Giày Ba Lê

Chương 45



(っ◔◡◔)っ ♥ Chương 45 Tập luyện ♥

Edit: Vũ Quân

Ăn cơm trưa xong, thu dọn đơn giản rồi Hứa Thanh Giai chuẩn bị ra ngoài.

Tô Việt đứng dậy theo cô: "Tôi đưa em đi."

Ra ngoài rồi mới nhớ tới quả bóng rổ kia, anh lại quay trở về, cất nó vào hộp quà rồi mang theo.

Hứa Thanh Giai cười trộm nhìn hành động của anh, chờ anh xoay người cô lại tỏ ra bình thường.

Hứa Thanh Giai có tiết mục biểu diễn trong buổi lễ chào mừng tân sinh viên của trường, gần đây mọi người đều đang vội vàng luyện tập.

Trong sân trường người đến người đi, Tô Việt nhìn bốn xung quanh, vừa hồi hộp lo lắng nhưng cũng có một chút mong đợi. Nhưng cuối cùng hai người cũng không gặp phải người quen nào cả.

"Bao giờ thì kết thúc? Tôi tới đón em."

Tới dưới tòa nhà của khoa nghệ thuật, Tô Việt hỏi Hứa Thanh Giai.

"Em chưa biết."

Hứa Thanh Giai cúi đầu tìm dây buộc tóc. Tìm được rồi cô ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn anh. Cô nói: "Em còn chưa tha thứ cho anh đâu đấy."

Cho nên đừng cho rằng cô sẽ đối tốt với anh sớm như vậy. Tô Việt: "..."

"Thanh Giai."

Phía sau có người gọi cô. Là Tống Gia Dương.

Để phối nhạc cho tiết mục lần này, giảng viên của cô đã tìm khoa âm nhạc nhờ hỗ trợ, trùng hợp người tới là Tống Gia Dương và một đàn anh.

Tô Việt cũng nhận ra cậu ta... Đây là người luôn tỏ ra xum xoe trước mặt Hứa Thanh Giai lúc cô đến quán bar hồi nghỉ hè.

Hai chàng trai nhìn nhau, đều không chào hỏi nhau, Tống Gia Dương quay đầu nói: "Cậu tới rồi à, cùng nhau đi vào thôi."

"Ok."

Hứa Thanh Giai mỉm cười với cậu, cô vừa lễ phép vừa lịch sự. Tô Việt cảm thấy hơi khó chịu. Anh nhìn Hứa Thanh Giai sóng vai đi cùng chàng trai khác, axit trong lòng như chiếc khăn lông ngấm nước vắt mãi không hết.

*

Sân bóng rổ của Đại học Kiều.

Mọi người đã ra sân khởi động, Tô Việt ôm một chiếc hộp đi tới, ngay lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Trong sân bóng rổ tràn ngập hơi thở của đám con trai này, đột nhiên xuất hiện món đồ hồng nhạt của thiếu nữ như vậy cực kì gây cảm giác khác biệt.

"Cái gì vậy?"

"Bóng." Tô Việt ôm hộp quà né bàn tay lấm lem của họ, trả lời ngắn gọn mà nhiều nghĩa.

"Bóng á? Ai tặng? Cho tôi xem với?"

Tô Việt nhìn bọn họ, thấy mọi người tò mò tâm trạng của Tô Việt mới sung sướng hơn một chút.

Xuất phát từ tâm lý khoe khoang mơ hồ, anh mở hộp quà ra.

"Chết tiệt, đây không phải sản phẩm mới ra à?"

Người có tâm đều đoán ra chỉ có con gái mới tinh tế như vậy, liên tục hỏi anh: "Ai đưa cho cậu thế? Là con gái đúng không? Cô ấy còn người bạn phú bà nào giống vậy không, giới thiệu cho tôi một người với."

Tô Việt nhướn mày, lại có người đoán: "Ai đang theo đuổi cậu à? Cậu chấp nhận rồi hả? Nếu không chấp nhận thì để tôi thử xem, tôi chỉ nhìn tiền không nhìn mặt!"

Sắc mặt của Tô Việt thay đổi, anh lạnh lùng nói: "Biến đi." Sau đó đẩy họ ra giữa sân.

"Ui nói đùa thôi mà." Người nọ xin lỗi: "Đem ra đánh thử đi, tôi còn chưa bao giờ đánh quả bóng nào đắt như vậy."

Tô Việt hoàn toàn trầm mặt.

Có người tới hòa giải: "Đánh cái mẹ gì, bóng rổ đắt như vậy làm sao nỡ chứ, phải tôi thì tôi cho vào đóng khung rồi."

"..."

Tô Việt hẹn mọi người chơi bóng sẽ rất ít khi đi trễ về sớm.

Lúc đang đánh vào cầu, một mình Tô Việt đã giúp nới rộng cách biệt, thì đột nhiên anh nói phải đi. Mọi người hỏi, anh đều nói đi có việc, có việc gì? Đương nhiên là đi xem Hứa Thanh Giai luyện tập rồi.

Anh để bóng rổ ở ký túc xá, nhưng lại thấy không yên tâm nên cầm chiếc chìa khóa từ trước đến nay vẫn luôn vô dụng, khóa lại.

Không phải anh sợ bị trộm, mà đám con trai trong kí túc xá đều chạy lung tung, một đám không cẩn thận, anh sợ họ đem ra nghịch hỏng mất.

Sau khi cất chìa khóa đi, cánh tủ quần áo vẫn chưa đóng lại lộ ra một khe hở. Tô Việt suy nghĩ hai giây, anh mở tủ quần áo ra, nhìn vài món đồ ít ỏi bên trong, trong đầu anh bỗng nhiên hiện ra hình ảnh ở trước tòa nhà khoa nghệ thuật chiều nay.

Tống Gia Dương mặc áo sơ mi đơn giản đứng bên cạnh Hứa Thanh Giai, cô cũng mặc một chiếc váy màu trắng. Nếu ba người đi cạnh nhau, nhất định sẽ không có ai liên tưởng đến anh và Hứa Thanh Giai, mà họ sẽ nghĩ Hứa Thanh Giai và Tống Gia Dương như đang mặc quần áo đôi.

Tô Việt phiền muộn.

Bạn cùng phòng đẩy cửa đi vào, nhìn thấy anh thì ngạc nhiên: "Cậu về lúc nào thế?"

Tô Việt hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Có phải tôi hơi ít quần áo không?"

Bạn cùng phòng cũng ngó vào: "Ít quá à? Hình như cũng phải. Nhưng quần áo của cậu toàn vứt ở phòng trọ mà, sao vậy cậu muốn mua quần áo à?"

Tô Việt im lặng.

Bạn cùng phòng của anh lại có rất nhiều đồ, nhưng nghĩ đến việc mặc quần áo của người khác khi đứng bên cạnh Hứa Thanh Giai, thậm chí anh sẽ còn nắm tay cô, ôm cô, điều này khiến Tô Việt không thể chấp nhận được.

Thôi, anh vẫn đi tắm nước lạnh sau đó mặc chiếc áo thun trắng đơn giản.

Anh vốn định xem Hứa Thanh Giai luyện tập nhưng bị trì hoãn bởi loay hoay mãi không biết nên mặc gì.

Lúc trở lại Đại học Kiều, phòng luyện tập vũ đạo vẫn đang truyền ra tiếng nhạc, may là họ chưa kết thúc.

Xuyên qua cửa kính Tô Việt vừa nhìn một cái là đã thấy Hứa Thanh Giai. Mái tóc dài của cô được búi gọn trên đỉnh đầu, cô đã thay trang phục biểu diễn, rất vừa vặn duyên dáng. Trước đây Hứa Thanh Giai đi theo Tô Việt đã ăn rất nhiều đồ chiên rán, khi cô phát hiện phần thịt ở eo không còn thon gọn nữa cũng thử ăn uống healthy để giảm béo.

Nhưng Tô Việt sẽ cố ý nấu những món mà cô thích khiến cô không chống lại được sự cám dỗ từ đồ ăn.

Ăn xong Tô Việt lại đưa cô đi tập thể dục. Tay chân của Hứa Thanh Giai rất mảnh mai, Tô Việt không biết số thịt cô ăn đã giấu ở đâu.

Quần áo biểu diễn không che được đường cong mê người của cô. Tô Việt là đàn ông, đương nhiên anh rất hiểu ánh mắt của những chàng trai khác.

Anh hừ một tiếng, đối diện với Tống Gia Dương – người cũng đang nhìn Hứa Thanh Giai luyện tập.