Giết Chết Thần Tượng (Kill Idol)

Chương 3



Mina rất sợ Trương Dương sẽ đổi ý, hoặc là chưa hành động ngay khiến mất đi thời điểm vàng để ngăn chặn chuyện này, vì vậy lập tức mang Kha Vũ ra cho cô ‘mượn’, bởi lúc này Kha Vũ đang đợi ngay trong xe của cô nàng.

Trương Dương lập tức cảm thấy bối rối. Cô đưa ra yêu cầu này là do nhất thời bốc đồng, cô chỉ là nhớ đến người con trai vô cùng chói mắt khiến người ta đỏ mặt ở KTV đêm qua, đôi mắt kia trong sạch lại thản nhiên, tâm trạng cô lúc đó xen lẫn ghen tị, đố kỵ, không cam lòng và khao khát.

Tỉnh táo lại khiến cho cô chấp nhận sự thật rằng có một người sẽ cho cô mượn một người sống khác về làm đồ chơi, điều này nằm ngoài nhận thức của cô. Tuy nhiên, cô cũng không phải là muốn đổi ý, nhưng cũng không mong sớm phải đối mặt với nó như vậy, thậm chí còn không cho cô một chút thời gian để suy nghĩ và tiêu hóa chuyện này.

Mina tha thiết nhìn Trương Dương.

Trương Dương giãy giụa một lúc: “Chị sẽ lập tức nói chuyện với bọn họ.”

Cuối cùng trên mặt Mina cũng thả lỏng được vài phần: “Vậy thì trước tiên để em nói chuyện với Kha Vũ một chút đã, lát nữa em sẽ đưa anh ấy đến nhà chị nhé?”

Trương Dương ngơ ngẩn mà “Ừm” một tiếng.

“Chị phải hứa với em là sẽ không nói với bất cứ ai khác về chuyện này, và tuyệt đối …” Mina xấu hổ nói, “Em nghĩ chị cũng đừng nên đăng ảnh gì cả.”

Trương Dương đứng lên, vội vàng nói: “Vậy chị về trước.”

Trên đường về nhà, Trương Dương gọi điện cho một Trạm tỷ đứng đầu trong fandom của Thịnh Thế. Tên trên mạng của người này là Nấm, có mối quan hệ rất tốt với phòng làm việc của Thịnh Thế, thành công khiến vòng kinh tế của fan vì mình mà thay đổi, cũng coi như là fan đời đầu.

Nấm đoán được Mina sẽ đi tìm Trương Dương cầu giúp đỡ, hai người cũng đã quen biết nhiều năm, cô đối với Trương Dương từ trước đến nay đều rất khách khí.

Đầu tiên là Trương Dương nói Mina đã chuẩn bị báo cảnh sát, gia đình Mina rất có thế lực, một khi đã chọc tới thì nhất định sẽ bị trả thù, sau đó nói Mina không muốn làm lớn chuyện hơn và rất sẵn sàng nói xin lỗi. Sau một phen vừa đấm vừa xoa, Trương Dương lại lấy tình cảm ra nói lý, cho rằng Mina dù sao cũng đã tiêu rất nhiều tiền cho Ca Ca mình, đồng thời thuyết phục Nấm vì lợi ích của mình mà phát động thịt người như vậy là phạm pháp, và hành vi của fan sẽ ảnh hưởng tiêu cực lớn đến Ca Ca, gần đây Ca Ca lại đang giành một đại ngôn với đối thủ, đừng để đối thủ được lợi.

Những đạo lý này Nấm đương nhiên là hiểu rõ, dù gì thì họ và Mina cũng không có thâm thù đại hận gì cả, dạy dỗ một bài học như vậy là đủ rồi, cũng không muốn gây thêm gây rắc rối cho mình cùng Thịnh Thế nữa.

Trương Dương lên tiếng tạo bậc thang, Nấm liền thuận thế mà leo xuống, suy nghĩ sẽ đăng một bài tuyên bố về chuyện lần này, biếu dương fan của Thịnh Thế là rộng rãi, trắng đen rõ ràng. Rồi sau đó lại dùng chút kỹ xảo mà ném nồi thịt người này cho anti fan, lại có thể mượn cơ hội mà bán thảm thêm một lần nữa.

Hai người thảo luận thêm một số chi tiết, bất tri bất giác Trương Dương cũng về đến nhà.

Bước vào nhà nhìn một cái, đột nhiên cô cảm thấy ngôi nhà mà mình đã sống cả đời này nhìn đâu cũng thấy không vừa mắt, chỗ thì lộn xộn chỗ thì cũ kỹ. Xét cho cùng thì đó cũng là căn hộ của ba cô để lại hơn hai mươi năm rồi, muốn cải thiện thì cũng phải sửa rất nhiều.

Bình thường cô rất hiếm khi đưa bạn bè về nhà, chứ đừng nói đến đàn ông, vừa nghĩ tới lát nữa Kha Vũ sẽ xuất hiện ở đây, cô liền khẩn trương đến toát cả mồ hôi. Vội vội vàng vàng treo vài bộ quần áo lên, rồi lại vứt hết rác có thể nhìn thấy bằng mắt thường đi, sau đó san phẳng vỏ bọc ghế sofa, qua loa quét tước sàn nhà.

Bận rộn một lúc, cô chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng chạy vào phòng tắm, nhìn chằm chằm chính mình trong gương.

Một khuôn mặt xỉn màu, xanh xao, khô gầy và xơ xác. Ngày thường dáng vẻ thật của cô chính là như này, chỉ có khi đến gặp Thịnh Thế thì cô mới mặc lên quần áo mới, trang điểm tỉ mỉ, đi đôi giày cao gót khiến mình đau đớn chỉ để cao thêm vài centimet trong đám đông, kể cả vốn dĩ Thịnh Thế cũng chẳng thèm chú ý gì đến mình, nhưng đối với cô mà nói thì như vậy cũng là nghi thức quan trọng nhất trên thế giới này, giống như là đi diện thánh vậy.

Ngoài biểu diễn ra thì cơ hội được “diện thánh” trong khoảng cách gần là nhờ sự nỗ lực bền bỉ của cô mà có được. Trong fandom có phân cấp bậc rõ ràng, động tĩnh của Thịnh Thế sẽ được studio tiết lộ cho Đại fan đầu tiên, chỉ khi cống hiến đủ nhiều mới có thể được Đại fan cho phép đi đón ở sân bay, thăm ban và đến địa điểm tổ chức sự kiện để ủng hộ, v.v. Cái gọi là cống hiến, đầu tiên là nhìn vào tiền bạc, thứ hai là nhìn vào tài năng, nếu bạn không có tiền hoặc tài năng thì chỉ có nước đi làm khổ sai cày view mà thôi. Cấp bậc trong fandom liên quan đến tất cả các khía cạnh, chẳng hạn như quyền được nói, tin tức, tài nguyên, phúc lợi, lợi ích và thể diện. Ở một thế giới ảo mang tên Thịnh Thế, cô chính là một người có đặc quyền.

Tất cả đây đều là do Thịnh Thế ban cho cô, thế nhưng bây giờ cô lại thực sự sinh ra ý niệm ăn diện bằng đồ giả. Cô không điên cuồng đến mức cảm thấy nếu không phải là Thịnh Thế thì sẽ không lấy chồng, cô cũng mong một ngày nào đó sẽ có được tình yêu của đời mình chứ, nhưng Kha Vũ không phải bạn trai của cô, cô muốn trong lúc yêu đương với Kha Vũ mà coi anh như Thịnh Thế, cái ý nghĩ này thì có khác quái gì Mina đâu, đều chính là không tôn trọng Thịnh Thế.

Nhưng hành vi “mượn” Kha Vũ từ Mina của bản thân mình thì là cái loại gì?

Trương Dương càng nghĩ càng nhức đầu, một bên phỉ nhổ mình, một bên hồi hộp mong chờ.

Cuối cùng, chuông cửa vang lên.

Trương Dương thay đổi hơi thở mấy lần, đi tới mở cửa.

Đứng trước mặt Trương Dương chính là Kha Vũ đẹp trai ngời ngời, nụ cười điềm đạm cùng bộ vest đắt tiền, giống như hoa quỳnh nở rộ giữa đêm, vẻ đẹp này bất ngờ đến và cũng có thể đi bất cứ lúc nào.

Trương Dương nghe được tiếng tim đập của chính mình, miệng đồng thời khô khốc, lòng bàn tay cầm nắm cửa đều là mồ hôi.

Nhìn Kha Vũ trong ánh sáng rực rỡ như vậy lại càng giống Ca Ca của mình hơn.

“Xin chào, Phi Dương.” Giọng của Kha Vũ vừa mượt mà lại mềm mại như tơ lụa thượng đẳng.

“Anh, xin chào.” Trương Dương cố gắng bình tĩnh lại, “Mời anh vào.”

Kha Vũ đi vào, anh ngắm nhìn bốn phía, không có biểu cảm đặc biệt gì cả, cứ đứng yên như vậy ở đại sảnh.

Trương Dương lại nói: “Mời ngồi.”

Lúc này Kha Vũ mới thay dép lê vào, ngồi xuống sofa.

Trương Dương nhìn Kha Vũ, cảm thấy dáng vẻ của anh ở nhà mình giống như một bông hoa trong lồng kính trải qua mưa gió, phá kén mà ra. Lần đầu tiên cô cảm thấy không ổn ngay chính trong căn nhà của mình, cô nói: “Anh, anh có muốn uống gì không?”

Kha Vũ cười nói: “Gì cũng được.”

“Vậy anh chờ một chút nhé.” Trương Dương vào phòng bếp, tiện tay đóng cửa lại, gọi điện thoại cho Mina.

“Chị Phi Dương, em vừa định gọi cho chị đây, anh ấy đã đến chưa ạ?”

“Đến rồi. Chuyện kia… sau này sẽ có fan đứng ra giải thích. Trong khoảng thời gian này đừng nói lời nào nữa, một chữ cũng đừng nói, cũng đừng đáp trả lại, như vậy thì chuyện này sẽ sớm trôi qua thôi.”

“Quá tốt, cám ơn chị!” Mina như trút được gánh nặng, “Vô cùng cảm ơn chị, chị Phi Dương. Ngày mai em sẽ gửi một số đồ dùng hàng ngày của Kha Vũ qua cho chị nhé.”

“Ừ, không có gì. Cái đó…” Trương Dương hạ thấp giọng nói, “Sản phẩm tùy chỉnh, có cái gì không…” Cô không tìm được từ ngữ nào thích hợp, chần chừ nói, “Chị cần phải chú ý cái gì?”

“À đúng rồi, đây chính là điều em muốn nói với chị. Có hai điều rất quan trọng chị phải nhớ, thứ nhất là từ an toàn. Từ an toàn là để bảo vệ sự an toàn cho chị hoặc để đối phó với những trường hợp khẩn cấp. Bất cứ lúc nào, chỉ cần chị nói từ đó thì anh ấy sẽ dừng mọi hành động lại, từ an toàn của Kha Vũ chính là ‘Công chúa Nana’.” Đầu dây bên kia truyền tới tiếng cười khúc khích.

“Ừ, sau đó thì sao?”

“Thứ hai, không được để rò rỉ bí mật. Điều này rất quan trọng đối với mọi người, nếu bí mật bị tiết lộ thì cả hai chúng ta đều phải gánh chịu hậu quả đó, chị phải vô cùng cẩn thận nha.”

“Chị hiểu rồi.”

“Thứ ba là không được làm hỏng. Dù sao cũng là thuê mà, nếu làm hỏng thì sẽ phải bồi thường.”

“…”

“Những thứ khác thì không cần gì cả. Như em đã nói đó, các sản phẩm tùy chỉnh đều vô cùng nghe lời, em đã dặn anh ấy là phải nghe lời chị rồi, vì vậy anh ấy sẽ làm bất cứ thứ gì mà chị yêu cầu anh ấy làm. Ngược lại, các sản phẩm tùy chỉnh trên bản chất thì không phải là người trưởng thành, công ty có cung cấp cho họ một số thứ thông thường, nhưng họ vẫn… thành thật mà nói, bọn họ rất chậm phát triển về mặt trí tuệ. Nhiều khi nếu chị không hướng dẫn họ thì họ cũng sẽ chẳng biết phải làm gì, cho nên chị muốn anh ấy làm gì thì phải nói ra nhé.”

“Vậy chỉ số IQ của bọn họ là khoảng bao nhiêu?”

“Nói thế nào nhỉ, IQ bọn họ không có vấn đề gì, nhưng chỉ có dự trữ kiến ​​thức rất cơ bản thôi, giống như một đứa trẻ vậy. Nhưng mà năng lực học tập lại rất cao, căn bản là sau khi dạy xong thì đều có thể nhớ được hết.” Mina cười xấu xa, “Em đã dạy anh ấy rất nhiều ‘kỹ năng yêu’ đó, chị Phi Dương có thể từ từ mà thưởng thức nha.”

Trương Dương lại lần nữa cứng họng.

Cúp điện thoại, Trương Dương thấp thỏm đun nước sôi, sau đó bê trà đi ra ngoài.

Kha Vũ vẫn thẳng tắp ngồi trên sofa như cũ, đúng như Mina đã nói, anh giống hệt như một người máy đang chờ chủ nhân sai khiến bước tiếp theo.

Trương Dương đẩy chén trà đến trước mặt Kha Vũ: “Uống chút trà đi.”

Kha Vũ liền cầm tách trà lên uống.

Trương Dương nhìn Kha Vũ, trong lòng chất đầy nghi vấn đối với anh, nhưng lại không biết nên hỏi từ đâu, cô suy nghĩ một chút: “Anh… có biết anh từ đâu tới không?”

Kha Vũ nói: “Nhà của công chúa.”

“Không phải, sớm hơn trước, ở nơi không thấy…” Trương Dương chịu đựng ghê tởm nói, “Phía trước ‘Công chúa’.”

Kha Vũ có chút mờ mịt, hồi lâu mới lắc đầu.

“Anh có cha mẹ không?”

Kha Vũ lại lắc đầu.

“Vậy anh có biết Thịnh Thế không?”

Hai từ “Thịnh Thế” dường như đã chạm vào một từ khóa nào đó, ánh mắt Kha Vũ lập tức trở nên sinh động: “Em có muốn nghe bài hát của Thịnh Thế không?”

“… Được chứ,”

Kha Vũ mở miệng và bắt đầu hát, đây là đĩa đơn mới phát hành gần đây của Thịnh Thế.

Âm sắc của Kha Vũ cũng gần giống như Thịnh Thế, rất dễ nghe, nhưng là bởi vì không qua luyện thanh nên kỹ năng ca hát còn non, nhưng với khuôn mặt này thì ai còn có thể nghe kỹ anh hát cái gì được nữa.

Trương Dương lại cảm thấy trái tim mình kích động trở lại, cả khuôn mặt đều nóng bừng. Dường như cô nhìn thấy Thịnh Thế đang ngồi trước mặt mình, ngồi trên sofa nhà mình, vì cô mà hát những bản tình ca cho cô nghe. Cảnh tượng này vốn là chỉ có thể có trong mơ, không ngờ lại cứ như vậy mà hiện ra ngay trước mắt!

Khi tiếng hát dần lắng xuống, Kha Vũ biến những ca từ quyến rũ và những lời yêu thương thành những lời thì thầm trong miệng, anh từ từ đến gần cô trong lúc cô đang sững sờ, khẽ vuốt ve gò má cô.

Trương Dương giống như là đã bị bỏ Định Thân Chú, không thể cử động, không thể nói, khuôn mặt đó càng gần thì cô lại càng mất tập trung, càng mất tập trung thì lại càng thấy anh giống Thịnh Thế.

Trên môi truyền tới áp lực nhẹ nhàng, lồng ngực Trương Dương đập như đánh trống, cô chợt đẩy Kha Vũ ra.

Kha Vũ bị ngả ra sau một chút, lộ ra vẻ khó hiểu: “Có phải anh đã làm sai gì không?”

Trương Dương đứng bật dậy, khó khăn nói: “Cái kia… phòng ngủ ở bên trái, buổi tối anh ngủ ở đó.” Nói xong thì chạy thoát thân khỏi hiện trường về phòng mình.

———–

Trương Dương thức trắng cả đêm, cô nghĩ về Mina, về Thịnh Thế và Kha Vũ, nghĩ lại về tất cả mọi chuyện đã xảy ra, và cuối cùng là nghĩ tới nụ hôn kia.

Quá huyền ảo, chuyện đã xảy ra trong hai ngày qua là thật sao? Sản phẩm tùy chỉnh, là thật sao? Nếu nó là sự thật, thì cái gọi là tổ chức kia không phải chính là một tổ chức buôn người hay sao?

Nhưng Kha Vũ căn bản không giống như là được chế tạo ra, anh ấy trừ có một chút ngây ngô ra thì rõ ràng là người sống sờ sờ, anh ấy biết hát, sẽ nói sẽ cười, sẽ hôn…

Không, coi như anh ấy được tạo ra đi thì anh ấy vẫn chính là một người sống mà. Một người như vậy lại không có tự chủ, lại giống như một món hàng bị mua bán và trao đổi, tại sao anh ấy lại phải chịu bị đối xử như vậy? Theo như Mina nói, có phải có rất nhiều người cũng giống như Kha Vũ, đều đang phải chịu điều tương tự không?

Sau một đêm trằn trọc, ngày hôm sau Trương Dương vô cùng phờ phạc, cô nằm trên giường, khẩn khoản xin nghỉ ốm với bộ phận nhân sự công ty, mệt mỏi ngược lại lại tốt, cô không yên tâm để Kha Vũ ở nhà một mình, dù sao anh cũng là một người chân dài như thế, lỡ như ra ngoài gây ra phiền toái thì phải làm sao giờ.

Rửa mặt xong, Trương Dương lấy hết can đảm đi xem xem Kha Vũ đã dậy chưa.

Cô không ngờ rằng Kha Vũ không chỉ dậy sớm mà còn chuẩn bị cả bữa sáng cho cô.

Kha Vũ quấn tạp dề hoạt hình và thay một bộ quần áo ở nhà sẫm màu, mái tóc mềm mại xõa xuống trán, trông vừa ngoan ngoãn lại trẻ trung. Anh đứng bên cửa sổ, làn da trắng nõn trong suốt như sương mai. Dù nhìn từ góc độ nào cũng đều phản chiếu ra ánh sáng trong suốt của mặt trời.

Kha Vũ nhìn thấy Trương Dương, dịu dàng cười một tiếng: “Tỉnh rồi à.”

Tay chân Trương Dương lại bắt đầu luống cuống: “Tại sao anh…”

“Anh nấu cháo cùng trứng rán, không biết em có thích không? Hôm qua anh quên hỏi em là thích ăn gì vào bữa sáng rồi.” Kha Vũ chớp chớp mắt nhìn Trương Dương, “Nếu em không thích thì anh sẽ làm lại.”

“Không cần đâu, tốt lắm.”

Trương Dương bước tới, khóe mắt nhìn thấy vali ở cửa, hẳn là do Mina mang đến. Đây là một chiếc vali lớn 28 inch, kích thước của vali luôn liên quan đến số ngày đi lại, điều này khiến Trương Dương lần đầu tiên nghĩ đến một câu hỏi: Cô định “mượn” Kha Vũ mấy ngày?

Mina không nói là cho cô mượn bao nhiêu ngày, vậy thì … nên là bao nhiêu ngày đây?

Kha Vũ ga lăng kéo ghế ra cho Trương Dương ngồi, sau khi cô ngồi xuống thì đưa đũa sang cho cô: “Anh vốn là còn do dự xem có nên gọi em dậy hay không, bình thường em hay dậy lúc mấy giờ? Anh sẽ căn chỉnh thời gian phù hợp để nấu cơm, nếu không để nguội mất thì không ngon đâu.”

Trong lòng Trương Dương vừa chua vừa ngọt, tê dại một mảnh. Cảnh tượng đẹp đẽ như vậy khiến cô hoài nghi là có phải mình còn chưa tỉnh ngủ hay không, nếu vậy thì cô tình nguyện không tỉnh lại.

“Cảm ơn.” Trương Dương nói nhỏ.

Kha Vũ vươn tay chạm nhẹ lên khóe mắt của Trương Dương, nhẹ giọng nói: “Buổi tối nên đi ngủ sớm.”

Trái tim Trương Dương lại run lên.

Ăn xong bữa sáng, Kha Vũ định đi rửa bát, Trương Dương vội vàng ngăn lại: “Để em làm là được.”

Kha Vũ cũng không từ chối, chỉ hỏi: “Vậy anh làm gì?”

“Anh làm gì cũng được.”

Trương Dương bưng bát đũa vào phòng bếp, vừa rửa vừa nhìn lén Kha Vũ trong phòng khách, phát hiện ra Kha Vũ vẫn đang ngơ ngác ngồi ở bàn ăn cơm.

Sau khi rửa sạch, cô không để ý đến vết nước dưới chân, đột nhiên trượt chân ngã một cái, cô kêu lên một tiếng rồi ngã ngồi trên mặt đất.

Chỉ nghe thấy có tiếng bước chân dồn dập, Kha Vũ vội vàng chạy vào bếp, cúi người bế cô lên, nhẹ giọng hỏi một tiếng như sợ quấy rầy cô: “Làm sao vậy, có đau không?”

Lồng ngực rộng lớn ấm áp, khuỷu tay rắn chắc mạnh mẽ và giọng điệu quan tâm đã mang lại cho Trương Dương một cảm giác an toàn, chạm mạnh vào trái tim mà cô chưa từng có, cô đỏ mặt lắc đầu.

Kha Vũ ôm cô ngồi trên sofa, xoa xoa mắt cá chân cho cô.

Trương Dương nhìn kỹ hàng mi dài và dày của Kha Vũ ở khoảng cách gần, độ cong kia thật sự là rất hấp dẫn, rất giống Ca Ca, còn có đôi môi đỏ mọng cũng giống Ca Ca, khiến cho cô rất dễ dàng bị người này mê hoặc, bất kỳ hành động nào của người này cũng khiến cô liên tưởng đến hình ảnh của Ca Ca.

Trương Dương không nhịn được tiến sát vào trong ngực Kha Vũ, trong lòng vừa hơi lo lắng vừa mong đợi.

Kha Vũ xoay mặt nhìn cô, sau đó cúi đầu xuống, một lần nữa hôn lên đôi môi cô.

Lần này Trương Dương không hoảng sợ cũng không phản kháng, đôi môi cô bị mút nhẹ lấy, hơi thở đầy nam tính mê hoặc lòng người phả ra giữa kẽ răng nóng bỏng, khiến người ta chìm đắm không thôi. Thì ra đây chính là hôn, từng dây thần kinh trong đầu cô đều đang âm thầm điên cuồng gào thét.

—————-

Mấy ngày xin nghỉ ở nhà này chính là cuộc sống như mơ của Trương Dương. Như mọi cô gái khác, cô mơ tưởng về cảnh yêu đương của mình không biết bao nhiêu lần, nhưng cô biết nó sẽ không bao giờ tuyệt vời hơn những gì cô đang trải qua bây giờ. Kha Vũ quá hoàn hảo, quá kiên nhẫn, quá dịu dàng, nếu không có việc ngoài ý muốn như kia thì cô sẽ không bao giờ có được như vậy, một ngày cũng không thể.

Hai người ở nhà nấu cơm, xem phim rồi cùng dọn dẹp nhà cửa, bọn họ thân mật giống như một cặp vợ chồng mới cưới, Trương Dương còn đưa Kha Vũ đi siêu thị mua sắm, Kha Vũ đeo một chiếc kính râm nhưng cũng không thể che giấu được thân hình đẹp trai vượt trội của mình, đi tới chỗ nào cũng đều là tâm điểm của người qua đường.

Trương Dương đón nhận những ánh mắt ghen tị xung quanh, cô nhớ lại tâm trạng của mình khi nhìn thấy Mina và Kha Vũ trong KTV đêm hôm đó, hóa ra cảm giác bị ghen tị lại tuyệt như vậy, từng lỗ chân lông trên người đều rất sảng khoái. Cảm giác này, cảm giác chiến thắng này, chỉ có thể có được khi mắng chửi fan nhà khác không nổi tiếng bằng Thịnh Thế mà thôi.

Lúc này, Nấm đang làm người chỉ huy để chống chọi với cuộc chiến dư luận, thống nhất với fan là sẽ tuyên bố vào bữa sáng cùng bữa trưa, đến bữa tối thì món ăn sẽ trở thành cuộc tranh cãi “Cuối cùng ai là người cầm đầu thịt người?” Fandom hỗn chiến, bóc được một cái phốt lại đéo biết là anti fan giả fan mà bóc hay là fan giả anti fan mà bóc, ầm ầm ĩ ĩ tìm cách vứt cục cứt nóng này cho đối thủ.

Về phần Mina cùng những truyền kỳ của cô nàng thì đã lặng lẽ lui vào một xó xỉnh trong bụi đất, không còn ai quan tâm đến nữa.

Trương Dương rúc vào trong ngực Kha Vũ, cầm lấy điện thoại mà chỉ huy giang sơn, không một ai biết lúc này cô đang tận hưởng điều gì. Một khắc tận hưởng cuộc sống kia giống như pháo hoa bùng lên chớp nhoáng, không có gốc rễ và nền tảng gì cả, nhưng nó lại vô cùng chói lọi trên bầu trời cao.