Giáo Thảo Bá Đạo Cầu Tôi Quay Đầu Lại

Chương 12: Đời sau đều chết trong tay tôi



27/03/2023

Gian nan nhai bò bít tết trong miệng, cậu không biết mình nuốt xuống như thế nào, Lâm Sóc chỉ biết mình xém chút nữa bị nghẹn chết.

Cậu đánh giá nữ sinh trước mặt một chút, tầm mắt dừng lại trên cái bụng bằng phẳng của đối phương.

Ở đây, có con của Vân Diệu Trạch?

"Cô... Không nhận lầm người chứ?" Cảm giác lúc này của cậu giống như là sét đánh ngang tai.

Nữ sinh lắc đầu, "Tôi và anh ta yêu nhau một năm, anh ta có hóa thành tro tôi cũng nhận ra, anh ta thật sự không thích hợp với cậu đâu, anh ta không có trái tim, vừa nghe thấy tôi mang thai liền chia tay.”

Trong nhà ăn đông người, thấy cô gái xinh đẹp đứng trước mặt nam sinh khóc lóc, không khỏi nhìn qua chỉ chỉ trỏ trỏ bọn họ, tay Lâm Sóc siết chặt dao nĩa, cậu mặc kệ người khác nói như thế nào, chỉ cảm thấy mọi chuyện trước mắt quá hoang đường.

Một vạn con ngựa bùn cỏ chạy như điên cũng không san bằng được sự kinh ngạc của cậu.

Vân Diệu Trạch cặn bã như thế?

Bên này không nói được mấy câu, Vân Diệu Trạch đã trở về, nam sinh đi toilet không giống với con gái chiếm dụng nhà vệ sinh cả buổi cũng không biết là mân mê mày mò cái gì trong đó.

Đây là chỗ mà Lâm Sóc vẫn luôn không rõ khi tranh giành nhà vệ sinh với em gái.

"Sao vậy?" Vân Diệu Trạch không về chỗ, liếc nhìn cô gái một cái rồi hỏi Lâm Sóc.

Lâm Sóc hừ một tiếng: "Cặn bã chết tiệt, chúc mừng cậu làm bố nhé."

"..." Vân Diệu Trạch nhíu mày: "Bố?"

Bịch, nữ sinh trực tiếp quỳ xuống kéo tay Vân Diệu Trạch, khuôn mặt xinh đẹp khóc đến lê hoa đái vũ, "Xin lỗi Diệu Trạch, em không cố ý đến tìm anh, cũng đã hứa với anh cho dù gặp cũng giả bộ như không quen biết, nhưng em thật sự không biết nên làm thế nào với đứa nhỏ này bây giờ, em không dám nói cho người nhà, ba mẹ sẽ đánh em chết, xin anh giúp em, dù sao nó cũng là con của anh..."

"Con của tôi?"

Vân Diệu Trạch giãn mày cười lên, rút phăng tay về, nữ sinh bị lực đạo hất ngã xuống đất, nức nở a một tiếng.

Thấy đương sự nghe được chuyện này còn cười, tiếng nghị luận chung quanh càng lớn hơn.

"Người trẻ tuổi ngày nay sao lại như thế nhỉ, làm loại chuyện này rồi mà còn không chịu trách nhiệm, còn có lương tâm hay không?"

"Cô gái nhỏ đó thật đáng thương."

"Hôm nay đúng là mở mang tầm mắt, thật sự là loại người nào cũng có."

...

Những lời này rất khó nghe, nhưng những thứ khó nghe hơn Vân Diệu Trạch cũng đã nghe qua, không quan trọng, hắn thản nhiên ngồi xuống, nhưng không phải ngồi ở vị trí của mình mà là ngồi bên cạnh Lâm Sóc, để Lâm Sóc ngồi ở bên trong.

Sau đó đối mặt với nữ sinh, ở chỗ Lâm Sóc không nhìn thấy cười vừa lạnh vừa tà, nói: "Tôi đến nay vẫn chưa từng yêu đương, con cái đời sau đều chết trong tay tôi, sao có thể khiến cô mang thai?”

Nữ sinh ngẩn người, có chút ngoài ý muốn.

Không nghĩ tới một anh chàng đẹp trai như thế chưa từng lên giường với người khác, còn nói thẳng thắn như vậy.

Lâm Sóc mông lung, "?”

Nữ sinh lau nước mắt, quỳ gối bên chân Vân Diệu Trạch, bả vai run rẩy yếu đuối bất lực, "Em biết anh không chịu thừa nhận, nhưng trong bụng em thật sự là đứa nhỏ của anh, em chưa từng ở bên ai khác, Diệu Trạch, anh đừng đối xử với em như vậy có được không, em xin anh đó!”

Vân Diệu Trạch cười đến nghiền ngẫm, "Cô hi vọng tôi làm thế nào?"

Nữ sinh: "Anh biết em vẫn luôn rất yêu anh, em không muốn chia tay với anh cũng không muốn bỏ đứa bé, em muốn sinh đứa bé ra và ở lại bên cạnh anh, em cam đoan sau này sẽ ngoan ngoãn cái gì cũng nghe theo anh, cho dù anh có ở cùng với người khác cũng không sao, em không so đo, chỉ cần không đẩy em ra là được rồi.”

Nói đến 'người khác' nữ sinh cố ý liếc mắt nhìn Lâm Sóc.

Lâm Sóc: "..." Khuyên tôi không nên ở cùng với Vân Diệu Trạch, bản thân mình lại cầu xin tái hợp?

Vân Diệu Trạch không chút suy nghĩ, nói: "Được."

Lần này Lâm Sóc thật sự nổi giận, trong lòng khó chịu lợi hại, ánh mắt chua xót, đứng bật dậy, "Vân Diệu Trạch, rốt cuộc có phải cô ta đang mang thai con của cậu không, đúng là đúng, không là không, có thể nói rõ ràng một chút hay không.”

Lúc thì nói mình là xử nam, lúc thì lại đồng ý muốn giữ cô ta bên cạnh, cậu bị xoay hết vòng này đến vòng khác.

Vân Diệu Trạch nhìn về phía Lâm Sóc, đưa tay ôm eo cậu, nhếch khóe miệng, "Yên tâm, trong bụng cậu mới là hạt giống của Vân Diệu Trạch tôi.”

Phụt!

Tam quan của khách xem náo nhiệt đều bị ba người này hủy hoại.

Nhân viên phục vụ bưng món ăn cũng chú ý tới chỗ này, may mà đĩa trên tay không rơi xuống đất.

Con ngươi nữ sinh thiếu chút nữa rớt ra, cái này mẹ nó kịch bản triển khai thần thánh này không nằm trong phạm vi dự liệu của cô.

Vân Diệu Trạch lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại, mở loa ngoài đặt lên bàn, một giọng nói già nua ổn trọng từ điện thoại di động truyền đến, cung kính gọi: "Trạch thiếu."

"Ông phái hai người tới nhà hàng Tinh Thần số 36 phố Hoài Dương." Vân Diệu Trạch chậm rãi ra lệnh, cười nhìn nữ sinh, "Ở đây có một người phụ nữ nói mang thai con của tôi, đưa cô ta về nhà nuôi ăn ngon uống sướng, chờ đứa nhỏ sinh ra, rồi cầm giấy xét nghiệm ADN đưa cô ta vào ăn cơm tù, bôi nhọ nghiêm trọng danh dự của người khác thế nào cũng phải xử phạt đến ba năm tù.”

"Được, Trạch thiếu, tôi lập tức phái người tới."

Sắc mặt nữ sinh trắng bệch, nước mắt cũng không rơi nữa, hoảng hốt đứng lên, "Không, không cần phiền phức như vậy.”

"Không phiền phức, tiền nhà tôi đốt nhiều đến hoảng, cô không cần lo lắng, an an ổn ổn dưỡng thai là được rồi."

"Không phải, thật sự không cần như vậy." Nữ sinh nắm chặt váy, có chút không biết làm sao, Vân Diệu Trạch trước mắt cười như ác ma, ý cười lại không chạm tới đáy mắt.

Thật ra cô không phải là học sinh cao trung gì đó, chỉ là nhận tiền của người khác để chia rẽ đôi nam nam này thôi, cho rằng giả vờ vừa khóc vừa la chọc cho hai người cãi nhau là xong việc.

Không ngờ sẽ náo loạn đến mức này.

Vân Diệu Trạch gọi nhân viên phục vụ lại nói: "Nhà hàng hẳn là có giám sát, phiền nhà hàng các cậu sao chép một bản giám sát hôm nay cho tôi, tương lai khởi tố..."

Lời còn chưa dứt, nữ sinh đã xin tha thứ, "Đừng đừng đừng, tôi chỉ là quá nhàm chán nên đùa giỡn thôi, không đến mức nghiêm trọng như vậy, thật ngại quá, đồng phục học sinh là tôi mượn, tôi cũng không biết các anh, thành thật xin lỗi, tôi đi trước.”

Nữ sinh chạy về chỗ ngồi cầm lấy túi xách, lấy ra hai tờ một trăm tệ đặt lên bàn rồi chuồn nhanh.

Nhân viên phục vụ: "..."

Đám khán giả: "..."

Chút mánh khóe này ở trong mắt Vân Diệu Trạch hoàn toàn không đáng chú ý đến, không cần đoán cũng biết là hai đồng đội cá cược kia giở trò quỷ, hắn khẽ cười nhạo, giơ cánh tay phải đặt lên lưng ghế nhìn về phía Lâm Sóc.

Không khỏi sững sờ.

Lâm Sóc đội mũ áo hoodie lên, hai sợi dây rút kéo chặt, chỉ lộ ra một cái mũi và một cái miệng, cúi đầu mù quáng đâm thức ăn trên đĩa.

Đừng hỏi, hỏi là ngại.