Gió Thổi Qua Núi

Chương 7: Tớ ở bên cậu



Sau khi Bạch Nguyệt Như biết được kết quả của Quý Bạch thì cũng vui mừng. Đoạn thời gian năm cấp hai Quý Bạch thản lòng thoái chí kia cũng làm bà lo lắng. Bà liều mạng kiếm tiền vì để cuộc sống của hai mẹ con ngày càng tốt. Vì tương lai của Quý Bạch, bà cần cố gắng làm việc để Quý Bạch có tiền đóng học phí, để hắn có điều kiện tiến về tương lai. Từ khi lấy Quý Gia Hải, ngày tháng trôi qua chẳng hề thuận lợi, thế nhưng tuy khổ bà rất lạc quan, mỗi lần gọi điện thoại cho Quý Bạch đều cười nói bản thân kiếm được ngày càng nhiều, chờ Quý Bạch học đại học thì hai mẹ con có thể gặp mặt thường xuyên hơn, không chỉ một năm gặp một hai lần như trước nữa.

Quý Bạch hiểu Bạch Nguyệt Như sống chẳng dễ dàng nên vẫn luôn kính trọng bà, với bà hắn là một người rất quan trọng cũng là người thân yêu nhất. Còn với Quý Bạch người quan trọng nhất khẳng định là Bạch Nguyệt Như và Chu Hàm, còn có ba mẹ của Chu Hàm nữa.

Bọn họ đều là người đối xử tốt nhất với Quý Bạch.

Hắn nghe được trong điện thoại Bạch Nguyệt Như nói sẽ về thăm nên rất vui. Bà bảo phải về thăm hắn cũng phải nhìn hắn điền nguyện vọng. Tuy không hiểu những thứ này nhưng bà cảm thấy đây là giai đoạn tương đối quan trọng mà đứa nhỏ phải trải qua nên bà hy vọng có thể ở bên cạnh ủng hộ.

Ngày Bạch Nguyệt Như trở về trời nắng gắt nhưng may là chiều bớt nắng bà mới về tới thị trấn. Chú Lưu chở Quý Bạch đi đón bà, dọc đường đi Quý Bạch luôn vui vẻ. Thấy Bạch Nguyệt Như đứng ở nhà ga thị trấn, Quý Bạch đã cười không khép miệng. Bạch Nguyệt Như nhìn đứa con đã cao hơn mình rất nhiều thì cũng vui sướng cười tươi.

Bọn họ đã gần một năm không gặp nhau.

“Đã lâu không về, Tiểu Thu nhà chúng ta lại cao lên rồi.” Bạch Nguyệt Như vẫn luôn gọi Quý Bạch là Tiểu Thu, bởi vì hắn sinh vào tháng chín. Chu Hàm chưa từng gọi hắn bằng cái tên này vì cậu cảm thấy đây là xưng hô đặc biệt của dì Bạch.

“Mẹ có mệt không ạ? Mẹ ăn cơm chưa? Không thì chúng ta đi ăn cơm trước nhé.” Quý Bạch chạy tới cầm hành lý trên tay bà rồi hỏi.

Bạch Nguyệt Như vỗ vai Quý Bạch, “Ăn rồi, trước khi lên xe mẹ ăn cơm rồi, không ăn ở ngoài nữa, về nhà mẹ làm đồ ăn ngon cho con được không?”

“Dạ, con muốn ăn sườn xào chua ngọt.”

“Được, muốn ăn cái gì mẹ nấu cho hết.”

Vừa nói hai người vừa lên xe chú Lưu, lúc này chú Lưu đang ở siêu thị phía trước nhập đơn, bọn họ chờ trong xe.

Đến khi về nhà trời đã tối, Quý Gia Hải chẳng mấy khi được hôm ngồi an ổn ở nhà, ông còn tính thời gian dự định lấy sườn từ tủ lạnh ra giã đông trước.

Bạch Nguyệt Như trở về cũng không nói với ông câu nào, chỉ bảo ông thái hành bóc tỏi chứ không hỏi thêm gì, nhưng trong phòng có Quý Bạch nói chuyện liên tục nên bầu không khí vẫn có vẻ náo nhiệt.

Người một nhà chẳng mấy khi có cơ hội cùng nhau ăn cơm, Quý Gia Hải không dám nhiều lời, chỉ khi ăn cơm ngẫu nhiên hỏi Bạch Nguyệt Như ở bên ngoài sống thế nào, Bạch Nguyệt Như đều đạm bạc đáp vẫn ổn.

Bạch Nguyệt Như hỏi Quý Bạch muốn học cái gì, vào đại học nào, Quý Bạch cười nói còn chưa xác định, chờ đến khi lên trường nghe tọa đàm hướng nghiệp rồi sẽ suy xét kĩ lưỡng sau. Bạch Nguyệt Như gật đầu nói chỉ cần trong lòng Quý Bạch có tính toán là được.

Ăn cơm tối xong, Quý Bạch đang gửi tin nhắn cho Chu Hàm thương lượng ngày kia mấy giờ lên trường thì thấy Bạch Nguyệt Như vào phòng.

“Tiểu Thu à, có thời gian tâm sự với mẹ không?” Bạch Nguyệt Như đứng ở cửa hỏi Quý Bạch.

Quý Bạch cất điện thoại, “Đương nhiên là được ạ, mẹ vào ngồi đi.”

Bạch Nguyệt Như ngồi xuống mép giường, “Tiểu Thu à, không có mẹ bên cạnh con có trách mẹ không?”

“Mẹ, đương nhiên là không rồi, sao mẹ lại nói như vậy chứ.”

Bạch Nguyệt Như thở dài nói tiếp, “Mùng một mẹ đã đi rồi, để mình con ở lại, một năm cũng chỉ trở về một hai lần. Trong lòng mẹ thật sự áy náy vì để con một mình bước đi suốt nhiều năm qua. Mẹ không phải là một người mẹ tốt, không phải là một người mẹ hoàn thành chức trách một người mẹ nên có.”

“Mẹ ơi, mẹ đừng nói vậy. Mẹ vì con, vì cái nhà này mà phải trả giá quá nhiều, con đau lòng nhưng chẳng thể làm gì, chỉ có thể cố gắng không để mẹ bận tâm. Ít nhất hiện tại xem ra, biểu hiện của con vẫn được đấy nhỉ?” Hắn vừa nói vừa nhìn Bạch Nguyệt Như khẽ cười, dáng vẻ y như khi còn nhỏ muốn mẹ mau khen ngợi.

Bạch Nguyệt Như nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của con mình, vui mừng mỉm cười. Tiểu Thu nhà chúng ta vẫn ngoan như khi còn nhỏ, không hề bị hoàn cảnh khó khăn ảnh hưởng. Cảm tạ trời cao không cướp đi sự thuần lương của đứa nhỏ.

Nghĩ như vậy xong Bạch Nguyệt Như lại nghe thấy Quý Bạch nói, “Hơn nữa nhiều năm qua đâu phải chỉ có mình con, con có Chu Hàm, có chú Chu và dì Tạ, bọn họ đều đối xử với con rất tốt. Còn có chú Lưu nữa, mỗi cuối tuần đều đón đưa con, các cô dì chú bác trong thôn có rau dưa trái cây gì cũng đều mang sang cho con, con ở nhà không khổ đâu. Chỉ có mẹ một mình ở bên ngoài mới thực sự vất vả.”

Quý Bạch ôm lấy vai bà, nhẹ ngàng vỗ vỗ.

Bạch Nguyệt Như không biết nói gì hơn, bà cảm ơn những người trong thôn quan tâm tới Quý Bạch đồng thời cảm động vì Quý Bạch có thể thông cảm cho bà.

Quý Bạch nói tiếp, “Mẹ ơi, chờ con có năng lực kiến tiền thì mẹ không cần vất vả như vậy nữa, sau này sẽ càng ngày càng tốt.”

Bạch Nguyệt Như cười gật đầu.

Buối tối hôm đó Bạch Nguyệt Như và Quý Bạch hàn huyên rất nhiều, về sinh hoạt của Quý Bạch trong một năm tới, về dự định tương lai của Quý Bạch. Hai mẹ con trò chuyện tới khuya, cuối cùng Quý Bạch thật sự không đành lòng nhìn bà chịu đựng cơn buồn ngủ mà tiếp chuyện hắn nên bảo bà đi nghỉ ngơi trước.

Trò chuyện xong mới nhớ còn chưa trả lời Chu Hàm. Quý Bạch mở điện thoại thì thấy tin nhắn của cậu.

“Chúng ta đi sớm một chút, đi sớm về sớm.”

Mãi không thấy phản hồi nên có lẽ Chu Hàm cho rằng hắn ngủ rồi, sau đó còn có thêm hai câu:

“Ngủ rồi à? Ngủ rồi thì mai chúng ta nói tiếp.”

“Ngủ ngon, Quý Bạch thân ái của tớ.”

Quý Bạch mỉm cười, gõ chữ trả lời.

“Ngủ ngon. Hơi nhớ cậu.”

Cầm di động cả đêm lúc ấn mở đã là ngày hôm sau, Chu Hàm nhìn hàng chữ trên điện thoại mà sững sờ.

Có phải Quý Bạch gặp chuyện phiền lòng rồi không? Chú Quý mắng cậu ấy à? Chu Hàm tự nghĩ hồi lâu đang định hỏi Quý Bạch làm sao vậy thì Tạ Thúy Anh lại gọi bảo cậu theo ba đi tưới nước cho cây ăn quả.

Giữa trưa, mặt trời treo trên đỉnh đầu, Chu Hàm đội mũ ngồi dưới một gốc cây tưới nước. Chu Chí Cần cũng ngồi dưới một cái cây khác.

Vòi phun xì xì vào hố đã đào sẵn dưới tàng cây, Chu Chí Cần vừa nhìn vừa trò chuyện với Chu Hàm.

“Tiểu Hàm, sau này con vào đại học, có thể đứng ở chỗ cao hơn, tầm nhìn rộng hơn, ba mẹ cũng thay con vui vẻ. Ba và mẹ bận rộn cả một đời chính là mong có thể nhìn thấy con nổi bật. Về sau thành công thì vẫn phải nhớ về cội nguồn của mình. Ba mẹ không thể ở bên con cả đời nhưng con phải nhớ không được vứt đi lương thiện và quyết tâm, chỉ cần con chịu giữ lại thì chúng nhất định sẽ luôn bên con. Làm người không thể vứt bỏ cái tâm.”

Chu Hàm nghe ông nói xong thì cảm thấy nghi ngờ không hiểu tại sao ông lại nói này đó nhưng vẫn đồng ý.

“Ba à, con hiểu rồi, từ nhỏ ba mẹ đã dạy con làm người phải thành thật, con vẫn luôn nhớ kĩ, cũng xem nó là gốc.”

Thật ra hai cha con thi thoảng cũng nói chuyện phiếm nhưng phần lớn đều là Chu Hàm nói, nói về ở trường mình học cái gì, nói mình về sau muốn làm gì. Có lẽ đa số các ông bố đều thế này, không hay nói mấy lời xuất phát từ sâu trong nội tâm nhưng vẫn luôn nỗ lực để con được hưởng những thứ tốt đẹp nhất.

Chu Hàm biết ba không giỏi nói chuyện. Khi còn nhỏ cậu phá hư ruộng dưa hấu nhà người ta, Chu Chí Cần cũng đã mắng cậu thậm chí không cho cậu ăn cơm. Mùa hè tụ tập với bạn bè đi tắm ao cũng bị mắng. Chu Chí Cần không đánh cậu nhưng mỗi lần làm sai đều sẽ bị giáo dục một phen. Ông cho cậu hết thảy những thứ ông có thể cho đồng thời chú tâm quản lý để uốn nắn cậu đi đúng quỹ đạo.

Một ngày nào đó ba mẹ sẽ rời bỏ cậu nhưng cậu vẫn luôn cầu nguyện ngày đó đến chậm một chút.

Tưới xong cây này thì Chu Hàm kéo vòi nước sang một cây khác, khi lướt qua Chu Chí Cần, cậu thấy cánh tay bị phơi đen của ông, còn có mảnh vá ở cầu vai áo thun.

Trong lòng cậu thầm nhủ, chờ thêm mấy năm bọn họ sẽ không vất vả như này nữa.

Giữa trưa nắng gắt thực sự, trên cơ bản mỗi nhà đều ở trong phòng bật quạt nghỉ ngơi. Chu Hàm ăn trưa xong cũng nằm trên giường nghịch điện thoại.

Còn chưa trả lời wechat của bạn trai.

Hàng chữ kia vẫn ở vị trí thấp nhất trên màn hình, Chu Hàm mở khung thoại lên đánh chữ.

“Hôm nay cùng lão Chu đi tưới nước, vừa về tới nhà.”

Quý Bạch trả lời ngay lập tức.

“Nóng không? Ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi, không nóng.”

“Ừ, ra mở cổng.”

Chu Hàm sửng sốt, hoàn hồn rồi lập tức xỏ dép lê chạy ra ngoài, trong nháy mắt mở cổng thấy gương mặt tươi cười của Quý Bạch, trái tim vẫn đập thình thịch. Bạch Nguyệt Như ở phía sau nhìn cậu cười.

“A, dì Bạch ạ, mời dì vào, dì vào trong ngồi đi ạ.” Chu Hàm vội vàng cười tiếp đón Bạch Nguyệt Như.

“Ôi, Tiểu Hàm à, cháu cũng cao lên không ít nhỉ! Ba mẹ có nhà không?”

“Dạ, có ạ, bọn họ đang ở trong phòng ạ.” Nói xong thì dẫn hai người vào nhà. Chu Chí Cần và Tạ Thúy Anh đang ở phòng khách bật quạt xem TV.

“Chị Thúy Anh, anh Chu, đã lâu không gặp.”

“Ồ, Nguyệt như tới đấy à, mau ngồi mau ngồi đi.” Tạ Thúy Anh kéo Bạch Nguyệt Như ngồi xuống rồi sai Chu Hàm, “Tiểu Hàm, lấy dưa hấu trong tủ lạnh ra cắt đi.”

“Dạ, Quý Bạch đi cùng tớ nào.” Chu Hàm vừa nói vừa kéo Quý Bạch vào phòng bếp.

Dưa hấu cắt xong để lên bàn, Chu Hàm và Quý Bạch ngồi trên băng ghế nhỏ im lặng ăn dưa nhân tiện nghe người lớn nói chuyện.

Mục đích của chuyến thăm này rất đơn giản, Bạch Nguyệt Như muốn mang Quý Bạch tới cảm tạ Tạ Thúy Anh và Chu Chí Cần, cảm tạ bọn họ những năm gần đây đã quan tâm Quý Bạch.

“Ầy, Nguyệt Như à bà đừng nói như vậy, chúng tôi có giúp Quý Bạch cái gì đâu, thật ra Chu Hàm cái đứa nhỏ này lại hay chạy tới làm phiền Quý Bạch mới đúng.” Tạ Thúy Anh đặt một miếng dưa hấu vào tay Bạch Nguyệt Như.

Bạch Nguyệt Như nhận lấy, “Chị Thúy Anh, lòng tôi hiểu rõ mà.”

“Nguyệt Như, tôi biết bà muốn nói gì, chúng ta không nói đến chúng nữa. Cũng may hai đứa nhỏ vẫn tốt, về sau sẽ không kém đi, thế là được rồi.” Tạ Thúy Anh vỗ cánh tay Bạch Nguyệt Như, vẻ mặt tươi cười.

Quạt quay, gió thổi tới xung quanh Chu Hàm làm vạt áo cậu phồng lên, thoạt nhìn đáng yêu kì lạ. Quý Bạch nhìn dáng vẻ cậu gặm dưa hấu, híp mắt cười.

Ba người lớn nói tới nói lui không hiểu sao lại nói tới rượu Trạng Nguyên. Bạch Nguyệt Như hỏi bọn họ có muốn tổ chức rượu Trạng Nguyên cho Chu Hàm không. Nói đến đây thì cả ba đều nhìn về phía Chu Hàm. Chu Hàm chớp mắt, quay đầu nhìn Quý Bạch mới thấy Quý Bạch cũng đang nhìn cậu đầy chờ mong.

Là đang chờ cậu tỏ thái độ đây mà.

Chu Hàm đặt miếng dưa hấu trong tay xuống, do dự, “Dạ, làm hay không làm đều được, chủ yếu xem ba mẹ thấy thế nào. Nếu muốn làm thì làm cùng Quý Bạch luôn. Cậu ấy thi cũng tốt mà, nếu muốn làm thì làm cùng nhau.” Nói xong thì nhìn về phía Quý Bạch.

Quý Bạch không ngờ cậu lại nhắc tới mình, ngẩn người.

Thành ra cả nhà lại nhìn chằm chằm Quý Bạch.

“Vậy thì cùng nhau làm, tổ chức ở sân nhà tôi. Chờ kết quả trúng tuyển thông báo rồi làm. Đến lúc đó mời mọi người trong thôn để tất cả cùng nhau náo nhiệt.” Tạ Thúy Anh không chờ Quý Bạch mở miệng đã nói, “Quý Bạch, cháu thấy sao? Đồng ý thì dì làm.”

Quý Bạch nhìn Chu Hàm cười gật đầu.

Vì thế chuyện tổ chức rượu Trạng Nguyên cứ thế được quyết định.

Ngày hôm sau Chu Hàm và Quý Bạch lên trường.

Hai thầy chủ nhiệm miễn bàn có bao nhiêu vui sướng. Bọn họ giữ Chu Hàm cùng Quý Bạch lại nói chuyện hồi lâu, đưa ra rất nhiều kiến nghị chọn trường, cũng tán gẫu nhiều về ba năm tới. Nghe tọa đàm xong, vẻ mặt hai người đều buồn rầu.

“Vốn dĩ cho rằng thi được điểm càng cao thì càng dễ điền nguyện vọng, không ngờ mỗi mức điểm đều có chỗ khó xử của nó. Quý Bạch, hai chúng ta đúng là nên nghiên cứu suy xét thật cẩn thận.” Chu Hàm gục đầu, ngữ điệu lo lắng.

Quý Bạch vỗ đầu cậu, “Hẳn là không quá phiền đâu, về nhà giở sách ra xem, khẳng định không thành vấn đề.”

Chu Hàm gật đầu, “Vừa nhìn mấy quyển sách này tớ lại cảm thấy đầu mình như to ra. Cũng may hai chúng ta còn tốt, Lưu Tử Minh không phát huy được hết khả năng, dựa trên thành thích bình thường của cậu ta thì thi được sáu trăm điểm trở lên không thành vấn đề, vậy mà kết quả ra chỉ có hơn năm trăm bảy mươi. Từ Nhụy Hi thì tốt hơn, hai người họ sợ là không thể học cùng nhau rồi.”

“Cũng chẳng còn cách nào, thật sự không được thì chỉ đành đi xa hơn thôi.” Quý Bạch cũng bày tỏ lo lắng.

“Haiz, quả thật là thế sự khó lường.”

Hai người vừa trò chuyện vừa leo lên xe công cộng. Vẫn là hàng ghế sau, vẫn là tai nghe đó. Quý Bạch đeo tai phải lên giúp cậu, Chu Hàm nhẹ nhàng kéo lấy tay hắn.

Lần trước đã muốn hai bàn tay đan vào nhau, lần này rốt cuộc thực hiện được. Quý Bạch nhéo ngón út của cậu, im lặng đáp lại.

Trong tai nghe vẫn phát bài hát lần trước.

“Ánh sáng đáp xuống gương mặt em, anh bay giữa những tầng mây không ngừng tiến về phía em, em từng nói người tốt nhất sẽ đến bên mình, giờ phút này anh cũng cho là như vậy.”

~Hết chương bảy~