Giáo Thảo Quá Bá Đạo, Làm Sao Đây?

Chương 6



Lục Dung đi lên lầu, cho chìa khóa vào ổ khóa đã bị sét rỉ, trong tay vẫn còn cầm đồ ăn mới mua. Trong đầu cậu đang suy nghĩ xem tối nay nên làm món gì. Trong nhà, củi, gạo, dầu, muối, dấm chua, trà còn bao nhiêu. Thí nghiệm làm bánh cá nhỏ cần thiết là một loại bột mì nào đó, giấy vệ sinh dùng hết rồi lại phải tìm cái weibo nào để nhận thảm lông dê. Ở trong trường học Lục Dung là lão đại của toàn bộ nhân viên ác ma, về đến nhà, là người cầm đầu nhà họ Lục.

Lúc mà Lục Dung vừa ra đời, ba cậu đã ngồi tù. Ba cậu là một người làm ăn, từ nhỏ đã rất có chút của cải, sau đó bởi vì buôn lậu cây đàn hương mà nhận tội hình phạt, bây giờ còn chưa ra.

Mẹ của cậu là Phương Tình, thì lại là một cái phụ nữ thần bí.

Phương Tình sinh ra trong một nhà nông thôn bình thường, tốt nghiệp trung học đệ nhất cấp liền đến bông xưởng dệt thợ khéo, khi trưởng thành lại vô cùng đẹp, lúc trước ba của Lục Dung theo đuổi bà, mỗi ngày đều dẫn bà đi xem phim, Phương Tình đã gả cho ông. Lễ cưới làm cho trất là to lớn. Trong một năm rưỡi Phương Tình cũng được làm thiếu phu nhân.

Kết quả Lục Dung vừa ra đời, ba của Lục Dung đã bị bắt đi vào, biệt thự bị đóng kín mang đi bán đấu giá, Phương Tình ôm đứa con nhỏ vẻ mặt như mèo con. Cuối cùng vẫn là những người lớn của nhà họ Lục tự làm chủ cắt đứt hôn nhân của Phương Tình cùng ba của Lục Dung. Bên nhà họ Lục, lúc trước cũng chỉ có ba của cậu làm giàu, bây giờ ba của cậu thất bại vào tù, ai cũng không muốn thay ông nuôi vợ con.

Nên Phương Tình chỉ có một người nuôi Lục Dung lớn lên.

Theo lý thuyết, độc thân gia đình sinh ra con trai, rất dễ dàng trở thành bảo bối của mẹ, mở miệng ngậm miệng chính là "Mẹ của cháu rất khổ cực". Nhưng mà đến Lục Dung ở đây, điều này lại nói không được. Vậy nên Lục Dung há mồm ngậm miệng chính là "Cháu rất khổ cực". Phương Tình mọi việc đều làm theo tính trẻ con không có não, có thể bình an lớn lên đều nhờ vào vận mệnh của Lục Dung chính mình.

Khi còn bé mẹ cậu mang theo cậu ở trong nhà cho thuê, ban ngày đi làm, đem một mình cậu vứt ở trong phòng. Phích nước nóng thả dưới đáy bàn, cái ổ cắm ngay trước mặt, thật sự rõ ràng muốn nói với cậu: Dung Dung, muốn bỏng chết hay bị điện chết tự chọn một cái ha, cứ tự nhiên!

Lục Dung là dựa vào sự tỉnh táo của chính mình, khi mò tới miệng phích nước nóng bỏng đã lanh lợi mà rút tay trở về. Cũng là nhờ vào năng lực phân tích logic của chính mình, nhìn thấy mẹ của cậu lúc rút phích cắm bắn tóe ra tia lửa, nhận định cái ổ cắm là đồ vật nguy hiểm.

Khi cậu lớn lên một chút, vào một sáng sớm, trong ký ức cảnh tượng thứ nhất, đó là cậu từ trên giường rơi xuống, đông mà một tiếng đâm vào trên tường, đau mông. Mẹ cậu nghe thấy được tiếng động, chạy vào, nhìn thấy cậu đang chồng cây chuối nằm trên đất, nở nụ cười.

Đúng vậy, bà ấy nở nụ cười.

Bà kinh thiên địa khiếp quỷ thần mà vỗ ván cửa ha ha ha ha ha ha ha cười ha hả.

Còn cho chụp lại hình ảnh.

Chuyện sau đó Lục Dung cũng không nhớ rõ, nhưng mà chắc hẳn là cậu khóc đi.

Cho nên Lục Dung từ nhỏ đã thông minh, phải mạnh mẽ, cẩn thận, kín đáo, giỏi về quan sát sinh hoạt, luôn là căng thẳng, giống như trời ngày mai sẽ sụp. Không vì cái gì khác, mẹ của cậu thật sự không dựa dẫm vào được.

Có một lễ tết âm lịch hai người bọn họ đi thắp nén nhang đầu năm, trong miếu quá nhiều người, người chen người, Lục Dung không cẩn thận khiến cho tàn hương rơi vào trên tay của chính mình.

"Mẹ!" Cậu theo bản năng mà kêu một tiếng.

Phương Tình chạy đến: "Con trai! Nóng chỗ nào rồi cho mẹ nhìn coi!"

Trong tay Phương Tình cũng đang cầm hương.

Lục Dung theo bản năng cảm thấy được có chuyện lớn xảy ra nhưng mà lúc này đã muộn, Phương Tình tiếp tục tới gần mặt của cậu, trên tay hương trực tiếp chọc vào một bên mặt của cậu!

Lục Dung: "A a a a a a a!" Bên mặt xuất hiện nhiều hơn mấy cái nhàn nhạt chấm đỏ.

Từ nay về sau, Lục Dung cũng không còn hy vọng với Phương Tình.

Phương Tình cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, nhiều năm như vậy đều không ý thức được, tiền trong nhà so với tiền bà kiếm được còn nhiều hơn.

Lục Dung đẩy cửa vào nhà, trong lòng còn đang suy nghĩ chuyện bán bánh cá nhỏ, nhưng mà lúc này đèn trong nhà lại sáng, ở cửa có hai đôi giày, một đôi giày cao gót, một đôi số 43 giày da I-ta-li-a thủ công.

Lục Dung đột nhiên ngẩng đầu lên, thấy một cái đầu vai của người đàn ông, mặc âu phục trắng, màu xanh lam áo sơ mi đi dép lê số 39 của cậu, lịch sự lại không mất thận trọng gác chân ngồi ở trên ghế sa lon.

Bốn mắt nhìn nhau.

Người đàn ông có một khuôn mặt một của người trí thức, mặt chữ quốc, mắt dài nhỏ, khá giống với người dẫn chương trình của Cctv, Bạch Nham Tùng. Cho dù lúc này có chút cẩn trọng, vẫn như cũ tản ra một luồng lẫm liệt chính khí. u phục của ông ta được cắt xén khéo léo, phối hợp với áo sơ mi bắt mắt cùng ca-ra-vat, cũng rất phù hợp hình tượng với địa vị của ông ta. Nhưng mà, không biết tại sao, lúc miệng cổ áo sơ mở rộng ra, mơ hồ lộ ra một cái dây chuyền vàng to bằng ngón tay, sáng loáng làm cho Lục Dung không thể rời mắt được.

"Trên đường quen biết?" Phản ứng đầu tiên của Lục Dung chính là cái này.

Lục Dung lui về phía sau nhìn lại biển số nhà. Không sai, là nhà của cậu.

Như vậy...

"Ông là ai?" Lông tóc cả người cậu đều dựng hết lên, giống như một con sư tử mới thành niên đang bảo vệ lãnh thổ của mình.

Phương Tình nghe âm thanh ở bên ngoài, kéo ra cửa trượt của nhà bếp, mặc tạp dề còn đỏ mặt đi tới trước mặt cậu, nhẹ giọng ngượng ngùng nói: "Dung Dung trở lại ~ "

Lục Dung: "Ừm."

Phương Tình ngượng ngùng nói: "Đây, người này chính là bạn trai của mẹ."

Người đàn ông kia cũng đứng lên, thận trọng hướng phía Lục Dung chào hỏi.

Lục Dung: "..."

Khung cảnh này không giống như là mẹ đang giới thiệu cha cho con trai, mà giống như con gái lần đầu tiên dẫn người yêu về nhà cho cha xem.

Lục Dung đi theo phía sau của Phương Tình vào nhà bếp. Cửa vừa mở ra, chính là một luồng "ngọt ngào" mùi thơm, Lục Dung cố nén buồn nôn mở ra nắp xoong, bên trong đang nằm một miếng lớn thịt ba chỉ ( rọi) lớn, màu da bị nước sôi luộc đến trắng bệch, lông trên da còn không có nhổ sạch sẽ. Tâm trạng lúc này của Lục Dung vô cùng phức tạp lấy cái nắp che lại, đứng ở bên người Phương Tình.

Lục Dung: "Mẹ cùng với ông ta là chuyện khi nào?"

Bất động thanh sắc (không gây ra tiếng động, chú ý) muốn đi cướp lại cái dao phay.

Phương Tình: "Mới quen nửa năm." Dao trong tay tiếp tục không cho, cầm lấy thịt bò toàn bộ thuận theo đường nét cắt, cắt xong liền ném vào trong nồi, miếng thịt bò đẹp đẽ vị cắt nát bét.

Lục Dung nhìn mà đau lòng: "Quen biết như thế nào?"

Phương Tình: "Anh ấy đến phòng ăn của chúng ta nói chuyện làm ăn, có người cầm cà ri thịt bò nạm giội tới áo sơ mi của anh ấy..." Cầm lấy con cá đang còn dãy dụa tới cầm dao đập chết, mổ bụng.

Lục Dung hãi hùng khiếp vía nói: "Mẹ chính là cái người kia?"

Phương Tình oán trách mà lườm cậu một cái: "Làm có thể ~ Mẹ của con chính là cái loại người như vậy sao?"

Cuối cùng vẫn là Lục Dung hiếu thuận, nên cũng không nói cái gì.

Lục Dung: "Vậy mẹ là người làm ông ta đi rửa sạch áo sơ mi người kia?"

Phương Tình từ đầu đến đuôi còn có loại hành động này: "Emmmmm..."

Lục Dung: "Vậy cuối cùng mẹ ở trong tràng sự cố đóng vai nhân vật gì?"

Phương Tình ngượng ngùng mà cúi đầu: "Mẹ là cười lớn tiếng nhất cái kia."

Lục Dung: "..."

Phương Tình: "Nhưng mà, anh ấy lại cảm thấy lúc mẹ cười rộ lên rất có vui vẻ tươi sáng!"

Lục Dung nghĩ thầm: "Đó cũng không phải là, nhân gia đều là hì hì, ngươi là ha ha ha, trong tay còn muốn loảng xoảng loảng xoảng gõ cửa bảng."

Lục Dung đối với tình yêu của người trung niên xảy ra như thế nào đều không muốn không tra hỏi nữa, hỏi nữa trời liền muốn mưa, mẹ phải lập gia đình. đây là chuyện không thay đổi được. Trong lòng của cậu cũng ngóng trông Phương Tình lấy chồng, gánh vác của cậu có thể được nhẹ hơn một chút, giống như trông ngóng con gái lớn tuổi chưa kết hôn lấy chồng người cha vậy, chỉ là người này cuối cùng có thể gả hay không, Lục Dung phải giữ của cho Phương Tình.

Lục Dung: "Ông ta là ai?"

Phương Tình liền đỏ mặt nói: "Anh ấy gọi là Tễ Thông, con bây giờ tạm thời gọi anh ấy là chú Tễ là được, chờ khi nào chúng ta đều đi đăng ký kết hôn rồi đổi cách gọi cũng không muộn."

Lục Dung: "Con hỏi mẹ ông ta là ai, quê nhà ở nơi nào, ở thành phố S làm việc sao? Bây giờ đang làm cái gì?"

Phương Tình ồ một tiếng: "Hình như là mở công ty."

Nói xong liền cầm con cá chưa rửa cho vào nồi.

Lục Dung nghĩ tới trên ngón tay cái của chú Tễ một cái vòng vàng, cảm thấy chuyện này có chút không ổn: "Công ty gì? Đã điều tra chưa?"

Phương Tình lộ ra dáng vẻ oán giận nói: "Mẹ không phải cái loại con gái vì tiền kia!"

Lục Dung nói: "Mở công ty mặt ngoài sạch sẽ, sau lưng lại tất cả đều là mắc nợ, ông chủ càng lớn, mắc nợ càng nhiều, nhỡ đâu ông ta có món nợ trong người làm sao bây giờ?"

Phương Tình: "... Hả?"

Lục Dung: "Ký một thỏa thuận trước khi kết hôn đi. Chuyện sau này khó mà nói được, ngôi nhà này của chúng ta tàn là người già trẻ con, mẹ muốn để cho con sao."

Ngôi nhà ngang này vốn là do cậu lên kế hoạch tích góp tiền mua. Cách ga tàu điện ngầm năm phút đồng hồ đi b. Ở trung tâm thành phố S, đồng tiền mạnh, bất cứ lúc nào đều có thể lâm thời biến đổi, nắm ở trong tay còn có thể bị hủy đi lúc nào không biết, đây là hi vọng trước mắt của Lục Dung duy nhất tài sản cố định, còn gánh vác được lạm phát.

Phương Tình một chút cũng không có chú ý: "Nói sau đi. Ký đồ chơi này làm tổn thương cảm tình nhiều lắm."

Lục Dung lại hỏi: "Công ty của ông ta đang làm cái gì biết không?"

Phương Tình: "Sao mẹ có thể hỏi người ta cái này được."

Lục Dung: "... Vậy ông ta từng có lịch sử đen tối sao?"

Phương Tình: "..."

Lục Dung: "Con thấy trên cổ ông ta có cái dây chuyền vàng lớn còn vừa lớn vừa to như vậy, nếu không phải trộn lẫn trong xã hội đen, không ai sẽ đeo cái dây chuyền vàng to như vậy."

Phương Tình: "Hẳn là không phải đi? Dây chuyền vàng lớn của người ta có thể là giả đó, để ở trong nước có thể trôi hết."

Lục Dung: "Mẹ làm sao có thể đối với người ta một chút thông tin cũng không biết mà đã nói chuyện cưới gả?"

Phương Tình: "Mẹ cảm thấy anh ấy rất tốt! Vừa lịch sự, vừa săn sóc, lúc mẹ đi làm anh ấy đều tới đưa đón mẹ, bởi vì quan tâm đến cảm giác của con, cho nên đều quá nửa năm cũng không chịu tới uống một ngụm trà. Anh ấy còn mỗi cuối tuần đều đón mẹ đi xem phim."

Lục Dung hoài nghi điều kiện kén vợ kén chồng của mẹ cậu, chính là sẽ đón bà đi xem phim.

Phương Tình nói đến xem phim, còn đối với Lục Dung nóng giận nói: "Con một đứa trẻ sao mà miệng lúc nào cũng có tiền hay không, có tiền hay không mỗi ngày đều qua được, cùng nhau sinh sống, là phải nhìn tình cảm của hai người biết chưa. Mỗi lần có ngày lễ, anh ấy đều sẽ đón mẹ đi xem phim, mẹ hạnh phúc như vậy, con làm sao cứ tìm cớ hoài?"

Lục Dung xác định: Điều kiện kén vợ kén chồng của mẹ cậu chính là đón bà đi xem phim.

Cùi chỏ của Phương Tình, đã hoàn toàn thoát ly thân thể của bà rồi, trực tiếp sinh trưởng ở trên người của Tễ Thông, Lục Dung cũng không có khuyên nữa. mẹ gả đi như nước đã đổ ra, vậy cậu tự thân xuất mã (tự mình hành động) điều tra, từ Tễ Thông nơi đó ra tay trước.

Ở trong phòng bếp, Lục Dung không có giành được quyền chủ động gì hết, để mặc cho Phương Tình dày vò vậy, mở ra cửa nhà bếp, đi tới bên trong phòng khách. Tễ Thông vội vàng đứng lên, trong lồng ngực còn móc ra một bao tiền lì xì dày: "Dung Dung, lần này chú tới cũng không có mang vật gì tốt..."

"Không cần vội vã." Lục Dung khoát tay chặn lại, mỉm cười ngồi xuống ở bên cạnh ông ta.

Tễ Thông ngạc nhiên một chút.

Ông ta cảm thấy chính mình không phải phát tiền mừng tuổi cho đứa nhỏ này, mà ngược lại giống như đưa cho cha vợ mao đài, còn bị cha vợ từ chối.

"Chờ hai người đăng ký kết hôn xong, chú lại phát bao tiền lì xì cho cháu cũng không muộn." Lục Dung nhắc nhở, không cần phải làm như là đút lót nhận hối lộ, hãm hại cậu là đồ bất nghĩa lấy tiền bán mẹ.

Tễ Thông: "Là chú quá nóng lòng, ha ha."

Lục Dung: "Con nghe mẹ của con nói, trong nhà chú Tễ là làm ăn?"

Tễ Thông: "Ôi chao, bán lẻ ấy mà."

Lục Dung: "Làm về cái gì?"

Tễ Thông: "Lúc đầu, chú là làm về khoản thu tiền."

Ông ta là kỹ sư phần mềm đầu tiên trên Internet tạo ra phần mềm thu thập thông tin mềm, nhưng mà sản phẩm làm ra hình như đều phục vụ để đòi nợ các công ty. Chính ông ta tự mình nói rồi cũng tự cười, cảm thấy được chính mình rất là hài hước, liền cùng Lục Dung kéo gần lại khoảng cách.

Lục Dung cảnh giác mà nhìn phía ông ta: "Sau đó thì sao?"

Tễ Thông cố gắng dùng ngôn ngữ bình thường dễ hiểu để nói rõ về việc kinh doanh của mình cho người học sinh cấp ba trước mắt này: "Bây giờ đã hoàn thành tích lũy vốn, chỉ cần thấy cái nào dự án có tương lai, liền đầu tư tiền vào, hạng mục thuận lợi thì thu tiền."

Lục Dung: "Nếu không thuận lợi thì sao?"

Tễ Thông: "Không thuận lợi thì thu tài sản."

Lục Dung ngẩn ra: Ông ta thật sự là cái cho vay nặng lãi!