Hạ Tân Triều

Chương 30



Những cành cây khô trong khu rừng ngoại thành vương đầy sương trắng, gió chốc cứ lay động, giọt sương lạnh chợt rơi xuống mái đầu.

Tưởng Uẩn Ngọc chắp tay hành lễ: "Hôm nay cũng may được hai vị giúp đỡ, tương lai nếu như có cần gì, cho dù phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, Tưởng Uẩn Ngọc ta cũng không chối từ."

Kỷ Trăn học theo Tưởng Uẩn Ngọc chắp tay nói lời tạm biệt: "Đa tạ Vương cô nương, Lục đại nhân."

Lục Trần nói: "Hai người nói quá rồi, ta cùng Linh Chi không thể tiếp tục tiễn đưa, chuyến này đường xá xa xôi, Tướng quân cùng Tiểu Kỷ công tử nhớ bảo trọng."

Trong lúc mọi người lên tiếng chào nhau, phía xa bất ngờ nghe thấy chuỗi âm thanh "lộc cộc" của tiếng vó ngựa đang dần tiến đến gần. Tưởng Uẩn Ngọc là người phát hiện đầu tiên, sắc mặt y tối sầm, kéo Kỷ Trăn ra sau bảo vệ.

Xui thay, khu rừng này toàn những cành cây khô xơ xác, không có chỗ ẩn thân. Vương Linh Chi nhíu mày: "Vào trong xe trước đã."

Bốn người nhanh chóng vào buồng xe, phu xe quất roi ngựa chạy đi. Thế nhưng chiếc xe bốn bánh to lớn kia vẫn chẳng tài nào đọ nổi một người một ngựa kia, tiếng vó ngựa truy đuổi mỗi lúc một sát bên tai.

Kỷ Trăn căng thẳng đến mức hít thở gấp gáp, trong lòng bàn tay túa ra một tầng mồ hôi lạnh.

Tưởng Uẩn Ngọc siết dao găm, đã chuẩn bị xong tinh thần quyết đấu đến cùng.

Chú ngựa gào lên, sau một lúc lắc lư dữ dội, cuối cùng chiếc xe ngựa cũng bị ép dừng lại.

Một âm thanh lạnh như tuyết tràn vào bịt kín hết không gian xe: "Tại hạ Thẩm Nhạn Thanh, mời Vương cô nương xuống xe gặp mặt."

Thanh âm quen thuộc kia gần sát bên tai, nhưng cảm giác như xa tận chân trời, sóng lưng Kỷ Trăn cứng đơ, không tài nào nhúc nhích được.

Vương Linh Chi làm động tác im lặng, sau đó khom người vén rèm ra khỏi xe, đứng trước ngựa nói: "Ta còn tưởng rằng đám sơn tặc ở đâu dám chặn đường mình, không ngờ là Thẩm đại nhân."

Kỷ Trăn xoay người, dựa vào chút khe hở nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy cách đó tầm ba mươi trượng, một đoàn thị vệ đang thủ thế sẵn sàng như chờ đón quân địch, ai nấy đều cao to dũng mạnh, tay cầm đao thương, cứ như mục tiêu là tòng phạm tội tày trời của triều đình vậy.

Tưởng Uẩn Ngọc nín thở im thin thít, bàn tay nắm lưỡi dao bất ngờ nổi đầy gân xanh.

Vương Linh Chi vẫn đang đọ sức cùng Thẩm Nhạn Thanh: "Chẳng hay vì sao Thẩm đại nhân lại cản đường của ta?"

Thẩm Nhạn Thanh nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa, cũng không thừa nước đục thả câu, chỉ điềm đạm nói: "Vương cô nương, ta cũng không có ý mạo phạm ngươi, bên trong xe có ai, ngươi và ta đều rõ ràng trong lòng. Chuyến này ta đến đây cũng chỉ muốn mời phu nhân về phủ mà thôi, cũng không muốn làm to chuyện, còn người khác, ta sẽ làm như không hay không biết bỏ qua."

Vương Linh Chi trầm mặc liếc nhìn phía bên trong xe.

Lục Trần khom lưng đi ra: "Thẩm đại nhân." Hắn sóng vai đứng cạnh Vương Linh Chi, thoạt có chút ngại lên tiếng: "Có phải đại nhân hiểu lầm gì không, trong xe chỉ có ta và Linh Chi mà thôi. Mới nãy hạ quan bên trong không bước ra, chỉ vì sợ chuyện cô nam quả nữ ở chung sẽ tổn hại đến danh tiếng khuê các của Linh Chi, mong Thẩm đại nhân thứ lỗi."

Thẩm Nhạn Thanh đứng chắp tay, ánh mắt lướt qua màn xe mà cả hai đang đứng che chắn phía trước, không muốn dồn bọn họ vào thế bí, bèn trầm giọng; "Ta chỉ cần ra lệnh, không đến một phút sẽ có đội thủ vệ tiến lên kiểm tra, nếu kéo dài thêm, để bọn họ phát hiện bên trong có người lẽ ra không nên xuất hiện tại kinh thành, đến lúc đó ắt sẽ liên lụy."

Vương Linh Chi nổi cáu: "Ngươi..."

Thẩm Nhạn Thanh chăm chú nhìn, dứt khoát nói: "Kỷ Trăn, còn không chịu đi ra?"

Ngươi được chỉ mặt gọi tên lúc này đã tái mét mặt mày, cả thân lạnh như bị tuyết dội.

Tưởng Uẩn Ngọc cắn răng, đành không cách nào ngồi yên, bàn tay vươn tới màn cửa, đang định vén lên đi ra, Kỷ Trăn bất chợt nín thở, bắt được cánh tay của đối phương cuống quít lắc đầu: "Đừng..."

Bởi vì Tưởng Uẩn Ngọc về kinh không có chiếu ban xuống, nếu như bây giờ xuất hiện, chắc chắn sẽ xảy ra một trận xung đột.

Cả người Kỷ Trăn gấp gáp tiến lại, dùng cả hai tay ngăn cản Tưởng Uẩn Ngọc đang muốn ra ngoài.

Thẩm Nhạn Thanh có vẻ đoán được thế nào Kỷ Trăn cũng sẽ xuất hiện, cho nên không lên tiếng thúc giục.

Gió thoảng rả rích, Tưởng Uẩn Ngọc đằng đằng sát khí, "Mấy tên lính quèn này ta còn không để vào mắt, Kỷ Trăn, chúng ta xông ra đi, một khi đến Mạc Bắc, để xem hắn có thể làm khó dễ được ta không?"

Kỷ Trăn vẫn lắc đầu - Kỷ gia quyền thế nay đã không còn, Tưởng gia nay cũng tràn ngập nguy cơ, nếu như chuyện Tưởng Uẩn Ngọc tự ý về kinh thật sự truyền đến tai bệ hạ, chúng rất có khả năng biến thành giọt nước tràn ly.

"Tưởng Uẩn Ngọc." Kỷ Trăn lắp bắp: "Ta quả thật cực kỳ vô dụng, khi Kỷ gia gặp nạn ta hồn nhiên chẳng biết gì, bản thân không có bản lĩnh cứu ca ca, nhưng ta không muốn trở thành gánh nặng của ngươi, làm hại ngươi đi vào ngục lao. Tưởng gia không thể xảy ra chuyện, hay là, hay là ngươi đi đi...."

Đôi mắt Tưởng Uẩn Ngọc khẽ giật giật, năm ngón tay siết chặt có thể nghe thấy tiếng "răng rắc".

Mỗi người đều có số mạng của mình, Tưởng Uẩn Ngọc cũng không thể bởi vì Kỷ Trăn mà không để tâm đến cả gia tộc của mình.

Kỷ Trăn đau buồn nói: "Ta không thể theo ngươi đến Mạc Bắc rồi."

Nói xong, Kỷ Trăn cực kỳ quyết đoán xoay người định vén rèm xuống, thế nhưng Tưởng Uẩn Ngọc bỗng nhiên dùng hết sức nắm lấy tay y.

Cuối cùng vẫn không giữ được, mặc cho hắn có gắng sức như thế nào, kết quả đều vô ích.

Thẩm Nhạn Thanh cuối cùng cũng nhìn thấy Kỷ Trăn, dù chỉ mới rời đi ba ngày nhưng cũng đủ khiến tinh thần hắn sa sút.

Kỷ Trăn bị ánh sáng chiếu vào hơi híp mắt lại, bất chợt mặt đối mặt với Thẩm Nhạn Thanh gần trong gang tấc, tâm tình như uống phải nước chè Hoàng Liên, mọi tư vị đều lượn quanh trong lòng.

Thẩm Nhạn Thanh cất bước tiến lên, nắm lấy tay Kỷ Trăn lạnh lùng nói: "Tiểu tướng quân, Kỷ Trăn cùng ta vẫn còn hôn khế, nay ngươi dẫn y khỏi kinh thành, chuyện này không hợp tình hợp lý. Hôm nay ta không báo cáo hành tung, xem như nể mặt Kỷ Trăn, mong ngươi tự biết an phận."

Nói xong, dùng một tay nắm lấy eo Kỷ Trăn, tay kia bắt lấy cổ tay, kéo cả người ra khỏi xe, còn ép đối phương tiến vào trong lồng ngực mình.

Gân xanh trên tay Tưởng Uẩn Ngọc phập phồng, cuối cùng chán nản buông thõng năm ngón tay, sau đó lại vén rèm lên nhìn Kỷ Trăn.

Từ trên xuống dưới nhà họ Tưởng mấy chục mạng người đều đang nằm trong tay hắn, hắn còn có phụ mẫu, có họ hàng, có huynh đệ vào sinh ra tử trên chiến trường, ngoài ra, còn có những bà con khốn khổ đang mong mỏi hắn đẩy lùi Hung Nô. Tưởng Uẩn Ngọc, không chỉ là con của Tưởng gia, mà còn là tiểu tướng quân của Đại Hành.

Hắn có rất nhiều thứ cần phải lo lắng.

Kỷ Trăn vẫn chưa nhìn thấy gió cát sa trường, chưa thấy những trận gió tuyết lớn, chỉ có thể tưởng tưởng Mạc Bắc rậm rạp kia như những sa mạc bản thân từng nhìn thấy qua.

Thì ra những thứ vô tình bỏ qua lúc còn trẻ, nay đã không còn cơ hội có được nó nữa.

"Thẩm Nhạn Thanh." Tưởng Uẩn Ngọc lên tiếng, "Kỷ Trăn hoàn toàn không biết chuyện thái tử, ngươi đừng làm khó dễ y."

Thứ mà hắn có thể làm lúc này, chỉ còn lại duy nhất một lời cầu xin vô dụng.

Kỷ Trăn đau lòng, không nhịn được muốn tiến lên, lại bị Thẩm Nhạn Thanh giữ chặt.

Thẩm Nhạn Thanh nghiêm nghị nói: "Ta cùng với Kỷ Trăn là phu thê, chúng ta ắt sẽ cạnh nhau hiểu nhau, không phiền tiểu tướng quân nhọc lòng."

Vừa là lời cam kết, cũng là lời nhắc nhở đầy lạnh lùng.

"Như vậy thì tốt..."

"Hôm nay từ biệt, Nhạn Thanh xin chúc tiểu tướng quân sở hướng khắc tiệp, tái dự quy triêu(*)."

(*) Đánh đâu thắng đó, vẻ vang trở về kinh thành.

Vương Linh Chi cùng Lục Trần đứng ở một bên cũng không thể giúp được gì, cuối cùng, cả hai đành rút lui: "Thẩm đại nhân, cáo từ."

Kỷ Trăn bình tĩnh, đôi mắt đỏ hoe nhìn Tưởng Uẩn Ngọc ngồi trong xe ngựa dần khuất xa. Chờ đi được một lúc, hắn mới vén rèm nhìn, bên trong đôi mắt phượng ngông nghênh kia chỉ còn là một sự hư vô bất tận.

"Kỷ Trăn, bảo trọng."

Móng ngựa vút xa, phía chân trời bắt đầu xuất hiện những làn tuyết mỏng.

Phi nhứ phi hoa hà xử thị, tằng băng tích tuyết tồi tàn, sơ sơ nhất thụ ngũ canh hàn.

Tiền tình mộng đoạn tục nan ứng. Tây phong đa thiểu hận, xuy bất tán mi loan.(*)

(*) Trích từ bài thơ "Lâm Giang Tiên - Hàn Liễu" của Nạp Lan Tính Đức.

Dịch nghĩa: Những cành hoa theo gió bay đi đâu cả rồi? Hóa ra là bị băng tuyết làm đông, bị những cơn gió lạnh tàn phá, khiến cho cành cây trông thê lương vắng lặng.

Giấc mộng kia khó tiếp tục, ta liền gửi sầu thương vào gió tây, thế nhưng gió tây mạnh như thế vẫn không thể thổi đi ưu sầu trên đôi mày nhíu chặt của ta.



Trên đoạn đường trở về Thẩm phủ, Kỷ Trăn trốn trong góc không nói năng lời nào.

Vì để né tránh mấy ngày nay, y mặc một bộ vải thô, bị lạnh đến mười ngón đỏ chót, suốt ngày bôn ba chạy khắp nơi, toàn thân đau nhức âm ỉ. Nếu đổi lại là lúc trước, cho dù chỉ là một vết thương cỏn con, y cũng sẽ nghĩ ra trăm phương nghìn kế để được Thẩm Nhạn Thanh chú ý mà thương xót mình.

Thế nhưng hiện tại, cộng thêm ba ngày qua ăn gió nằm sương sớm rèn luyện tính tình của y, thành ra mấy cơn đau này dần thành quen, không cần Thẩm Nhạn Thanh chú ý nữa.

Lúc này, Kỷ Trăn yên lặng cúi đầu ngồi, không dám nói lời nào, cũng không dám nhìn Thẩm Nhạn Thanh.

Kỷ Trăn không nghĩ tới Thẩm Nhạn Thanh mở miệng trước, cho dù chất giọng điềm đạm như mọi ngày, nhưng vẫn nghe ra được sự tức giận: "Ngươi không có gì muốn nói với ta?"

"Ta..." Kỷ Trăn ngẩng gương mặt nhem nhuốc lên, chỉ còn duy nhất đôi mắt vẫn sáng, thế nhưng khi nó nhìn đến Thẩm Nhạn Thanh, chút ánh sáng kia cũng dần ảm đạm đi: "Cảm ơn huynh không truy cứu Tưởng Uẩn Ngọc."

Thẩm Nhạn Thanh chờ từ nãy đến giờ, cuối cùng chờ được Kỷ Trăn lên tiếng cảm ơn thay cho người khác. Y lấy tư cách gì thay?

"Còn gì nữa không?"

Kỷ Trăn vừa nãy nhớ đến mấy cụm từ "hôn khế" "cạnh nhau hiểu nhau", trong lòng chợt mê man. Đây là những thứ y từng ước ao nghe thấy, bây giờ nghe được chỉ cảm thấy sợ hãi - y quả thật không nhìn thấu nổi con người này, không biết đối phương bao nhiêu lời là thật, bao nhiêu câu là giả, lại có mục đích gì. Y bị gạt quá nhiều, không dám tin một chữ nào từ miệng Thẩm Nhạn Thanh nữa.

Một lát, Kỷ Trăn ỉu xìu đáp: "Ta muốn đợi về phủ sẽ nói sau."

Thẩm Nhạn Thanh bình tĩnh nhìn, tâm tình chồng chất bao ngày cùng cơn giận trào dâng mạnh mẽ như thủy triều. Vốn hắn định đặt ra nhiều câu hỏi ngay lúc này, thế nhưng cuối cùng vẫn duy trì được tác phong quân tử ôn hòa, chỉ khẽ nhíu mày: "Được."

Chờ đến khi về phủ, đóng cửa phòng hỏi, sau đó trách cứ cũng không muộn.

Ba ngày nay y cùng Tưởng Uẩn Ngọc đi tới những chỗ nào, nói cái gì, làm những gì, hắn muốn nghe mười mươi rõ ràng. Quan trọng nhất chính là, Kỷ Trăn phải tự bản thân ý thức được việc mình rời phủ là sai... Nếu như hắn tới trễ một phút nữa, sợ là phải đuổi tới tận Mạc Bắc.

Lỡ như Kỷ Trăn thật sự theo Tưởng Uẩn Ngọc thành công tẩu thoát, Thẩm Nhạn Thanh có lẽ sẽ hận đến mức không để ý đến hậu quả mà dâng tấu báo triều đình chuyện đối phương tự ý rời doanh trại. Hắn vốn có thể tung tin Cát An đang bị nhốt ra, hoặc dùng Kỷ Quyết làm mồi nhử Kỷ Trăn hiện thân, bản thân hắn có rất nhiều cách để Kỷ Trăn chủ động trở lại bên cạnh hắn, thế nhưng nếu làm vậy, giữa hai người bọn họ sẽ tăng thêm hiềm khích.

Thẩm Nhạn Thanh nhắm mắt, cuối cùng cũng đè xuống suy nghĩ tàn bạo của mình.

Mãi đến một canh giờ sau, cả hai cũng không lên tiếng nói thêm gì.

Khi về đến Thẩm phủ, trời đã u ám tối tăm, bởi vì có một hộ vệ sớm đã báo tin tìm được Kỷ Trăn, cho nên Thẩm phụ cùng Thẩm mẫu đợi trước cổng, vừa thấy Kỷ Trăn xuống ngựa mới thở phào nhẹ nhõm.

"Trở về là tốt rồi." Thẩm mẫu xoa xoa lồng ngực, "Sao mặc như thế này, nước nóng đã chuẩn bị xong, trước tiên đi tắm rửa đi."

Kỷ Trăn nhìn về phía Thẩm Nhạn Thanh, nhỏ giọng nói: "Ta có rất nhiều thứ muốn nói cùng ngươi..."

Thẩm phụ nghe vậy hắng giọng một cái, "Mấy ngày không gặp, để hai đứa nó về sân trò chuyện đi."

Thẩm mẫu chỉ lên tiếng cảm thán, lúc rời đi cứ quay đầu nhìn - sau khi bà thả cho Kỷ Trăn đi, mặc dù Thẩm Nhạn Thanh không tỏ ra biểu hiện gì, thế nhưng bà vẫn nhận ra được con trai mình đang bất mãn. Bây giờ Kỷ Trăn trở về không chút tổn hại, cuối cùng bà có thể xem như ngủ ngon giấc.

Lúc trước bà quả thật không thích Kỷ Trăn, thế nhưng trước mắt đối phương cửa nát nhà tan, bản thân cũng không thể thừa nước đục thả câu, trong lòng cũng cảm thấy thương hại nhiều hơn. Nếu sau này cả hai có thể sống hòa thuận, những thứ khác cũng không quá quan trọng, có thể nói sau.

Kỷ Trăn rập khuôn từng bước đi theo sau Thẩm Nhạn Thanh, còn cúi đầu đếm mấy hòn đá nhỏ.

Con đường về lại sân chính này, y đã từng bước đi rất nhiều lần, trước đây bản thân không để tâm mấy, bây giờ mới biết nó dài đến vậy, không lần nào đuổi kịp bước chân của Thẩm Nhạn Thanh.

Kỷ Trăn ngẩng đầu nhìn bóng lưng của đối phương cách mình vài bước, ánh trăng rọi lên phần tóc cùng bả vai, tựa như khoác thêm một lớp ánh bạc chói mắt phủ lên người hắn. Y đã từng mơ bản thân mình có thể sóng vai với đối phương, nhưng hôm nay nhìn Vương Linh Chi cùng Lục Trần mới nhận ra, nếu hai người thế lực ngang nhau, chẳng cần ai đuổi theo ai, cũng có thể thân thiết.

Là y ngu ngốc trì độn, ngộ ra quá muộn.

Cũng may đã dừng cương kịp khi đến ngay trước bờ vực.

Kỷ Trăn đá cục đá bên chân mình, chợt thấy Thẩm Nhạn Thanh bước dần chậm, có vẻ như đang chờ y.

Có thể chỉ là do ảo giác, Kỷ Trăn quên đi cơn đau nhói ngay đùi chạy lên trước, thế nhưng khi đến song song với Thẩm Nhạn Thanh không dừng lại, mà chạy thẳng vào trong viện.

Thẩm Nhạn Thanh nhíu mày nhìn Kỷ Trăn chạy vào phòng, khi đi đến cửa, nhìn thấy đối phương kiếm tìm gì đó, chợt có chút khó hiểu.

Kỷ Trăn lấy một chiếc rương nhỏ từ trong tủ, lại đi đến bàn trang điểm, mở nó ra, bên trong là chuỗi ngọc châu gia truyền của Thẩm gia cùng vòng tay bện đủ sắc mà y xem nó là báu vật.

Y đứng đó hồi lâu, chợt bỏ chuỗi ngọc châu vào rương, nhưng đến sợi dây bện kia, lại không sao dời mắt được.

Chuyến hành trình ba năm Giang Nam kia, chính là chút kỷ niệm vui vẻ duy nhất trong ký ức của y.

Mộng tỉnh không dấu vết, nhưng bốn năm vẫn không sao xóa nhòa, chỉ muốn lưu lại chút kỷ niệm.

Kỷ Trăn run rẩy đeo chiếc vòng bện đủ sắc vào cổ tay, sau đó mới ôm rương gỗ nhìn về phía Thẩm Nhạn Thanh, hơi nhếch môi định nói gì đó, hai mắt đã ươn ướt.