Giày Ba Lê

Chương 35: Chia tay



(っ◔◡◔)っ ♥ Chương 35 Chia tay ♥

Edit: Vũ Quân

Từ lúc lên đại học tới nay Tô Việt đã làm thêm rất nhiều.

Làm marketing trong quán bar, làm huấn luyện viên trong phòng tập thể hình... bây giờ anh đang làm huấn luyện viên bóng rổ trong một cơ sở đào tạo cho trẻ em.

Đây là công việc bán thời gian mà anh làm lâu nhất, cũng rất thân với ông chủ, trong lòng anh bắt đầu xuất hiện một vài ý tưởng, thời buổi này ngành sản xuất kiếm được nhiều tiền nhất là giáo dục và đào tạo, các bậc cha mẹ chi rất nhiều tiền cho con học thêm văn hóa và các môn năng khiếu.

Anh độc lập từ sớm, hiểu rõ tầm quan trọng của việc tích góp tiền, trong tay anh cũng có một chút vốn, ông chủ của trung tâm này cũng có ý định mở thêm chi nhánh, rất nhiều lần hắn đã nói ý muốn sau khi tốt nghiệp Tô Việt sẽ đến đây làm đối tác với hắn.

Tô Việt vẫn chưa nghĩ xong, anh nên về Lạc Châu hay ở lại thành phố Kiều. Thật ra anh đang chờ kế hoạch của Hứa Thanh Giai, nhưng từ trước đến nay Hứa Thanh Giai chưa từng nói với anh về vấn đề này.

Hai người nói là bạn tình, nhưng lại thân mật hơn bạn tình rất nhiều, thậm chí thói quen trong cuộc sống hằng ngày còn đến mức gần giống với hình thức ở chung của các đôi vợ chồng lâu năm. Nhưng hai người chưa từng nhắc đến hai chữ 'yêu đương'.

Tô Việt biết mình không xứng với cô.

Đây là một hành trình tâm lý vô cùng gian nan.

Ở trên giường anh vừa liếm vừa tiến vào nơi bí mật nhất của cô, anh mở chân cô ra, lăn qua lộn lại, khiến hai mắt cô đẫm lệ, trong mắt chỉ còn có anh.

Đã làm đến mức như vậy mà cô còn không ở bên anh thì muốn ở bên ai?

Nhưng ban ngày anh lại cảm thấy buồn cười vì những suy nghĩ đi quá giới hạn của bản thân.

Thân phận của hai người là sự khác biệt giữa trời và đất, anh dựa vào cái gì mà ích kỉ đòi Hứa Thanh Giai phải sống cuộc sống bình thường thậm chí gian khổ cùng mình?

Cho nên Hứa Thanh Giai càng ngày càng cảm thấy Tô Việt ở trên giường phóng đãng như biến thành người khác, bởi vì khi tình dục trở nên nồng đậm nhất anh có thể tạm thời vất lí trí lại phía sau, biểu hiện ra ngoài một vài nét tính cách đen tối.

Bạn nhỏ bên cạnh đỏ mắt đi đến gọi huấn luyện viên, tố cáo nói ai cướp bóng của nó.

Tô Việt không thích con trai khóc nhè, anh rút lại những suy nghĩ về Hứa Thanh Giai, nhíu mày trách cứ: "Sao lại khóc, em có thấy xấu hổ không?"

Còn không biết ai là người thích nhất khi nhìn Hứa Thanh Giai khóc nhè ở trên giường.

Hứa Thanh Giai, Hứa Thanh Giai.

Anh lại nghĩ đến cô, trong đầu toàn là cô.

Cô đi Thượng Hải đã vài ngày không có tin tức, có lẽ quãng thời gian anh trộm được sắp kết thúc rồi. Tô Việt nhớ tới mấy ngày trước Hứa Trạch Phong nhắn tin cho anh.

Hứa Trạch Phong và cô gái mà cậu theo đuổi đã thi đậu vào đại học Kiều, cậu là người nhà họ Hứa nên đương nhiên cũng biết tin tức về Diệp Hành Viễn.

Diệp Hành Viễn đã chia tay với Trần Nhĩ.

Không chỉ như vậy... Hứa Thanh Giai còn gặp Diệp Hành Viễn.

Cho nên mấy ngày trước Tô Việt luôn mất khống chế khi ở trên giường.

Tô Việt biết trước đây mình có thể ăn vạ Hứa Thanh Giai, là do anh ăn may lợi dụng lúc cô nản lòng nhất. Nhưng bây giờ thì sao?

*

Hứa Thanh Giai không nghĩ tới sẽ gặp đàn chị trên máy bay.

Cô giáo và các bạn còn ở lại đi thăm thú ở Thượng Hải, còn cô ngay lập tức trở về sau khi kết thúc buổi biểu diễn, bởi sắp đến sinh nhật của Tô Việt.

Từ nhỏ Tô Việt đã không đón sinh nhật, nhưng với Hứa Thanh Giai đây lại là ngày hết sức quan trọng... khi còn nhỏ mỗi lần sinh nhật mẹ sẽ mở tiệc cho cô, ngày sinh nhật cũng là ngày cô có nhiều bạn bè nhất.

Hứa Thanh Giai không hề biết nhưng trước đây khi nhìn thấy căn cước của Tô Việt cô mới bắt đầu ghi nhớ. Hỏi anh anh cũng chỉ nói đó chẳng qua chỉ là ngày sinh thôi. Sao lại có người chưa từng đón ngày sinh nhật cơ chứ, đây là ngày để nhận lời chúc phúc của mọi người kia mà.

Năm nay Hứa Thanh Giai muốn tổ chức cho anh.

Nếu đi một mình Hứa Thanh Giai đều sẽ ngồi ở khoang hạng nhất. Khoang hạng nhất khá riêng tư, lúc xuống máy bay cô mới thấy Trần Nhĩ và người đàn ông bên cạnh chị ta.

Người kia không trẻ nhưng diện mạo xuất sắc, hơn nữa thứ khiến người ta chú ý hơn cả là khí chất của người đó.

Hắn mặc vest, đi giày da, xuống máy bay thân mật ôm eo Trần Nhĩ, Hứa Thanh Giai đi theo bọn họ một đoạn, cô cho rằng mình đã nhìn lầm, không phải đàn chị chỉ mới chia tay với Diệp Hành Viễn thôi sao? Nhanh như vậy đã...

Cô đột nhiên nhớ tới những lời đồn trong trường, mọi người đều nói Trần Nhĩ học vũ đạo dân tộc có người bao nuôi.

Lúc ấy Hứa Thanh Giai không tin, nhưng bây giờ...

Có lẽ Hứa Thanh Giai đi theo quá gần nên bị trợ lý của người đàn ông phát hiện, hắn nói nhỏ vào tai người đàn ông, sau đó hắn và Trần Nhĩ đều nhìn về phía Hứa Thanh Giai.

Hứa Thanh Giai bối rối, đàn chị cũng sửng sốt, nhưng sau khi lấy lại tinh thần chị ta rất thoải mái, nói gì đó với người đàn ông bên cạnh sau đó đi về phía Hứa Thanh Giai.

"Thanh Giai."

"Đàn chị."

Hứa Thanh Giai không biết ngoại trừ gọi chị ta thì cô còn có thể nói gì.

Trần Nhĩ đã tốt nghiệp, từ kỳ thực tập đã dọn ra khỏi kí túc xá, mấy tháng rồi hai người không gặp nhau.

"Không nghĩ tới lần đầu tiên gặp nhau sau khi tốt nghiệp lại là ở đây, vừa rồi em... đi cùng chuyến bay với bọn chị à?"

Hứa Thanh Giai gật đầu: "Lúc xuống máy bay em mới nhìn thấy chị, em vừa đi cùng cô giáo đến Thượng Hải biểu diễn, vừa mới trở về... chị cũng đi Thượng Hải à?"

"Ừ, chị đi du lịch sau khi tốt nghiệp."

Lúc Trần Nhĩ nói lời này, Hứa Thanh Giai không nhịn được nhìn về phía người đàn ông kia.

Hắn ngồi trên ghế nghỉ chân xử lí công việc, thong dong giống như đang ngồi trong văn phòng ở tầng cao nhất.

Trần Nhĩ phát hiện ra ánh mắt của cô, cũng quay đầu nhìn lại. "Đó là..." Chị ta hơi tạm dừng: "Bạn trai chị."

"Vậy anh Hành Viễn..."

"Bọn chị đã chia tay lâu rồi." Trần Nhĩ nhàn nhạt nói.