Giang Hồ Khắp Nơi Là Áo Choàng

Chương 22: Lần Đầu Tiên Xuống Núi



Hôm sau, quả nhiên không có người lại đến sau núi Triều Tuyền Phong tặng đồ, nhưng Lục Thanh Uyển lại tự mình chạy tới, lúc đó Phó Phái Bạch đang bổ củi, mồ hôi nhễ nhại, cùng chỗ còn có vài tên nam tử cũng đang bổ củi, cũng mồ hôi đầm đìa.

Lục Thanh Uyển đứng cách bọn họ rất xa, bịt mũi, bộ dáng ghét bỏ, "Phó Phái Bạch, ngươi lại đây!"

Phó Phái Bạch không còn cách nào khác đành phải đặt rìu xuống, dùng khăn tay lau mồ hôi trên cánh tay, trên mặt rồi bước tới.

"Nhị tiểu thư, có việc sao?"

"Không có việc gì thì ta không thể tìm ngươi sao?!"

Phó Phái Bạch không biết nên trả lời như thế nào, nàng không rõ này tiểu tổ tông này muốn cả ngày quấn lấy nàng là muốn làm gì.

Lục Thanh Uyển từ trong ngực móc ra một cái hộp nhỏ, đưa qua, lại không thèm nhìn Phó Phái Bạch, "Cầm đi."

"Đây là cái gì?", Phó Phái Bạch sợ vừa mở ra lại là thứ đồ gì quý giá, không dám nhận lấy.

Lục Thanh Uyển cắn môi dưới, khó có được kiên nhẫn, giải thích: "Không phải cái gì đáng quý, chỉ là mấy viên dược, chống bị cảm nắng."

"Không cần, nhị tiểu thư, mặt trời trời hôm nay không gắt, cho dù phơi nắng lâu cũng sẽ không bị cảm nắng."

"Phó Phái Bạch! Ngươi có phiền hay không! Lại cự tuyệt hảo ý của ta nhiều lần như vậy, ngươi đừng không biết tốt xấu!", Lục Thanh Uyển lớn như vậy, trước nay cũng chỉ có nàng thu lễ vật của người khác, chưa có lần nào hạ thấp bản thân như vậy để đưa đồ cho người khác, người nọ còn năm lần bảy lượt từ chối nàng, khiến nàng mất hết mặt mũi.

Phó Phái Bạch thấy Lục Thanh Uyển đã phát hỏa, ngại thân phận, chỉ phải nhẹ giọng an ủi, "Không phải, nhị tiểu thư, ta không phải không biết tốt xấu, tâm ý của ngươi ta nhận, cho nên không cần những đồ vật này, ngươi xem mấy vị huynh đệ của ta ở bên kia, bọn họ cũng đang lao động dưới ánh nắng chói chang, chúng ta đều bỏ ra công sức như nhau, cùng nhau làm một công việc, vì cái gì ta lại được đối xử đặc biệt? Nếu nhị tiểu thư là bởi vì chuyện lần trước, như ta đã nói, đó đều là việc ta nên làm."

Lục Thanh Uyển biểu tình biến hóa nhiều lần, cuối cùng nuốt xuống lửa giận, hừ một tiếng rời đi.

Phó Phái Bạch thầm nghĩ lần này thật sự sẽ có được thanh tịnh, kết quả Lục Thanh Uyển ngày thứ hai lại tới nữa, còn mang theo một hàng thị nữ, trên tay tất cả các thị nữ đều bưng dĩa thức ăn, trên dĩa là từng xâu nho tròn vo tươi mát.

Nàng phất tay, chào hỏi, "Mọi người đều vất vả rồi, lại đây ăn chút nho giải lao đi."

Một đám người đang đứng trong ao nước bắt cá nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không dám nhúc nhích.

Phó Phái Bạch đứng ở chỗ xa hơn trong hồ sen, kéo cao ống quần để thuận tiện đào củ sen, trên tay, trên đùi, trên mặt, đều dính bùn đen.

Thấy không có ai động tĩnh, tỳ nữ bên người Lục Thanh Uyển hô to, "Đều lại đây đi, nhị tiểu thư nghĩ đén các ngươi ngày ngày hè còn làm việc, vất vả mệt nhọc, đặc biệt ban thưởng nho ướp lạnh cho các ngươi."

Cái này cuối cùng có người di chuyện, mọi người nối đuôi nhau đi lên trên bờ, Lục Thanh Uyển trên mặt treo nụ cười ôn nhu, nói mọi người ăn nhiều một chút, nhưng ánh mắt vẫn liếc nhìn nơi xa trong đầm sen.

Tuy rằng Phó Phái Bạch sớm nghe thấy động tĩnh ở bên kia, nhưng trước mắt liền sắp đào xong ngó sen rồi, vì vậy cổ vũ bản thân dốc hết sức lực hoàn thành công việc, liền không đi qua.

Lục Thanh Uyển thấy Phó Phái Bạch chậm chạp không có ý định lại đây, mày ngài nhíu lại, vẻ mặt ảo não, "Đưa mâm cho ta."

Tỳ nữ liếc mắt xem xét thiếu niên làm việc dưới ánh mắt trời thiêu đốt phía xa, lại nghĩ tới sự ân cần không thèm che giấu chút nào của nhị tiểu thư nhà mình dạo gần đây, thấp giọng nói: "Tiểu thư, để nô tỳ thay ngươi đưa qua đó đi, đường bên kia nhỏ hẹp lầy lội, sẽ bẩn giày."

"Đưa ta, ta tự mình đi."

Không còn cách nào khác, tỳ nữ chỉ đành phải chọn ra một xâu nho nhỏ đặt vào dĩa, đưa cho Lục Thanh Uyển.

Sau đó, mọi người liền thấy thiếu nữ mang váy lụa thiển sắc đi tới bên bờ ruộng, một tay bưng cái mâm, một tay cầm lấy làn váy, nghiêng ngả đi tới, phảng phất giây tiếp theo liền phải trượt chân ngã xuống ruộng.

Tất cả mọi người đều trở nên lo lắng, bản thân Lục Thanh Uyển cũng không khá hơn là bao, bờ ruộng dưới chân chỉ đủ rộng cho một người đi qua, mặt đất lồi lõm lầy lội, nàng vừa ghét bỏ vừa sợ hãi dẫm hụt chân.

Phó Phái Bạch nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu thấy Lục Thanh Uyển đang đứng trên bờ ruộng, có chút kinh ngạc, "Nhị tiểu thư?"

Lục Thanh Uyển nghe thấy đối phương gọi mình, trên mặt lộ ra nụ cười, vừa chuẩn bị đáp lại thì trượt chân, cả người ngã nhào vào trong ruộng.

"Tiểu thư!"

"Nhị tiểu thư!"

Mọi người hoảng hốt kinh hô, gấp gáp thả chum nho ra chạy về phía bên này, Phó Phái Bạch cách Lục Thanh Uyển gần nhất, cũng vội vàng buông ngó sen trong tay xuống, nhanh chóng đi tới.

Lục Thanh Uyển lúc này đang nằm trong nước bùn của đồng ruộng, bả vai không kìm được run rẩy.

Phó Phái Bạch hay tay dính đầy bùn đen, muốn đỡ cũng không được, không đỡ cũng không được, chân tay có điểm luống cuống, "Nhị tiểu thư......"

Cũng may, một đám nha hoàn bên kia đuổi tới kịp thời, tỳ nữ trực tiếp nhảy vào trong ruộng, đỡ cánh tay Lục Thanh Uyển muốn đem nàng kéo lên.

Lục Thanh Uyển không nhúc nhích, tình nguyện vùi mặt vào trong nước bùn cũng không muốn đứng lên, nghẹn ngào hét: "Các ngươi đều tránh ra!"

Tỳ nữ từ nhỏ đi theo bên người Lục Thanh Uyển, tất nhiên hiểu rõ tính tình của chủ tử nhà mình, liền vung tay hô to, "Các ngươi đều tránh ra, không được vây quanh chỗ này."

Đám đông tản ra nhưng Phó Phái Bạch lại không di chuyện, lương tâm nàng có chút áy náy, tốt xấu gì Lục Thanh Uyển cũng vì chính mình mới lại đây, dẫn đến trượt chân ngã xuống.

"Nhị tiểu thư, ngươi không sao chứ?"

Lục Thanh Uyển đã được tỳ nữ đỡ đứng lên, nàng xoay người đưa lưng về phía Phó Phái Bạch, lạnh lùng nói: "Không được nhìn ta, ngươi đi đi!"

Phó Phái Bạch gãi gãi đầu, trở lại hồ sen, thấy Lục Thanh Uyển khập khiễng đi về phía xa.

Trải qua chuyện này, Lục Thanh Uyển còn thật sự dừng lại vài ngày, không lại đến sau núi Triều Tuyền Phong, mỗi ngày Phó Phái Bạch đều đi luyện công vào lúc sáng sớm hoặc đêm khuya, ban ngày thì làm việc, khi nhàn hạ thì cùng Mông Nham uống một ít rượu, ngày tháng an nhàn lại thoải mái.

Nhưng những ngày thanh tịnh chỉ kéo dài bảy ngày liền kết thúc, Lục Thanh Uyển tựa hồ đã quên chuyện mất mặt lần trước, khí phách hăng hái chạy đến sau núi Triều Tuyền Phong tìm Phó Phái Bạch, tới tới lui lui nhiều, dần dần trong phong bắt đầu lan truyền tin đồn, nói rằng nhị tiểu thư coi trọng Phó Phái Bạch, sau đó lại truyền khắp Thiên Cực Tông, phiên bản chuyện xưa cũng càng ngày càng thái quá, nói nhị tiểu thư coi trọng một gã sai vặt, mà gã sai vặt lại trong lòng đã sớm có ý trung nhân, đơn phương chung tình với một vị y nữ, một tuồng kịch yêu hận tình thù kinh điển của ba người ra đời từ đây.

Khi lời đồn đãi truyền tới tai Phó Phái Bạch, nàng nói không nên lời, cảm thấy hoang đường đến cực điểm, thậm chí Mông Nham đều trêu ghẹo nàng, nói nếu không liền đi theo nhị tiểu thư, tới làm một tên ở rể, ngày sau không lo ăn mặc, lại thăng quan tiến chức rất nhanh.

Phó Phái Bạch chính mình suy nghĩ làm sao có thể, tiểu thư kim chi ngọc diệp như Lục Thanh Uyển như thế nào sẽ coi trọng nàng, hơn nữa, chính mình còn nữ giả nam trang, nếu bị Lục Thanh Uyển phát hiện, chẳng phải là muốn lột xuống một tầng da, vì thế nàng có thể trốn liền trốn, đi sớm về trễ, tận lực tránh tiếp xúc với Lục Thanh Uyển.

Ngày tháng trôi tới rồi tháng chín, trong phong không còn ngày hè nóng bức nữa, trời cao gió mát, việc kiến lập Đốc Võ Đường cũng dần bắt đầu.

......

Tiểu viện trong rừng trúc, Triều Tuyền Phong, Lục Yến Nhiễm lúc này đang đứng ở bên cửa sổ, nhìn chằm chằm rừng cây xanh thẳm phía xa xuất thần, một lát sau, trong rừng truyền đến tiếng trận sột soạt, một con bồ câu cả người trắng như tuyết bay lại đây, dừng trên cửa sổ.

Nàng duỗi tay tháo ống tre nhỏ buộc trên chân chim bồ câu, bồ câu ngay sau đó lại bay vào trong rừng.

Mở ra ống trúc, trên tờ giấy trắng chỉ có năm ký tự to, "Tùy làm Đốc Võ Đường".

Biểu tình trên mặt nàng không có gì biến hóa, vò tờ giấy trong lòng bàn tay, chưa bao lâu, giấy trắng hóa thành tro tàn, theo gió bay đi.

Hôm sau, trong hội nghị thường kỳ của Thiên Cực Tông liền xuất hiện bóng dáng của Lục Yến Nhiễm, lúc trước bởi vì thân thể của nàng, Lục Văn Thành đặc biệt cho phép nàng không cần tham gia mỗi ngày, cho nên hôm nay người tới, các phong chủ, đường chủ còn lại ngược lại có chút ngoài ý muốn.

Lục Văn Thành ngồi ghế chủ tọa, uống một ngụm trà, nói chính sự, "Lần trước đề cập đến Đốc Võ Đường trong yến hội, cũng nên bắt đầu thôi, còn vấn đề làm sao kiến lập, quy chế như thế nào, người cai quản ra sao đều cần thảo luận kỹ với các vị ở đây, các ngươi có ý tưởng gì, cứ việc đề cử."

Bên trái một vị nam nhân thân hình thon gầy lại rất có tinh thần, dẫn đầu đứng ra nói: "Tại hạ cho rằng việc này nên thực thi sớm, trước tiên xây dựng Đốc Võ Đường ở địa giới các môn phái, phái đệ tử của tông ta đến đó thường trú, đến nỗi những việc nhỏ khác, chờ xây xong võ đường rồi lại tính toán cũng không muộn."

Lời này nói ra, ở phía đối diện nam nhân, một nam tử trung niên cường tráng khác lập tức đi ra, hắn để râu quai nón, tướng mạo võ sĩ điển hình, nói năng y như vẻ bề ngoài, thanh âm như chuông lớn, "Không thể! Việc này có quan hệ đến hàng trăm môn phái, sự tình quan trọng, nhất định phải thận trọng, lần trước tông chủ đề nghị thành lập Đốc Võ Đường, đã có người lộ vẻ không hài lòng, nếu là hiện tại nóng lòng kiến lập, sẽ bị người có tâm đồn đãi rằng Thiên Cực Tông rắp tâm bất lương, kỳ thật vì mưu lợi cá nhân, ta cho rằng hẳn là nên sắp xếp rõ ràng tất cả chế độ, lý pháp, người cai quản trước, mặc dù tông ta dẫn đầu, nhưng cũng cần đến đệ tử của các môn phái khác, như vậy mới có thể làm mọi người an tâm."

"Ngươi biết cái gì! Bây giờ không xây thì đợi đến bao giờ, bọn họ vốn là không cam tâm tình nguyện, nếu tiếp tục trì hoãn, sau này bọn họ đổi ý thì làm sao bây giờ? Ngươi đảm đương nổi trách nhiệm này sao?"

"Ta không hiểu ngươi thì hiểu sao?! Ngươi ngoài mặt là vì tông chủ, vì tông môn, kỳ thật còn không phải là vì tự mình tranh giành tư lợi, đừng tưởng ta không biết bộ mặt thật của ngươi!"

"Ngươi ngậm máu phun người!"

Mắt thấy hai người khắc khẩu ngày càng nghiêm trọng, Lục Văn Thành cao giọng quát: "Đều câm mồm cho ta!", Đại điện nháy mắt liền an tĩnh xuống.

Hắn có chút đau đầu, ánh mắt đảo quanh qua đám người, cuối cùng nhìn về phía trưởng nữ của hắn, "Yến Nhiễm, ngươi thấy thế nào?"

"Yến Nhiễm cho rằng hẳn là như phong chủ Ngô Cự Phong đã nói, nhanh chóng xây dựng Đốc Võ Đường, tuy rằng động thái này sẽ bị người có dã tâm truyền ra ngoài, vu khống, bôi nhọ Thiên Cực Tông, nhưng về lâu dài, động thái này là vì một võ lâm yên ổn, thiên hạ thiên bình, ngày sau tất cả các môn phái sẽ hiểu được dụng tâm lương khổ của phụ thân", Lục Yến Nhiễm nói xong, lui về vị trí của mình.

Dáng người nhỏ gầy phong chủ Ngô Cự Phong đắc ý hếch cằm, như thể đang khiêu khích nam tử phía đối diện.

Lục Văn Thành trầm tư một lúc, cao giọng nói: "Vậy liền bắt đầu kế hoạch xây dựng Đốc Võ Đường ngay trong ngày đi, phong chủ Ngô Cự Phong phụ trách tu sửa khu vực Đông Nam, phong chủ Vĩnh Tương Phong đi khu Đông Bắc, phong chủ Vân Côn Phong quản khu Tây Nam, còn Triều Tuyền Phong a, Yến Nhiễm thân thể không tốt, liền giao cho bốn vị đường chủ thuộc cấp phụ trách khu vực Tây Bắc đi."

Mọi người đồng thanh hưởng ứng, chỉ có Lục Yến Nhiễm đứng ra nói: "Nữ nhi thân thể không việc gì, có thể tự mình đi Tây Bắc đốc kiến Đốc Võ Đường, bốn vị đường chủ vẫn nên lưu lại trên núi, hiệp trợ phụ thân quản lý sự vụ trong tông thì tốt hơn".

"Này...... Lần này đi ít nhất cũng mất vài tháng, bây giờ lại vừa vào đông, thân thể của ngươi chịu đựng được sao?"

"Không ngại, thân thể nữ nhi sau khi được điều dưỡng đã khá hơn nhiều, ta thân là phong chủ Triều Tuyền Phong, việc này nên tự tay làm, mong phụ thân thành toàn."

Lục Văn Thành do dự, thấy Lục Yến Nhiễm ngữ khí kiên định, liền đồng ý, "Vậy được rồi, nhưng trước tiên ngươi theo ta đi Xích Vũ sơn trang một chuyến, sinh thần của Hạ trang chủ, ngươi cùng ta đến đó chúc thọ, sau tiệc mừng thọ, ngươi lại đi Tây Bắc cũng không muộn."

"Vâng."

......

Chẳng mấy chốc đã đến ngày xuất phát, chân núi Tấn Vân Sơn đứng một biển người mênh mông cuồn cuộn, đều là đệ tử Thiên Cực Tông, đến tiên bốn vị đại phong chủ cùng tông chủ, mà bên trong đội ngũ có một bóng người lén lút như mèo, đúng là Phó Phái Bạch, nàng cõng một bọc nhỏ trên lưng, thân mình uốn éo ngả nghiêng chạy đến bên xe ngựa của Lục Yến Nhiễm, A Phù thấy nàng kinh ngạc hỏi: "Tiểu Bạch? Ngươi như thế nào lại ở đây? Ngươi tới tiễn phong chủ sao?"

Phó Phái Bạch nhanh chóng làm một cái thủ thế im lặng, như là đang trốn tránh người nào, nhỏ giọng nói: "A Phù cô nương, vừa hay gặp được ngươi ở đây, ta có thể cùng phong chủ nói hai câu sao?"

A Phù còn chưa mở miệng, rèm xe ngựa đã bị vén lên một nửa, Lục Yến Nhiễm ngồi ở bên trong, nhàn nhạt nói: "Có chuyện gì?"

Phó Phái Bạch đưa mắt nhìn lại, chỉ có thể thấy một phần chiếc cổ trắng nõn của Lục Yến Nhiễm, một màn này liền khiễn nàng liên tưởng đến lần trước không cẩn thận thấy được cảnh đối phương tắm gội, trái tim căng thẳng, lập tức thu hồi tầm mắt, nhẹ giọng nói: "Phong chủ, ta nghe nói ngươi muốn đi Tây Bắc, ta có thể đi cùng sao?"

Người trong xe ngựa trầm mặc thật lâu, rốt cuộc cũng có thanh âm, "Tại sao?"

"Ta có vài người bạn cũ ở Hưng Dương Thành, đã lên núi lâu như vậy rồi, muốn nhân cơ hội này quay lại gặp bọn hắn, cũng muốn trở về tế bái thân nhân một chút......", Phó Phái Bạch nói đến chuyện sau, thanh âm lại nhỏ đi một chút.

Nhưng ngoài hai điểm này ra, nàng còn có một nguyên nhân khác, chính là nghĩ nhân cơ hội tránh mặt Lục Thanh Uyển, nàng thật sự là bị phiền đến bất kham.

Một câu đơn giản rất nhanh từ trong xe ngựa truyền ra, "Muốn đi thì đi, tùy ngươi."

Phó Phái Bạch đúng là vô cùng vui vẻ, nghe thấy một tiếng kêu to từ nơi xa.

"Phó Phái Bạch! Ngươi đứng lại!"

Nàng còn chưa kịp chạy, muốn tránh cũng không được, Lục Thanh Uyển đã chạy tới trước mặt nàng, gương mặt ủy khuất lại căm giận, nói: "Ta liền phiền toái ngươi như vậy sao?! Vì trốn ta hiện tại còn muốn chạy xuống núi, ta rốt cuộc nơi nào không hợp ý ngươi!"

"....."

Hiện trường lặng ngắt như tờ, Phó Phái Bạch xấu hổ đến không biết phóng tay ở đâu, mà Lục Thanh Uyển nói xong liền rơm rớm nước mắt.

"Nhị tiểu thư, ngươi, ngươi đừng khóc nha, ta không phải thấy ngươi phiền, ta cũng không trốn ngươi, ta chỉ là, chỉ là thừa dịp lần này có cơ hội, muốn về quê nhà bên kia xem một chút thôi", nàng càng nói càng chột dạ, đối phương dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương, nàng bắt đầu nghĩ xem cách làm của mình có phải hay không quá đả thương người.

"Vậy ta đây cũng phải đi, ngươi đi Tây Bắc phải không, ta cũng đi."

Phó Phái Bạch chưa trả lời, Lục Yến Nhiễm đã xốc lên màn xe đi ra, quát khẽ: "Hồ nháo."

Lời người dịch: Sao tui thấy chương này em vợ cũng soft quá trời. Thôi rồi, tui đã bị đầu độc rồi.:)))))) Mà tui thấy hai người này chemistry hài xỉu, một đứa nhây, một đứa cứng, nửa đêm ngồi dịch mà cười xỉu với mấy phiên bản chuyện tình tay ba của mấy người này.

Đi trốn bà nhị tiểu thư như đi lánh nạn.:)))))