Giam Cầm Sinh Mệnh

Chương 47: Chị Gái Xinh Đẹp Và Ông Chú Xinh Đẹp



Chiếc xe đạp điện đang chạy rất là đầm, bỗng cô lóe mắt chỉ tay: "Hai đứa thấy nơi đó chưa? Chính là lúc trước mẹ...", Cô chưa nói hết nhìn lại thấy đèn đỏ vội thắng gấp.

"Ui."

Lục An Tràm nghe tiếng than ở phía sau cô liền quay lại: "Mẹ xin lỗi."

Cậu xoa đầu vừa xua tay, thật sự không có gì để đáp lại mẹ, cậu đã cạn ngôn rồi.

Trương Kỳ ngồi trong xe, vô tình nhìn qua bên ngoài, nhất thời kinh ngạc còn tưởng mình hoa mắt, vội hạ cửa xe xuống, nhìn hướng đối diện mà gọi thử: "Lục An Tràm!"

Người kia nhìn qua liền chắc chắn cô chính là Lục An Tràm.

Nghe tiếng ai gọi cô cũng vô thức quay sang, nét mặt cũng kinh ngạc một chút, người này không phải là hôn phu của Lục Anh sao.

"Anh rể gọi em?"

Trương Kỳ nghe cũng sa sầm mặt: "Tôi đã ly hôn với cô ta rồi."

Lục An Tràm mở to mắt, thì ra đã kết hôn, à cũng đúng đã mấy năm rồi, cô nhìn vẻ mặt người kia đột nhiên tối lại, nhưng không mấy quan tâm.

"Ơi nhìn kìa, hình như là Trương Kỳ đó!"

Bất ngờ bị mọi người chỉ Trương Kỳ vội nói: "Có rảnh anh sẽ tìm em."

Tìm cô làm cái quái gì.

"Mẹ là ai vậy?"

Cô lắc đầu: "Người không bình thường."

"Thật sự là Trương Kỳ đó! Tiếc ghê vừa rồi không kịp xin chữ ký."

Nghe xong Lục An Tràm cũng đoán được phần nào, chắc là người của quần chúng, nhưng cô nhún vai chẳng để ý đến chuyện này, liền vặt tay ga.

Trương Kỳ ngoái đầu lại, nhìn bóng lưng đã khuất đi mới thu mắt. Không ngờ mấy năm gặp lại cô gái này càng xinh đẹp trưởng thành hơn rất nhiều, nhớ lại thấy vẫn còn tiếc nuối, rõ ràng định sẵn là vị hôn thê của hắn, nhưng cuối cùng là Lục Anh.

Vừa rồi còn muốn nói chuyện với cô một lúc, nhưng với thân phận hiện giờ của mình có hơi không thích hợp lắm, này lần lại bỏ lỡ. Quên mất nếu cô đã về thì chắc chắn ở nhà họ Lục rồi.

Cô cưỡi con xe một lúc liền dừng lại tấp vào sạp quán ăn ở lề đường.

Hai cậu ngồi nhìn đồ ăn còn tươi sống bày biện trên bàn, ngước mắt thấy mẹ mình yên lặng không nói gì, nhưng tay đang trở mặt con mực lên úp bề còn sống xuống.

"Hai đứa ăn thử xem."

"Ngon ạ!"

Lục An Tràm cong cong môi, gắp một miếng chấm vào chén nước chấm cay nồng rồi đưa lên miệng, sau đó thỏa mãn mà than một hơi: "Ngon hết nước chấm."

Vẫn là những món như thế ăn còn ngon hơn nhà hàng đắt tiền nữa, lúc trước tuy cô cũng được coi là con gái người giàu có nhưng thật chất rất là giản dị, không như cô chị mình suốt ngày ăn đồ ngọt hay đi mua sắm những bộ đồ hàng hiệu.

"Không phải con nhỏ nhà nghèo mặt dày tỏ tình đàn anh lớp trên sao?"

Lục An Tràm đang nghĩ lại hồi ức cũ, nghe được câu nói đừng sau lưng, thì cô mới quay đâu nhìn lại. Ba nữ sinh đứng đó cười cười đùa giỡn với cô gái đang ngồi một mình ở bàn ăn.

"Sao? Nói chuyện đi chứ?", Nữ sinh cười khinh thường: "Đã nghèo không biết thân biết phận, dám mở miệng tỏ tình được sao ở trước mặt bọn này lại không mở miệng, hay là sợ bọn tao sẽ đánh mày?"

Nữ sinh không nói gì, tay run rẩy nắm chặt lấy góc váy đồng phục của mình, người có chút run.

Ba cô nàng này thấy thế cười ầm lên đầy vẻ vui sướng thích thú không thôi.

"Nghe nói mẹ mày là người dọn rác bên ngoài, tao lúc đầu có chút không tin đến khi tao vứt vỏ bánh, liền có một người phụ nữ khom người nhặt, nhìn gương mặt kia mới biết, thật sự mẹ mày là người dọn rác.", Nói xong còn cố tình nhìn xuống bịt mũi lại.

Lục An Tràm định không quan tâm chuyện bao đồng rồi, trong lúc ăn từng câu từng chữ đó đánh thẳng vào tai cô, vô cùng khó nghe, hít hơi thật sâu như đã nhịn từ rất lâu, đứng lên nhàn nhã đi đến kéo ghế ngồi xuống.

Bọn họ thấy có người ngồi xuống đưa mắt nhìn kinh ngạc trong chốc lát: "Con nhỏ nhà nghèo này vậy mà lại quen biết một tiểu mỹ nữ xinh đẹp như bông cúc này nhe."

Tiểu mỹ nữ?

Lục An Tràm bật cười một tiếng, đưa ngón tay ngoáy ngoáy tai mình: "Tuổi trẻ bây giờ thật hiếu động, đã hiếu động thì không nói gì rồi, mà đằng này môi cứ động một chút nói mấy câu làm chó nó nghe xong muốn ị cũng không được."

"..."

Nữ nhìn nhìn qua người ngồi bên cạnh mình, một gương mặt xinh đẹp vô cũng xa lạ trước nay chưa từng gặp qua.

"Này từ đâu đi lại đây nói chuyện khó nghe vậy?"

"Khó nghe?", Lục An Tràm cười khẩy: "Không biết ai, chỗ đang ăn yên tĩnh mát mẻ như thế thì chim ở đâu đậu ở đây hót líu ra líu ríu làm cho người khác không thể nào nuốt trôi thức ăn."

Ba nữ sinh nói không được gì, rõ ràng người này đang mắng chửi lại bọn họ.

"Người khùng điên."

Đám người đó bỏ đi, Lục An Tràm mới nhìn qua cô nữ sinh bên cạnh, trước lúc đi còn nói một câu: "Không sao rồi, tiếp tục ăn đi."

Nữ sinh vừa sợ, ấp a ấp úp: "Cảm, cảm ơn chị."

Lục An Tràm hào phóng xua tay: "Ăn gì cứ gọi thoải mái chị bao em.", Nói xong cô cười đứng lên trở về bàn ăn.

"Cảm ơn rất nhiều."

Cô khua khua tay, bảo không có chuyện gì.

"Mẹ thật soái ~"

"Lại nịnh bợ.", Lục An Tràm biết đứa nhỏ này nó lanh lợi hơn anh lớn nhiều, nhưng tính tình hai anh em rất tốt không giống như ba nó lắm, được một chút hoạt bát giống cô coi như là khá mừng.

"Mẹ, mẹ ở bên này tại sao lại quen được ba vậy?"

Mai Cẩn Đồ nghe em mình hỏi, cũng thắc mắc ngừng ăn ngẩng đầu lên chờ đợi đáp án của mẹ.

Bỗng cô thay đổi sắc mặt, hai giây sau buông đũa thở dài: "Chuyện là như này. Vào một ngày trời mưa rả rích, bầu trời đen như mực, lúc đó mẹ chỉ là học sinh cấp 3, tan học trên đường về đột nhiên có một cái bóng đen từ đâu xuất hiện trước mặt mẹ. Lúc đó mẹ vô cùng hoảng sợ thì người nọ đã bịt miệng mẹ kéo vào nơi tối tăm vắng người, kế tiếp là một giọng nói lạ của một người đàn ông trầm thấp mê người vang lên..."

"Sau nữa ạ?"

Lục An Tràm ho nhẹ, làm cái giọng mình trầm xuống, hắng giọng: "Em gái thật xinh đẹp, vừa gặp em là tôi đã bị bỏ bùa rồi, nếu em đi theo tôi tiền bạc sau này không thiếu. Em muốn thế nào là thế đó, mọi thứ tôi đều chiều theo em chỉ cần em đồng ý ở bên cạnh tôi.", Cô nói dối mà không chớp mắt một cái.

Hai cậu nghe cảm thấy nhức nhức cái đầu.

"Hết rồi sao?"

Cô gật đầu: "Hết rồi, mẹ nghe tiền nên sáng mắt, liền xách váy ở bên cạnh ba con đến giờ đấy.", Trọng tâm là cô vẫn nói lệch chủ đề một chút

Mai Cẩn Đồ từ trong mũi phát ra một tiếng hừ: "Mẹ kể chuyện nghe không thú vị gì cả."

"Chẳng phải hai đứa muốn nghe mẹ kể, thì mẹ kể rồi đấy, con chê khen thì mẹ không kể cái gì cho hai đứa con nghe hết, từ mà mò."

Mai Cẩn Thừa nhìn anh mình, cười cười lắc đầu, cả hai hiểu ý ngậm miệng không nói gì, sau đó lại rất hứng thú.

"Chị gái xinh đẹp này ăn nhiều vào."

Mai Cẩn Đồ thì phục vụ rót nước: "Mời chị uống nước."

"..."

"Mẹ là mẹ hai đứa đó?", Lục An Tràm trợn mắt nhìn cả hai thằng nhỏ cũng ngớ ngẩn ra.

"Không, chị là chị ruột của bọn em.", Mai Cẩn Thừa lại gắp thịt, tôm nướng còn bóc vỏ ra sẵn bỏ vào chén mẹ: "Mời chị dùng bữa."

Lục An Tràm: "...?"

Bệnh hết rồi.

...

"Cắt!"

Đây là lần hô thứ ba của đạo diễn, Kỳ Chu nét mặt không được tự nhiên nhìn nam diễn viên của mình.

"Rốt cuộc hôm nay anh bị làm sao?"

Trương Kỳ không trả lời, đi đến ghế rồi tuỳ tiện cầm lấy chai nước nuốt vài ngụm, từ lúc gặp lại cô gái kia cho đến khi bước vào cảnh quay, hắn thừa nhận chưa tập trung được việc, nhưng mỗi cảnh diễn thì gương mặt xinh đẹp kia lại hiện lên một cách đột ngột làm hắn trở nên thất thần.

Kỳ Chu bực bội ngồi bên cạnh, cầm kịch bản trên tay nhưng lại không đọc một chữ nào vào đầu.

"Vợ cũ làm phiền?"

Trương Kỳ khinh thường hừ một tiếng: "Cô ta làm sao có thể khiến tôi phiền lòng."

Trước giờ dạng con gái phụ nữ nào mà hắn chưa từng chơi qua, cũng chưa từng hứng thú lâu quá với bất kỳ người nào, cho đến khi gặp được vị hôn thê đã được định sẵn mà hắn phải lấy. Ấn tượng đầu tiên là cô gái nhỏ thuần khiết, đôi mắt xinh đẹp nhìn anh không chứa cảm xúc gì, kiểu như "Hôn phu gì chứ, tôi không quan tâm", trong mắt cô gái rõ ràng là thờ ơ lãnh cảm không một chút để mắt đến hắn.

Nãy giờ nói không biết bao nhiêu câu cho đến khi Kỳ Chu nhìn qua đã thấy người bên cạnh ngồi đờ đẫn ra đó, cảm nhận hứng thú liền không còn nữa thay vào đó sự bực tức trong lòng. Người này gái đẹp ngồi bên cạnh lại không ngắm, hay là đã chơi qua cô liền bỏ?

"Anh định khi nào mới công khai quen hệ chúng ta?"

Nhất thời nghe câu nói này mà Trương Kỳ tỉnh táo hẳn, mắt liếc nhìn xung quanh chắc chắn không có ai ở đây: "Ở nơi như vậy tốt nhất cô ngoan ngoãn ngậm miệng lại đi. Còn về chuyện đó tính sau."

Lại tính sau?

"Câu nói này tôi nghe không biết bao nhiêu lần rồi, cũng không biết đến khi nào anh mới cho tôi một danh phận chính thức.", Kỳ Chu nói được lời mình muốn nói đỡ tức hơn.

"Tôi nói tính sau là tính sau, tôi cực kỳ ghét những người phụ nữ lắm lời, đặc biệt là người không ngoan ngoãn."

Kỳ Chu giật mình, dạo gần đây cô thấy người này càng thay đổi nhưng không biết thay đổi chỗ nào, nhưng hôm nay lại biến tâm trạng hắn không được tốt cho lắm.

"Xin lỗi."

Nghe xong lại cảm thấy chán ghét không thôi, Trương Kỳ đứng lên không thèm liếc lấy bộ mặt đáng thương của cô ta, gái hắn chưa bao giờ thiếu, cô ta có cũng được không có cũng được, người như hắn lười quan tâm. Khuôn mặt đẹp đẽ góc cạnh rõ nét xuất hiện trong đầu, con ngươi đen sâu thẳm lạnh lùng, ánh mắt nhìn ai cũng đều lạnh thấu xương như muốn ăn sống người khác vào bụng ngay lập tức, một người đàn ông xinh đẹp như vị thân cao, cả người lạnh lẽo giống như đóng băng, tạo cảm giác không dễ đến gần, một khi đắc tội là chỉ có "chết". Bước chân Trương Kỳ chợt dừng lại, hắn cũng ngơ ngác ra, tự nhiên trong đầu hắn lại xuất hiện khuôn mặt đẹp ma mị của người đàn ông kia chứ... Đột nhiên nhớ đến một điều, hắn ta chính là chồng của Lục An Tràm, tại sao lại quên việc này chứ, nực cười.

...

Mai Cẩn Nghiêu thấy điện thoại rung, không chờ giây nào vội nhấc máy, nhưng giọng nói lại lười nhác kèm theo mệt mỏi: "Biết gọi anh rồi."

"Hừ! Anh lần nào cũng thế, cứ như em vong ơn phụ nghĩa không bằng."

Nghe ai đó nghiến răng anh cười nhẹ: "Em đang làm gì?"

"Nhớ anh chứ còn làm gì."

Bị thả một cái thích bắt ngờ Mai Cẩn Nghiêu sửng sốt: "Thật sự?"

"Anh có cần kích động quá không." Lục An Tràm lầm bầm nói tiếp: "Nhớ thì nói nhớ thôi, anh không thích nghe à?"

"Thích.", Làm sao anh lại không thích, thích đến nỗi sự mệt mỏi trong người cũng đều bị giống nòi nhẹ nhàng như gió của cô đánh bay đi.

"Anh đang ở đâu vậy?"

"Công ty."

Lục An Tràm nhìn đồng hồ mặt xinh đẹp lập tức tối sầm lại: "Giờ này anh còn ở công ty, tại sao không về nhà?"

Nghe cô trách mắng tâm trạng không hề buồn, lại có chút vui vẻ, sau đó liếm môi thành thật nói: "Không có em, không muốn về."

Bên đây cô to mắt sững sờ trong giây lát, nghe xong trái tim lại thấy nhói lên, một lúc sau cô mềm giọng gọi: "Cẩn Nghiêu à."

"Hửm?"

"Em...", Đột nhiên chữ nhớ anh lại không nói ra, thay vào một câu khác: "Em hát cho anh nghe nhé?"

"..."

Mai Cẩn Nghiêu tức cười, còn tưởng chờ đợi câu nói nào từ cô, anh xoa mi tâm cười bất lực: "Được."

"Đừng buồn nữa đừng buồn nữa ~ ba ba thương con thương con... Con trai ngoan con trai ngoan~ ba ba luôn luôn nhớ con nhớ đến con..."

Nghe giọng hát từ trong điện thoại vọng ra, âm thanh lưu loát trong trẻo, nhưng bài hát quái gở này lại không thích hợp với âm giọng này... Đặc biệt cô hát không hay. Mai Cẩn Nghiêu đảo lưỡi nén cười thành tiếng, thật sự anh biết cô vợ nhỏ này khuyến điểm là hát rất khó nghe.

Lục An Tràm hát một hơi cuối cùng, liền thở dài: "Sao? Anh cảm thấy nó như nào?"

"Ừm, anh không còn buồn nữa."

Nghe được cô cũng yên lòng thở nhẹ, nhất thời nhớ đến vụ việc, mặt đỏ hây lên, hắng giọng mách lẻo: "Cẩn Nghiêu hai thằng con anh ngày càng xấu tính!"

"Nó làm gì em?"

Cô dẫu môi lên: "Dám gọi em là chị gái xinh đẹp! Còn là chị gái nữa chứ! Anh nói xem có tức không, rõ ràng em là người sinh ra, sao lại không giống em gì cả."

Mai Cẩn Nghiêu chỉ biết cười: "Quả nhiên nét đẹp của vợ anh lại cuốn hút đến hai thằng nhóc miệng còn hôi sữa dòm ngó đến."

"..."

Khoé miệng cô bị lệch qua một bên, trong đầu rất nhanh đã kiếm được đời tài đáp trả: "Nếu đã gọi em là chị gái xinh đẹp thì gọi anh là anh trai xinh đẹp sao? Mà không đúng, phải gọi là ông chú xinh đẹp!"

"..."

Mai Cẩn Nghiêu đơ ra, khoé môi cứng ngắc: "Cái gì ông chú xinh đẹp?"

Cô vô cùng thích thú mà hắng giọng lên: "Đúng vậy, là một ông chú vô cùng xinh đẹp, chỗ nào cũng đẹp. Nhất là cơ ngực săn chắc, vòng eo hẹp, đặc biệt bờ mông vểnh rất đẹp mắt!", Nói rồi cô còn nuốt nước bọt "ực" một một tiếng rất rõ.

Bàn tay cầm điện thoại co lại, anh bật cười một giọng trầm ngợi cảm đến bỏng tai người nghe: "Vợ nhỏ háo sắc."

"Mở video call."

Lục An Tràm giật mình, hấp tấp nói: "Không, không được!"

"Tại sao?", Mai Cẩn Nghiêu hơi nhíu mày, giọng nói cũng nhạt đi.

Nhìn cảnh tượng đang ngâm mình trong bồn tắm thế này, thì làm sao gọi thấy hình được: "Em đang tắm."

Mày ai đó giãn ra: "Ừm, mở lên anh muốn nhìn."

Cô nhăn mặt, ngón tay không tình nguyện ấn vào màn hình một cái, thấy được gương mặt nghiêm nghị trong điện thoại, cơ thể cô từ từ chìm xuống nước.

Trong màn hình chỉ thấy được cái cổ trắng ngần của cô được bọt trắng quay quanh, tóc lại búi tùy tiện, có vài sợi ướt dính vào gò má hồng hào kia, con mắt tròn xoe nhìn vào màn hình lại có chút né tránh.

Yết hầu lăn nhẹ, kế tiếp là giọng khàn khàn cất lên: "Đúng là đang tắm."

Thấy anh nhe răng cười cô, Lục An Tràm đỏ mặt, thẹn quá trề môi nói: "Cười gì chứ, có gì vui đâu."

Hiện giờ cô không biết mình quyến rũ như thế nào, Mai Cẩn Nghiêu càng nhìn càng không vui trong lòng, giao dịch cuộc làm ăn này xong anh sẽ bay gấp qua đó để hôn vợ anh cho hết được cơn khát.

"Làm sao mà anh nuốt nước miếng hoài thế?"

Nghe xong yết hầu anh dừng lại, trầm mặc ba giây: "Chắc muốn ăn thịt em đi.", Vừa nói ánh mắt lộ ra tia mù mờ đen tối.

"..."

"Không nói chuyện anh nữa, em tắt!", Lục An Tràm liền hẹp hòi không để cho anh ngắm nhìn cơ thể của cô, nói rồi trực tiếp không đợi anh đáp mà cúp máy ngang.

Mai Cẩn Nghiêu không kịp đáp lại một lời thì điện thoại đã truyền đến "tút", nhìn vào màn hình đen, lưỡi đẩy gò má khiến nó hơi phồng lên, sau đó anh bật cười một tiếng trầm khàn.