao?"

"Không nhớ."

Mai Cẩn Nghiêu liền cúi đầu nhìn người mặt trắng nõn đang dựa vào lòng ngực mình, hỏi lại: "Không nhớ?"

"Đúng vậy, không nhớ tí nào.", Nói rồi con đắc ý vênh mặt với anh.

"Tại sao không nhớ anh?"

Lục An Tràm thấy anh hỏi tới, thì cô cũng tiếp lời: "Chẳng tại sao, không nhớ là không nhớ."

Căn phòng yên tĩnh được một phút, hơi thở đang kề gần nhau, Mai Cẩn Nghiêu thủ thỉ: "Em hết thương anh rồi?"

Thấy bộ dạng anh như vậy cô không thể nhịn được, liền cười khanh khách. Sau khi cười xong cô nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai nhăn lại, mắt đen không rời khỏi cô.

"Nhớ mà, làm sao không nhớ được.", Giờ thấy ai đó không vui cô liền quay qua dỗ dành.

"Vui không?", Mai Cẩn Nghiêu nói, nheo mắt nhìn cô.

"..."

Cô nói vui thì anh sẽ như thế nào nhỉ?

Thế liền lắc đầu.

"Không vui mà cười, em gạt anh.", Lời nói vừa dứt cúi xuống cắn một vành tai cô.

Lục An Tràm giật mình nhưng lại không hề tránh né, cứ nằm nguyên như thế chiều theo ý anh. Xấu tính hết biết.

Thấy cô không tránh mình, anh hài lòng hôn xuống cần cổ cô, quan tâm hỏi: "Hôm nay làm có mệt không?"

"Không đâu.", Cô nói xong, đầu lại nghĩ đến một chuyện, suy xét kỹ mới nói: "Chồng ơi."

Mai Cẩn Nghiêu sững sờ, nhanh đáp theo quán tính: "Sao thế?"

Cô đặt bàn tay nhỏ ở lòng ngực anh, vuốt ve, đôi môi hé mở: "Có nên sinh thêm một đứa nữa không?"

"Em muốn?"

Cô chưa kịp đáp như thế nào với câu nói này thì anh lại nói trước cô.

"Em muốn anh cũng không cho."

Lục An Tràm bĩu môi: "Tại sao? Anh không thích một con gái nhỏ xinh đẹp giống như em sao?"

Nhìn nhìn cô một lúc, anh nghiêm trọng: "Cũng chưa chắc gì là con gái, nhưng anh tuyệt đối không cho em sinh."

Câu nói lớn làm bỗng không khí ngừng động lại, Mai Cẩn Nghiêu thấy cô không vui, môi thẳng mím thành một đường dài, cuối cùng không chịu được sự dày vò này.

"Không phải anh không thích, nhưng cơ thể em rất yếu, chúng ta đã có hai đứa rồi, không có con gái cũng không sao. Nhưng anh không thể để em liều mạng như vậy, khi đó em sinh chưa xong thì đã ngất ngang. Thật sự anh không muốn mất em, Tràm Tràm nghe lời anh có được không, đừng sinh nữa được không em?", Anh nói đến đây giọng cũng khản đặc lại.

Trên đời này, niềm tin và hy vọng lớn nhất đều đặt trên người cô, sinh mệnh anh chính là cô, làm sao anh để người mình yêu phải chịu đau đớn, cô đau một anh đau mười.

"Tràm Tràm nghe lời.", Mai Cẩn Nghiêu dỗ ngọt cô.

Biết anh lo lắng cho cô, biết anh chỉ vì thương cô, Lục An Tràm thở dài dụi mặt vào lòng ngực ấm áp của anh, mới nhỏ giọng: "Em biết rồi, nghe anh."

Mai Cẩn Nghiêu thở nhẹ, cong môi, tay vuốt đỉnh đầu cô: "Thật nghe lời."

Bỗng cô rời khỏi lòng ngực anh, ngồi dậy nhìn xuống anh, nói: "Em định dẫn con trở về thăm ông ngoại nó.", Sợ anh không cho còn nắm tay anh lắc lắc: "Cẩn Nghiêu được không, em muốn về thăm ba, nha anh."

Nhìn cô nghiêng đầu làm nũng đáng yêu thế này, anh nào dám nói không: "Được, miễn em thích."

Lục An Tràm liền cong đôi môi rõ rệt lên, ánh mắt sáng quắc, chu môi xuống hôn thật kêu vào môi anh "moa": "Yêu anh, yêu anh nhất.", Cô vừa hôn vừa xoa má anh, làm cho Mai Cẩn Nghiêu có chút mắc cười, nhưng tâm trạng lại rất vui.

Mai Cẩn Nghiêu vươn tay ghì lưng cô xuống, choàng tay ôm sát lấy cơ thể mềm mại này vào lòng: "Lại lấy lòng."

"Lấy lòng anh không được à?", Cô nói, lấy ngón tay trỏ điểm lên môi anh.

Anh thấy cô nghịch nên cũng không ngăn cản, mặt khác còn cười nhẹ: "Được, như vậy anh rất vui."

Nghe nói thế cô nhướng mày, khẽ chồm lên để môi dán gần tai anh, âm giọng nhẹ nhàng trong trẻo thốt ra: "Mai Cẩn Nghiêu em, em, em yêu anh. Vậy anh có yêu em không?", Cô còn cố tình kéo thời gian khiến anh mong đợi.

Mai Cẩn Nghiêu ngừng thở một nhịp, yết hầu lăn lăn: "Có, rất yêu em."

Cô rời đi, cong môi, tay đặt lên yết hầu anh vuốt ve, đôi mắt mị hoặc ngập một tầng nước nước nhìn anh: "Yêu thế nào? Có nhiều không?"

"Anh không biết yêu như thế nào, nhưng em quan trọng như sinh mệnh của anh, khi chưa gặp em anh không tin trên đời này có tình yêu tồn tại, đối với anh nó chỉ lạ số 0. Cho đến khi em xuất hiện thì đã biết những suy nghĩ trước đây đã sai."

Nghe hết những gì anh nói, cô lại đau lòng, đồng cảm với hoàn cảnh không tốt mấy của anh. Thật sự gặp được anh, cô biết con người này đáng sợ thế nào, tàn nhẫn, không có trái tim, nhưng khi cô biết được nguyên nhân mới hiểu được lúc trước anh phải chịu đựng thế nào, vì gì mà trở thành một người thờ ơ vô vị thế này.

"Cẩn Nghiêu anh có biết không, thật sự lúc đầu gặp em đã bị nhan sắc của anh làm cho thu hút, dần dần vì cách yêu và hành hạ của anh rất khác người. Khi anh chiều chuộng em từng li từng tí em đã bại dưới tay anh từ lâu rồi, cho nên em không hối hận vì đã nhờ vả anh, nhờ thế mà em đã tìm được tình yêu đích thực của mình.", Lục An Tràm nói hết, cong môi nở nụ cười hạnh phúc.

Mai Cẩn Nghiêu nhẹ nhàng hôn lên môi cô, một nụ hôn cẩn thận vô cùng trân trọng: "Cảm ơn em đã không hối hận, cảm ơn em đã yêu anh, cảm ơn em đã cho anh một mái ấm."

Lời nói chân thành của anh làm tim cô đập kịch liệt.

"Em là sinh mệnh của anh, là tâm can bảo bối anh cưng chiều. Làm sao đây anh lại không biết yêu em thế nào mới đủ.", Mai Cẩn Nghiêu vừa nói môi dán lên môi cô chưa chịu rời, cảm giác mềm mại đôi môi căng mọng này của cô nên anh rất thích.

Anh không có gia đình, không có người thân, không có bạn bè, chị có Lục An Tràm độc nhất vô nhị, cô muốn gì đều được, muốn anh lên trời hái sao anh cũng đồng ý, miễn là Lục An Tràm của anh.

Cánh tay nhỏ trên eo anh bỗng siết lại, Lục An Tràm vươn một tay sờ đường nét trên mặt anh: "Cẩn Nghiêu nếu anh không gặp được em, anh vẫn sẽ như vậy cô độc không ai nương tựa sao?", Cô cũng không muốn nghĩ đến cảnh tượng đau lòng đó.

Bỗng lòng anh run nhẹ, lần đầu cô chặn đầu xe anh, xém một chút nữa anh đã cho người bắn chết tình yêu của mình rồi, vẫn may, vẫn may cô bé này đã chạy đến gõ cửa xe cho anh thấy được khuôn mặt của cô.

Thấy anh im lặng, cô nhẹ giọng nói tiếp: "Đừng lo, em và con không bỏ rơi anh đâu, sẽ yêu thương anh đối xử với anh tốt vô cùng tốt."

Nhìn đôi mắt trong veo hiện lên sự vui vẻ hạnh phúc sâu trong đó, Mai Cẩn Nghiêu nhìn chằm vào cũng bị nhiễm sự hạnh phúc với cô, anh nở nụ cười đào hoa, sau đó lại đem đôi môi mỏng đi mơn trớn làn da trắng nõn này.

"Tràm Tràm anh vui lắm.", Thật sự vui khi nghe cô nói lời này.

Cô liền ôm chầm lấy anh chặt vô cùng chặt, rồi chắc nịch nói: "Cả đời này em sẽ cho anh vui vẻ và hạnh phúc."

"Được.", Anh hôn cô nhưng lông mi mình lại có chút run.

"Tràm Tràm anh sẽ không giết người nữa, em đừng sợ anh nhé?"

Lục An Tràm nghe xong giật mình kinh ngạc một phen, tay cô vội vuốt lưng anh: "Không sợ, em không sợ anh."

Anh thật sự đã tốt hơn lúc trước rất nhiều, không còn xem thường mạng sống của người khác, nhưng đụng đến vợ anh thì bọn chúng đừng hòng thoát được.

Vừa rồi còn thấy ánh mắt dịu dàng của anh, sau đột nhiên lại đổi thành hung tợn trong con ngươi đen đó.

"Cẩn Nghiêu."

Nghe gọi Mai Cẩn Nghiêu hoàn hồn, hạ giọng: "Anh nghe."

Cô nheo nheo mắt: "Thả lỏng tay đừng siết chặt quá, rất khó thở em không thể ngủ được."

Anh buồn cười nhìn cô, rất nhanh thả lỏng tay ở eo cô lại, dịu dàng hôn lên trán cô: "Ngủ đi."

"Anh cũng phải ngủ với em.", Cô chớp mắt với anh như đang làm nũng.

Mai Cẩn Nghiêu không cần cô làm nũng thì cũng đã thua từ lâu: "Được, cũng nhau ngủ."

...

Hãng nước hoa tung ra, người dân lại quan tâm đến hai người mẫu nhí kia nhiêu, là con trai của ông chủ Châu Tinh đó! Bởi gương mặt như đúc ra.

Ai cũng ghen tỵ, cứ ngỡ người đàn ông giàu có này độc thân kim cương, đùng một cái đã có vợ con trai cũng đã lớn, như thế mà lại giấu rất kỹ. Tuy chưa gặp vợ người này bên ngoài những thấy trên màn hình đã đẹp rồi, chỉ cần nhìn lướt ngang cũng đã khiến cho người khác phải xao xuyến.

Ông chủ Châu Tinh bất ngờ đồng ý lời phỏng vấn khiến ai nấy cũng hét lên một tiếng.

"Từ khi thành lập công ty đến bây giờ đây là lần đầu tiên ngài được phỏng vấn, vậy xin hỏi ngài thấy cảm giác như thế nào?"

Màn hình lớn phát sóng, người đi đường đều đứng lại nhìn hình ảnh bự trên cao đó, ngay trung tâm lớn chặt khín người, họ chỉ coi nhân vật lớn lần đâu tiên lên truyền hình, không ngờ khí chất lạnh lùng đẹp trai đã cướp hàng ngàn trái tim phụ nữ.

Mai Cẩn Nghiêu không biểu cảm, nhìn thẳng một hướng vào máy ghi hình: "Không cảm giác gì."

Mic nghe xong, cũng ngẩn ra, rất nhanh cười gượng mà tìm chủ đời khác: "Trước đây rất nhiều truyền thống muốn phỏng vấn mà ngài không nhận, vậy tại sao lần này lại đồng ý?"

"Vợ kêu."

Một câu hai chữ thản nhiên khiến cho cả cái thành phố dậy sóng, người lạnh lùng nổi tiếng như ngàn ấy mà lại cưng vợ như trứng!

Mic cũng bắt ngờ câu trả lời này: "Không ngờ Mai tổng rất thương vợ mình, vậy tại sao trước đây ngài lại không công khai mọi chuyện?"

Những câu hỏi cảm thấy nó nhảm nhí vô cùng, Mai Cẩn Nghiêu hơi nhíu mày, một cái nhíu mày lại làm cho đám phụ nữ nhìn ở màn hình lớn phóng to muốn xỉu ngang vì độ đẹp trai quá đáng như thế này.

"Vợ không cho."

Mọi người: "...."

"Theo như ảnh chụp, mọi người tranh luận sôi nổi đồn đại vợ ngài vẫn còn nhỏ, đến con cũng đã lớn, thật khiến người khác tò mò."

Mắt Mai Cẩn Nghiêu trở nên dịu dàng một chút, hé môi: "Ừ cô ấy vẫn còn là một cô bé của tôi."

!!!

Ngọt quá đi!

Cô bé của tôi!!

Thấy ánh mắt kia dịu dàng, mic không khỏi giật mình: "Có người đồn đại hai người con kia là của vợ trước ngài, thật sự phải là như vậy không?"

"Vợ trước? Tôi chỉ có một người vợ lấy đâu ra vợ trước?"

"Vậy?"

Không để người dẫn chương trình nói, thì Mai Cẩn Nghiêu đã tiếp lời trước: "Tôi ép vợ tôi lấy tôi trong khi đó cô ấy chưa mười tám tuổi, sinh nhật mười tám đã khiến vợ nhỏ tôi phải mang thai. Thật chất mọi chuyện tôi đã âm thầm sắp xếp từ lâu, Tràm Tràm đừng giận anh nhé?", Ánh mắt nghiêm túc tha thiết nhìn chăm chú vào máy ghi hình.

Lục An Tràm nhìn xong đập bàn một cái bóp, hai cậu con trai ngồi kế cũng giật mình.

Thì ra là thế

Kẻ xảo quyệt!

Nghe từ chính miệng người này nói ai cũng giật mình, chưa được vị thành niên sao?

"Ngài có yêu vợ ngài không?"

Mai Cẩn Nghiêu lập tức cau mày: "Nói nhảm, không yêu thì tôi đã không ép. Chương trình các người tìm lời mà hỏi, còn nói linh tinh qua ngày sau tôi cho người đập nát cái truyền thống này."

"..."

Mọi người đang quay và cả người dẫn chương trình cũng sợ hãi, hàng triệu người đang xem cũng cả kinh một phen, đã được dặn dò tuyệt đối không thể chọc giận người đàn ông này.

Mic thấy gương mặt kia lạnh lùng không mấy quan tâm vào vấn đề này, liền cười cười nói: "Thật ra chúng ta rất vinh hạnh khi ngài lại đồng ý cuộc phỏng vấn ngày hôm nay..."

Mai Cẩn Nghiêu giơ tay lên kêu dừng.

"Vợ ngài sao có thể mở loa cho chúng tôi nghe được không?"

Anh nhìn điện thoại, sau đó nhấc mày, giọng nói thanh thoát có chút giận dỗi: "Lên truyền hình mà anh lại trưng bộ mặt lạnh đó ra vậy, nể mặt em cười lên một chút đi."

"Được."

Dứt lời mọi người ngay lập tức thấy ai kia nở nụ cười, cả sống lưng lạnh toát. Quả nhiên là người đàn ông thương vợ.

"Giờ em mới biết, thì ra trước đây anh lại lừa em. Về nhà không được bước vào phòng, cấm anh không được gõ cửa làm phiền em ngủ, nếu cố tình em sẽ kêu thuộc hạ đánh gãy chân anh!"

Máy liền tắt đi, ai cũng nuốt nước bọt.

Mai Cẩn Nghiêu liếm môi nhưng không nói gì, còn ngước mắt trừng đám người này một cái, rời đứng lên: "Buổi ghi hình kết thúc đi, tôi phải về dỗ vợ."

Chương trình đang phát sóng, Không ai không sợ người đó, nhưng xem xong hâm mộ không thôi, người đàn ông có tiếng lạnh lùng khó gần như vậy lại có một mặt tốt với vợ, vợ nói cái gì liền nghe cái đó. Như thế làm sao không ai ganh tỵ cho được chứ, cô gái kia thật có phúc mà.