Giày Ba Lê

Chương 32: Vẫn luôn thật xinh đẹp



(っ◔◡◔)っ ♥ Chương 32 Vẫn luôn thật xinh đẹp ♥

Edit: Vũ Quân

Chương 27-31 đăng tải duy nhất tại group kín trên facebook, tham gia nhóm theo hướng dẫn để đọc bản cập nhật đầy đủ và nhanh nhất.

Vì sợ bị nghe thấy nên Hứa Thanh Giai cắn ngón tay.

Nhưng có một vài thứ không thể ngăn cản được.

Ví dụ như tiếng nước ở phía dưới, ví dụ như hai chân không tự chủ được muốn khép lại, hoặc ví dụ như cảm giác của cơ thể.

Eo Hứa Thanh Giai cong lên, nơi bí mật nhất bị Tô Việt mạnh mẽ tách ra liếm láp.

Đầu lưỡi anh lướt qua âm đế, cơ thể cô mẫn cảm co rúm lại, những phản ứng này đều kích thích Tô Việt, khiến anh càng cứng rắn hơn.

Hai chân cô bị anh nắm chặt, hiện lên vết đỏ nhàn nhạt. Sau khi nhìn thấy Tô Việt mới biết mình không khống chế tốt sức lực, chân Hứa Thanh Giai cũng không phải thiết bị trong phòng học, nó mềm như đậu hũ, nhéo một chút sẽ hư.

Anh nuốt thủy dịch từ trong cơ thể cô, hầu kết lăn lộn, miệng trượt xuống theo chân cô. Anh hôn vết đỏ trên bắp đùi như muốn xin lỗi, sau đó đến đầu gối rồi mắt cá chân.

Hứa Thanh Giai thấy anh đang nhìn thì co ngón chân lại, muốn giấu mình đi. "Đừng nhúc nhích." Anh nói.

"Nơi đó không thể..." Mặt Hứa Thanh Giai đỏ bừng.

"Tại sao?"

"..."

Tô Việt lại bò lên người cô, hỏi một lần nữa: "Tại sao?"

Hứa Thanh Giai nhìn vào mắt anh, dường như anh nhất định phải có câu trả lời.

Cô hơi né tránh, mím môi, nói: "...Xấu lắm.". Truyện Kiếm Hiệp

Sau quá trình luyện tập hằng ngày bàn chân của vũ công ba lê sẽ bị biến dạng, cơ thể với những đường cong duyên dáng, chỉ có đôi chân này cần được giấu trong giày ba lê.

Ở trước mặt Tô Việt, Hứa Thanh Giai cảm thấy thật muộn phiền, cô muốn giấu nơi không hoàn hảo ấy đi.

Tô Việt không thể hiểu ngay, vì trong mắt anh trên người Hứa Thanh Giai không có chỗ nào xấu cả.

Hứa Thanh Giai rụt ngón chân: "Em luôn luyện tập nên chân xấu lắm."

Bây giờ anh mới hiểu được.

Lại trượt xuống bên dưới, anh nắm cổ chân cô, nhờ ánh đèn nhạt nhạt dùng ánh mắt miêu tả hai chân cô.

Hứa Thanh Giai lại càng sốt ruột, cô muốn lui về, nhưng lại bị anh nắm chặt.

"Không xấu."

Bỗng nhiên cô nghe thấy anh nói.

Hứa Thanh Giai ngẩng đầu lên, cô thấy biểu cảm chân thành tha thiết của anh. "Thật không?"

Tô Việt không nói gì, anh cúi đầu, nụ hôn dừng lại trên mu bàn chân trắng nõn của cô.

Hứa Thanh Giai sửng sốt, ngay cả cảm giác xấu hổ vì cả người trần trụi cũng bị xếp sau, tất cả cảm quan tụ lại nơi nụ hôn đặt trên mu bàn chân.

"Tô, Tô Việt..." Hứa Thanh Giai khó khăn gọi tên anh.

"Hứa Thanh Giai." Tô Việt thấp giọng nói: "Em rất xinh đẹp."

Vẫn luôn.

Vẫn luôn thật xinh đẹp.

Giống như ánh trăng mỗi đêm, bao nhiêu năm qua vẫn ở trong lòng anh.

*

Câu nói này của Tô Việt khiến Hứa Thanh Giai cảm thấy âm thầm vui vẻ trong sự xấu hổ.

Vì thế đêm nay cô đã đồng ý rất nhiều yêu cầu của anh.

Hai người hôn nhau trong màn đêm tĩnh lặng, dùng tiếng gió thét gào che đi tiếng nước.

Tô Việt khiêng một chân của Hứa Thanh Giai lên khuỷu tay, anh lấy áo mưa đã sớm chuẩn bị ra, vuốt ve hai cái trước cửa động của cô, sau đó dựa vào vệt nước cắm vào bên trong.

Hai cơ thể nóng bỏng gần như hòa cùng một khối, thở dốc dồn dập trong khoảng cách thân mật.

Móng tay Hứa Thanh Giai mất khống chế cào vào tay và cổ Tô Việt. Anh cũng không thấy đau, ngược lại càng thêm hưng phấn ôm chặt cô, thấp giọng nhắc nhở bên tai cô: "Đừng kêu, nói không chừng.. bên ngoài sẽ có người đi qua đấy."

Hứa Thanh Giai bị anh dọa, cô cắn môi dưới. Tô Việt nhìn thấy thì nhét một ngón tay vào miệng cô.

"Cắn cái này đi."

"...Ưm."

Nước bọt theo khóe miệng không thể khép chặt chảy ra ngoài, Hứa Thanh Giai mọi ngày luôn hoàn mỹ và đoan trang giờ đây toát ra vẻ đẹp mong manh khi bị tàn phá.

"Em nhiều nước quá." Tô Việt bình tĩnh nhìn ánh nước lấp lánh trên tay mình.

Bây giờ anh đã rất quen thuộc với dấu hiệu khi sắp cao trào của Hứa Thanh Giai, anh dừng lại, chậm rãi rút ra.

Hứa Thanh Giai mơ màng nhìn đỉnh lều, rõ ràng sắp lên đỉnh rồi lại bởi vì anh đột nhiên rời đi mà trở nên trống rỗng. Cơ thể cô cực kì khó chịu, nhưng lại xấu hổ nếu bảo anh tiếp tục.

Cô phát hiện tình dục là một thứ thật đáng sợ, cho dù mọi ngày lí trí như thế nào, một khi đã dính tới chuyện này sẽ không thể tránh khỏi việc trở thành động vật bị dục vọng khống chế.

Tô Việt thấy cô kẹp chặt không cho anh rút ra, anh cong môi, vỗ mông cô: "Đổi tư thế nào, làm từ phía sau sẽ khiến em càng thoải mái hơn."

"..."

Khi làm tình giọng anh trở nên khàn khàn quyến rũ, tuy xấu hổ nhưng Hứa Thanh Giai vẫn bị mê hoặc nên ngoan ngoãn nghe lời.

Cô xoay người dẩu mông lên, tư thế giống như con cún đang giao phối. Suy nghĩ này khiến Hứa Thanh Giai càng thêm xấu hổ.

Ngực cô rũ xuống, vẽ ra một độ cong xinh đẹp, Tô Việt cúi người dán lên lưng cô, tay anh nắm lấy vú bên phải, bôi chất lỏng vừa rồi trong miệng cô lên trên đó.

Nửa người dưới của hai người lại một lần nữa dính vào nhau, Tô Việt vừa bóp ngực cô vừa mạnh mẽ đâm vào.

Anh ghé vào tai cô nói: "Vừa rồi có phải em sắp lên đỉnh rồi không?" Khóe mắt Hứa Thanh Giai ửng đỏ, ngay cả trừng mắt vẫn mềm như bông.

"Đừng vội, chúng ta cùng nhau lên đỉnh."

"Hưm."

Anh lại nhấp một chút: "Mỗi ngày tôi đều có thể khiến em cao trào." Sau đó Tô việt hoàn toàn buông tay, anh ngồi dậy bóp mông cô gia tăng tốc độ thọc vào rút ra, Hứa Thanh Giai bị đâm ngã người trên tấm đệm.

Âm thanh cũng không nhịn được: "A... Tô Việt, nhanh, nhanh quá!"

Ngược lại Tô Việt càng lúc càng nhanh, cuối cùng anh rên lên, đem toàn bộ dục vọng tích tụ trong cơ thể bắn vào trong cô, tất cả đều bị áo mưa giữ lấy.