Giáo Thảo Cùng Phòng Không Đúng Lắm

Chương 14: Tiểu Bạch, eo cậu nhỏ thật



Vừa dứt lời, vẻ mặt Tề Đông Đông chuyển từ bối rối thành kinh ngạc, thất thanh sợ hãi kêu lên: “Hai mươi cm? Hơn thế nữa?”

Lục Cẩm Duyên liếc mắt nhìn Khương Duật Bạch, phát hiện đôi mắt long lanh kia đang mở to, ánh mắt nhìn về phía hắn còn hàm chứa sự bàng hoàng, cũng có thể là cảm xúc khác, nhưng tóm lại phản ứng đó khiến hắn rất hài lòng.

“Ừm.” Hắn không mặn không nhạt khẳng định lần nữa, thậm chí còn hỏi lại một câu, “Cho nên ý cậu là, hai mươi cm rất ưu việt sao?”

Tề Đông Đông: “…”

Versailles, người này là versailles đúng không?
  • Versailles: chỉ những người muốn vô tình tiết lộ sự vượt trội của bản thân thông qua cách diễn đạt ngược, thường được dùng để chế giễu.
Bây giờ Khương Duật Bạch mới khôi phục tinh thần, phản ứng đầu tiên là quét mắt nhìn một vòng xung quanh, để xác định không có người thứ tư nghe thấy cuộc trò chuyện của họ.

Hai người họ rốt cuộc tại sao lại thảo luận loại chuyện riêng tư này trên bàn ăn chứ…

Chuyện đó có thể rêu rao công khai vậy được sao?

“Chậc!” Tề Đông Đông cắn răng nhận thua, một giây sau, cậu lại cao giọng tiếp tục, “Chiều dài thì đúng là không bằng anh, hay là chúng ta so xem ai lâu hơn ưm ưm ưm…”

Khương Duật Bạch nhanh như chớp bịt kín mồm cậu.

Lục Cẩm Duyên vẻ mặt càng lúc càng phức tạp: “Ngay cả cái này mà cậu cũng biết?”

Khương Duật Bạch: “…”

Tề Đông Đông: “Ưm ưm ưm! Ưm ưm ưm ưm ưm ưm?”

Anh nói đi! Rốt cuộc anh được mấy phút?

“Đông Đông, người kia là bạn cậu đúng không?” Khương Duật Bạch nhìn nam sinh đang đứng chờ ngoài cửa, “Cậu ta sốt ruột rồi kìa, cậu mau đi đi.”

Tề Đông Đông: “Ưm ưm ứm ừm ưm, ưm ưm ưm ưm ưm!”

Tớ không nói lung tung, bé yêu thả tớ ra!

Trao đổi ánh mắt liên tục, xác nhận cậu ấy sẽ không nói năng linh tinh nữa Khương Duật Bạch mới yên tâm thả ra.

“Thôi được, hôm nay cũng trễ rồi, sau này chúng ta lại nói chuyện tiếp.” Tề Đông Đông đứng dậy, duỗi tay hữu nghị về phía giáo thảo, “Rất hân hạnh được biết cậu.”

Lục Cẩm Duyên đứng dậy theo, gật đầu mỉm cười: “Tôi cũng rất hân hạnh được biết cậu.”

Lời tuy là thế, nhưng bàn tay vừa chạm vào nhau tức khắc tách rời, tốc độ cực nhanh khiến cho người ta hoài nghi không biết đã nắm lấy hay chưa.

Tề Đông Đông ngoài mặt vẫn là dáng vẻ tươi cười, nhưng trong lòng đã bắt đầu điên cuồng chửi thầm.

Không hổ là trai thẳng kỳ thị đồng tính, trên người cậu đâu có mang virus, bắt tay một cái cũng miễn cưỡng thế sao?

“Mau đi đi.” Khương Duật Bạch nhịn không được thúc giục.

“Tớ đi đây, hẹn gặp lại sau nha bé yêu.” Tề Đông Đông xoay người bước đi, đi được vài bước lại lui về, “Nhà bạn trai Tiểu Bạch có rất nhiều tiền luôn đó!”

Khương Duật Bạch: “Cậu có đi hay không?”

“Đi!” Tề Đông Đông nhanh như chớp chạy ra khỏi cửa.

Tận mắt nhìn thấy bạn mình đi rồi, Khương Duật Bạch mới quay mặt lại ngại ngùng nói: “Đông Đông nói hơi nhiều.”

Cơ nhưng chuyện Lục Cẩm Duyên để ý chỉ có một: “Cậu ta gọi cậu là bé yêu?”

“Ừm.” Khương Duật Bạch trả lời, không cảm thấy có gì không đúng, “Thói quen thôi.”

Lục Cẩm Duyên trầm mặc vài giây, sau đó hỏi tiếp: “Cậu ấy là gay à?”

Khương Duật Bạch cũng không có ý định lừa hắn, nhẹ gật đầu: “Đúng vậy.”

“Cậu ăn no chưa?” Lục Cẩm Duyên không nghiên cứu sâu hơn nữa, thuận miệng đổi chủ đề, “Trời hơi lạnh rồi, có muốn ăn gì thêm không?”

“Không đâu.” Khương Duật Bạch thu dọn đồ trên bàn, “Ăn no rồi.”

Lục Cẩm Duyên nhìn cánh tay gầy lộ ra của cậu, giọng điệu quan tâm: “Cậu phải ăn thêm đi, gầy quá.”

Vốn tưởng chủ đề này sẽ kết thúc ở đó, ngờ đâu trên đường về ký túc xá, Lục Cẩm Duyên lại bất thình lình hỏi một câu: “Bạn cậu là 0 hay là 1?”

“Sao cơ?” Khương Duật Bạch khẽ giật mình, bước chân ngừng lại.

Lục Cẩm Duyên là trai thẳng mà, đi quan tâm 0 hay 1 làm gì chứ?

Lời ra khỏi miệng rồi Lục Cẩm Duyên mới ý thức được không ổn.

Mắt hắn nhìn thẳng hàng cây phía trước, giọng điệu nhạt nhẽo nói xin lỗi: “Có lỗi quá, tôi không nên hỏi vấn đề riêng tư này.”

Khương Duật Bạch hơi do dự, nhỏ giọng đáp: “Cậu ấy giống tôi.”

Trái tim Lục Cẩm Duyên chùng xuống, có hơi tò mò.

Giống là giống thế nào?

Theo lý thuyết, Tiểu Bạch chắc có lẽ không phải 1 nhỉ?

Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh một người đàn ông cao to vạm vỡ đang dựa vào người Tiểu Bạch kêu lên “Chồng à”, đột nhiên rùng mình một cái.

“Thật ra ngoài 0 và 1 ra, còn có một thuộc tính khác.” Khương Duật Bạch chủ động phổ cập kiến thức, “Là 0.5.”

Tiến làm công, lui làm thụ.

Lục Cẩm Duyên mím môi, cố gắng nhịn xuống xúc động muốn hỏi rõ, ra vẻ bình tĩnh trả lời: “Ừm, tôi biết rồi.”

Khương Duật Bạch yên lặng rũ mắt xuống không nói nữa.

Thân là một trai thẳng, chuyện Lục Cẩm Duyên biết được khá nhiều.

Quay về ký túc xá, những bạn cùng phòng khác không nằm ngoài dự đoán đều đang chơi game.

“Được lên đi!” Thẩm Chiêu xưa giờ luôn dùng miệng chơi game, vừa thao tác vừa chửi, “Chơi chết mẹ nó!”

Đinh Hồng Vũ mắng ầm lên: “Ngu vcl! Giết nó đi! Con mẹ mày cứ đứng ngây ra đấy làm gì?”

Mười giây sau, ký túc xá rơi vào yên lặng.

Thẩm Chiêu lòng như tro tàn tháo tai nghe xuống, nhìn về phía Lục Cẩm Duyên vừa mới vào cửa: “Anh Lục à, em không bao giờ đi Loạn Đấu với học sinh tiểu học nữa!”
  • học sinh tiểu học: ngôn ngữ mạng, chỉ người có tư duy và tố chất đều giống học sinh tiểu học.
“Chơi game ít thôi.” Lục Cẩm Duyên không hề đồng cảm với hắn, “Rảnh rỗi thì đọc sách bồi dưỡng cảm xúc chút đi được không?”

“Đệch! Anh Lục có phải anh không đấy!” Thẩm Chiêu bật dậy khỏi ghế, ánh mắt ngờ vực nhìn hắn từ trên xuống dưới, “Hôm nào chơi game cũng không thấy anh đâu, dạo này rốt cuộc anh bận cái gì vậy?”

“Cậu ấy đến phòng vẽ đón tôi.” Khương Duật Bạch giải thích.

“Anh Lục anh đi đón Tiểu Bạch thật ư?” Đinh Hồng Vũ cảm thấy rất hứng thú, “Xe đâu ra?”

Lục Cẩm Duyên trả lời: “Mới mua.”

Khương Duật Bạch bổ sung thêm: “Cậu ấy tự cải tiến xe địa hình.”

“Oa!” Thẩm Chiêu cảm thán kêu lên, “Anh Lục còn có tài này sao?”

“Khụ.” Lục Cẩm Duyên nhẹ ho một tiếng, để lại cho họ một bóng lưng ẩn kín công danh, “Đi tắm trước đây.”
  • ẩn kín công danh (thâm tàng công dữ danh): không tiết lộ tài hoa và công danh của mình.
“Đừng hòng!” Thẩm Chiêu ngửa mặt hét lên, cố gắng giữ hắn lại, “Anh Lục, bọn em cần anh!”

Lục Cẩm Duyên hơi suy nghĩ, cuối cùng bất đắc dĩ ngồi xuống trước bàn, bật máy tính lên: “Một ván thôi đấy, đánh xong đi ngủ.”

Mấy người còn lại hoan hô reo hò, tinh thần chiến đấu ngập tràn chuẩn bị ra trận.

Trong mắt Khương Duật Bạch, game online là một lĩnh vực vô cùng xa lạ, nhưng hiện tại cậu cũng chưa muốn nghĩ nhiều về nó.

Ngồi trên ghế nghịch điện thoại một chốc, cậu đột nhiên nhớ tới gì đó, mở tài khoản weibo ra.

Đây là tài khoản cậu lập hồi còn học cấp ba, ban đầu cậu chỉ đăng những bức tranh mình tập vẽ hằng ngày lên, thuần túy xem đây là kho lưu trữ. Sau này không biết sao lại nổi tiếng, người hâm mộ dần nhiều hơn, mỗi khi đăng weibo đều có bình luận cổ vũ.

Còn có vài người hâm mộ muốn đặt tranh của cậu, nhưng thứ nhất cậu là người vẽ theo tâm trạng, muốn gì làm nấy đã quen, thứ hai cậu cũng không biết định giá thế nào, cho nên thỉnh thoảng mới chọn vài đơn hàng có yêu cầu thú vị để vẽ miễn phí.

Lâu rồi cậu không có thời gian đăng nhập weibo, bình luận tag tên và inbox riêng đều đã chất đầy, cậu nhấp vào từng cái một và kiểm tra chúng cẩn thận, cuối cùng chọn trúng đơn của người hâm mộ có tên Búp bê cầu nắng.

Búp bê cầu nắng: Thầy Kray chào buổi tối! Tôi muốn đặt một bức tranh nam sinh chơi bóng rổ! Thiếu niên trên sân bóng mồ hôi nhễ nhại, khoảnh khắc ném bóng vô cùng mạnh mẽ, tỏa ra ánh hào quang không thể chạm tới.

Bình thường ai mà vẽ tay có lẽ sẽ cảm thấy thiết lập miêu tả này quá trừu tượng, nhưng đối với Khương Duật Bạch thì lại vừa đủ không gian để phát huy.

Hồi âm thời gian hoàn thành bức phác họa cho Búp bê cầu nắng xong xuôi, Khương Duật Bạch offline, thấy họ vẫn còn đang chơi nên cậu bèn đi tắm trước.

Khi bước ra khỏi phòng tắm, cậu nhạy cảm nhận ra được bầu không khí hân hoan trong ký túc xá.

Chắc là đánh thắng rồi.

“Tiểu Bạch, tắm xong rồi à?” Lục Cẩm Duyên hỏi cậu.

“Ừm.” Khương Duật Bạch lau mái tóc ướt sũng đi tới trước bàn, “Nhiệt độ nước tắm cao nên bên trong còn hơi nóng, cậu chờ xíu hẵng tắm.”

Nghe vậy, ánh mắt Lục Cẩm Duyên không khỏi dừng trên khuôn mặt cậu.

Làn da bình thường trắng như tuyết bị nước nóng làm cho hơi đỏ, đôi má hiện lên hai vệt ửng hồng đáng yêu, ngay cả cần cổ thon dài mảnh khảnh cũng phớt lên màu hồng nhàn nhạt, kéo dài xuống cổ áo rộng thùng thình, khiến người ta không khỏi muốn khám phá sâu hơn…

Lục Cẩm Duyên giật mình quay đầu, hơi bối rối dời đi tầm nhìn.

Tại sao lại thế, hắn vừa mới nghĩ cái gì vậy?

“Không vội không vội, lát nữa bọn tôi tắm sau.” Thẩm Chiêu nằm tựa trên ghế như con cá muối, “Để tôi tận hưởng dư vị ban nãy chút nữa đi!”

Khương Duật Bạch bật cười, quay người về giường, đưa tay lục tìm tai nghe bluetooth đặt ở tầng trên, nhưng mò cả buổi cũng không mò không ra.

Chu Phong thấy vậy bèn hỏi: “Tiểu Bạch, cậu tìm gì thế?”

“Tai nghe của tôi.” Khương Duật Bạch kiễng chân, duỗi tay vào sâu hơn để tìm.

“Để tôi giúp cậu…” Lục Cẩm Duyên chưa nói xong câu đã im bặt.

Bị vòng eo nhỏ nhắn trắng trẻo chiếm hết tầm mắt, hắn đột nhiên quên mất mình định nói điều gì.

Vạt áo thun trắng xốc lên theo động tác của chủ nhân, vòng eo thon thả thấp thoáng như ẩn như hiện.

Quả nhiên, vòng eo của Tiểu Bạch dưới lớp áo cũng rất trắng…

Lục Cẩm Duyên say mê nhìn chằm chằm phần thắt lưng kia không rời mắt, mãi đến khi hắn phát hiện hình như có một dòng chữ màu đen trên hông cậu.

Hắn híp mắt trầm ngâm, đang định nhìn cho rõ hơn thì một giọng nói nghi hoặc vang lên bên tai: “Anh Lục, anh nhìn gì vậy?”

Lục Cẩm Duyên buột miệng nói: “Nhìn eo.”

Thẩm Chiêu: “Nhìn gì cơ?”

Lục Cẩm Duyên giật mình bừng tỉnh: “Nhìn chữ!”

Khương Duật Bạch hậu tri hậu giác xoay người lại, bắt gặp ánh mắt của hắn.

“Tiểu Bạch eo cậu nhỏ thật… à không phải!” Lục Cẩm Duyên phanh gấp, mém tí cắn phải lưỡi, “Tôi nói là trên hông cậu có chữ nhỏ màu đen!”