Giáo Mẫu

Chương 17: Vệ sĩ nhà mình ghen rồi



Không cho phép mình thích con trai của nàng, bây giờ chính mình cự tuyệt rồi, lại cảm thấy tổn thương mặt mũi nàng, Nam Cung Vũ trong lòng cười gằn, cũng không biết tại sao có thể có người vô lý gây sự như thế.

Nam Cung Vũ không nhìn thẳng, chẳng muốn đi để ý đến nàng nữa.

Nữ nhân chưa bao giờ từng chịu đựng sự phớt lờ như vậy, sắc mặt khó coi, đang muốn phát tác.

Lam Kiều đi tới, đem hợp đồng mua xe đặt lên bàn, để Nam Cung Vũ ký tên.

Giám đốc tiệm 4S ở một bên hầu, mặt mày hớn hở mà đem bút đưa tới trong tay Nam Cung Vũ.

Nữ nhân liếc nhìn một chút loại xe và giá cả trên hợp đồng, sắc mặt trong nháy mắt càng khó coi, không khỏi châm chọc nói, "Không trách từ chối con trai của ta, sát cánh người giàu có rồi hả?"

"Không có quan hệ gì với ngươi." Nam Cung Vũ đương nhiên sẽ không bị dăm ba câu làm tức giận, nàng chỉ là không ngẩng đầu lạnh lùng nói.

Nữ nhân tức giận đến không xong, rồi lại á khẩu không trả lời được.

Nàng vẫn cảm thấy Nam Cung Vũ chính là coi trọng tiền của nhà nàng, gia cảnh giàu có làm cho nàng luôn luôn cao cao tại thượng, không coi ai ra gì, nàng dùng hàng xa xỉ đầy người đến trang bị cho chính mình, chính là vì cùng những người gia đình bình thường kia cắt ra giới hạn, lộ ra thân phận chính mình hơn người một bậc.

Mà khi nàng nhìn thấy Nam Cung Vũ họ, vậy mà toàn khoản mua xe thể thao 911 nàng tha thiết ước mơ rồi lại mua không nổi, đố kị và bất bình trong lòng nàng có thể tưởng tượng được, đặc biệt là khi nàng thấy được cấu hình kia còn là hàng đầu.

Nữ nhân tự chuốc nhục nhã, cuối cùng đi rồi. "Người phụ nữ kia lại tới phiền cô?" Lam Kiều ngược lại cũng không lo lắng, người phụ nữ kia cùng đại tiểu thư căn bản không phải một đẳng cấp, từ lần trước giao chiến của hai người thì có thể thấy, người phụ nữ kia căn bản không phải đối thủ của đại tiểu thư.

"Tần Phong làm sao đến rồi?" Nam Cung Vũ thấy được Tần Phong đứng phía sau Lam Kiều, hôm nay Tần Phong một thân trang phục nhàn nhã, gương mặt đẹp trai đúng là trêu đến không ít nữ sinh xung quanh nhìn lén.

"Ta cũng chính là đến triễn lãm xe đi dạo, ai biết trong lúc vô tình đụng tới Kiều tỷ đang mua xe." Tần Phong sờ sờ sau gáy cười nói.

"Oa! Kiều tỷ, cái này cũng là chiếc xe mơ ước của ta!" Tần Phong có chút kích động, giống như là nhìn thấy tình nhân trong mộng, lập tức lại lấy lòng nói, "Kiều tỷ, đến thời điểm có thể cho ta mượn chạy mấy ngày hay không?". Đọc 𝘵г𝑢уện haу 𝘵ại { TR𝑢MTR 𝖴YEN.𝗏n }

"Không được!" Lam Kiều không hề nghĩ ngợi, gọn gàng dứt khoát nói.

"Kiều tỷ, thì hai ngày, không, một ngày là được, nửa ngày cũng được mà, Kiều tỷ xin thương xót, Kiều tỷ được được đi, để ta đỡ nghiện, chạy một vòng có được hay không.." Tần Phong đi theo bên người Lam Kiều múa mép khua môi, không ngừng mà cò kè mặc cả.

"Đều nói xe là lão bà thứ hai của nam nhân, không nghĩ tới nữ nhân các ngươi cũng giống vậy." Tần Phong mài hỏng miệng lưỡi, Lam Kiều cũng không hề bị lay động, cuối cùng chỉ đành sờ sờ mũi, tiếc hận cảm thán một câu.

Cho nên khi một tháng sau, khi tiệm 4S gọi điện thoại thông báo Nam Cung Vũ nhận xe, Nam Cung Vũ đột nhiên nhớ tới Tần Phong, nói đùa với Lam Kiều, "Lão bà chị đến rồi."

Lam Kiều mới bắt đầu nghe không hiểu, không có nhận thức nhìn Nam Cung Vũ, Nam Cung Vũ bất đắc dĩ giải thích, "Xe đặt mua đến rồi."

"Không phải, đó nhiều nhất chỉ có thể coi là vợ bé." Lam Kiều nghiêm túc kiên quyết phủ nhận nói, cho dù cô yêu xe như mạng.

"Vậy ai là vợ lớn?" Thanh âm của Nhạc Nhạc mềm mại kéo dài đột nhiên vang lên, mắt to trắng đen rõ ràng tràn ngập tò mò và nghi hoặc.

Nam Cung Vũ dở khóc dở cười.

Tần Phong theo Lam Kiều học tập một quãng thời gian, thân thủ rõ ràng so với trươc càng thêm linh hoạt nhanh nhẹn, chỉ là kinh nghiệm thực chiến không đủ, phương diện đánh úp càng là không có cơ hội thực tiễn luyện tập.

Chủ nhật, Lam Kiều lái xe đi tới một chỗ vùng ngoại thành căn cứ xạ kích đạn thật.

Gió ngoài cửa sổ ấm áp mềm nhẹ, Nam Cung Vũ ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Tần Phong thì lại ôm Nhạc Nhạc ngồi ở hàng sau.

Bên cạnh căn cứ có một nơi suối nước nóng, thừa dịp Lam Kiều mang Tần Phong đến huấn luyện, Nam Cung Vũ thì lại mang theo Nhạc Nhạc tiện đường đến du lịch.

Thời điểm đến khách sạn đặt phòng, lễ tân xin lỗi thông báo, chủ nhật khách mời khá nhiều, bây giờ chỉ còn dư lại hai phòng giường lớn.

Làm sao phân phối phòng, đây là một vấn đề.

Lam Kiều liếc mắt ra hiệu cho Tần Phong, Tần Phong hiểu ngầm trong lòng nói, "Kiều tỷ cùng Vũ tỷ một gian, Nhạc Nhạc theo ta một gian, ta ngủ trên sofa."

Nhạc Nhạc nghĩ có thể cùng ca ca chơi game, cho dù chơi đến rất muộn cũng sẽ không bị tỷ tỷ quản, đối với an bài lần này ngược lại cũng rất hài lòng, lập tức nâng hai tay tán thành.

Lam Kiều đẩy Nam Cung Vũ vào gian phòng khách sạn, gian phòng rất lớn, bên ngoài có một phòng tiếp khách, cửa sổ sát đất một mảnh rừng trúc xanh tươi, gió nhẹ lướt qua, rừng trúc đung đưa không ngừng, vang sào sạt.

Nam Cung Vũ lẳng lặng mà nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, Lam Kiều thì lại xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, kiểm tra mỗi một hẻo lánh trong phòng, gầm giường, góc tường, thùng rác, đèn treo.. Đợi sau khi xác nhận không có bất kỳ nguy hiểm nào, Lam Kiều kéo ra ba lô bắt đầu thu thập hành lý

Hai tấm khăn mặt song song treo lên, hai cây bàn chải đánh răng song song bày đặt, hai cái váy ngủ song song treo ở bên trong tủ quần áo, hai đôi dép lê song song đặt ở cửa..

Ở khách sạn ăn qua cơm trưa, Lam Kiều và Tần Phong đi vào căn cứ xạ kích đạn thật, Nam Cung Vũ thì lại ôm Nhạc Nhạc về khách sạn ngủ trưa.

Kinh nghiệm xạ kích của Tần Phong cơ hồ là số không, bình thường thu lấy chút bảo hộ phí của thương hộ, tranh cướp địa bàn kéo bè kéo lũ đánh nhau, một cây chủy thủ một cái mộc côn thì thừa sức rồi.

Lam Kiều một bên hướng dẫn động tác tư thế của Tần Phong, vừa nói một ít những công việc chú ý, thời gian bất tri bất giác đã vượt qua hai giờ rồi.

Nam Cung Vũ và Nhạc Nhạc đơn độc chờ ở khách sạn, Lam Kiều trước sau có chút không yên lòng, gọi điện thoại cho Nam Cung Vũ vẫn không có ai nhận, Lam Kiều căn dặn Tần Phong tiếp tục luyện tập, chính mình thì lại chạy về khách sạn.

Khi Nam Cung Vũ tỉnh ngủ phát hiện trên điện thoại di động có mười mấy cuộc gọi nhỡ của Lam Kiều, đang chuẩn bị gọi lại, Lam Kiều đã vội vả vào rồi.

"Điện thoại chỉnh độ rung, ngủ quá sâu không nghe thấy." Nam Cung Vũ nhanh chóng giải thích, đưa tay sửa lại một chút tóc chạy rối loạn của Lam Kiều.

"Không có chuyện gì, tôi chính là tới xem một chút. Các ngươi có cần cùng đi xem thử không." Lam Kiều đề nghị, cô vẫn là không yên lòng lưu lại đại tiểu thư một mình chờ ở trong khách sạn.

Khi Tần Phong thấy được Nam Cung Vũ và Nhạc Nhạc cũng tới, không biết có phải có chút sốt sắng hay không, liên tiếp mấy súng đều chỉ bắn được vòng hai, ba, trong đó một súng thậm chí không có bắn ở trên bia ngắm.

Tần Phong có chút thất vọng cười khổ nói với Lam Kiều, "Kiều tỷ, ta vẫn là không được." Luyện tập một buổi trưa, vẫn không có tiến bộ gì.

Lam Kiều chỉ là lạnh lùng nói, "Dục tốc thì bất đạt."

Nhạc Nhạc nhìn mới mẻ chơi vui, đầy mặt nóng lòng muốn thử, cũng muốn thử một lần.

Nam Cung Vũ ở một bên tay nắm tay hướng dẫn, bồi tiếp Nhạc Nhạc chơi.

Khi thấy Nam Cung Vũ liên tiếp bắn ra ba cái vòng mười, Tần Phong cả kinh có chút hoài nghi cuộc sống rồi.

"Kiều tỷ, ta có phải quá ngu ngốc không, không hề có một chút thiên phú?" Tần Phong có chút nhụt chí, nhiều hơn lại là lo lắng, hắn sợ chính mình không học được, học không tốt, học không tinh, hắn sợ thời gian không đủ, sợ chính mình không chờ được đến ngày báo thù kia.

"Tần Phong, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, bình tĩnh lại cho ta, đừng suy nghĩ vớ vẩn chút vô dụng cho ta!" Lam Kiều cau mày khiển trách.

Tần Phong co rụt lại cổ, không dám lên tiếng nữa, hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm bia ngắm hình người trước mắt.

Lam Kiều nhìn đại tiểu thư một bên kiên trì dạy Nhạc Nhạc, tâm tư không khỏi trở lại tháng ngày chính mình vừa tới Nam Cung gia.

Mới vào trại huấn luyện sát thủ, lần đầu tiên tiếp xúc súng thật đạn thật, nói không sợ là giả, mỗi lần thành tích huấn luyện đều là lót đáy, mỗi lần đều sẽ bị huấn luyện viên của trại huấn luyện trách phạt.

Sau đó cũng không biết đại tiểu thư làm sao biết, phái người dẫn cô đến trụ sở huấn luyện tư nhân của đại tiểu thư, có thể để cho cô tùy ý luyện tập sử dụng.

Cô mỗi đêm đều sẽ tới căn cứ, huấn luyện đến rất muộn, thỉnh thoảng cũng sẽ đụng tới đại tiểu thư huấn luyện, giáo mẫu phối cho đại tiểu thư một huấn luyện viên chuyên môn bắn tỉa, đại tiểu thư cũng sẽ để huấn luyện viên chỉ điểm một chút cho cô.

Khi cô hỏi đại tiểu thư tại sao phải giúp cô, đại tiểu thư chỉ là nhàn nhạt nói, cô là chính mình mang vào Nam Cung gia, không thể cho chính mình mất mặt.

Từ đó về sau, cô điên cuồng huấn luyện không ngày không đêm, cho dù hai tay đau đến phế bỏ, căn bản không nhấc lên nổi, cô cũng không dám lười biếng trong chốc lát.

Mãi đến tận cuối cùng, các hạng đánh úp của cô kết quả học tập đều ghi số một, tầm bắn khoảng cách dài đánh úp càng là phá vỡ kỷ lục cao nhất của hàng năm qua.

Đồng hành đều nói cô là tay súng thần, chỉ có bản thân Lam Kiều rõ ràng, nếu không có đại tiểu thư, cô chẳng là cái thá gì.

Buổi tối đoàn người ở khách sạn dùng bữa tối.

Nam Cung Vũ phát hiện mình quen thuộc tay nghề của Lam Kiều, khẩu vị trở nên kén chọn, đến mức ở bên ngoài ăn cơm luôn cảm thấy kém một chút gì, khẩu vị không tốt.

Nhạc Nhạc nghĩ lập tức phải tắm suối nước nóng rồi, hưng phấn đến ăn không vô, chỉ là vây quanh bàn không ngừng mà chạy tới chạy lui xoay quanh.

Tần Phong tùy tiện bới hai bát cơm, vội vả trở về bãi trường tiếp tục huấn luyện, không muốn lãng phí từng giây từng phút, cũng không chuẩn bị cùng Lam Kiều các nàng đi tắm suối nước nóng.

Cuối cùng Lam Kiều có chút lúng túng phát hiện, chỉ còn dư lại một mình mình còn đang ăn, thức ăn đầy bàn cơ hồ không làm sao động, cô rõ ràng chọn đều là món ăn đại tiểu thư thích ăn.

Cơm nước xong, Lam Kiều đi lễ tân suối nước nóng lãnh ba chìa khóa tủ quần áo, Nam Cung Vũ giúp Nhạc Nhạc mặc vào áo tắm con thỏ nhỏ, mới bắt đầu cởi y phục của chính mình.

Áo tắm trên người Lam Kiều đã thay xong, xoay người nhìn Nam Cung Vũ nói, "Đại tiểu thư, có muốn tôi giúp cô một tay hay không?"

Trong nháy mắt da thịt chạm nhau, hai người đều có chút tâm hoảng ý loạn, bên trong phòng thay quần áo không có một bóng người, chỉ nghe thấy tiếng hít thở nhợt nhạt của hai người.

"Tỷ tỷ, thay xong rồi chưa?" Nhạc Nhạc chạy ra ngoài đợi đến nửa ngày, cuối cùng không nhịn được lại chạy trở về, thò đầu nhỏ ra hỏi.

Lam Kiều mặc chính là áo tắm liền thể màu đen, áo tắm trên người Nam Cung Vũ là bikini màu xanh nước biển. Hai nữ sinh, một lãnh diễm một vui tươi, một lạnh như băng, một tươi đẹp như đào mận, luôn có ánh mắt thỉnh thoảng nhìn đến phía hai người.

Khi lại có một người tiến lên đến gần Nam Cung Vũ thậm chí muốn wechat, Lam Kiều cuối cùng nhịn không nổi nữa, không nói một lời dùng áo tắm đem đại tiểu thư phủ lên, bồng ở trong lòng, thay đổi một ao nhỏ vuông vức, mới đưa Nam Cung Vũ thả xuống.

Nam Cung Vũ biết vệ sĩ nhà mình ghen rồi, cũng không vạch trần, chỉ là cười đẩy Lam Kiều một cái nói, "Đi đem Nhạc Nhạc ôm tới."

Lam Kiều một trái tim toàn bộ rơi vào trên người đại tiểu thư, lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện, chính mình sớm đem đồ vật nhỏ kia quên rồi.

Thời điểm Lam Kiều đi qua, Nhạc Nhạc đang một mình đứng ở chính giữa ao, mờ mịt luống cuống lấm lét nhìn trái phải, sợ quá khóc rồi.

Khi Lam Kiều đem đồ vật nhỏ xách đến ao nhỏ, Nhạc Nhạc vội vàng nhào vào trong lòng Nam Cung Vũ, khóc ròng nói, "Tỷ tỷ làm sao đột nhiên không thấy rồi, Nhạc Nhạc sắp phải dọa chết rồi!"

Hết chương 17