Giáo Mẫu

Chương 30: Tôi chỉ muốn đùa học sinh cô, bạn học Vũ



Một lát sau, Ngụy Huân mang Tần Phong đi vào, Tần Phong hết nhìn đông tới nhìn tây tìm hiểu khắp nơi, kinh ngạc tới cực điểm. Nơi này xem ra phòng thủ nghiêm mật, bảo vệ giữ ngoài cửa sắt thì có hơn mười, mỗi người thân thể cường tráng, đều phối súng, không hề động đậy mà đứng tư thế quân đội, mắt sáng như đuốc, vừa nhìn chính là xuất thân bộ đội đặc chủng, được chuyên ngành huấn luyện qua.

Tần Phong sau khi đưa Nhạc Nhạc đi tới Lạc gia, hắn trái lo phải nghĩ, bây giờ Lăng Chí đã có đề phòng, thực lực của người học đòi chính mình đây, lần nữa ám sát Lăng Chí, chỉ có một khả năng chịu chết, muốn báo thù, việc cấp bách vẫn là nâng lên thực lực bản thân trước. Cho nên hắn cuối cùng quyết định nhờ vả Kiều tỷ, tiếp tục ở dưới tay Kiều tỷ rèn luyện học tập.

Thiếu chủ Lạc gia cái gì cũng không có nói nhiều với hắn, chỉ là cho hắn một cái địa chỉ, hắn leo núi lội nước cuối cùng mới tìm được địa phương cực kỳ bí mật này. Nếu không phải thiếu chủ Lạc gia còn cho hắn một bức bản đồ vẽ giản dị, hắn sợ là sẽ phải lạc đường, vẫn lòng lòng vòng vòng đi vòng vèo. Mãi đến tận đến phủ đệ, cảnh sắc trước mắt mới rộng rãi sáng sủa.

Tần Phong trước đó liền cảm thấy Kiều tỷ rất không bình thường, là người lợi hại nhất hắn từng gặp, quá nhiều bí ẩn quay chung quanh ở trên người Kiều tỷ, bây giờ đến nơi này, ngay cả bảo vệ tầm thường đều là nhân vật lợi hại như thế, càng là cảm thấy thân phận Kiều tỷ thần bí.

Lam Kiều nhìn thấy Tần Phong không có nửa điểm bất ngờ, giống như là đã sớm biết Tần Phong sẽ đến.

"Kiều tỷ, ngươi đã sớm biết ta sẽ đến?" "

" Đại tiểu thư đã sớm liệu đến, nếu không phải ý của đại tiểu thư, thiếu chủ Lạc gia sẽ cho ngươi địa chỉ của Nam Cung gia? "

Bởi vì là chuyện Vũ tỷ giao phó, Lạc Vũ hết chức trách, lo lắng Tần Phong không tìm được đường, còn chuyên môn phối tấm bản đồ.

" Ngươi đi theo ta. "Lam Kiều dẫn Tần Phong đi vào gian phòng của Nam Cung Vũ, nhắc nhở," Bây giờ thân phận đại tiểu thư không giống ngày xưa, không thể tùy tính giống như trước kia như vậy, đặc biệt là ở trước mặt người ngoài. "

" Vũ tỷ đến tột cùng là? "Tần Phong nghi ngờ nói.

" Con gái của giáo mẫu, người dự bị kế thừa của Nam Cung gia tộc. "

Lam Kiều nói tới chuyện đương nhiên, không có chút rung động nào, Tần Phong lại kinh sợ đến ngây ngẩn cả người. Mặc dù hắn chỉ là một tên côn đồ cắc ké của thị trấn nhỏ, Lăng Vân bang ở địa phương là cường hào ác bá, thế lực khá lớn, nhưng phóng tầm mắt toàn quốc, đó chính là một bang phái không đâu vào đâu.

Nhưng người ở hắc đạo lăn lộn, thì không có không biết đệ nhất bang phái Á Châu Nam Cung gia tộc, đại danh của giáo mẫu cũng là như sấm bên tai, nghe nói là một nữ nhân bạo quân còn muốn hung ác tàn bạo, để vô số thủ lĩnh bang phái nghe tiếng đã sợ mất mật, không thể không cúi đầu xưng thần.

" Vậy.. Vậy ta.. ta có thể ở lại Nam Cung gia, tiếp tục học tập với Kiều tỷ hay không? "Không biết có phải bị thân phận của Nam Cung Vũ dọa sợ hay không, Tần Phong đột nhiên nói chuyện có chút lấp bắp.

" Cái này phải xin chỉ thị đại tiểu thư, ta không quyền lợi làm chủ. "Ở bên trong tòa phủ đệ giáo mẫu chuyên môn kiến tạo cho đại tiểu thư này, đại tiểu thư là chủ nhân duy nhất. Cho dù quan hệ của Lam Kiều và Nam Cung Vũ không hề tầm thường, Lam Kiều cũng rất có chừng mực, chưa bao giờ sẽ đi quá giới hạn.

Lần nữa nhìn thấy Nam Cung Vũ, Tần Phong có chút sốt sắng, hai tay cũng không biết để chỗ nào. Trước đó hắn tiếp xúc với Nam Cung Vũ sẽ không nhiều, nói cũng chưa nói vài câu, bây giờ biết thân phận của Nam Cung Vũ, càng là cảm thấy gò bó.

Nam Cung Vũ nhìn ra Tần Phong có chút không dễ chịu, ngược lại cũng không quá để ý," Nhạc Nhạc ở Lạc gia quen không? "

Nhắc tới Nhạc Nhạc, Tần Phong mới dần dần cảm giác được, cô gái trước mắt chính là nữ tử ôn nhu ngồi ở xe lăn ôm Nhạc Nhạc của quá khứ kia. Chỉ là khí chất thay đổi quá nhiều, Vũ tỷ bây giờ, ít đi mấy phần ôn nhu và hờ hững, nhiều hơn mấy phần lăng liệt và sắc bén.

" Các ngươi không chào mà đi, Nhạc Nhạc sau khi tỉnh lại tức khóc, vẫn luôn náo muốn tìm tỷ tỷ, đến Lạc gia cũng không yên tĩnh, vẫn khóc rống muốn chạy trốn, thiếu chủ Lạc gia cũng bị Nhạc Nhạc chơi đùa không còn tính khí. "Tần Phong nói tới đơn giản, trời mới biết hắn bị tiểu tổ tông này chơi đùa bao nhiêu thảm, Nhạc Nhạc mất đi tỷ tỷ giống như là trời sập, ngày tận thế giáng lâm, liên tục nhiều lần không ngừng mà hỏi Tần Phong, có phải là chính mình không nghe lời, tỷ tỷ không cần chính mình nữa.

Cho dù không thấy cảnh tượng này, nhưng Nam Cung Vũ chỉ là ngẫm lại liền cảm thấy buồn cười, bản thân tiểu Vũ đều giống là đứa trẻ không lớn lên, lần này lại còn phải làm vú em nuôi một đứa bé. Nghĩ đến lần trước không chào mà đi, Nam Cung Vũ lại có chút hổ thẹn, lúc đó mẫu thân ở đó, chính mình không dám trì hoãn đến quá lâu, mẫu thân là người mạnh mẽ vang dội quen rồi, không thể cho phép chính mình kì kì kèo kèo, cùng Nhạc Nhạc cố gắng nói lời từ biệt dỗ một phen. Cho nên lúc đó Nam Cung Vũ chỉ kịp đơn giản khai báo vài câu với Tần Phong.

Tần Phong ấp úng nửa ngày, không dám nói ra thỉnh cầu muốn lưu lại, cuối cùng vẫn là Lam Kiều nói ra thay hắn, nếu Lam Kiều đã mở miệng rồi, Nam Cung Vũ tự nhiên sẽ không cự tuyệt.

Tần Phong âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trước đó ở trước mặt Vũ tỷ cũng không có từng không dễ chịu như vậy, hôm nay gặp mặt, lại cảm thấy mơ hồ có loại cảm giác ngột ngạt, như là thay đổi một người.

Buổi tối, Lam Kiều tắm xong ngồi ở trên giường nằm, Nam Cung Vũ thả ra tư liệu trong tay, vò vò bờ vai cho Lam Kiều, cười trêu nói," Lam lão sư, tan học cực khổ rồi. "

Lam Kiều lần đầu tiên nghe được đại tiểu thư gọi cô" Lam lão sư, "Đối với danh xưng này có chút không quá quen thuộc, sắc mặt lúng túng nói," Không khổ cực. "

" Lam lão sư, học sinh dễ dẫn không? "

" Cũng còn tốt. "

" Lam lão sư, nghe nói có hai người nghịch ngợm. "

" Thu thập xong rồi. "

" Lam lão sư, giảng bài thuận lợi không? "

" Một ngày thực chiến một ngày lý luận, bọn họ học được rất nhanh. "

" Lam lão sư, sau này buổi tối tan học sớm một chút? "

" Được. "

" Lam lão sư, chúng ta đi ngủ sớm một chút đi. "Nam Cung Vũ cuối cùng nhịn không được, cười ra tiếng.

Lam Kiều tắt đèn, lại bị đại tiểu thư chọc cho ngủ không được, lăn lộn khó ngủ, cúi đầu lén lút hôn một cái người đang ngủ say, nhếch miệng lên một tia độ cong, đột nhiên cảm thấy danh xưng" Lam lão sư "này cũng thật không tệ.

Lam Kiều an bài Tần Phong cùng 17 người mới huấn luyện chung, bởi không có từng được hệ thống chuyên ngành, ở thời điểm học tập dưới tay Lam Kiều cũng quá ngắn, Tần Phong mỗi cái phương diện đều lót đáy, hoàn toàn theo không kịp tiến độ toàn thể, phương diện thực chiến đặc biệt là vất vả.

Bang phái lấy thực lực vi tôn, một đám người mới đối với Tiếu Văn như thiên lôi sai đâu đánh đó, đối với Tần Phong thì lại hoàn toàn xem thường, trong lời nói không hề che giấu khinh bỉ và xem thường chút nào, Tiếu Văn càng hơn, ngôn ngữ nhục mạ không nói, động một chút là sẽ quyền cước lẫn nhau.

Tần Phong là toàn tâm toàn ý ủng hộ Kiều tỷ, đứng bên phía Kiều tỷ, Tiếu Văn thì ngược lại, luôn luôn xem Lam Kiều khó chịu, thường thường làm trái lại với Lam Kiều, đứng phía đối lập Lam Kiều. Tiếu Văn đánh không lại Lam Kiều, thường thường ở trong tay Lam Kiều chịu thiệt, tâm tình hết sức khó chịu. Chỉ cần Tần Phong nói lời tốt Lam Kiều, Tiếu Văn sẽ một đấm đánh lên, đánh đến Tần Phong đầu óc choáng váng, không tìm được đông nam tây bắc. Tần Phong bị sửa chữa rất nhiều lần, nhưng có người nói Kiều tỷ không phải, Tần Phong vẫn là sẽ trước sau như một ngay lập tức đứng ra phản bác.

Tiếu Văn cực kỳ buồn bực, người này tại sao đánh đều đánh không phục? Chẳng lẽ nói Lam Kiều tẩy não người này hả? Để hắn như vậy khăng khăng một mực đi theo sùng bái?

Vì khiêu khích Lam Kiều, Tiếu Văn cũng không cấm kỵ, cố ý bắt chuyện trên mặt với Tần Phong, đánh đến người sưng mặt sưng mũi, xanh một cục, tím một cục, thậm chí đều không thể bày ra. Tần Phong cũng không chịu thua, cũng không cáo trạng, vùi đầu khổ luyện kiến thức cơ bản của chính mình. Lam Kiều cũng như là không thấy cảnh tượng thê thảm của Tần Phong, đối với lần này làm như không thấy, cũng không xử phạt Tiếu Văn, cũng không từng giúp Tần Phong một lần.

Nam Cung Vũ cho dù không làm sao tiếp xúc với đám người này, nhưng cũng nghe được tiếng gió, chờ khi hai người ở cùng một chỗ, Nam Cung Vũ ôm Lam Kiều hỏi," Nghe nói có một người mới rất kiêu ngạo? "

" Người có bản lĩnh đều kiêu ngạo. "Lam Kiều cảm thấy chuyện đương nhiên, cô đối với Tiếu Văn thưởng thức nhiều hơn, giả như lấy thời gian, Tiếu Văn nhất định sẽ trở thành một tấm át chủ bài của đại tiểu thư.

" Lam lão sư, năm đó chị làm sao không kiêu ngạo? "Nam Cung Vũ đem cằm chống đỡ ở trên bả vai Lam Kiều, khẽ cười nói. Lam Kiều năm đó cũng đã từng là đệ nhất danh trại huấn luyện liên tục ba năm, nhưng không giống với Tiếu Văn, Lam Kiều luôn luôn rất biết điều.

" Tôi sợ quá kiêu ngạo, sẽ gây phiền toái cho cô, để cô chán ghét. "Ai không có lúc còn trẻ ngông cuồng, năm đó Lam Kiều đã từng trẻ tuổi nóng tính, kiêu ngạo tự mãn, chỉ là bởi vì quá sợ để đại tiểu thư thất vọng, quá sợ bị đại tiểu thư căm ghét, cho nên mới không thể không thu lại tất cả tài năng và góc cạnh, biến mất tất cả hào quang.

Nhớ lúc đầu, người tranh đoạt Lam Kiều cũng rất nhiều, cơ hồ tất cả lão đại đường khẩu, thậm chí lúc đó thiếu chủ tay cầm thực quyền Nam Cung Lâm cũng muốn cô, Nam Cung Lâm đưa ra cho cô điều kiện cực kỳ phong phú, bất luận là tiền tài, hay là địa vị.

Nhưng để tất cả mọi người giật nảy cả mình chính là, cô lại cự tuyệt Nam Cung Lâm, cự tuyệt tất cả mọi người, một mực chọn trúng Nam Cung Vũ. Lúc đó chẳng qua là thiếu nữ non nớt trốn ở phía sau tỷ tỷ, tính cách không thuần thục, tay không thực quyền, chỉ là có danh hiệu con gái của giáo mẫu.

Khi Lam Kiều bởi vì cái chết của Nam Cung Lâm đắc tội Nam Cung Vũ, khi Nam Cung Vũ dưới cơn nóng giận chuẩn bị đánh đuổi Lam Kiều, hết thảy lão đại đường khẩu dồn dập tung ra cành ô-liu cho Lam Kiều, đưa ra điều kiện mê người, nhưng Lam Kiều tình nguyện chịu đòn nhận tội, tình nguyện nhận sai tự phạt, tình nguyện chịu đựng sự lạnh nhạt của đại tiểu thư, cũng khư khư cố chấp kiên trì ở bên người đại tiểu thư, không nghe bất cứ người nào khuyến cáo, điều này làm cho tất cả mọi người nhìn không hiểu.

" Tần Phong gần đây thế nào? "Nam Cung Vũ gần đây quá bận, bây giờ mới đột nhiên nhớ tới Tần Phong.

" Bị đánh đến mức rất chật vật. "Lam Kiều nói tới khá là uyển chuyển, thảm cảnh hiện nay Tần Phong há lại là hai chữ" Chật vật "có thể hình dung.

" Người mới đặc biệt kiêu ngạo kia làm ra? "

" Phải. "

" Chị không có ngăn cản? "

" Hắn cần mài giũa. "Lam Kiều ngoảnh mặt làm ngơ, không phải tâm địa sắt đá, nhiều hơn chỉ là dụng tâm lương khổ.

" Lam lão sư đối với học sinh vẫn đúng là môt mảng nổi khổ tâm "Nam Cung Vũ ôm lấy mặt của Lam Kiều, hôn một cái, cười nói," Lam lão sư tận tâm tẫn trách như thế, nhất định phải thưởng một chút. "

Lam Kiều nhíu mày nói," Cũng chỉ thưởng một. "

Nam Cung Vũ hơi kinh ngạc, hỏi ngược lại," Lam lão sư, bình thường chị lên lớp đều là đùa học sinh như vậy? "

Nam Cung Vũ vừa dứt lời, môi đã bị nụ hôn vủa Lam Kiều phong bế, lập tức nghe được cười yếu ớt thấp giọng của Lam Kiều nói," Tôi chỉ muốn đùa học sinh cô, bạn học Vũ."

Đây đúng là trò đùa trần trụi! Đáng tiếc đôi môi bị ôn nhu mút vào, Nam Cung Vũ không cách nào lên tiếng phản bác nữa.

Hết chương 30