Gió Thổi Qua Núi

Chương 2: Giữa chúng ta



Kí ức bất ngờ ùa vào tâm trí, Chu Hàm vội vàng băng qua con đường nhỏ vọt tới trước cổng. Số giọt nước đọng trên cành cây anh đào ngày càng nhiều, cơn mưa này không biết bao giờ mới ngừng lại.

Chu Hàm về đúng lúc Chu Chí Cần và Tạ Thúy Anh đang xem TV, thấy cậu tiến vào hai người cũng không hỏi cái gì, Tạ Thúy Anh chỉ nhắc cậu nhớ uống nước ấm, tuy là mùa xuân nhưng vẫn phải cẩn thận kẻo bị cảm. Cậu đáp lời rồi trở về phòng.

Tiếp tục ngồi trước cửa sổ làm bài tập. Trong phòng càng ngày càng tối, Chu Hàm mở đèn bàn, cầm bút không biết bắt đầu từ đâu, chỉ đơn giản nghuệch ngoạc mấy đường trên tờ giấy nháp.

Thực ra cũng không phải vạch linh tinh, chỉ chốc lát sau trên giấy nháp đã xuất hiện một đôi tay đang gọt vỏ táo.

Quý Bạch à, chúng ta đã lâu chưa ra sau núi hóng gió. Thi xong cùng đi nhé.

Nội tâm Chu Hàm thầm nhủ.

Bài tập hôm nay có lẽ không hoàn thành được.

Chu Hàm dọn dẹp sách vở giấy bút rồi tắm rửa đi ngủ.

Trời vẫn còn mưa.

Chu Hàm lại mơ về hồi còn nhỏ.

Khi đó Chu Hàm và Quý Bạch học tiểu học, Bạch Nguyệt Như vẫn còn ở nhà. Mỗi ngày bọn họ đều cùng nhau đi học, Quý Bạch cũng thường xuyên chạy sang nhà Chu Hàm.

Chu Hàm mơ thấy một buổi chiều năm lớp năm, tiết trời mùa xuân, bầu trời đầy mây, gió man mát dễ chịu. Quý Bạch cầm hai thanh tre cùng mảnh vải không biết kiếm đâu ra gào thét nói muốn thả diều. Hai đứa trẻ ngồi bên cửa hì hục nửa ngày cuối cùng cũng làm ra một chiếc diều đơn giản. Bọn họ kéo theo chiếc diều chạy khắp nơi, từ bờ ruộng đến sườn núi, từ dưới tháp sắt ở sườn núi tới dòng suối nhỏ phía nam, chạy bao xa cũng không biết mệt.

Cảnh trong mơ thay đổi tới một ngày xuân khác. Lúc này bọn họ đã lên cấp ba. Cay anh đào cao lớn ngoài sân nhà Chu Hàm nở hoa rồi. Cả cây bao phủ bởi muôn vàn bông hoa tuyết trắng, ong mật vo ve bay tới bay lui. Chu Hàm ngồi dưới bóng cây nhẩm từ đơn, Quý Bạch cầm hai quả táo đứng ở cổng nhìn cậu. Chu Hàm đặt sách xuống, nhìn chăm chú quả táo trong tay hắn. Quý Bạch tươi cười như thằng ngốc, cậu nhìn theo cũng mỉm cười, ánh mặt trời ngày đó vô cùng ấm áp, bọn họ lười biếng ngồi dưới tàng cây cùng nhau gặm táo.

Tiếng máy giặt đánh thức Chu Hàm. Cậu đứng dậy nhìn thoáng qua bức tường phía ngoài, cây anh đào to lớn kia năm ngoái đã bị chặt đi. Trước kia vì có nó nên ánh sáng phòng cậu không tốt lắm, nay cây kia không còn, phòng ở thật sự đã sáng sủa hẳn ra. Cậu xoay người xuống giường.

Mở cửa, không khí ướt át cùng mùi cỏ cây xen lẫn bùn đất ập vào mặt. Ngọn núi trước mặt mờ mịt đầy sương, sau một đêm mưa, ngọn núi kia như thể khoác một tầng sinh khí mới. Mùa xuân thật sự tới rồi, chẳng bao lâu nữa, ngọn núi trước mặt sẽ được nhuộm một màu xanh nhạt sau đó dần chuyển sang màu xanh sẫm.

Tạ Thúy Anh và Chu Chí Cần đã ra ngoài, bọn họ hẳn là đi tỉa lá cho cây ăn quả. Chu Hàm tới phòng bếp làm đồ ăn sáng, ăn xong thì về phòng tiếp tục làm bài tập.

Máy giặt trước cửa sổ đang thêm nước, Chu Hàm an tĩnh làm bài tập, chẳng mấy chốc đã tới giữa trưa.

Tạ Thúy Anh trở về làm cơm trưa, không quấy rầy cậu. Khi Chu Hàm tiến vào phòng bếp, bà đang chuẩn bị nấu canh.

“Buổi sáng có ăn trứng gà không?” Tạ Thúy Anh hỏi.

Bà kiên trì cho rằng ăn trứng gà tốt cho cơ thể, chỉ cần Chu Hàm ở nhà, bà sẽ nhắc cậu ăn trứng.

“Có ạ, con còn uống sữa bò nữa. Sao mẹ nuôi con như nuôi con gái thế.”

“Đây chẳng phải thời kỳ đặc biệt hay sao, còn không đến một trăm ngày nữa là thi đại học, ăn nhiều một chút là sai à. Mỗi ngày làm nhiều bài thi như thế, dinh dưỡng phải được cung cấp đầy đủ. Con ở trường cũng phải ăn uống đầy đủ đấy, mẹ sẽ tìm Quý Bạch hỏi.” Tạ Thúy Anh vừa rửa rau vừa lải nhải.

Không nói đến Quý Bạch còn đỡ, vừa nhắc đến Chu Hàm lại nghĩ không biết cậu ấy có ăn cơm không. Haizz, cậu ấy còn phải tự làm. Chu Hàm bưng đồ ăn ra đặt lên bàn rồi cầm bát xới cơm. Dọn xong thì Chu Chí Cần vừa lúc về tới nhà.

“Bài kiểm tra tuần trước của Tiểu Hàm có phải tuần sau sẽ có kết quả không?” Chu Chí Cần gắp một miếng thịt vào bát Chu Hàm.

“Dạ, nhanh nhất là thứ hai ạ.”

“Còn không tới một trăm ngày, con đừng quá căng thẳng, duy trì tâm thái, thi vào đại học một cách dễ dàng.”

“Dạ, tình hình hiện tại của con vẫn tốt, tâm thái cũng ổn định. Ba mẹ yên tâm.” Chu Hàm híp mắt cười.

Bữa trưa này ăn đến ấm áp hài hòa thế nhưng nhà họ Qúy lại chẳng được như vậy.

Quý Bạch tùy ý xào thức ăn rồi nấu canh. Từ khi Bạch Nguyệt Như rời đi, hắn bắt đầu học nấu ăn. Không còn cách nào khác, nhà không có ai, bản thân phải ra tay thôi. Tuy không phải xuất sắc nhưng cũng sánh ngang với Bạch Nguyệt Như. Hắn nghĩ lần sau Bạch Nguyệt Như trở về sẽ tự tay xuống bếp nấu ăn cho bà.

Quý Bạch nấu cơm xong thì ăn một mình rồi về phòng làm bài tập.

Quý Gia Hải rời giường nhìn mâm cơm đã lạnh tanh thì thấp giọng chửi bới, sao không gọi ông dậy ăn cơm, nấu cơm thì khó ăn như mẹ hắn vậy. Loại lời nói này Quý Bạch nghe nhiều lần rồi, cũng chẳng thèm để ý nữa.

Ai cmn quan tâm ông ta ăn hay không. Hiện tại chẳng có gì có thể ảnh hưởng hắn học tập.

Hắn phải thi thật tốt, thi đậu đại học thì mới có thể rời khỏi nơi này, không bị giam cầm ở sườn núi nho nhỏ này nữa, cũng không cần nhìn mặt Quý Gia Hải mỗi ngày.

Vừa nghĩ như vậy vừa làm đề, số lượng đề thi cũng từ từ giảm xuống.

Ngày mai có thể trở lại trường học, ngày mai có thể cùng Chu Hàm trở lại trường học.

Quý Bạch luôn chờ mong buổi chiều ngày chủ nhật.

Chủ nhật trời không mưa nhưng chú Lưu vẫn kiên quyết muốn đưa bọn họ tới trường.

Chú Lưu khoảng bốn năm mươi tuổi, chú có một chiếc minibus, ngày thường hay giúp mọi người vận chuyển hàng hóa, chính bản thân ông cũng buôn bán nông sản.

Chú là một người hiền lành, ngày thường ai có ai đó yêu cầu hỗ trợ thì chỉ cần chú không bận là sẽ tới giúp. Chú không kết hôn nên cũng không có con cái.

Bình thường chú đối xử với Quý Bạch rất tốt, có rau dưa trái cây tươi ngon thì đều nhớ tới Quý Bạch. Chú biết hắn sống chẳng dễ dàng gì nên xem Quý Bạch thành con cháu nhà mình. Quý Bạch vẫn luôn biết ơn chú, mỗi lần có kết quả thi hắn không hẳn đều nói cho Bạch Nguyệt Như nhưng nhất định sẽ báo với chú Lưu.

Chu Hàm và Quý Bạch lên xe, bọn họ cùng nhau ngồi ở hàng ghế sau.

“Hai đứa ba tháng nữa là thi đại học rồi đúng không?” Chú Lưu đánh tay lái hỏi.

“Dạ, không đến ba tháng nữa ạ.” Quý Bạch trả lời.

“Ồ, sắp thành người lớn rồi! Hai đứa cùng nhau lớn lên từ nhỏ, qua bao nhiêu năm mà quan hệ vẫn tốt thế, đúng là khó gặp. Thế nhưng người ta nói vật họp theo loài chẳng sai, hai đứa đều ngoan ngoãn nghe lời, sau này nhất định có tiền đồ!”

Quý Bạch và Chu Hàm mỉm cười, đáp lại chúng cháu sẽ cố gắng.

Dọc đường đi, Chu Hàm suy ngẫm lời nói của chú Lưu.

Đúng là trước đây cậu chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Vì sao cậu và Quý Bạch chơi với nhau nhiều năm như vậy mà không càng ngày càng xa cách. Ngày xưa có không ít người chơi với bọn họ, những đứa trẻ tuổi xấp xỉ nhau đều chơi với nhau chỉ là sau đó lại từ từ tan rã, có thể là rời đi làm công hoặc tách xa nhau vì học ở nơi xa, chỉ riêng cậu và Quý Bạch vẫn luôn bên nhau.

Chu Hàm cảm thấy hẳn là không chỉ bởi vì thành tích của hai bọn họ đều tốt, cũng không hẳn là bọn họ luôn học chung một lớp.

Tựa như có một sợi dây vô hình gắn kết hai bọn họ, dù cho buổi tối hôm trước chỉ là ngồi cạnh nhau xem TV không nói lời nào thì bọn họ vẫn cuốn hút lẫn nhau. Giữa bọn họ đã sớm hình thành một loại ăn ý, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra. Buổi tối ấy cậu bung dù đi tới nhà Quý Bạch, hai người đều không nói gì nhưng trong lòng đều thực hưởng thụ khoảng thời gian cùng nhau chờ đợi.

Chu Hàm định nghĩa cảm giác này là ỷ lại. Cậu ỷ lại Quý Bạch, Quý Bạch chiếm một ví trí lớn trong lòng cậu. Cậu tin tưởng Quý Bạch nhất định cũng ỷ lại cậu.

Chỉ cần cậu và Quý Bạch vẫn luôn sánh vai bước đi thì chắc chắn sẽ không lạc đường. Cậu tin tưởng bọn họ nhất định vẫn luôn sánh bước cùng nhau.

Trường trung học Bình Nguyên cách thôn Liễu Sao không xa, từ một vị trí khá cao trong thôn Liễu sao có thể trực tiếp nhìn thấy hơn một nửa thị trấn nhưng Quý Bạch và Chu Hàm vẫn quyết định trọ tại trường. Tuy không xa nhưng phương tiện đi lại chưa thuận tiện.

Chú Lưu lái xe thông thuận, chỉ chốc lát đã tới cổng trường. Quý Bạch và Chu Hàm cảm ơn chú rồi đi vào.

Phòng học ở tầng ba, hai người cùng đi thang bộ lên, tới tầng ba thì tách ra.

“Chu Hàm, buổi tối cùng nhau trở về kí túc xá nhé, tớ dặn Lưu Tử Minh cầm ấm nước đặt ở phòng đun nước rồi, lát nữa không phải chạy về kí túc xá nữa.”

“Ừ.”

Khi Quý Bạch sắp xoay người thì Chu Hàm bỗng hoảng hốt gọi lại, “Quý Bạch!”

Quý Bạch quay lại, ngơ ngác nhìn cậu.

“Thi xong chúng ta tới sau núi hóng gió nhé!” Chu Hàm cười nói.

Quý Bạch cũng cười, “Được.”

Đại khái là nhiệt độ chiều hôm đó tăng trở lại nên Chu Hàm cảm thấy hơi nóng, còn chưa tới ngày thi xong mà cậu đã bắt đầu hồi hộp.

Quý Bạch chỉ cảm thấy Chu Hàm cười rộ lên vẫn đẹp như mặt trời nhỏ, chỉ cần cậu cười là hắn cũng sẽ cười theo.

Lúc này mặt trời nhỏ đã xoay người tiến vào phòng học chỉ là trông có vẻ hơi căng thẳng, thế nhưng hắn đột nhiên cảm thấy bản thân đã thông suốt thứ gì đó.

Chờ thi xong, lại chờ mấy chục ngày, lại thêm mấy chục ngày nữa là sẽ có kết quả.

Chu Hàm vào phòng 301 còn Quý Bạch vào phòng 303.

301 là lớp chọn khoa học tự nhiên xuất sắc nhất, học sinh bên trong đều lọc ra từ kì thi lần trước. Mà 303 chỉ là lớp chọn khoa học tự nhiên bình thường, so với 301 vẫn kém hơn một chút.

Điều Quý Bạch vẫn luôn tiếc nuối là không thể học cùng lớp với Chu Hàm. Những năm cấp hai có một khoảng thời gian Quý Bạch không chú tâm vào học tập sau đó lúc ý thức được tầm quan trọng của học tập tuy rằng có nỗ lực nhưng không thể học chung lớp với Chu Hàm được nữa.

Khi đó Bạch Nguyệt Như vừa mới rời nhà đi làm công còn Quý Gia Hải cả ngày ăn không ngồi rồi. Mỗi lần Quý Bạch cầm sách đều không nhìn thấy hy vọng, như thể làm cái gì cũng thành vô dụng, cứ như vậy từng ngày từng ngày trôi qua. Mỗi lần có kết quả Chu Hàm đều xem của hắn trước, nhìn thấy thành tích của hắn ngày càng thấp, Chu Hàm lại luống cuống.

Chạng vạng một ngày nghỉ hè năm lớp tám, Quý Bạch ôm dưa hấu tới tìm Chu Hàm. Lúc ấy Chu Hàm đang ngồi trong sân vừa hóng gió vừa giặt quần áo.

Chu Hàm cắt dưa hấu thành hai nửa rồi vào phòng bếp cầm cái thìa ra.

“Không mang cho chú dì à, quả to như thế.” Quý Bạch nhận lấy thìa nhưng chưa động thủ.

“Hai người họ mới ăn cơm xong.” Chu Hàm đã bắt đầu xúc.

“Ăn cơm xong vẫn có thể ăn dưa hấu mà. Không phải cậu cũng ăn cơm rồi à?” Quý Bạch nói xong thì cũng bắt đầu đánh chén.

Chiếc thìa cắm vào giữa quả dưa hấu, âm thanh xột xoạt làm người ta chảy nước miếng. Quý Bạch xúc thìa đầu tiên đặt vào chỗ trống ở nửa quả dưa hấu trên tay Chu Hàm sau đó mới bắt đầu ăn.

Chu Hàm xúc miếng dưa hấu kia lên cắn một miếng.

Ngọt, vô cùng ngọt, dưa hấu mùa hè thực sự rất ngọt, nhất là miếng đầu tiên.

Chu Hàm nuốt dưa hấu híp mắt cười sau đó nói không cho bọn họ ăn, bọn họ vừa chê chữ tớ viết khó nhìn.

Quý Bạch nghe xong thì cười ha ha.

Khi đó chữ Chu Hàm thực sự là khó nhìn, nhưng thành tích của người ta tốt nên chữ xấu cũng chẳng thành vấn đề to tát.

Buổi tối ngày hôm đó gió trời mát lạnh, lá cây anh đào trên đỉnh đầu đung đưa xào xạc, tiếng dế kêu rì rầm, thi thoảng có một vài người cười nói đi ngang qua, tất cả trở thành phông nền cho cuộc nói chuyện của bọn họ.

Trêu đùa xong thì Chu Hàm hỏi Quý Bạch về sau muốn làm gì.

Quý Bạch im lặng không đáp. Hắn không phải không biết mỗi lần Chu Hàm đều xem thành tích của hắn trước thế nhưng hắn không thể cùng cậu tiến về phía trước nữa rồi. Hắn cảm thấy bản thân đã không còn hy vọng. Nếu không thể cùng nhau bước đi thì hắn vẫn sẽ dõi theo từng bước đi của cậu. Nhưng Chu Hàm lại giống như nhất định phải kéo hắn cùng đi. Hắn không xem vậy là đúng. Hắn sợ một ngày nào đó Chu Hàm sẽ mệt mỏi, sẽ cảm thấy phiền phức, sẽ không thể kéo nổi hắn nữa nhưng lại không có cách nào buông tay. Hắn không muốn trở thành gánh nặng của Chu Hàm.

“Không biết nữa.” Sau khi im lặng một lúc lâu Quý Bạch mới mở miệng.

“Cậu muốn mãi mãi ở lại sườn núi này à?” Chu Hàm hỏi hắn.

“Không hẳn. Nói không chừng học xong trung học tớ có thể đi tìm mẹ.” Quý Bạch do dự.

Giọng điệu Chu Hàm lạnh lùng, “Cậu còn không định thi cấp ba ư? Tớ thực sự có hơi xem thường cậu đấy.”

Từ trước tới nay Quý Bạch chưa từng nghe Chu Hàm nói như vậy, quả thật hắn nên bị mắng chửi, như thế mới là bình thường.

“Tớ không thi đậu được. Mà nếu có thi đậu cũng không biết có đủ tiền hay không. Mẹ kiếm tiền đâu có dễ. Chu Hàm à, cậu cứ tiến về phía trước đi, không cần lo cho tớ đâu.” Quý Bạch cúi đầu, cố gắng giả bộ bản thân không hề để ý.

“Vậy có phải về sau cậu không đi cùng tớ nữa không? Mùng một đã hẹn cùng nhau trọ ở trường, cậu quên rồi à.” Chu Hàm nhìn cái tay đang cầm thìa của hắn.

Quý Bạch lại im lặng.

“Quý Bạch, còn có một năm, chúng ta cùng nhau thi cấp ba, thi vào lớp tốt nhất rồi cùng nhau vào đại học, có được không?” Chu Hàm ngẩng đầu nhìn hắn.

Sườn mặt Quý Bạch chìm trong bóng tối nên không thấy rõ lắm nhưng hắn nghe xong câu này thì ngẩng lên nhìn Chu Hàm, “Cậu thật sự nghĩ như thế sao?”

Chu Hàm nhìn hắn chăm chú, gật đầu.

“Ừ, tớ muốn rời khỏi nơi này tới một nơi thật xa. Tớ không đi một mình, tớ muốn cùng cậu thực hiện nó.”

“Được.” Quý Bạch đáp.

Từ ngày đó trở đi Quý Bạch bắt đầu nỗ lực nhưng hai năm cấp hai hắn bỏ lỡ khá nhiều nên học lại rất khó khăn, đặc biệt là tiếng anh. Bản thân hắn không tìm được căn cốt nhưng may là có Chu Hàm giúp đỡ.

Chu Hàm học đều các môn, tuy rằng cấp hai bọn họ chỉ ở lớp bình thường nhưng thành tích của Chu Hàm luôn đứng trong tốp mười phần trăm học sinh xuất sắc nhất. Mỗi cuối tuần Chu Hàm đều giám sát hắn học từ đơn, giảng ngữ pháp cho hắn, cùng hắn làm bài thi.

Toàn bộ năm lớp chín, nếu không phải Chu Hàm ở nhà Quý Bạch thì chính là Quý Bạch ở nhà Chu Hàm. Hai người cùng nhau mò mẫm tiến về phía trước, đặc biệt là Quý Bạch, hắn muốn cố gắng đến gần Chu Hàm hơn một chút, như vậy thì mới có hy vọng được học chung một lớp.

Nhưng đến cuối cùng Chu Hàm thi đậu lớp chọn xuất sắc nhất tuy rằng thứ tự không phải quá cao còn Quý Bạch chỉ có thể vào lớp chọn bình thường.

Kỳ thật lấy thành tích trước đó của Quý Bạch thì thi được vào lớp bình thường đã là phát huy rất tốt, chỉ là hắn vẫn tiếc nuối vì dùng hết toàn lực cũng không thể ở bên nhau.

Chu Hàm lại lạc quan hơn. Cậu cảm thấy Quý Bạch dùng thời gian một năm mà có thể thi vào lớp bình thường là không tồi.

Ngày thông báo kết quả phân ban Chu Hàm kéo Quý Bạch tới nhà mình ăn cơm.

Tạ Thúy Anh làm một bàn đồ ăn thậm chí còn mổ một con gà.

Tạ Thúy Anh gắp cho mỗi đứa một cái đùi gà.

Hai đứa nhỏ đều thi tốt, Tạ Thúy Anh rất vui vẻ, Chu Chí Cần cũng vui vẻ. Lúc ăn cơm bọn họ vẫn luôn dặn dò Chu Hàm và Quý Bạch lên cấp ba cũng không thể ham chơi bởi cấp ba càng quan trọng hơn.

Ngày đó là ngày vui vẻ nhất của Quý Bạch trong ba năm học cấp hai. Hắn ăn rất nhiều cũng nói rất nhiều. Hắn nhìn Chu Hàm cười thì bản thân cũng thấy vui vẻ, hắn cảm thấy mọi nỗ lực của mình đều đáng giá bởi vì có thể đứng càng gần Chu Hàm là một việc đáng kiêu ngạo.