Giam Cầm Sinh Mệnh

Chương 6: Bỏ Trốn Không Thành



Sau khi hai người kéo nhau vào phòng tắm mây mưa vài tiếng rồi mới ra.

Mai Cẩn Nghiêu bế cô gái nhỏ đã được quấn trên người chiếc khăn tắm, nhìn cô đã ngất lịm đi, trên khóe mắt vẫn còn ngấn lệ. Đặt cô xuống giường, đắp chăn cẩn thận, anh đứng lên khoác lên người cái áo choàng tắm lớn, sau đó cất bước ra ngoài.

Thuộc hạ thấy ông chủ giờ nãy xuất hiện kinh ngạc không thôi, đều này ai cũng nắm rõ trong lòng bàn tay, 3 giờ sáng ông chủ nghỉ ngơi tốt nhất không thể làm phiền, nhưng hôm nay ông chủ lại đứng ở đây, mái tóc vẫn còn ướt, 3 giờ sáng đi tắm?

"Trợ lý Từ."

"Có thần."

Từ Minh đứng phía trước chấp tay cung kính.

Mai Cẩn Nghiêu lạnh lùng ngồi xuống ghế: "Trong năm phút điều tra thông tin của bà chủ."

Bà chủ mà bọn họ biết chính là cô gái mới bước vào cửa hôm nay, trợ lý Từ gật đầu nhanh chóng phi người đi ra ngoài.

Năm phút sau, Mai Cẩn Nghiêu đọc kỹ những dòng chữ trong xấp tài liệu, qua một lúc mới thả xuống bàn, người trầm mặc không nói gì.

Khi Lục An Tràm tỉnh lại thì trời đã sáng, bỗng cơ thể rùng một cái nỗi sợ hãi dâng lên, giật mình nhìn qua bên cạnh thấy không có người kia bất giác người thở nhẹ ra, nhưng chỉ vừa ngồi dậy cô nhíu mày nằm trở lại xuống. Cả người cô chỗ nào cũng đau, động nhẹ người thôi xương cốt tứ chi trong người như bị ai đó đâm từng nhát dao, nhất là bên dưới hạ thân.

Trong lúc đang ghi hận thù thì bên ngoài có người gõ cửa.

"Bà chủ người đã dậy chưa?"

Bà chủ?

Chợt cô nhớ lại chuyện hôm qua, sau đó mới trả lời: "Đã dậy."

Người giúp việc mở cửa phòng ra trên tay cầm khay thức ăn đem đến đặt trên bàn: "Ông chủ dặn dò bà chủ ăn hết những thứ này, sau đó uống ly sữa nóng để làm ấm cơ thể."

Người giúp việc nói xong nhanh chân ra ngoài, đến trước cửa bà nở nụ cười thân thiện, rồi đóng cửa lại.

Lục An Tràm gồng tay, nghiến răng nghiến lợi, nhưng cô quên hỏi hắn đã đi đâu, mà đột nhiên hỏi đến người đã cưỡng g.i.a.n cô làm gì, đi đâu là chuyện của hắn cô mắc gì phải quan tâm. Ý tưởng trong đầu léo lên, cô nhìn ra bên ngoài sau đó rời mắt đến món ăn đằng kia.

Không chờ đợi mặc thân thể đang đau mà bật người dậy, chạy đến trước bàn cắm đầu ăn nhanh nhất có thể, vội uống cạn hết ly sữa, thấy bụng đã căng ra mới thoả mãn. Cô đứng lên chạy đến kiếm quần áo để thay, nhưng khi mở cửa bước vào bên trong cô há hốc mồm, nơi này không khác gì trung tâm thương mại, giày da nam, sơ mi trắng đen đủ kiểu, cà vạt, đồng hồ, cả đống hàng xa xỉ.

Hắn thật giàu.

Hiện giờ không phải là lúc để ngắm thứ này, cô tùy tiện lấy đại bộ đồ ngủ nam nhanh tay mặc vào, liền chạy ra ngoài.

Bước ra nhìn căn biệt thự rộng lớn cô đứng chôn chân tại chỗ, không tin người này lại ở một nơi rộng như thế này, còn hơn cả cái khách sạn năm sao, so với căn nhà hai lầu của Lục gia cũng không bằng một nửa chỗ này. Hai bên hành lang rộng mênh mông, theo như cô nhớ căn biệt thự cao thế này, có năm lầu thì phải, cô không biết mình đang ở lầu mấy, hôm qua lúc bị bế lên là đi thang máy, cho nên cô không có chú ý đến số tầng.

Biệt thự này không khác gì một cái lâu đài.

"Bà chủ."

Bị gọi cô giật mình hoàn hồn lại, mắt nhìn sang người đàn ông lạ đang bước đến gần, làm cô sợ hãi giật nảy người lên: "Đừng, đừng qua đây!"

Thấy bà chủ sợ hãi, cậu dừng bước lại, hoảng hốt nói: "Người đừng sợ, thần là thuộc hạ của ông chủ!"

Lục An Tràm bình tĩnh lại, đưa mắt nhìn xung quanh.

"Ông chủ đang cho người đem đồ đạc cá nhân đến đây cho người, mong người chờ một lát và câu cuối cùng ông chủ gửi đến cho bà chủ là, "đừng có ý định rời khỏi nơi này nửa bước."

Cô nghe xong không khỏi rùng mình, nuốt nước miếng xuống, sau vài giây lên tiếng hỏi: "Hắn... Hắn đi đâu rồi?", Cô hỏi không phải là quan tâm, chỉ muốn biết hắn đi đâu để cô còn có nhiều thời gian để trốn thoát.

Người đàn ông nhíu mày: "Hắn? Mà bà chủ nói...?"

"A, là Mai... Cẩn Nghiêu."

"Ra là vậy, trước giờ không ai dám gọi thẳng tên của ông chủ."

Cô lần nữa liền sợ, cái gì mà không dám gọi? chẳng phải chỉ là một cái tên gọi thôi sao? Với lại đêm qua hắn bắt cô gọi tên hắn rất nhiều lần mà?

"Là ông chủ của các người."

Người đàn ông lắc đầu: "Xin lỗi bà chủ, ý thần không phải thế, người là vợ ngài ấy nên muốn gọi ngài ấy như thế nào cũng được."

Lục An Tràm có chút mất kiên nhẫn: "Vậy thì hắn đâu rồi?"

"Ông chủ đã đến công ty."

Hay tin hắn ở công ty, cô không quan tâm hắn làm chức vụ lớn thế nào, cô nhìn xuống lầu mới để ý đến cái thác nước ở dưới, xung quanh đường đi ra cổng đều có người canh gác, bên tay vẫn giữ chặt cây súng.

"..."

Cô chùng vai xuống, thất vọng xoay vào bên trong, buồn bã ngồi trên giường co người lại.

Như thế sao cô trốn ra được.

Không biết ba có đang cho người tìm cô không nữa, tuy biết được mình không phải con của nhà họ Lục nhưng ông lại đối xử với cô rất tốt, một người ba thấu hiểu biết lắng nghe.

Bỗng cô dừng lại hồi ức cũ, Lục An Tràm nhéo mạnh vào eo mình, rồi ôm bụng chạy xuống sảnh.

"Có ai không?"

Người giúp việc trong bếp nghe được chạy ra, thấy sắc mặt bà chủ nhỏ tái nhợt, người liền hoảng lên: "Bà... Bà chủ người bị làm sao vậy?"

"Bụng... Đau."

Hai người đàn ông đang cầm súng trên tay vội chạy vào trong, lập tức ra lệnh: "Còn không mau gọi bác sĩ!"

Cô lăn lộn một hồi trên giường, khi bác sĩ vào thì người giúp việc biết chuyện liền đi ra ngoài.

"Bà chủ sáng nay đã ăn những gì?"

Lục An Tràm nhăn mặt, mắt nhìn cánh cửa thấy đã không còn động tĩnh gì, cô mới yên tâm, sau đó nhìn vị bác sĩ chắc cũng đã 40, tay cô vội nắm lấy tay người nọ.

"Xin cô cứu cháu!"

Vị bác sĩ trấn an: "Bà chủ cứ bình tĩnh, chỉ là đau bụng thôi không có nghiêm trọng vậy đâu."

Cô lắc đầu, hốc mắt đỏ lên: "Cháu bị người ta bắt, hắn không thả cho cháu đi, nếu cháu đi sẽ bị giết chết."

Bỗng vị bác sĩ giật mình, sau đó hiểu ra chuyện gì, nhìn cô bé này trông vẫn còn nhỏ tuổi nhưng những người ngoài kia bắt bà phải gọi người này là bà chủ, tuy không biết người đứng sau có danh tiếng gì nhưng khi vào đây bà không khỏi kinh ngạc và sợ hãi, bọn người nơi này đều có trang bị cho mình vũ khí.

Lục An Tràm khóc nức nở: "Xin cô đó, giúp cháu lần này, thật sự mang ơn cô rất nhiều."

Vị bác sĩ đắn đo suy nghĩ, thấy cô gái này còn nhỏ mà đã bị bắt nhốt thế này, thấy bọn người bên ngoài rất đáng sợ, cô gái trẻ ở đây thật sự có chút nguy hiểm.

"Được."

Mai Cẩn Nghiêu đang ngồi ở ghế chủ tọa, người toát ra hơi lạnh như băng, gương mặt góc cạnh hết sức nghiêm nghị, đôi mắt đen sắc bén nhìn chằm vào đám nhân viên trong phòng.

"Chủ tịch, bên họ đang muốn chúng ta ký họp đồng bộ phim sắp tới ra mắt, nhằm mục đích lăng xê cô diễn viên mới hot trên mạng gần đây, thông tin tài liệu đã gửi qua, bên kia đang đợi ngài ký họp đồng."

"Cái này nói sau, chuyện thu mua khách sạn thế nào."

Giọng nói quyền lực cất lên, khiến mấy chục người đang ngồi không khỏi toát mồ hôi lưng, nhân viên cố giữ bình tĩnh để trả lời: "Thưa chủ tịch khá thuận lợi."

Mai Cẩn Nghiêu ngẫm một hồi gật đầu, rồi đứng lên cho tan họp.

Áp lực trong căn phòng họp dần bay đi mất, cả đám người thở nhẹ đứng dậy thu xếp tài liệu rồi ra ngoài.

Tập đoàn Châu Tinh này rất lớn, phải nói là đứng đầu thành phố S, người nắm giữ tập đoàn này danh tiếng lại lớn hơn. Tập đoàn quy mô mở ra rất rộng rất nhiều, hầu như các nghành nghề đều chiếm hết, nào là tham gia dự án phim, kinh doanh bất động sản, còn có khách sạn nằm trong khu vực thành phố này hầu như chỉ có một ông chủ lớn đứng sau... Người đó không ai khác là Mai Cẩn Nghiêu, tập đoàn do hắn ta gầy dựng lên từ bàn tay trắng, một người vô cùng giàu có cũng rất thần bí, nhưng một điều hắn ta không dễ chọc đến, lịch sử mấy năm trước của hắn làm ai nấy hoa cả mắt, lần đấy làm trời làm đất muốn nổ cả thành phố, sự việc là hắn ta giết chết ông trùm cao tay bên Ma Cao... Có nói một ngày cũng không hết, cho dù hắn chưa giết người đã khiến người khác thấy e sợ, đừng nói chi hắn đã một tay giết người, mà đặt biệt là ông trùm khét tiếng ngay cả cảnh sát còn không dám chạm đến.

Sau khi quay về phòng làm việc, thì Mai Cẩn Nghiêu đã nhận được một cuộc gọi, lúc này gương mặt còn đáng sợ hơn trong phòng họp vừa rồi, anh không nói tiếng nào, nhưng quai hàm đã cắn chặt, tay nắm chặt đến mức phát run.

Sự xuất hiện đám người mặc áo đen ở sảnh công ty lớn, làm nhân viên sợ hãi đứng nép người qua một bên.

Mai Cẩn Nghiêu đứng đầu đám người đó, bước chân vội vã, gương mặt lạnh lùng trầm tĩnh đến đáng sợ, ánh mắt nhuộm lên một màu đỏ nhạt, trông đang rất giận dữ, đội người đi phía sau cũng rất nghiêm túc bước chân vội vàng không kém.

Thấy chủ tịch được mười mấy người phía sau hộ tống ra khỏi công ty, khiến tất cả những người đang có mặt ở sảnh khiếp sợ đến chân thiếu chút đứng không vững.

Nhìn mặt chủ tịch lạnh đến không thấy đường máu nào, giống như chuẩn bị ra tay giết người.

Đám thuộc hạ báo tin, nói bà chủ đau bụng rất nguy hiểm, khi được đưa vào phòng bệnh đã đợi bên ngoài gần mấy tiếng không thấy người đâu, sau đó vào thì không ai thấy trong phòng bệnh, lúc này bọn họ mới biết đã bị lừa.

Đã rời khỏi bệnh viện, Lục An Tràm ngồi xuống xe thở phào một hơi dài, môi hồng cong lên cười vui vẻ: "Cảm ơn cô, ân tình này cháu sẽ báo đáp."

Vị bác sĩ trung niên cười lắc đầu: "Cô bé muốn tôi đưa đến đâu?"

"Thế thì đưa cháu đến trạm ga được rồi, cháu tự mua vé trở về thành phố của mình."

Lục An Tràm đưa mặt ra ngoài cửa xe, mắt nhắm lại nghiêm túc cảm nhận những làn gió mát đang phả vào mặt mình. Cô đang đem những ký ức đáng sợ ở đây chôn vùi nó tất cả, người mà cô muốn quên nhất không phải là bọn buôn người mà là người đàn ông bí ẩn kia, là chồng mới được một ngày của cô, những mảnh vụt vặt thân mật của hai người, cô trực tiếp đem đó khoá lại, coi như chỉ là một giấc mơ không tốt để nhớ đến.

Thấy trên người cô còn mặc bộ quần áo ngủ người đàn ông kia, máy cô nhíu lại, tiếp đến thở dài, chút nữa đành phải mượn một chút tiền của vị bác sĩ này để mua bộ quần áo mới, cô không muốn đem những thứ của đàn ông làm cô kinh tởm này cùng trở về thành phố cô sinh sống.

Bỗng xe thắng gấp, Lục An Tràm đổ người về trước, cô đưa tay chống phía trước lại, rồi mở mắt hít thở một hơi.

"Xảy ra...", Còn chưa nói hết lời, ngẩng đầu lên liền thấy chiếc xe đang chấn lại phía trước, cửa xe mở ra, gương mặt lạnh lẽo của người đàn ông xuất hiện.

Lục An Tràm khiếp sợ, mắt trợn trắng người không ngừng run cầm cập.

Vị bác sĩ không biết, cứ tưởng người nào say xỉn cố ý chặn đầu xe, bà không nói không rằng bước xuống xe muốn dạy dỗ người này một bài học.

Nhưng lời còn chưa thốt ra khỏi cổ họng, thấy đối diện có thêm năm chiếc xe chạy đến, kế tiếp là đoàn người mặc đồ đen bước ra, súng giơ lên trực tiếp nhắm về phía bà.

Mai Cẩn Nghiêu đứng trước đầu xe, nhìn cô gái đang co người ngồi bên ghế lái, sợ hãi không dám đối mắt với anh. Quai hàm anh căng ra, tay móc khẩu súng lục ở thắt lưng chỉa thẳng vị bác sĩ nữ kia.

"Vợ, nếu em không lập tức bước xuống thì tôi sẽ giết bà ta."

Vị bác sĩ sợ hãi, lắc đầu vô tội nói: "Các người là ai? Đang ở đường dám hành hung người khác, không sợ bị cảnh sát bắt sao?"

Mai Cẩn Nghiêu không đáp, mắt lạnh lùng vẫn nhìn chằm chằm cô gái ngồi trong xe: "Hình như em muốn tôi giết người em mới ngoan ngoãn nghe lời đúng không?"

Lục An Tràm lập tức bước ra khỏi xe, tay cô giơ lên ngăn lại: "Đừng! Cô ấy vô tội."

Ánh mắt anh bắn tia lửa về phía cô, răng nghiến lại: "Em muốn ruồng bỏ tôi."

Mai Cẩn Nghiêu thấy cô im lặng, anh ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, sau đó đối diện mắt với cô, tay đang cầm súng há xuống một chút rồi giữ yên: "Có phải bàn tay này dắt em rời bỏ tôi không?"

Đoàng!

Tiếng súng nổ ra hai người phụ nữ đồng thanh hét lớn, Lục An Tràm bịt tai lại, nhanh chóng mở mắt ra thấy vị bác sĩ ngồi dưới đất tay đang ôm lấy cánh tay đang chảy máu không ngừng.

Hơi thở cô như bị rút ngắn lại, cô không ngờ người này nổ súng thật, mặt cô xoay lại nhìn anh đầy kinh ngạc và sợ hãi.

Mai Cẩn Nghiêu vẫn nhìn sắc mặt cô, tay hạ xuống một chút nữa, giọng lãnh khóc nói tiếp: "Có phải đôi chân này chỉ đường cho em bỏ trốn?"

Đoàng!

"Aaaa... Đừng bắn nữa! Xin chú!"

Lục An Tràm nhìn vị bác sĩ đã ngất xỉu đi, chân lại chảy thêm một vũng máu tươi, cô lùi lại không ngừng lắc đầu, nước mắt chảy xuống: "Xin chú mà... Đừng bắn cô ấy không có tội... Tôi nghe lời sẽ không bỏ trốn nữa đâu."

Mặt Mai Cẩn Nghiêu lạnh tanh, giọng không cảm xúc: "Đã muộn."

Giữa bầu trời đêm giọng lạnh lẽo lần nữa cất lên: "Cái đầu này đã tìm cách giúp em rời khỏi tôi, đúng không?", Nói xong anh liền nổ súng.

Đoàng!

Tiếng súng vang lên lần thứ ba, ghim thẳng vào giữa trán của người phụ nữ đang nằm dưới đất. Lục An Tràm che miệng lại, máu tươi giữa trán chảy xuống mặt đường, chết rồi... Cô ấy chết rồi, Không thể!

Cô chạy đến quỳ xuống trước mặt người phụ nữ, tay chân luống cuống, nước mắt lấm lem đầy hết gương mặt: "Đừng!", Cô gục đầu xuống, không ngừng trách bản thân, vì cô, vì cô mà đã hại chết người vô tội: "... Xin lỗi."

Mai Cẩn Nghiêu bước lại gần chỗ cô, cụp mắt nhìn xuống, đưa mũi súng bắn chỉa thẳng vào chân cô.

"Cái chân này của em làm loạn?"

Lục An Tràm rụt chân lại, cô ngẩng mặt nhìn anh, vội bò người lại kéo lấy ống quần người trước mặt: "Đừng nổ súng nữa... Tôi sẽ nghe lời chú... Sẽ nghe lời."

Hai giây sau đó anh thu súng lại, khom lưng xuống ngón tay nâng cằm cô lên, nhìn gương mặt trắng nõn vẫn đáng thương sợ đến nỗi khóc không ra tiếng, anh nhẹ quệt nước mắt cô, giọng âm trầm nói: "Còn dám rời khỏi tôi nữa không?"

Cô vội lắc đầu.

Mai Cẩn Nghiêu đã xác định được, không nói gì thêm, đưa tay luồn qua nách cô bế người lên, rồi hất giọng ra lệnh: "Mau dọn dẹp gọn gàng đi."

Cô khóc thút thít, vùi mặt vào lòng ngực rộng của người đang bế mình, chứng kiến cảnh vừa rồi bàn tay này giết người, cơ thể cô bất giác co rút lại, cảm giác sợ hãi, sau đó là tội lỗi cô ra gây ra.

Đó là một mạng người.

Vì sao lại có thể độc ác đến vậy.