Giáo Thảo Cùng Phòng Không Đúng Lắm

Chương 13: Hơn hai mươi cm



Khương Duật Bạch vô thức nghiêng mặt đi: “Đừng.”

Tuy ở ký túc xá cậu đã từng thấy Lục Cẩm Duyên bán khỏa thân không ít lần, nhưng đó là trong tình huống bạn cùng phòng khác đều có mặt.

Phòng vẽ tranh bây giờ chỉ có hai người họ, đột nhiên vén áo lên khoe cơ bụng thì lạ quá đấy.

“Sao lại đừng?” Tay Lục Cẩm Duyên vẫn đang cầm vạt áo thun, dáng vẻ như thật sự muốn kéo áo lên, “Tôi không thể làm người mẫu ký họa cho cậu được ư?”

Khương Duật Bạch ngập ngừng: “Cũng không phải là… không thể.”

Cơ mà, người này có còn nhớ rằng lần nào hắn tắm rửa xong cũng đều mặc đồ kín kẽ mới đi ra không vậy?

Sao tự nhiên lại muốn làm người mẫu cho cậu, lại còn là người mẫu khỏa thân nữa chứ…

“Hồi giờ tôi chưa từng làm người mẫu cho họa sĩ bao giờ, cảm thấy rất thú vị.” Lục Cẩm Duyên tựa như rất hứng thú, dùng giọng điệu trưng cầu hỏi lần nữa, “Tiểu Bạch à, cậu muốn vẽ tôi không?”

Ánh mắt Khương Duật Bạch rơi lên bức tranh bên cạnh, sau khi cân nhắc một phen mới thành thật trả lời: “Muốn, nhưng không phải hôm nay.”

Từ lần đầu tiên gặp mặt, cậu đã thấy dáng người Lục Cẩm Duyên rất đẹp rồi, cơ thể vô cùng phù hợp để làm người mẫu.

Hôm nay đối phương chủ động nói ra, cậu không có lý do gì để từ chối cả.

“Thế bao giờ cậu muốn vẽ cứ nói cho tôi biết, bất cứ lúc nào cũng được.” Lục Cẩm Duyên cúi người chào như một quý ông, “Có thể làm người mẫu cho thầy Tiểu Bạch là vinh hạnh của tôi.”

Phút chốc, trong lòng Khương Duật Bạch không khỏi cảm thấy may mắn.

Nhờ cách của Đông Đông, kể từ khi biết cậu có bạn trai, Lục Cẩm Duyên liền buông lỏng đề phòng với cậu, thái độ tự nhiên y hệt hồi trước.

Hai người giao hẹn xong bèn một trước một sau rời khỏi phòng vẽ.

“Nhìn này, xe tôi mới độ.” Lục Cẩm Duyên chỉ vào chiếc xe đạp địa hình dựng ở ven lề, “Tôi tự tay cải tiến đấy.”

Xe địa hình bình thường không có ghế sau, cho dù lắp thêm ghế sau cũng rất khó chịu được cân nặng của một người đàn ông trưởng thành. Nhưng nhờ sự chung sức của hắn và thợ sửa xe, nó đã được sửa đổi thành công.

Khương Duật Bạch cảm thán từ sâu đáy lòng: “Cậu thật lợi hại.”

Nội tâm dâng lên một sự thỏa mãn khó hiểu, Lục Cẩm Duyên cong khóe môi, giọng điệu nghiêm túc nói: “Bình thường thôi, cũng không khó lắm đâu.”

Đêm buông, cái nóng mùa hè dần tan biến, chiếc xe đạp chạy trên đường với tốc độ không đổi, đón lấy những làn gió nhẹ lướt qua vô cùng thoải mái.

Khương Duật Bạch nắm lấy mép ghế sau, trong giọng điệu ẩn giấu một tia vui mừng hiếm thấy: “Trước đây chỉ có thể nhìn người ta đạp xe đạp, thì ra cảm giác ngồi trên nó là như thế này.”

“Cậu muốn học đạp xe không?” Lục Cẩm Duyên không quay đầu lại, tiếng nói trầm thấp phiêu du trong gió, “Tôi có thể chỉ cậu, đảm bảo không khiến cậu té đau đâu.”

Khương Duật Bạch hơi do dự, nhỏ giọng trả lời: “Không học được.”

Lục Cẩm Duyên như thoáng nở nụ cười: “Vậy thôi.”

Đương khi nói chuyện, xe địa hình đạp tới một con dốc rất dài.

“Sắp xuống dốc nè, giữ chặt nhé.” Lục Cẩm Duyên tri kỷ nhắc nhở cậu.

Khương Duật Bạch vẫn chưa ý thức được tính nguy hiểm, một giây sau đó xe đạp đột nhiên tăng tốc, quán tính khiến cho cả người cậu không thể khống chế mà lao về phía trước, trán đập vào tấm lưng rộng lớn của hắn.

“A…” Cậu thấp giọng kêu lên, phản xạ có điều kiện đưa tay ôm lấy eo người trước mặt.

Bàn tay đang cầm tay nắm xe đạp của Lục Cẩm Duyên bỗng siết chặt, cơ bắp rắn chắc giữa eo và bụng cũng căng cứng.

Lòng bàn tay mềm mại áp vào eo hắn, hơi mát như xuyên qua lớp áo thun tạo nên sự tương phản mạnh mẽ với hơi thở ấm áp sau lưng.

Nhất thời, Lục Cẩm Duyên quên luôn phải phanh lại, mặc cho xe đạp lao xuống nhanh như bay.

Bên tai là tiếng gió vù vù xao động, Khương Duật Bạch nhắm chặt hai mắt, trán vẫn tựa trên lưng hắn. Mãi tới khi xe đạp chạy hết con dốc, Lục Cẩm Duyên mới nhớ ra sự tồn tại của chiếc phanh, vừa thắng xe lại, vừa hạ chân xuống mặt đất để ổn định xe, quay đầu quan tâm hỏi: “Không dọa cậu chứ?”

Cảm thấy an toàn trở lại rồi, Khương Duật Bạch mở hai mắt ra, cố gắng vờ như không sợ hãi: “Không có…”

Hai ánh mắt chạm vào nhau, cậu bỗng nhận ra tay mình vẫn còn ôm lấy eo Lục Cẩm Duyên, như bị giật điện mà buông tay ra nhảy xuống xe, động tác lưu loát.

“Ừ thì… để tôi tự đi thôi.” Cậu rũ mắt xuống nhìn chằm chằm mặt đất, “Nơi này không xa nhà ăn lắm.”

Độ ấm bên hông biến mất, gió tràn vào trong vạt áo, Lục Cẩm Nhiên bỗng dưng cảm thấy chiếc áo thun của mình to đến mức trống vắng.

Như thiếu đi thứ gì đó…

Im lặng vài giây, đôi chân dài bước xuống khỏi xe: “Tôi đi cùng cậu nhé.”

Bởi vì dạo này thường xuyên xuất hiện ở nhà ăn, vẻ ngoài lại khiến người ta liếc nhìn, thím ở nhà ăn đã sớm nhớ mặt họ, vừa thấy hai người đã cười ha hả hỏi thăm: “Hai cậu đẹp trai hôm nay muộn thế mới đến ăn cơm à?”

“Đúng vậy ạ, buổi tối vui vẻ nha thím.” Lục Cẩm Duyên lễ phép lên tiếng rồi quay đầu hỏi người bên cạnh, “Cậu muốn ăn gì?”

Trong khoảng thời gian này, Khương Duật Bạch cơ bản đã thử hết các món ở nhà ăn, nhưng cậu cũng không phải người dễ ăn cho lắm, giơ ngón tay lên chỉ vào menu: “Bún cà chua.”

Lục Cẩm Duyên sững sờ, nháy mắt mỉm cười: “Xem ra đề cử của tôi thật sự rất hợp khẩu vị cậu.”

Hai người gọi hai phần bún cà chua.

Lúc chờ đồ ăn lên, Lục Cẩm Duyên qua máy bán hàng tự động mua một chai nước khoáng, mở nắp xong không uống, chỉ đặt ở một bên.

Chờ bát bún nóng hổi được bưng lên, đầu tiên hắn cho một ít nước mát vào trong bát của mình, lặp lại hai lần để kiểm tra nhiệt độ và mặn nhạt, sau đó mới đổ thêm nước vào bát của Khương Duật Bạch.

Vừa giảm độ nóng, vừa không khiến súp cà chua trở nên nhạt nhẽo.

“Như vậy sẽ không bị bỏng nữa.” Lục Cẩm Duyên đặt chai nước xuống bàn, gắp trứng cút trong bát mình sang cho cậu, “Ăn đi.”

“Được.” Khương Duật Bạch đáp lời, cầm đũa lên suy nghĩ một lát thì bèn gắp một miếng chân giò hun khói sang bát hắn.

Lục Cẩm Duyên hơi nhíu mày: “Có qua có lại sao?”

Khương Duật Bạch nhẹ gật đầu: “Có qua có lại.”

Hai người nhìn nhau rồi vùi đầu vào bữa ăn.

Ngay lúc bát mỳ sắp hết, Lục Cẩm Duyên nghe thấy một giọng nói nhiệt tình lạ lẫm vang lên bên tai: “Tiểu Bạch ơi!”

Hắn vô thức quay đầu nhìn về hướng âm thanh phát ra, chỉ thấy một một thân hình lao nhanh như cánh bướm về chỗ họ.

“Tiểu Bạch ơi!” Mục tiêu của Tề Đông Đông rất rõ ràng, trực tiếp nhào lên người Khương Duật Bạch, quen thuộc ôm lấy vai cậu, “Sao giờ cậu mới ăn tối?”

Khương Duật Bạch ngồi yên không nhúc nhích, miệng trả lời: “Vẽ xong hơi muộn.”

Lục Cẩm Duyên bên cạnh vẻ mặt đột nhiên vô cùng căng thẳng.

Hắn dùng ánh mắt lạnh như băng soi xét người vừa xuất hiện, trong đầu lập tức nhảy số.

Mét chín?

Hiển nhiên không phải, cùng lắm là 1m78 thôi.

Dáng người đẹp?

Cái thân thể yếu ớt kia nhìn thế nào cũng không giống sinh viên Thể Dục.

Nghĩ đến đây, hắn không dễ phát giác mà giãn mày ra, nho nhã lễ độ hỏi: “Tiểu Bạch, bạn này là?”

“Tề Đông Đông, bạn tốt của tôi.” Khương Duật Bạch giờ mới nhớ tới việc giới thiệu, “Đông Đông, đây là Lục Cẩm Duyên.”

“Thì ra anh là Lục Cẩm Duyên à…” Tề Đông Đông buông tay ra, ngữ khí hàm chứa ý vị sâu xa, “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”

Lục Cẩm Duyên bắt được ý trên mặt chữ, mỉm cười: “Tiểu Bạch từng nhắc đến tôi với cậu à?”

“Chuyện này thì không phải.” Tề Đông Đông đặt mông xuống ghế, “Tiếng tăm của giáo thảo ở đại học A, ai chưa từng nghe qua chứ?”

Lời này xem như lấy lòng, nhưng không biết tại sao Lục Cẩm Duyên nghe xong thì hơi thất vọng, nhưng trên mặt lại không tỏ vẻ gì: “Thì ra tôi nổi tiếng vậy sao?”

“Đâu chỉ nổi tiếng?” Tề Đông Đông cười híp mắt trả lời, “Sự tích của giáo thảo như sấm bên tai.”

Tề Đông Đông từ trước đến nay là người dễ gần, mới gặp người ta lần đầu tiên mà đã nói như cái máy, kể lại chuyện cậu và Tiểu Bạch quen nhau ra sao.

“Vậy hai người là bạn học cấp ba à?” Thừa lúc Tề Đông Đông đang nghỉ xả hơi, Lục Cẩm Duyên chủ động hỏi.

“Nói đúng ra thì là bạn cùng lớp cấp hai.” Tề Đông Đông bày ra vẻ mặt kiêu ngạo, “Sau này lên cấp ba vẫn chung lớp, lên đại học thì thi đậu cùng một trường. Duyên phận của tôi và Tiểu Bạch, thật là sâu sắc quá đi…”

“Phải rồi.” Lục Cẩm Duyên bình tĩnh đáp lời, đột nhiên hỏi, “Vậy cậu quen bạn trai Tiểu Bạch không?”

Đôi tay đang đặt trên đùi của Khương Duật Bạch siết chặt, có hơi lo sợ nhìn Tề Đông Đông.

Ai mà ngờ được Tề Đông Đông chính là đang đợi khoảnh khắc này, mặt mày lập tức hớn hở mà khoe mẽ: “Đương nhiên có rồi! Bạn trai của Tiểu Bạch hồi ấy là giáo thảo nổi tiếng nhất cấp ba bọn tôi đấy!”

Khương Duật Bạch nhẹ ho khan một tiếng, nhắc nhở bạn tốt đừng có khoa trương quá.

Lúc ấy hai người hình như không hề thiết lập hình tượng giáo thảo.

Lục Cẩm Duyên nhìn cậu cười, “Nổi tiếng như nào?”

“Thì chính là kiểu giáo thảo mà nữ sinh toàn trường đều thích ấy, thư tình nhét chật ngăn bàn luôn!” Tề Đông Đông phát huy hết trí tưởng tượng, tiếp tục thổi phồng cả buổi trời, cuối cùng cường điệu nói, “Đương nhiên, trong mắt và trong lòng cậu ấy chỉ có mình Tiểu Bạch nhà tôi thôi, hơn nữa cậu ấy theo đuổi Tiểu Bạch trước á!”

Lục Cẩm Duyên kìm chế nỗi lòng không thoải mái, gió nhẹ mây bay mỉm cười: “Cơ mà Tiểu Bạch nói là cậu ta không đẹp trai bằng tôi.”

Tề Đông Đông: “…”

Cậu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép véo đùi bạn tốt một cái, mất bò mới lo làm chuồng nói: “Thực tế đôi khi, sức hấp dẫn của một người không thể chỉ dựa vào ngoại hình, mà còn phụ thuộc vào nhiều yếu tố khác nữa.”

Lục Cẩm Duyên khiêm tốn hỏi: “Ví dụ như?”

Tề Đông Đông mỉm cười thần bí: “Ví dụ như kích thước.”

Lục Cẩm Duyên: “?”

Tề Đông Đông cuối cùng cũng chờ được cơ hội này, không thể kìm nổi tự mình nói ra: “Hai mươi cm!”

Vừa dứt lời, cả bàn ăn lặng im như tờ.

“Kích thước này quả thật quá ưu việt, không phải ai cũng có thể đạt được, bình thường thôi.” Tề Đông Đông vẫn chưa nhận thức được vấn đề, hư tình giả ý an ủi, “Không sao đâu giáo thảo à, anh không cần tự ti nha.”

Ánh mắt Lục Cẩm Duyên nhìn cậu lộ ra vẻ vô cùng kỳ quái, nhả từng chữ một mà hỏi: “Kích thước của bạn trai Tiểu Bạch, sao cậu biết rõ vậy?”

Tề Đông Đông cực kỳ hoảng sợ, bất giác nhìn về phía bạn tốt.

Thôi xong, hình như thổi cho lật xe luôn rồi!

Khương Duật Bạch giật mình trong lòng, bất chấp giải thích: “Thật ra… chuyện này là tôi nói cho…”

“Ngoài ra, hai mươi cm cũng không có gì ưu việt cả.” Lục Cẩm Duyên lên tiếng lần nữa, vẻ mặt lạnh nhạt ném một quả bom xuống nước, “Tôi hình như hơn thế nữa.”

Khương Duật Bạch: “…”