Giáo Thảo Cùng Phòng Không Đúng Lắm

Chương 21: Thấp hèn thèm muốn thân thể người ta



Là một thanh niên trai tráng hai mươi tuổi, Lục Cẩm Duyên khỏe mạnh về cả thể xác lẫn tinh thần, thậm chí còn sung sức hơn cả con trai cùng tuổi, nên hắn cũng sẽ có chút nhu cầu, đó là chuyện bình thường.

Nhưng vì gu thẩm mỹ khó tính, nên từ trước đến nay trong lòng hắn không hề có một hình mẫu người yêu giả tưởng nào, mỗi lần đều tự giải quyết cho xong, hoặc đơn giản là trút bỏ tinh lực thông qua việc vận động.

Nên là, mặc cho hắn vắt óc suy nghĩ, cũng không tài nào hiểu được, tại sao trong mơ hắn lại làm chuyện đó với người đồng giới…

Đêm khuya thanh vắng, Lục Cẩm Duyên dựa trên thành bồn rửa mặt, nhắm nghiền đôi mắt phiếm hồng, cố ép bản thân nhớ lại những chuyện không vui để xoa dịu cảm giác bồn chồn đang dâng trào trong cơ thể.

Không biết đã qua bao lâu, hắn lại mở mắt ra, đáy mắt tối tăm nặng nề cuối cùng cũng lấy lại sự trấn tĩnh.

Trước khi ra khỏi phòng tắm, hắn liếc mắt nhìn chiếc quần lót trong giỏ đồ dơ, như có tật giật mình mà cúi người nhặt nó lên.

Hắn định bây giờ giặt sạch nó luôn, nhưng sợ tiếng nước chảy có thể đánh thức bạn cùng phòng khác, cuối cùng đành vò nó lại, ném vào thùng rác, rút túi rác cũ đặt qua một bên, trùm bao mới vào.

Dù sao thì hắn cũng không thiếu mấy cái quần lót này.

Vừa đi tới trước giường đã nghe thấy một tiếng sột soạt rất nhẹ truyền đến từ tầng trên.

Hắn lập tức căng cứng tại chỗ, không dám cử động.

Xuôi theo ánh trăng lọt vào từ ban công, hắn trông thấy một bóng dáng mảnh khảnh đang bò về phía cuối giường.

Rõ ràng chỉ là một bóng đen mơ hồ, nhưng mắt hắn lại dường như có thể vạch tả chính xác từng đường cong ấy.

Khương Duật Bạch ngái ngủ mơ mơ màng màng, híp mắt lần mò cầu thang đi xuống, căn bản không ngờ tới dưới giường có một người đang đứng.

Lúc xuống cuối cầu thang, cậu vừa nghiêng đầu lại đã phát hiện một bóng đen cao lớn đang đứng sừng sững trong bóng đêm, nhất thời sợ tới mức đạp vào không khí, trượt chân ngã xuống.

Sau tiếng “a” đầy sợ hãi kia, bóng đen kia nhanh như chớp đỡ được cậu.

Ôm ôn hương nhuyễn ngọc vào lòng, đôi mắt hắn tối sầm, khứu giác và xúc giác trái lại trở nên nhạy cảm, Lục Cẩm Duyên không tài nào kiểm soát được mà nhớ về cảnh tượng viển vông ở trong mơ.

(*) ôn hương nhuyễn ngọc: thường dùng miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp

Từng khung hình rõ như phim chiếu, kết hợp với mọi giác quan lúc này trở nên vô cùng chân thực, chớp mắt, hắn có một phản ứng không nên có.

“Chuyện gì vậy…” Thẩm Chiêu hình như bị đánh thức, phát ra tiếng lầm bầm thắc mắc.

Khương Duật Bạch vẫn còn đang bàng hoàng, lồng ngực nóng rực áp vào lưng cậu, bàn tay đang giữ lấy eo cậu lại càng kề cận hơn, cậu vươn tay nắm lấy cầu thang để ổn định thân thể, thuận thế thoát khỏi vòng ôm sau lưng.

Trong ngực trống rỗng, Lục Cẩm Duyên lùi về phía sau một bước, lòng hắn không biết nên nói là vui mừng hay thất vọng.

“Cảm ơn…” Khương Duật Bạch nhỏ giọng nói với hắn.

Âm cuối mềm mại lướt qua đáy lòng nhẹ như lông vũ, Lục Cẩm Duyên xấu hổ quay mặt sang một bên, không lên tiếng đáp lại.

May thay bóng đêm đã che kín hết tất thảy phản ứng của hắn, nếu không Tiểu Bạch chắc chắn sẽ bị hắn dọa sợ…

Vừa bước vào phòng tắm, cậu đã ngửi thấy một mùi cam quất và hương bạc hà bồng bềnh trong không khí, xen lẫn với mùi tanh nhạt nhạt, nhưng càng giống mùi mằn mặn của biển hơn.

Cậu khẽ chau mày, không suy nghĩ nhiều, chỉ cho là khứu giác của mình nhạy cảm quá.

Chờ cậu đi vệ sinh xong, mò mẫm trở lại, thì Lục Cẩm Duyên đã nằm im không nhúc nhích trên giường rồi.

Cậu nhịn không được liếc mắt nhìn bóng dáng to lớn ấy, sau đó cẩn thận leo lên cầu thang, cứ sợ mình không để ý lại té nữa.

Nhưng sau cú ngã ban nãy, cơn buồn ngủ của cậu hoàn toàn tỉnh táo, chỉ có thể nhắm mắt suy nghĩ.

Một lúc sau, giường dưới phát ra tiếng trở mình.

Lục Cẩm Duyên cũng chưa ngủ.

Khương Duật Bạch mở mắt, lấy điện thoại trên đầu giường, mở khung đối thoại WeChat ra.

Khương Duật Bạch: [ Không ngủ được à? ]

Mấy giây sau, khung chat nhảy ra câu trả lời.

Lục Cẩm Duyên: [ Ừm, cậu cũng không ngủ được à? ]

Khương Duật Bạch: [ Tôi hơi tò mò, nửa đêm nửa hôm cậu đứng dưới giường làm gì? ]

Chắc không phải là cố ý dọa cậu chứ?

Sau khi tin nhắn đó gửi qua, khung chat vẫn luôn hiện “Đối phương đang nhập”.

Khương Duật Bạch chờ mãi mới thấy hồi âm của đối phương: [ Tôi mới đi vệ sinh xong, sợ làm cậu giật mình nên đứng im không nhúc nhích. ]

Khương Duật Bạch: [ Cậu không thấy làm thế càng đáng sợ hơn à… ]

Lục Cẩm Duyên: [ Xin lỗi cậu. ]

Lục Cẩm Duyên: [ Lần sau không vậy nữa. ]

Khương Duật Bạch: [ Không sao, ngủ sớm đi nhé. ]

Lục Cẩm Duyên: [ Ngủ ngon. ]

Khương Duật Bạch tắt màn hình điện thoại, chuẩn bị ngủ lại.

Cậu không biết rằng, người ở giường dưới sau khi gửi câu “Ngủ ngon” vẫn luôn mở mắt không ngủ được.

Suốt đêm hôm đó, Lục Cẩm Duyên không dám ngủ tiếp, cũng không dám trở mình, cứ như vậy nằm thẳng tắp trên giường, kiên trì chịu đựng đến hừng đông mới mơ màng chợp mắt một lát.



Rạng sáng hôm sau, Khương Duật Bạch mở cửa phòng tắm ra, tình cờ gặp Lục Cẩm Duyên đang chúi đầu đi tới, vô thức chào hỏi: “Chào buổi sáng.”

Không ngờ ngay khi đối phương chạm mắt với cậu thì liền dời mắt đi nhanh như chớp, nghiêng người bước sang bên phải.

Cậu khẽ nhướng mày, đang định nói gì đó thì đột nhiên phát hiện sắc mặt Lục Cẩm Duyên không ổn lắm, dưới hốc mắt hiện rõ hai quầng xanh đen.

Rõ ràng là triệu chứng của việc thiếu ngủ.

Khương Duật Bạch có chút lo lắng, thấp giọng hỏi: “Tối qua cậu mất ngủ à?”

Lục Cẩm Duyên khẽ giật mình, lóng ngóng trả lời: “Ừm…”

Lừa dối cho qua, hắn đi vào phòng tắm và đóng cửa lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt xanh xao trong gương, xương mày anh tuấn xoắn xuýt nhíu chặt.

Trầm ngâm một lát, hắn vặn vòi hứng nước lạnh rửa mặt, cạo mấy sợi râu lún phún dưới cằm, cẩn thận chải chuốt lại tóc tai, chắc chắn không bết bát như ban nãy nữa mới đi ra ngoài.

“Anh Lục, sao anh dậy sớm thế?” Thẩm Chiêu ngáp một cái, chống mái đầu như ổ gà ngơ ngác ngồi ở mép giường.

“Hôm nay có việc.” Lục Cẩm Duyên bình thản quét mắt một vòng, không tìm thấy bóng dáng quen thuộc kia, “Tiểu Bạch đâu?”

“Tiểu Bạch mới ra ngoài rồi.” Thẩm Chiêu tiếp tục ngáp, “Ngày lễ tươi đẹp như vậy, hai người tự dưng lại thi nhau dậy sớm.”

Giây phút đó, Lục Cẩm Duyên có chút hâm mộ nhìn Thẩm Chiêu.

“Anh Lục, sao anh lại nhìn em như vậy?” Thẩm Chiêu giật mình, không biết xấu hổ hỏi, “Cuối cùng anh cũng phát hiện ra vẻ đẹp trai của em sao?”

“Vào nhà tắm soi gương đi.” Lục Cẩm Duyên ném lại một câu ý nghĩa sâu xa, quay người rời khỏi ký túc xá.

Hôm nay là ngày thứ ba cũng là ngày cuối cùng trong lễ Quốc Khánh đội bóng phải huấn luyện, các cầu thủ tràn đầy năng lượng, ai nấy cũng trông chờ kỳ nghỉ sau buổi tập.

Chỉ có Lục Cẩm Duyên như người đi trên dây, lần đầu tiên từ trước đến nay, có người giành được bóng trong tay hắn.

Trình Mạnh Khang cướp được bóng cũng ngẩn người, không dám tin nhìn quả bóng trên tay, xúc động hét lớn: “Bóng! Tôi giành được bóng trong tay anh Lục rồi!”

Sắc mặt Lục Cẩm Duyên sa sầm, áp suất quanh người đột nhiên giảm xuống.

“Chuyền bóng qua đây A Khang!” Một đồng đội khác lấy lại tinh thần trước, “Nhanh! Chuyền bóng cho tôi!”

Trình Mạnh Khang nghe xong xoay người chạy, vừa dẫn bóng vừa căn chuẩn lúc ném bóng cho đồng đội.

Đồng đội nhận được bóng lập tức chạy tới dưới khung rổ, đang chuẩn bị bật nhảy ném bóng, thì ngờ đâu bóng vừa rời tay đã bị chặn lại bởi một pha truy cản mạnh mẽ.

Ai nấy cũng choáng váng, họ thậm chí còn không thấy rõ Lục Cẩm Duyên chạy qua nửa sân bên này từ bao giờ.

Lục Cẩm Duyên cười khẩy môt tiếng, nhanh chóng lùi về nửa sân của đối phương, chính xác đón lấy đường chuyền bóng của đồng đội, sau đó thực hiện một cú ăn ba đẹp mắt vào rổ.

(*) cú ăn ba: cú ăn ba điểm

Các thành viên trợn mắt há mồm: Cái này cũng làm được nữa hả?

Lúc nghỉ giữa trận, Triệu Bằng nhịn không được quan tâm mà hỏi thăm: “Anh Lục, hôm nay trạng thái của anh không tốt à?”

Lục Cẩm Duyên uống một hớp nước, vẻ mặt bình tĩnh: “Không sao, tối qua ngủ không đủ giấc thôi.”

Triệu Bằng bừng tỉnh hiểu ra: “Hay là anh về phòng nghỉ trước đi?”

Lúc này Trình Mạnh Khang đi tới: “Anh Lục, hôm qua anh dạy Khương Duật Bạch chơi bóng à?”

Không nhắc thì thôi, nhắc là Lục Cẩm Duyên lại nhăn mày, giương mắt nhìn hắn: “Khương Duật Bạch? Cậu thân với cậu ấy lắm à?”

“Hả?” Trình Mạnh Khang không hiểu ý hắn, đưa tay gãi gãi ót, “Cũng không thân lắm, chỉ là lần trước em có làm người mẫu cho anh ý.”

Lục Cẩm Duyên sửa lời: “Cho lớp cậu ấy.”

“Đúng vậy đúng vậy…” Trình Mạnh Khang gật đầu liên tục, “Là cho lớp tranh sơn dầu của anh ý, nhưng em có xem qua rồi, Khương Duật Bạch vẽ đẹp nhất.”

Lục Cẩm Duyên lạnh lùng nhìn hắn: “Thì?”

Trình Mạnh Khang nào dám nhiều lời nữa, nhỏ giọng đáp: “Không có gì không có gì, em qua bên kia trước nha anh Lục…”

Nhờ ơn đối phương mà đợt huấn luyện tiếp đó Lục Cẩm Duyên càng không tập trung nổi.

Hắn bắt đầu chơi bóng rổ từ năm cấp hai, mặc dù không xem bóng rổ là cái nghề, nhưng nó đã sớm trở thành một phần không thể tách rời trong cuộc sống của hắn, chưa bao giờ hắn gặp tình huống không thể tập trung chú ý thế này.

Lục Cẩm Duyên cuối cùng cũng ý thức được, hắn phải giải quyết vấn đề kia trước, nếu không hắn sẽ phát điên mất.



Ăn trưa xong, Khương Duật Bạch một mình đi đến hiệu xăm làm việc.

“Anh Duật Bạch, anh đến rồi!” Lê Thanh thấy cậu thì rất vui, dựa người trên quầy cười với cậu, “Sao lễ Quốc Khánh mà anh không về nhà?”

“Bận chuyện ở trường nên không về.” Khương Duật Bạch bỏ cặp xuống đi vào trong.

“Chuyên ngành của anh bận thế à?” Lê Thanh đi theo sau cậu, không khỏi cảm thán, “May em không học đại học, nếu không chắc mệt xỉu!”

Lê Tư đi ra từ phòng làm việc, gõ đầu em gái một cái: “Còn không biết xấu hổ à, trượt đại học tự hào lắm sao?”

Lê Thanh ôm đầu nhỏ giọng cãi lại: “Ai u! Chẳng phải lúc trước anh hai cũng trượt đại học sao?”

Nghe vậy Khương Duật Bạch có hơi kinh ngạc quay đầu: “Anh Lê cũng là sinh viên của khoa Mỹ Thuật đại học A, em không biết à?”

Lê Thanh ngây người: “Sao cơ?”

“Chưa đầy hai năm đã bỏ học rồi, không được tính là sinh viên đại học A đâu, mà anh cũng không dám mượn danh khoa Mỹ Thuật đại học A để khoác lác.” Lê Tư ngậm điếu thuốc, giọng điệu không có gì đáng kể, “Có bằng tốt nghiệp trung học là được rồi.”

Nhận thức vốn có nhiều năm của Lê Thanh bị đảo lộn, ngạc nhiên đến mức cằm sắp rơi xuống đất, cô điên cuồng quấn quít lấy anh trai mình để hỏi chi tiết.

Lê Tư thật sự không có đủ kiên nhẫn, đẩy em gái mình cho Khương Duật Bạch: “Cậu đào ra thì cậu chịu trách nhiệm giải quyết đi.”

Khương Duật Bạch: “…”

May mà lúc đó có ba khách hàng hai nữ một nam đến, tạm thời giải cứu hai người họ.

“Tôi muốn xăm hình trên bụng.” Chàng trai ngồi bên trong lên tiếng nói, “Dùng để che sẹo.”

Lê Tư nhìn anh ta: “Cho tôi xem thử trước.”

“Được.” Chàng trai đứng dậy đi theo họ vào phòng làm việc.

Khương Duật Bạch mở đèn chân không trên ghế xăm lên, dửng dưng nói: “Cởi đồ ra đi.”

Chàng trai không hề nhăn nhó, đưa tay cởi áo sơ mi trên người ra rồi kéo quần xuống, để lộ vết sẹo trên bụng.

Khương Duật Bạch hơi sững sờ, liếc nhìn Lê Tư.

Có khá nhiều khách hàng đến xăm hình để che sẹo, họ đã nhìn thấy đủ kiểu vết sẹo trên cơ thể khách hàng, nhưng chưa bao giờ thấy vết sẹo nào có diện tích lớn như thế.

Nhưng may là kinh nghiệm làm việc hằng ngày giúp họ không thể hiện ra vẻ mặt khác thường gì, Lê Tư lên tiếng: “Nằm lên đi, tôi xem tình huống vết sẹo một chút.”

Chàng trai nghe lời nằm lên ghế xăm, để ông chủ Lê cẩn thận quan sát vết sẹo của anh.

Lúc lâu sau, Lê Tư hỏi Khương Duật Bạch: “Tiểu Bạch, em thấy có hình xăm nào che được không?”

Chàng trai lập tức dùng ánh mắt chờ mong nhìn Khương Duật Bạch.

Khương Duật Bạch im lặng vài giây, giọng điệu trước sau như một, “Được thì được, nhưng đau lắm đấy.”

Chàng trai nở nụ cười: “Tôi không sợ đau, chỉ cần có thể che vết sẹo xấu xí này lại là được.”

“Vậy được.” Lê Tư gật đầu, “Qua đó chọn một phong cách thiết kế đi.”

Tường trong phòng tiếp tân đều dán bản thảo thiết kế của thợ xăm, ánh mắt chàng trai thoáng cái rơi lên một bức tranh trong số đó.

Đó là một đồ án cực kỳ đẹp, nhìn như con bướm đang dang rộng đôi cánh, cẩn thận nhìn kỹ hơn, cánh bướm được tạo ra từ những bông hoa, màu sắc vừa thanh nhã vừa rực rỡ khó tả, nhìn không dứt mắt.

“Tôi muốn bản thảo này.” Chàng trai chỉ vào hình xăm cánh bướm nói.

Khương Duật Bạch liếc mắt: “Đồ án đó làm cho khách khác rồi.”

Chàng trai lộ ra vẻ mặt thất vọng: “Vậy à, không xăm hình giống nhau được đúng không?”

“Nếu anh thích phong cách đó thì tôi có thể thiết kế lại cho anh một kiểu khác.” Khương Duật Bạch nghiêm túc đề xuất, “Có điều tôi không xăm được hình xăm che sẹo to như thế, nên ông chủ sẽ xăm cho anh.”

Lê Tư không từ chối: “Được.”

Sau khi ba khách hàng rời đi, ông chủ Lê khoác tay lên vai nhân viên, cố ý trêu chọc: “Được đấy Tiểu Bạch, sắp cướp hết danh tiếng của ông chủ luôn rồi.”

“Người ta có làm gì thì cũng là kiếm tiền cho anh thôi.” Khương Duật Bạch lách mình tránh khỏi tay anh, “Em phụ trách thiết kế đồ án khiến khách hàng hài lòng, ông chủ phụ trách xăm hình.”

Có lẽ một ý nghĩa khác của hình xăm là biến những vết sẹo xấu xí thành những dấu tích xinh đẹp.

“Hiếm khi được nghỉ, tối nay ăn chung một bữa không?” Lê Tư lại lấy thuốc trong túi quần ra.

“Không được, tối nay em bận rồi.” Khương Duật Bạch lắc đầu từ chối, “Dạo này em đang học chơi bóng rổ.”

Nhưng cậu không ngờ rằng, xuất phát từ tâm lý trốn tránh, người dạy cậu chơi bóng tối đó căn bản không về ký túc xá.

Lục Cẩm Duyên tìm một quán cà phê gần trường, gọi một cốc cà phê xong ngồi vào bàn bấm điện thoại.

[ Mơ thấy mình thân mật với người đồng giới là bị làm sao? ]

[ Mơ thấy mình ở bên người đồng giới là bị làm sao? ]

[ Mơ thấy mình và bạn thân đồng giới có hành động thân mật có bình thường không? ]



Hắn đổi vấn đề tìm kiếm liên tục, giao diện câu trả lời hiện thị không phải Chu Công giải mộng, mà là lời khuyên bảo, khích lệ tận tình của bác sĩ mạng, chủ yếu phải giải phóng tinh lực một cách hợp lý và chuyển hướng sự chú ý, cố gắng gặp gỡ người khác phái nhiều vào, không thể vì thế mà phán định mình là đồng tính luyến ái.

Lục Cẩm Duyên nghe thế thì nhẹ lòng hơn đôi chút.

Đúng, chắc là do ngày nào hắn cũng ở cùng Tiểu Bạch, lâu rồi không tiếp xúc với người khác phái, nên mới vô tình nảy sinh suy nghĩ vớ vẩn như thế trong đầu.

Tiếp xúc với con gái nhiều hơn là được…

“Xin chào, cho hỏi chỗ này có người ngồi không?” Một giọng nữ ngọt ngào vang lên, cắt đứt suy nghĩ của hắn.

Lục Cẩm Duyên ngước mắt lên, một cô gái tóc dài trang điểm tinh tế đứng trước mặt hắn.

Cô gái tóc dài lộ ra nụ cười ngượng ngùng: “Tôi ngồi đây được chứ?”

“Được.” Lục Cẩm Duyên phong độ gật đầu, “Không có ai đâu.”

Nụ cười trên gương mặt cô gái càng sáng lạn hơn, ngờ đâu vừa ngồi xuống đã thấy Lục Cẩm Duyên đứng dậy.

“Ơ?” Cô gái ngẩn người, buột miệng hỏi, “Anh đi đâu vậy?”

Lục Cẩm Duyên lịch sự nói: “Tôi phải đi rồi, xin cứ tự nhiên.”

Dứt lời, hắn đẩy cửa quán cà phê đi ra ngoài.

Gió lạnh tạt vào mặt, Lục Cẩm Duyên đi được vài bước mới nhận ra hành động ban nãy của mình có chút không hợp lý.

Chẳng phải hắn nên nghe theo lời khuyên của bác sĩ mạng, tiếp xúc với người khác phái nhiều hơn à?

Nghĩ ngợi hồi lâu, Lục Cẩm Duyên vẫn quyết định đi tiếp.

Bảo hắn quay lại đó ư, hắn không làm được.

Hắn vừa đi vừa lấy điện thoại ra, mở giao diện tìm kiếm ban nãy rồi lướt xuống.

Lướt rồi lại lướt, một kết quả khác hấp dẫn sự chú ý của hắn.

Hắn nhấp vào liên kết, có vẻ đây là một diễn đàn cư dân mạng, vấn đề của chủ thớt là: [ Mơ thấy mình ngủ cùng bạn thân nhất có bình thường không? ]

Lục Cẩm Duyên dừng bước, bắt đầu chăm chú đọc câu trả lời.

No2: [ Chủ thớt là nam hay nữ vậy? ]

No3: [ Chủ thớt là trai thẳng, bạn thân cũng là con trai. ]

No4: [ Bình thường hay không chẳng phải trong lòng chủ thớt rõ nhất sao? ]

Trái tim Lục Cẩm Duyên đập lệch một nhịp, hắn tiếp tục đọc.

No5: [ Tôi không hiểu, người thành phố mấy người gọi như này là trai thẳng ư? ]

No6: [ Anh em của chủ thớt nguy rồi!!! ]

Da đầu Lục Cẩm Duyên tê dại, không dám nhìn thêm nữa, nghiên cứu hồi lâu mới tìm ra chức năng nhắn tin cho chủ thớt, liền gửi tin nhắn riêng: [ Chào bạn, xin hỏi vấn đề phức tạp của bạn đã giải quyết xong chưa? ]

Không ngờ chủ thớt trả lời rất nhanh: [ Bạn cũng gặp vấn đề tương tự à? ]

Lục Cẩm Duyên: [ Đúng vậy. ]

Chủ thớt: [ Thêm WeChat với tôi đi, trình bày cặn kẽ hơn. ]

Sau đó gửi một thông tin liên hệ.

Lấy tính cách của Lục Cẩm Duyên, tuyệt đối sẽ không bao giờ dễ dàng thêm người lạ, nhưng lần này hắn thật sự tuyệt vọng đến mức cái gì cũng có thể làm rồi, nhận được thông tin liên hệ liền lập tức thêm.

Đối phương đồng ý rất nhanh, còn nhiệt tình nhắn cho hắn trước.

Tiểu gaygay không phải tiểu guyguy: [ He he người anh em, bạn là người nhắn tin riêng với tôi trên diễn đàn đúng không? ]

.: [ Là tôi. ]

.: [ Bạn và bạn thân của bạn giờ sao rồi? ]

Tiểu gaygay không phải tiểu guyguy: [ Bạn nhìn ID của tôi mà vẫn chưa rõ sao? ]

Lục Cẩm Duyên nhìn kỹ chuỗi ID dài dòng kia, mặt biến sắc.

Tiểu gaygay không phải tiểu guyguy: [ Đừng đấu tranh nữa người anh em, thành thật đối diện với lòng mình đi! ]

.: [ Tôi không phải gay. ]

Tiểu gaygay không phải tiểu guyguy: [ Vậy sao bạn lại mơ thấy người đồng giới? ]

Lục Cẩm Duyên nhanh chóng gõ chữ: [ Đây là vấn đề tôi muốn hỏi bạn. ]

Tiểu gaygay không phải tiểu guyguy: [ Tôi phân tích giúp bạn, có hai khả năng. ]

.: [ Nói. ]

Tiểu gaygay không phải tiểu guyguy: [ Thứ nhất, bạn là gay, bạn thích bạn thân của mình. ]

Lúc chữ “thích” đập vào mắt, hô hấp của Lục Cẩm Duyên bỗng nhiên đình chỉ trong thoáng chốc, ngón tay nắm chặt điện thoại không khống chế nổi mà run rẩy.

Tiểu gaygay không phải tiểu guyguy: [ Thứ hai, bạn không phải gay, nhưng bạn thèm muốn thân thể người ta, bạn thấp hèn! ]

Lục Cẩm Duyên hít sâu một hơi, ngón tay còn run mạnh hơn, đang muốn ổn định tâm lý rồi gõ chữ phản bác thì điện thoạt đột nhiên rung lên.

Định thần nhìn lại, điện thoại suýt nữa rơi khỏi tay hắn.

Hiện thị cuộc gọi: Tiểu Bạch.

Chương sau

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!