Giáo Thảo Cùng Phòng Không Đúng Lắm

Chương 6: Tuy tôi thích con trai



Im lặng, cả hai người không hẹn mà cùng giữ vững sự im lặng.

Nếu như thế giới này có chuyện nào xấu hổ hơn việc bị bạn cùng phòng thấy đang xem phim gay, thì nhất định đó là bị bạn cùng phòng trai thẳng kì thị đồng tính bắt quả tang tại chỗ.

Thoáng chốc, thanh âm vang lên bên tai càng lúc càng suồng sã, Khương Duật Bạch khôi phục tinh thần, luống cuống tay chân di chuột muốn tắt phim.

Nhưng mà người ta càng sợ càng lo, càng lo thì càng sợ, con chuột nhấp vào mấy lần cũng không tắt được giao diện.

Mắt thấy hai nhân vật chính sắp trình diễn động tác cưỡi ngựa, Lục Cẩm Duyên đứng đằng sau kịp thời duỗi tay ra, vội vàng tắt máy.

Âm thanh duy nhất biến mất, cả ký túc xá rơi vào một hồi tĩnh lặng như tờ.

Khương Duật Bạch: “Chuyện này…”

Lục Cẩm Duyên: “Chuyện này…”

Một lúc lâu sau, hai người trăm miệng một lời lên tiếng.

Lục Cẩm Duyên: “Cậu nói trước đi.”

Khương Duật Bạch: “Cậu nói trước đi.”

Dừng lại vài giây, Khương Duật Bạch hít sâu một hơi, chuẩn bị nói thật một năm một mười, thì bỗng nghe người phía sau thấp giọng dò hỏi: “Có phải lỡ nhấp phải pop-up quảng cáo không?”
  • pop-up: quảng cáo ăn theo, là mấy cửa sổ quảng cáo nhỏ nhỏ toàn trông cho người ta ấn nhầm vào ấy.
Khương Duật Bạch ngỡ ngàng quay mặt qua: “Hả?”

“Có lẽ do tải xuống nhiều phần mềm quá đấy, bây giờ quảng cáo đồi trụy đâu đâu cũng có.” Cứ như vậy, Lục Cẩm Duyên nghiễm nhiên tri kỷ tìm lý do thay cậu, “Đợi tí nữa bật bảo mật phần mềm lên là có thể chặn được pop-up rồi.”

Khương Duật Bạch hơi ngớ người: “Được…”

Lục Cẩm Duyên lập tức thở hắt ra một hơi, cố gắng đè ép cảm giác khó chịu vừa nổi lên trong lòng xuống.

Quả nhiên là nhấp nhầm vào thôi.

“Tôi về lấy điện thoại, hồi chiều ra ngoài quên mất.” Hắn đi về giường mình ở hướng ngược lại, giọng điệu tự nhiên, “Phải rồi, tối nay đội bóng rổ có liên hoan, lão đại lão tam đều ở đó, cậu muốn đi không?”

Khương Duật Bạch bây giờ đang suy nghĩ rối như tơ vò, tạp âm ù ù bên tai, căn bản nghe không rõ hắn nói gì, vô thức lên tiếng: “Được.”

Động tác của Lục Cẩm Duyên dừng lại, có hơi kinh ngạc quay đầu nhìn cậu: “Muốn đi thật sao?”

Khương Duật Bạch tiếp tục mơ hồ, gật đầu lung tung: “Ừm.”

Lục Cẩm Duyên trông thấy bộ dáng ngoan ngoãn kia, nghi ngờ dưới đáy lòng tiêu tan vài phần.

Vẻ ngoài của bạn học Khương Tiểu Bạch không dính khói lửa nhân gian, chuyện gì cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn, sao có thể ở ký túc xá lén xem phim heo nam nam được chứ…

Huống hồ, cậu thoạt nhìn tuyệt đối không giống gay.

Nghĩ đến đó, Lục Cẩm Duyên bèn mỉm cười: “Được, vậy chúng ta đi thôi.”

Lúc này, phản ứng của Khương Duật Bạch cuối cùng cũng online, mặt đầy nghi hoặc: “Đi đâu cơ?”

“Không phải nói muốn đi tham gia liên hoan với đội bóng rổ sao?” Lục Cẩm Duyên nhìn cậu, tựa như nhớ ra điều gì, “Cậu muốn thay đồ hả? Tôi chờ cậu.”

*

Nửa tiếng sau, Khương Duật Bạch đần độn u mê theo sát Lục Cẩm Duyên, một trước một sau đi vào nhà hàng Tứ Xuyên, nơi đội bóng đang bày tiệc.

“Anh Lục!”

“Anh Lục đến rồi!”

Lục Cẩm Duyên vừa vào, các nam sinh ngồi bên trong liền đứng lên nhiệt tình chào hỏi hắn.

Lục Cẩm Duyên có lỗi mỉm cười: “Ngại quá, tới trễ rồi.”

“Không trễ không trễ, đồ ăn cũng chưa lên mà!” Đội trưởng đội bóng hiện tại là Triệu Bằng vội trả lời, bỗng nhiên phát hiện sau lưng anh Lục còn có một người nữa, “Ơ, cậu ấy là?”

“Đây là bạn cùng phòng mới của ký túc xá bọn tôi, hệ thảo Khương Duật Bạch khoa Mỹ Thuật!” Chẳng chờ Lục Cẩm Duyên mở miệng, Thẩm Chiêu đã dùng giọng điệu khoe khoang để giới thiệu, “Mọi người đều chưa từng gặp ngoài đời phải không? Hôm nay hãy mở mang tầm mắt đi!”

Khương Duật Bạch: “…”

Mọi người nghe xong thì ồn ào đầy ngạc nhiên, nháo nhác đưa mắt nhìn Khương Duật Bạch, bảy mồm tám lưỡi tự giới thiệu bản thân.

Nam sinh bóng rổ chủ yếu đều từ 1m83 trở lên, vừa cao vừa to, thân thể cường tráng, gặp được hệ thảo xinh đẹp tựa trang giấy trắng cứ như thấy sinh vật lạ đến từ thế giới khác, liên tục vây xung quanh cậu.

Khương Duật Bạch chưa từng gặp tình huống này, chẳng biết nên ứng phó ra sao, vô thức cầu cứu nhìn Lục Cẩm Duyên.

Lục Cẩm Duyên nhận được tín hiệu, tiện tay đẩy đội bóng đang tụm năm tụm bảy ra, ôm cậu tới bên cạnh, giọng điệu nhẹ nhàng: “Được rồi, về chỗ hết đi, chuẩn bị ăn cơm.”

Mọi người tản dần ra, Khương Duật Bạch thở phào nhẹ nhõm, bấy giờ mới phát hiện Lục Cẩm Duyên vẫn còn ôm mình.

Lòng bàn tay ấm áp giữ chặt bả vai cậu, cánh tay rắn chắc kề sát lưng cậu, cậu gần như bị đối phương ôm hết vào lòng.

Tư thế này thân mật quá mức, Khương Duật Bạch hậu tri hậu giác đỏ bừng hai má, lập tức muốn giãy giụa khỏi tay hắn.
  • hậu tri hậu giác: việc mà mọi người đều biết, chỉ mình không biết, mãi sau mới phát hiện.
“Sao thế?” Lục Cẩm Duyên cảm nhận được sự vùng vẫy trong lòng mình, rũ mắt nhìn cậu, “Sao mặt đỏ vậy? Nóng hả?”

“Không sao…” Khương Duật Bạch nhỏ giọng trả lời, “Cậu thả tôi ra trước đi.”

Lục Cẩm Duyên hơi sững sờ, lập tức buông tay, bước nhanh về chỗ điều hòa, giảm nhiệt độ xuống hai số.

Chẳng mấy chốc, những món ăn họ gọi lần lượt được đưa ra.

Đây là nhà hàng Tứ Xuyên chính gốc, món ăn nào cũng có một lớp ớt đỏ nổi lên, tê cay thơm ngon, nhìn là khiến người ta muốn động đũa.

Còn Khương Duật Bạch thì chỉ ngồi nhìn đống ớt, chậm chạp không làm gì.

“Không ăn cay được à?” Lục Cẩm Duyên chú ý tới vẻ mặt do dự bên cạnh, nhớ lại khoảng thời gian hai người ăn chung với nhau, món đối phương gọi đều là đồ ăn thanh đạm ngọt mát, hắn hối hận khẽ nói, “Xin lỗi, tôi không biết đồ họ gọi cay vậy.”

Khương Duật Bạch lắc đầu: “Tôi ăn được mà.”

“Cậu chờ chút, tôi quay lại liền.” Lục Cẩm Duyên đứng dậy ra ngoài.

Anh Lục vừa đi, lực chú ý của những người khác lại quay về chỗ Khương Duật Bạch, còn có người muốn cùng cậu cạn một ly.

Khương Duật Bạch mặt không đổi sắc siết chặt đũa, trong lòng thầm cầu nguyền Lục Cẩm Duyên quay lại nhanh lên.

“Này này này! Mọi người đừng có ồn nữa!” Thời khắc mấu chốt, Thẩm Chiêu không đáng tin cậy nhất lại đích thân đứng ra, “Cẩn thận khéo tí anh Lục về lột da mấy cậu.”

“Gì cơ ha ha? Anh Lục bảo vệ cậu ấy vậy à?” Một nam sinh nào đó đứng lên, “Đi liên hoan sao có thể không uống rượu? Nào nào nào, uống một ly coi!”

Thẩm Chiêu đứng dậy hét lên: “Cậu không hiểu đâu! Anh Lục còn thương Tiểu Bạch hơn cả đám bọn tôi nữa!”

Hai má Khương Duật Bạch nóng ran, mém tí ngồi không vững.

“Sao nào? Anh Lục không thương cậu à?” Đúng lúc đó, một giọng nói lười biếng vang lên, “Là ai đưa cậu say như chết về ký túc xá, là ai chăm sóc cậu?”

“Thương thương thương! Anh Lục sao có thể không thương tôi chứ!” Thẩm Chiêu cũng chẳng thấy mất mặt, không biết ngại mà nói tiếp, phóng đại tấm lòng yêu thương bao la, “Anh Lục thương tôi muốn chết!”

Có một người bảo: “Tiểu Chiêu cậu thật buồn nôn quá!”

Thẩm Chiêu lập tức cau có: “Ai? Ai đang nói? Đứng ra đây tử chiến một trận với Thẩm gia tôi!”

“Ha ha ha ha!” Mọi người đồng loạt cười ầm lên, bầu không khí thoáng chốc vui vẻ hơn.

Lục Cẩm Duyên quay về chỗ ngồi, đặt chén nước xuống trước mặt Khương Duật Bạch, thấp giọng bảo: “Tôi có gọi thêm mấy món thanh đạm rồi, lát nữa mới có, cậu nhúng nước lọc giảm vị cay trước đi.”

Khương Duật Bạch giật mình, nhận ra hắn vì cậu mà gọi thêm món.

Mi tâm nhíu lại, cậu nói không nên lời cảm giác trong lòng, chỉ có thể rũ mắt: “Cảm ơn cậu.”

“Không cần cảm ơn, ăn đi.” Lục Cẩm Duyên không để ý lắm nở nụ cười, quay mặt qua nghe những người bên cạnh nói chuyện.

Rượu quá ba tuần, cửa phòng ăn lại bị đẩy ra, một âm thanh thở hổn hển vang lên: “Xin lỗi anh em, có việc nên tới trễ!”

“Đệch! Lão Cao sao cậu lại tới muộn thế?” Có người đứng lên, “Bữa này bọn tôi ăn gần xong luôn rồi!”

“Không sao không sao, lát nữa chẳng phải còn tăng hai à?”

“Không thành vấn đề, đêm nay tôi uống no với mấy cậu luôn!” Thoáng cái Cao Tự đã bình phục hơi thở, đang định ngồi xuống thì ánh mắt lại chạm đến một bóng dáng quen thuộc.

Cả người gã cứng đờ, vô thức gọi: “Khương Duật Bạch?”

Khương Duật Bạch đang lặng lẽ ăn canh, nghe thấy có người gọi tên mình bèn nhấc rèm mi lên, đối diện là một gương mặt kích động.

Cậu như không hề gì cúi đầu xuống lần nữa, lãng đãng như không nghe thấy.

“Ủa? Lão Cao cũng biết Tiểu Bạch à?” Thẩm Chiêu kéo ghế ra, “Đây đây đây, ngồi đây đi!”

Cao Tự ngồi xuống rồi nhưng vẫn không kìm được ánh mắt liên tục nhìn về gương mặt xinh đẹp lãnh đạm kia.

Từ sau chuyện đó đến giờ gã chưa từng gặp lại Khương Duật Bạch.

Khương Duật Bạch cảm thấy mất hết khẩu vị, buỗng muỗng xuống.

Lục Cẩm Duyên thản nhiên liếc nhìn Cao Tự, cúi đầu khẽ hỏi cậu: “Ăn no rồi à?”

“Ừm.” Khương Duật Bạch đáp, “Tôi muốn về trước.”

“Được, tôi tiễn cậu ra ngoài.” Lục Cẩm Duyên cũng không ép buộc cậu ở lại, đề cao giọng bảo, “Mọi người, Tiểu Bạch không tham gia tiếp với chúng ta được rồi.”

“Hả? Không phải chứ!” Mọi người rối rít giữ cậu lại, “Khó lắm mới thấy được gương mặt mới, chơi thêm lát nữa đi!”

“Không đâu, cảm ơn.” Khương Duật Bạch đứng dậy, không quên chân thành nói, “Chúc mọi người chơi vui vẻ.”

Dứt lời bèn kéo ghế đi ra ngoài.

Triệu Bằng nhịn không được hỏi: “Anh Lục, có phải tối này chúng ta ầm ĩ quá không?”

“Không phải đâu.” Lục Cẩm Duyên lắc đầu giải thích, “Cậu ấy không thích tham gia mấy bữa tiệc kiểu này nên chưa quen đấy, không cần mất vui.”

Đương lúc nói chuyện, Lục Cẩm Duyên liếc mắt thoáng trông thấy Cao Tự xông ra ngoài, nụ cười trên môi hắn ngưng lại.

“Khương Duật Bạch!” Cao Tự đuổi tới hành lang, hô to một tiếng, “Đợi chút, tôi có lời muốn nói với em.”

Bước chân Khương Duật Bạch chẳng ngừng, men theo cầu thang đi xuống dưới.

“Khương Duật Bạch!” Cao Tự vội chạy theo, nắm lấy cánh tay mảnh mai của cậu, “Em định cả đời này không nhìn mặt tôi nữa sao?”

Khương Duật Bạch hất tay gã ra, giọng điệu lạnh lùng hỏi ngược lại: “Có chuyện gì?”

Dù gì cũng không phải người quan trọng, cớ sao cần gặp lại?

“Em…” Cao Tự nghẹn lời, thái độ mềm xuống, “Cho dù không làm người yêu thì vẫn tiếp tục làm bạn được mà?”

“Lần đó tôi uống say quá, nên mới nhất thời hồ đồ…” Cao Tự một đường đi theo cậu, nhỏ giọng giải thích, “Nhưng sau đó em cũng đánh tôi tỉnh lại rồi còn gì, em không thể cho tôi một cơ hội nữa sao?”

Hai người ra tới ngoài cửa, Khương Duật Bạch dừng bước, quay người nhìn gã: “Tôi không thích anh, đến cùng anh còn muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa đây?”

Cao Tự mặt biến sắc, miễn cưỡng cười: “Không sao, tôi có thể theo đuổi em, chỉ cần em cho tôi cơ hội.”

“Tôi có sao.” Khương Duật Bạch cau có mặt mày, ngữ khí không chút lưu tình, “Tôi không thích anh, không muốn cho anh cơ hội, càng không muốn gặp lại anh.”

Lần từ chối này vô tình đến cực điểm, Cao Tự tựa như bị tát cho hai phát, vẻ mặt lúc xanh lúc trắng.

Khương Duật Bạch nói rõ ràng xong bèn quay người đi tiếp.

“Vậy em thích ai? Lục Cẩm Duyên sao?” Sau lưng vang lên âm thanh đầy căm tức của Cao Tự, “Tôi quá thất vọng, Khương Duật Bạch, hóa ra em cũng tầm thường như vậy.”

Khương Duật Bạch chẳng thèm xoay đầu: “Không liên quan đến anh.”

“Em có biết Lục Cẩm Duyên kì thị đồng tính không?” Cao Tự chợt chạy tới chắn đường cậu, không thèm lựa lời đã nói, “Có biết bao nhiêu tao 0 vấp váp trước mặt hắn, em cho rằng em có ngoại hình đẹp thì hắn sẽ nhìn em với con mắt khác à?”

Đôi tay buông xuống bên người không tự chủ được mà nắm chặt, Khương Duật Bạch giọng điệu lạnh như băng: “Cút.”

“Khương Duật Bạch, tôi thật sự thích em.” Ngữ điệu của Cao Tự lại thay đổi, bắt đầu tự cho mình là thâm tình mà thổ lộ, “Tôi biết em cũng là gay, em chưa từng yêu ai đúng không? Thử quen tôi không được à?”

Khương Duật Bạch không đôi điều nữa, định đi thẳng qua gã luôn.

“Khương Duật Bạch!” Cao Tự tính ngăn cản cậu nhưng lại bị một giọng nói cứng rắn xuất hiện cắt ngang.

“Tiểu Bạch.” Lục Cẩm Duyên xỏ tay vào túi quần, chậm rãi từ cửa đi tới chỗ bọn họ, “Sao không chờ tôi?”

Vóc dáng hắn rất cao, vai to lưng rộng, ngược ánh sáng mà đến nên không thấy rõ được biểu cảm trên mặt hắn, nhưng không hiểu sao lại đem đến cho người ta cảm giác áp bách khó hiểu.

Cao Tự vô thức thu tay, gọi một tiếng: “Anh Lục.”

“Ừm.” Lục Cẩm Duyên gật đầu, đến bên cạnh Khương Duật Bạch, nhìn như tùy ý khoác tay lên vai cậu, “Đi nào, tôi tiễn cậu về.”

“Khương Duật Bạch…” Khó lắm mới có cơ hội ở một mình với nhau, cứ để cậu chạy như thế sao, Cao Tự có chút không cam lòng.

Lục Cẩm Duyên liếc gã: “Việc gì nữa?”

Cái nhìn này bao hàm ý cảnh cáo, Cao Tự không khỏi lui về phía sau một bước, “Không có gì, tôi về phòng ăn trước.”

Nếu như Lục Cẩm Duyên biết gã là gay thì những ngày ở đội bóng rổ của gã không dễ sống rồi.

*

Nhà hàng Tứ Xuyên cách trường không xa, hai người cùng đi bộ về ký túc xá.

Đêm hè gió hanh, cánh tay Lục Cẩm Duyên đã sớm buông ra, nhưng đáy lòng Khương Duật Bạch vẫn không ngừng chìm xuống chẳng kiểm soát được.

Vừa nãy Lục Cẩm Duyên đến đó từ lúc nào, đã nghe được bao nhiêu, tin tưởng mấy phần?

Hắn sẽ nghĩ gì về cậu đây…

Cả quãng đường cậu luôn chờ Lục Cẩm Duyên chủ động hỏi mình, nhưng đối phương lại như không có việc gì đưa cậu về trường.

Lúc đến hồ Tình Nhân, Lục Cẩm Duyên cuối cùng cũng đứng lại: “Tôi phải về liên hoan rồi, họ vẫn đang chờ tôi đi tăng hai.”

Khương Duật Bạch gật đầu: “Được.”

Lục Cẩm Duyên quay người đi theo lối ban nãy, còn chưa bước được hai bước đã nghe thấy tiếng gọi nhè nhẹ sau lưng mình: “Lục Cẩm Duyên.”

Không đợi hắn mở miệng, giọng nói yếu ớt như sợi bông kia lại vang lên: “Thật xin lỗi, tôi lừa cậu. Tôi là đồng tính luyến ái.”

Là đồng tính luyến ái cậu ghét nhất.

Chớp mắt, những cơn gió nhẹ lướt ngang hồ Tình Nhân đều đình trệ.

“Tôi không cố ý giấu cậu, tôi chỉ là…” Khương Duật Bạch cố sắp xếp lại ngôn ngữ, nhưng vẫn thất bại, “Xin lỗi cậu.”

Lục Cẩm Duyên đối tốt với cậu như vậy, cậu không nên giấu giếm sự thật mình là đồng tính luyến ái.

Mặc dù đã sớm có báo động, nhưng khi đối phương chính mình thừa nhận, trong lòng Lục Cẩm Duyên vẫn nhận phải sự đả kích không nhỏ.

Hắn nhất thời không biết nên trả lời gì mới được, chỉ có thể mất tự nhiên quay đầu: “Về trước đi.”

Khương Duật Bạch cũng cũng không dám nhìn nét mặt hắn, giữ im lặng về ký túc xá.

Hai người lấy hồ Tình Nhân làm giới hạn, ngược bước mà đi.

Một mình trong ký túc xá, Khương Duật Bạch bật đèn lên, ngồi xuống ghế, động tác chậm chạp lấy giấy bút ký họa ra bắt đầu vẽ.

Những đường cong lộn xộn hiện lên trên trang giấy, từ nét bút lác đác mơ hồ có thể thấy được dáng người.

Khương Duật Bạch ném bút xuống, xé tờ giấy vò thành một cục, sau đó lại vẽ một bức mới.

Không biết đã qua bao lâu, trên mặt đất toàn là giấy bị vò nhàu, cậu mới bình tĩnh trở lại.

Vẽ tranh luôn khiến cậu cảm thấy bình tĩnh hơn, luôn là vậy.

Mười phút sau, Lục Cẩm Duyên đang ngồi trên salon trong phòng karaoke thì chợt nhận được hai tin nhắn.

Khương Tiểu Bạch: Lời Cao Tự nói không phải sự thật, tôi không có ý đồ gì khác với cậu cả.

Khương Tiểu Bạch: Tuy tôi thích con trai, nhưng cũng không phải cứ gặp trai là thích, cho nên cậu không cần lo lắng.

Lục Cẩm Duyên nhắm hai mắt lại, càng nhìn hai tin nhắn này nhiều lần thì cặp mày anh tuấn chau lại càng sâu.

Hắn còn chưa kịp cân nhắc chuyện bạn cùng phòng mới chuyển đến là đồng tính thì lại phải rơi vào vòng suy tư khác.

Tối đó bọn họ quay về ký túc xá, Khương Duật Bạch đã ngủ rồi, nhưng đèn vẫn mở.

Lục Cẩm Duyên liếc mắt nhìn tầng trên không chút động tĩnh, xác định cậu không tỉnh lại mới nằm xuống giường của mình.

Thẩm Chiêu và Chu Phong ngáy liên hồi, Lục Cẩm Duyên mở to mắt nhìn ván giường của tầng trên, lâu lắm rồi hắn mới mất ngủ.

Hắn lặng lẽ thở dài một hơi, động tác nhẹ nhàng trở mình xuống giường, đẩy cửa ra ngoài ban công.

Đêm khuya gió mới mát hơn được tí, Lục Cẩm Duyên hóng gió một hồi, càng hóng càng tỉnh táo, dứt khoát lấy điện thoại ra nhắn tin cho lão ngũ.

Lục Cẩm Duyên: Lão ngũ, ngủ chưa?

Lương Thiếu Khâu trả lời rất nhanh: Chưa ngủ, mới chơi một ván xong.

Lục Cẩm Duyên: Có vài vấn đề cần cậu tư vấn.

Lão ngũ được xưng là “chuyên gia tình cảm” của 611, tuy chưa yêu ai bao giờ, nhưng khi phân tích vấn đề của người khác lại rõ ràng đâu ra đấy, chiến tích là đã từng thành công chia rẽ vài cặp đôi.

Nếu như nhất định phải tìm người giúp hắn xua tan mây mù, đứng trước mấy người bạn cùng phòng thiếu tin cậy khác, Lục Cẩm Duyên vẫn tình nguyện chọn lão ngũ.

Lương Thiếu Khâu: Không thành vấn đề, anh Lục anh hỏi đi!

Lục Cẩm Duyên hơi cân nhắc: Nếu một người con trai nói với người con trai khác là: “Tuy tôi thích con trai, nhưng cũng không phải cứ gặp trai là thích, cho nên cậu không cần lo lắng”.

Lục Cẩm Duyên: Những lời này có ý gì?

Lương Thiếu Khâu: Lời nói này thì có vấn đề gì được! Như kiểu dù tôi thích con gái nhưng cũng nào thể đói khát đến mức gặp ai cũng thích chứ!

Lương Thiếu Khâu: Khoan đã… Cậu trai kia không phải là đang nói anh đấy chứ???

Lục Cẩm Duyên: Ừm.

Lương Thiếu Khâu: Lạt mềm buộc chặt, tuyệt đối là lạt mềm buộc chặt!

Lương Thiếu Khâu: Tiểu tao 0 này đẳng cấp thật cao! Biết rõ anh Lục là trai thẳng kỳ thị đồng tính cho nên lấy lui làm tiến. Anh xem kìa, không phải anh đã nảy sinh hứng thú với cậu ta rồi sao!

Lục Cẩm Duyên hơi nhíu mày, lạt mềm buộc chặt ư?

Lục Cẩm Duyên: Cậu ấy không phải người như vậy.

Lương Thiếu Khâu: Đệch! Chuyện gì vậy anh Lục ơi, anh hết kì thị đồng tính rồi à?

Lương Thiếu Khâu: Không phải, rốt cuộc là ai, ai mà có bản lĩnh lớn thế? Tôi có quen không?

Lục Cẩm Duyên không trả lời ngay, chỉ hỏi thêm: Thế… còn khả năng khác không?

Lương Thiếu Khâu: Anh Lục, nếu anh đã muốn hỏi thì…

Lương Thiếu Khâu: Chỉ có thể là người đó thật sự không vừa mắt anh, anh không nằm trong tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của cậu ta.

Lục Cẩm Duyên nhìn thấy hồi âm của đối phương, vô thức nhăn mày.

Lương Thiếu Khâu: À không, còn có một khả năng nữa! Đó chính là cậu ta cảm thấy hai người cùng số!

Lục Cẩm Duyên: Cùng số gì cơ?

Lương Thiếu Khâu: Đều là 0, hoặc đều là 1!

Lục Cẩm Duyên: …