Giam Cầm Sinh Mệnh

Chương 7: Cái Giá Nhờ Sự Giúp Đỡ



Mai Cẩn Nghiêu ngồi ở ghế, mắt dán chặt vào cô nàng đang đứng khoanh tay đằng kia, đều đáng chú ý nhất là cô đang mặc bộ đồ ngủ tay dài của anh. Tay áo dài đến chẳng thấy bàn tay và ngón tay cô đâu, ống quần thì dài phủ xuống đất che hết bàn chân nhỏ của cô, phải nói hiện giờ cô nhóc này không khác gì học sinh cấp 1 lén lút lấy trộm quần áo người lớn để mặc.

Thấy cô ngoan ngoãn đứng khoanh tay, đầu thì cúi thấp mắt nhìn dưới sàn nhà được phủ lớp thảm mềm mại. Hôm nay anh cố tình cho người trải loại thảm tốt nhất cho cô, biết ai đó không chịu mang dép, anh sợ bàn chân nhỏ kia lạnh, cuối cùng cô lại báo đáp cho anh bằng cách bỏ trốn.

Mai Cẩn Nghiêu thu mắt, nhàn nhạt lên tiếng: "Đi lại đây."

Nghe xong cô định bước đi, nhưng chợt khựng lại, hai tay kéo ống quần lên cao, sau đó mới bước lại đứng trước mặt người nọ.

Anh rủ mắt nhìn xuống bàn tay đang nắm cao ống quần lên, mắt lướt lên dừng lại gương mặt cô, tay nhẹ vỗ lên đùi: "Ngồi lên."

Lục An Tràm không phản kháng như lúc đầu, lần này vô cùng ngoan ngoãn trèo lên ngồi ngay ngắn trên đùi người đàn ông này.

Tay vuốt lấy sống lưng cô, rồi nói: "Đợi đến khi tôi giết người trước mặt em, thì em mới chịu ngoan ngoãn nghe lời."

Lục An Tràm bị vuốt sống lưng, nghe thêm câu nói kia liền rùng mình, nhớ đến vũng máu vừa rồi cô sợ hãi môi cắn chặt lại, cố gắng lắc đầu không nhớ đến nó nữa.

"Lần này cho em cơ hội cuối cùng.", Mai Cẩn Nghiêu chồm người lên, đôi môi mỏng kê sát đến tai cô, nhỏ giọng: "Nếu có lần sau tôi thật sự sẽ giết chết em."

Mai Cẩn Nghiêu rời khỏi đem đôi mắt sắc bén cảnh cáo nhìn cô: "Nghe rõ không?"

Cô gật đầu như gà mổ: "Rõ... Nghe rõ."

"Làm cách nào tôi sẽ tin lời nói em là thật?"

Lục An Tràm ngước mắt nhìn gương mặt đối diện, mím môi một lúc, tay nắm chặt hạ quyết tâm đem môi mình áp nhẹ lên đôi môi mỏng của người trước mặt.

Sau khi cô rời khỏi, thấy ánh mắt vẫn nhìn cô không rõ đang chứa cảm xúc gì, Lục An Tràm lúng túng mặt đỏ ửng lên, cô cúi người bặm môi, chẳng lẽ cô đã làm sai cái gì sao? Nhưng từ lúc nào cô lại hay đỏ mặt như vậy, tình trạng của cô hiện giờ khác nhau một trời một vực khi ở Lục gia.

Mai Cẩn Nghiêu nhìn xuống, tay vén áo cô lên, bàn tay còn lại luồn trong quần, nhanh chóng vươn vào bên trong quần nhỏ, sờ lên miệng h.u.y.ệ.t của cô nàng.

Cô không trở kịp tay trợn mắt kinh ngạc: "Ư..."

Giả vờ chẳng nghe thấy tiếng rên vừa rồi, tay vẫn chạm vào bên trong, bình tĩnh hỏi: "Chỗ này còn đau không?"

Mặt cô đỏ hơn, tay bắt lấy bàn tay đang bên trong quần mình lại, ngại ngùng trả lời: "Đau... Chú đừng chạm."

Cô nhóc này mở miệng là chú, hai tiếng cũng là chú, Mai Cẩn Nghiêu cau mày: "Tôi là chồng em sao em lại gọi tôi là chú?"

Lục An Tràm giật mình, biết ai không vui cô vội sửa miệng: "Do lúc đầu không quen, vậy thì về sau sẽ gọi anh... Anh."

Nghe giọng nói non nớt ngọt ngào kia, hơi thở anh lệch mất một nhịp, đột nhiên da đầu căng lên, ý thức được đũng quần của mình. Trong mắt Mai Cẩn Nghiêu hiện lên tia kinh ngạc nhưng lại không dễ cho đối phương phát hiện.

Nghe tiếng thôi mà anh lại muốn cô.

"Mau hôn tôi.". Tiên Hiệp Hay

Lục An Tràm nghe liền sợ hãi, tay lôi bàn tay trong quần mình ra bên ngoài, thấy đôi mắt kia của anh nhìn cô sâu như vực thẳm, lông tơ cô bị doạ dựng đứng lên.

Mai Cẩn Nghiêu không thấy người trên đùi động đậy, giọng nói kiềm chế lại dục vọng, rồi lặp lại lần nữa: "Tôi nói em mau hôn tôi."

Cô vẫn đơ người ra, làm mày anh nhíu sâu xuống, anh rất kiên nhẫn nói: ''Em là người đầu tiên dám không nghe lời tôi, nếu là đám thuộc hạ đợi tôi lặp lại lần thứ hai thì sẽ được ăn phát đạn tôi ban, em không phải là vợ tôi thì nãy giờ đã không còn ngồi ở đây được lâu.''

Lục An Tràm bị dọa cho hết hồn, gấp gáp hôn môi anh, vừa chạm vào cô ngẩn ra mở to mắt đối diện gần với đôi mắt đen nháy dữ tợn kia. Vội thu người buông môi nhau, khẽ nhích mông ra nhìn xuống vật thể của người đàn ông cọ vào đùi mình.

Mai Cẩn Nghiêu thấy cô có ý định trốn thoát, anh nhanh tay giữ chặt hai bên hông cô, mắt lạnh lùng nhìn: ''Tôi có cho em xuống chưa?''

Bất giác cô liền không dám động đậy, nhưng đùi dưới cố gắng né ra xa con quái vật trong quần đen kia, nhớ lại nó to lớn xuyên thẳng vào trong người cô xé rách từng lớp, làm cơ thể cô đau đớn như chết đi sống lại.

Cho nên cái thứ quái quỷ của đàn ông này rất đáng sợ, cả người này cũng đáng sợ.

Mai Cẩn Nghiêu nâng tay vuốt ve gương mặt thanh tú của cô, chạm nhẹ từng lớp da mịn màng non mượt của thiếu nữ: "Tôi lần đầu hái một đoá hoa đẹp nhất ở ven đường, đó là bông hoa đầu tiên đối với tôi là xinh đẹp nhất, một khi tôi đã hái mất nó tôi tuyệt đối sẽ chăm sóc không để nó chết. Nhưng tôi lại không muốn ai động vào vật riêng của tôi, cũng không muốn nó vô cơ biến mất khỏi tầm mắt tôi.", Mai Cẩn Nghiêu giương mắt nhìn thẳng vào mắt cô gái, giọng nói lạnh tanh đầy dứt khoát: "Tôi sẽ nổi điên, cho nên em phải biết điều đó, em chính là đoá hoa xinh đẹp đó cũng là điểm giới hạn duy nhất và cuối cùng của tôi. Em đừng chớ chọc giận con quái thú trong người tôi, đến lúc đó tôi sẽ nhai sống em."

Ma quỷ, lần đầu cô lại gặp phải một người độc ác tàn nhẫn đến như vậy.

Bàn tay từ đôi môi phấn nộ trượt xuống cần cổ trắng như tuyết, rồi vuốt ve nó, Mai Cẩn Nghiêu thấp giọng: "Đó là cái giá khi em đã nhờ sự giúp đỡ từ tôi.", Anh tà mị nhếch nhẹ môi: "Chẳng phải người lớn không dạy em tuyệt đối không được lên xe người lạ sao?"

Lục An Tràm bị nhột nhưng không dám nhúc nhích sợ người đàn ông này sẽ tức giận, nhưng cô không hề biết bản thân mình sợ hãi đến mức nắm chặt lấy áo sơ mi đen của anh. Hiện giờ nói câu này ra có thể làm được gì, cô không nghĩ sự nhờ vả của mình sẽ rơi vào cái hố sâu đen tối này, cho cô một cơ hội có chết cô sẽ không chặn đầu xe người này!

Giờ thì đã muộn, không thể quay đầu lại nữa.

"Đang hối hận?"

Mai Cẩn Nghiêu không nghe được đáp án, anh nhìn chằm chằm người đối diện, tay cởi cúc áo đầu tiên, ung dung nói: "Dù có hội hận cũng đã muộn."

Lục An Tràm kinh ngạc vươn tay nắm giữ lấy tay anh, ánh mắt đáng thương nhìn anh lắc đầu: "Tôi vẫn còn... Còn rất đau."

Anh mặc cô nắm lấy tay mình, lý trí không hề bị dao động, bàn tay cương quyết dời xuống cởi thêm một cúc áo: "Đau là chuyện của em, tôi muốn là chuyện của tôi."

Nghe xong bàn tay cô siết chặt làm nhăn nhúm chiếc áo sơ mi của anh, cảm nhận áo ngực bung ra, cô hơi rùng mình nhưng vẫn im lặng ngầm cam chịu. Dù có tức giận căm ghét đến mấy cô đành nhắm mắt cắn răng, nuốt hết hận thù vào bụng.

Mai Cẩn Nghiêu đã lột sạch nửa người trên của cô, ánh đèn trên trần nhà dạ xuống, chiếu rọi từng tấc da trắng hồng như búp sen, nụ nhỏ như đoá hoa hồng mới chớm nở nằm chính giữa ngực tròn trịa của thiếu nữ, đôi mắt anh nhìn chúng đến trầm mê không lối thoát.

Tay ôm vòng qua lưng cô, kéo sát người lại đầu cúi người, ngậm đầu nụ hoa hồng vào miệng, nhưng tai bỗng thấy thiếu tiếng gì đó, anh dùng răng miết nhẹ chúng, đầu lưỡi liếm xung quanh đỉnh nụ hồng, nhưng không nghe được tiếng rên từ miệng nhỏ phía dưới phát ra.

Tất nhiên cô không tình nguyện làm việc này, càng không muốn phát sinh chuyện đó với người cô không cô tình cảm, Lục An Tràm cứng đầu cắn chặt môi chặn lại âm thanh muốn thốt ra của mình.

Mai Cẩn Nghiêu biết cô thiếu đòn, không muốn rên sao, được sẽ khiến cái miệng nhỏ này rên đến cầu xin anh.

Anh nói là làm, lập tức cắn mạnh nụ hồng của cô, ngay xong tiếng rên trên đỉnh đầu bật ra.

Lục An Tràm lấy tay che miệng mình, nhưng không ngăn chặn được nó, cuối cùng cô bất lực buông tay: "Ưm... Đau..."

Mai Cẩn Nghiêu hài lòng mới lần mò cởi quần cô ra, tay luồn xuống tách đùi cô rộng ra, tay phía sau ở dưới mông trơn bóng khẽ nâng lên đẩy sát vào cọ xát đến đũng quần anh.

Hai thở cả hai đã rối loạn, buông tha nụ hồng đã bị cắn đến đỏ rực, môi anh hôn một đường đi lên rãnh ngực cô, dần lướt đi lên cái cổ gặm cắn một lúc đến khi để lại một mảnh đỏ trên da mới buông ra, đôi môi mỏng tiếp tục đi lên nhanh chóng nắm bắt lấy môi nhỏ của thiếu nữ, ra sức dây dưa cắn mút, lưỡi cuốn lưỡi cùng nhau giao tiếp nước bọt của đối phương.

Mai Cẩn Nghiêu ôm chặt hai bên đùi cô, nhấc lên rồi lại hạ xuống, hành động lập đi lập lại nhiều lần để nơi bí ẩn của hai người chạm vào nhau, cách bởi một lớp quần tây của anh.

Cô thấy phía dưới của mình bị cọ đến ướt át trong chiếc quần lót, Lục An Tràm muốn thoát khỏi đôi môi của người kia, cô ngửa đầu ra sau nhưng vừa động thì bị giữ chặt gáy lại.

Mai Cẩn Nghiêu hôn một lúc mới buông ra, trán dựa vào trán cô, thở từng hơi nặng nề: "Ai cho trốn."

Đột nhiên bị kéo lấy mông rồi nhấn xuống, phía dưới cô bị cạ trúng mặt dây thắt lưng của anh, Lục An Tràm rên nhẹ hốc mắt phím hồng, cô nức nở lên một tiếng: "Đau quá."

Thấy mình còn chưa làm gì mà cô đã khóc, anh nhướng mày nhìn xuống mới biết ra nguyên nhân, anh kéo mông cô ra, trước giờ anh chưa biết dỗ dành ai nên không biết làm sao, tay nhanh chóng tháo gỡ thắt lưng ra quăng mạnh nó xuống dưới thảm, làm xong thấp giọng nói: "Tôi tháo rồi không làm em đau nữa, nín khóc."

Lục An Tràm ngừng khóc, vươn tay gạt đi giọt lệ trong trẻo của mình, chóp mũi đỏ ửng, lông mi run run vẫn còn vương lại một chút hơi nước.

Chó con đáng thương.

Mai Cẩn Nghiêu thở hắt ra, đem cô ôm chặt vào trong lòng, cô nhóc này quá bé nhỏ, nhỏ đến nỗi anh chỉ muốn bắt nạt không thôi.

"Cho em thu lại nước mắt trong một phút, chừa nước mắt cho trận sau."

Lời nói ám chỉ đầy đen tối, cô có ngu ngốc gì đi chăng nữa cũng hiểu cái nghĩa đen của câu nói trên là gì, sớm cũng không thoát khỏi thì cô mặc kệ.

Sắp sửa chuẩn bị cho trận vận động, giữa bầu không khí đang ái muội thì bị tiếng gõ cửa cắt ngang.

"Ông chủ cảnh sát đến."

Lục An Tràm nghe hết, kinh ngạc, không lẽ đến điều tra cái chết vị bác sĩ vừa rồi?

Thấy ánh mắt cô gái đang loé lên tia sáng nho nhỏ, Mai Cẩn Nghiêu nhìn xuống quần mình cắn răng, rời mắt đi nhấc bổng người ngồi trên đùi xuống.

"Ở đây đợi tôi trở lại."

Cô không nói gì, co người ngồi trên sofa gật đầu với anh.

Mai Cẩn Nghiêu cau mày đem gương mặt lạnh lẽo u ám ra khỏi phòng, đám cảnh sát chó má giờ này còn đến làm phiền.

Cảnh sát Dương ngước mắt nhìn người đàn ông bước ra khỏi thang máy, hắn hơi ngẩn người, nhìn quần áo người kia xốc xếch có chút siêu vẹo, nhưng cái đáng chú ý nhất là gương mặt trông rất khó coi, hình như là giận dữ.

"Bạn học cũ lâu rồi mới gặp."

Mai Cẩn Nghiêu ngồi xuống, hời hợt đáp: "Bạn học gì tôi không quen."

Thoáng qua sắc mặt Dương Toàn đen lại, nhưng cũng nhanh chóng nở nụ cười: "Chúng ta là bạn học cấp ba, lâu quá không nhớ cũng phải."

Mai Cẩn Nghiêu không rảnh rỗi ngồi ở đây ôn lại chuyện cũ với người không thân không thiết này: "Nói trọng tâm."

Không phải Dương Toàn không biết người này, phải nói bên cảnh sát là nắm rõ thông tin của người này nhất, tuyệt đối không thể đắc tội.

"Nhờ có ngài bên cảnh sát chúng tôi đã khai phá được bọn dây buôn người, cấp trên cử tôi đến đây thay mặt cả đồng đội trong cơ quan, nói tiếng cảm ơn với ngài Mai tổng đây."

Mai Cẩn Nghiêu nghe hết, nhưng không quan tâm đến, liền đứng lên: "Người đâu tiễn khách.", Trước khi rời đi anh bỏ lại thêm một câu: "Cho người đổi cái ghế sofa mới, khử trùng chỗ mà cậu ta đã chạm qua những đồ vật khác."

Dương Toàn nhìn chỗ mình ngồi, môi giật giật.

Bệnh sạch sẽ vẫn còn chưa trị được?

Bạn bè cũ cái rấm!

Biết địa vị của hắn ta nắm lớn, nếu không tôi đây trực tiếp đánh cho hắn ta một trận no bữa.

Dương Toàn ngậm ngùi đi ra về, vào xe đóng cửa một cái "rầm", những người đồng đội ngồi trong giật mình một phen.

"Sao? Cảm giác lần đầu ngồi trong biệt thự lâu đài giá trị tỷ đô đó như thế nào?"

"Không biết! Sofa không sạch ngồi ngứa mông vô cùng!"

Những người trong xe bị chọc cười: "Cậu dám một lần mà vào trong đó nói lại câu vừa rồi với hắn ta không?"

Dương Toàn nhe răng bật cười: "Không dám, cho tôi mười cái gan cũng không dám chọc giận vị lớn mắc bệnh sạch sẽ kia."

Mai Cẩn Nghiêu là cái tên quen thuộc đối với cảnh sát, hắn ta phải nói là "ông trời" Người vô cùng bí ẩn, nham hiểm độc ác, giết người không khác gì là xã hội đen, đến ông trùm lớn có đàn em đông gấp mấy hắn còn ra tay giết được, kể cả đám đàn em của ông trùm kia cũng phải phục tùng hắn ta. Cho nên cái mạng cảnh sát đối với hắn chỉ là hạt cát trên sa mạc, người như thế sao dám đắc tội đến.

Sống trời đời chỉ có một lần, không ai ngu xuẩn đến nỗi mà đem mạng đến cho hắn ta.

Bảo vệ mạng vẫn quan trọng nhất.