Hạ Tân Triều

Chương 7



Đám đông đã bắt đầu tụ tập tại đại sảnh Tử Vân lâu tò mò xem trò náo nhiệt, cuộc tranh luận của Kỷ Trăn hiện tại đã tạo nên một cơn sóng lớn, cộng thêm việc Thẩm Nhạn Thanh bất ngờ xuất hiện càng đẩy màn kịch này lên cao trào.

Toàn kinh thành đều biết chuyện năm đó Kỷ Trăn bức hôn Thẩm Nhạn Thanh, bây giờ hai người ý kiến bất đồng, chứng tỏ lời đồn đại đối phương bất mãn với Kỷ Trăn có vẻ là thật, thành ra lúc này, đám đông đã châu đầu ghé tai chờ xem Kỷ Trăn bị làm cho bẽ mặt.

Bàn tay của Kỷ Trăn vẫn đang bị Tưởng Uẩn Ngọc nắm lấy, mà có vẻ đối phương không có ý muốn buông ra. Kỷ Trăn bên này chỉ chú ý đến mỗi Thẩm Nhạn Thanh, quên béng phải rút tay về, kinh ngạc hỏi ngược lại: "Lẽ nào ngươi cũng tán thành đạo lý nam tôn nữ ti?"

Thẩm Nhạn Thanh gật đầu.

Trong mắt Kỷ Trăn lúc này đây hiện lên nỗi khiếp sợ cùng thất vọng, y không tin Thẩm Nhạn Thanh mà mình mến mộ là người nông cạn như thế.

Trong nháy mắt, những người còn lại như được tiếp thêm sức mạnh dồn dập phụ hoạ: "Thẩm đại nhân là bậc anh tài kiệt xuất, lời nói tất nhiên đáng giá rồi, Kỷ công tử e là nên chăm đọc thi thư nhiều một chút."

Mắt Kỷ Trăn đột nhiên hơi nóng, thanh âm cười nhào cùng trào phúng xung quanh truyền rõ mồn một vào bên tai, làm cho bản thân mình không có lỗ chui xuống thoát thân, thế nhưng thứ làm cho y đau lòng nhất chính là Thẩm Nhạn Thanh vậy mà lại cùng suy nghĩ với tên Trương Trấn kia.

Sao lại như vậy chứ?

Kỷ Trăn giận xì khói, cái miệng lưỡi trơn tru của y đúng lúc này chẳng còn sức lực hoạt động.

Tưởng Uẩn Ngọc trầm giọng nói: "Mới nãy kêu ngươi đi ngươi lại không chịu đi, nhất định phải ở đây mất hết mặt mũi mới bằng lòng."

Kỷ Trăn khịt mũi, mạnh mẽ trừng Tưởng Uẩn Ngọc. Hai người bất chợt ngẩn ra, cứ như quay về lại khoảng thời gian vui vẻ, hết giận dỗi, mắng nhau, rồi lại quay sang bật cười.

Tưởng Uẩn Ngọc nhận thấy có gì đó sai sai, bất ngờ buông bàn tay Kỷ Trăn, lạnh lùng quay về bàn.

Kỷ Trăn không biết bản thân có nên lại chỗ Thẩm Nhạn Thanh không, trong lúc còn đang do dự, Thẩm Nhạn Thanh từ từ mở miệng lên tiếng: "Người nên chăm đọc thi thư, không phải Kỷ Trăn."

Tình thế bất ngờ xoay chuyển.

"Lời của thánh hiền tồn tại nghìn năm, vì thế cho nên lời giải thích nhiều vô số kể, khi truyền nhau đến ngày nay e cũng xảy ra sự hiểu sai, quan trọng là phải xem người thời này hiểu được nó theo kiểu gì mà thôi."

Dứt lời, Thẩm Nhạn Thanh hơi nâng cánh tay, lòng bàn tay cũng chìa ra.

Kỷ Trăn nhẹ nhàng nhìn đối phương, hiểu ý, chầm chậm chạy qua, sau đó đăt tay mình vào trong lòng bàn tay của Nhạn Thanh.

Thẩm Nhạn Thanh dùng bàn tay mình bao bọc hết năm ngón tay Kỷ Trăn, lại tiếp tục: "Theo kiến thức nông cạn của ta, đạo lý nam tôn nữ ti từ bậc thánh nhân không hề có ý cho rằng địa vị nam nhân cao hơn nữ. Từ "tôn" bên trong không phải nói về thân phận cao quý, "ti" cũng chẳng hề mang nghĩa thấp hèn, mà muốn nói rằng nam nhân cần phải biết tự tôn tự ái(*), không ngừng cố gắng, còn nữ nhân nên khiêm tốn cẩn trọng, mang tấm lòng bao dung(**).

(*) tự tôn tự ái: Biết tôn trọng, bảo vệ danh dự của cá nhân, yêu lấy mình.

(**) gốc là hậu đức tái vật: dùng sự bao dung của mình che chở mọi người, thiên hạ.

Kỷ Trăn ngắm nhìn góc nghiêng Thẩm Nhạn Thanh một cách sùng bái, cứ như khắp nơi trên người đối phương đều toả ra hào quang.

"Chỉ có nữ tử cùng tiểu nhân khó dạy bảo, vế còn lại của câu này là gần thì vô lễ, xa thì oán hận (*). Khi thánh nhân chu du đến các nước, người bắt gặp quân vương thiên vị tiểu thân mà tỏ ra xa cách hiền sĩ, vì vậy tức giận mà viết ra câu này. "Nữ tử" ở đây có lẽ để chỉ sủng phi cùng nịnh thần bên cạnh vua, hoặc cũng có có thể mang ý nghĩa "các ngươi"(*), cảnh tỉnh những người đang nắm quyền. Dần về sau, hậu thế lúc nào cũng dùng nó để hạ thấp nữ từ, quả thật bất công biết bao nhiêu."

(*) Đầy đủ là: "Duy nữ tử dữ tiểu nhân vi nan dưỡng dã; cận chi tắc bất tốn, viễn chi tắc oán" tạm dịch "Chỉ có nữ tử cùng tiểu nhân khó dạy bảo, gần thì vô lễ, xa thì oán hận."

Câu nói này có rất nhiều ý kiến giải thích khác nhau, ngoài hai cách giải thích trên của Nhạn Thanh còn rất nhiều cách khác nữa.

Câu giải nghĩa đầu tiên ám chỉ sủng phi và đám nịnh thần cạnh vua, nếu ở gần thân thiết thì bất kính, ngang ngược, còn nghiêm nghị xa cách lại oán trách.

Câu giải nghĩa thứ hai: Nữ: 女 | Nhữ 汝 - anh, ngươi, bạn (ngôi thứ hai). Trong "Luận ngữ" tổng cộng có 19 chữ "nữ", tuy rằng viết là 女, nhưng trong đó 18 chữ được đọc hiểu nghĩa "汝 ". Do đó có người cho rằng chữ nữ này cũng nên đọc là nhữ, thế nên "nữ tử" đọc là "nhữ tử" nghĩa là các ngươi.

Thẩm Nhạn Thanh lia mắt nhìn đám người với đủ sắc mặt khác nhau, khiêm tốn nói: "Đây là góc nhìn của ta, nếu như các vị có ý kiến khác, cũng có thể cùng nhau thảo luận."

Mọi người trợn mắt ngoác mồm, đặc biệt là Trương Trấn, mặt đỏ tía tai cố nhịn cơn giận.

Kỷ Trăn thấy không có người nào dám bác bỏ Thẩm Nhạn Thanh, bản thân lấy làm cao ngạo ưỡn cằm thật cao, cảm xúc thích thú không sao tả xiết, chỉ có thể ngoan ngoãn dùng tay mình cào cào lòng bàn tay Thẩm Nhạn Thanh.

Thẩm Nhạn Thanh khẽ liếc nhìn y một cái, có lẽ do đang ở bên ngoài, cho nên cũng không tránh thoát hành động thân thiết này.

Tưởng Uẩn Ngọc nhìn thấy Kỷ Trăn thập thò, bàn tay vừa nãy nắm tay đối phương lặng lẽ siết chặt.

Tử Vân lâu vốn sục sôi nhộn nhịp cũng vì cuộc náo loạn này rơi vào cảnh yên tĩnh, trong khoảng thời gian ngắn, không người nào dám nói chuyện.

"Cạch" - cánh cửa nhã gian lầu hai bị đẩy ra, theo sau đó là một tiếng vỗ tay khoan thái lanh lảnh. Mọi người nhìn lên, Kỷ Trăn cũng không ngoại lệ.

Chỉ thấy một thanh niên mặc y phục đen tựa vào bê cửa sổ, đôi mắt phượng hẹp dài như hồ ly, đường nét gương mặt sắc bén, mày dài môi mỏng, thoạt nhìn tướng mạo có chút vẻ bạc tình, nhưng cũng được nụ cười hiện diện trên mặt xua tan đi bớt.

Kỷ Trăn nhìn hắn, đối phương hơi rũ mắt quan sát đánh giá lại Kỷ Trăn.

Vị này chính là tam hoàng tử của Đại Hành, Lý Mộ Hồi, chính là người được mọi người ủng hộ nhiều thứ nhì sau thái tử.

Kỷ Trăn bị đối phương nhìn chằm chằm mãi như thế, đột nhiên không hiểu tại sao nhớ tới mấy lời đồn đãi, theo bản năng chạy ra sau lưng Thẩm Nhạn Thanh trốn.

Lúc Kỷ Trăn học ở Quốc Tử giám, thái tử Lý Mộ Dung cùng tam đệ hạ Lý Mộ Hồi đã xuất sư, hai người thỉnh thoảng ghé qua vài lần. Kỷ Trăn chưa bao giờ qua lại trò chuyện cùng bọn họ, thế nhưng cũng nghe không ít những câu chuyện xoay quanh hai người.

Thái tử Lý Mộ Duy nghiêm túc thận trọng, còn tam điện hạ Lý Mộ Hồi hoàn toàn trái ngược.

Chỉ là tính cách khác nhau cũng không có gì phải lạ, có điều thủ đoạn của Lý Mộ Hồi độc ác tuyệt tình hơn rất nhiều.

Kỷ Trăn từng nghe người ta kể Lý Mộ Hồi từng vì muốn moi ra tin tức từ miệng thám tử, đã dùng loại nhục hình tra tấn nhắc đến cũng đủ khiến người ta kinh sợ: đổ nước sôi tróc da thịt, móc mắt câu lưỡi, róc xương lóc tủy... Đủ loại cực hình khiến người nghe nghẹt thở.

"Dùng móc câu vào lưỡi thám tử rồi treo cả người lên, chân chỉ có thể miên cưỡng chạm đất, một lúc sau đầu lưỡi bị xé đứt."

"Trói người lại, dùng một thanh đao chặt nát mười ngón tay, nếu vẫn không nhận tội, liền chặt ngón chân, đối phương chỉ có thể trơ mắt nhìn mình không còn tay, chân,... xem như sống không bằng chết."

"Còn có còn có.."

Khi đó Kỷ Trăn còn chưa nghe xong đã bị dọa đến chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, tối nằm ngủ mơ thấy ác mộng mấy đêm liền, từ đó về sau, Lý Mộ Hồi trong ấn tượng của y không khác gì tên ác quỷ atula cả.

Chờ đến khi Lý Mộ Hồi thôi không nhìn nữa, y mới thở phào nhẹ nhõm.

"Nói rất hay." Lý Mộ Hồi vừa cười vỗ tay: "Thẩm đại nhân cùng phu nhân đồng tâm hiệp lực, hôm nay bổn điện cứ như trở về thời đi học, không bằng dùng nhau dùng bữa, xem như bổn điện mời thay cho học phí."

Hoàng tử cũng lên tiếng khen, ai dám phản đối?

Người có mặt ở đó cũng phụ họa theo; "Đúng vậy, đúng vậy, Thẩm đại nhân học thức cao rộng, chúng ta cần phải học hỏi thêm."

Kỷ Trăn rất sợ Lý Mộ Hồi, thành ra không muốn ngồi chung bàn với đối phương. Y chỉ lo Thẩm Nhạn Thanh đồng ý, chợt nghĩ thầm trong bụng, sau đó len lén ở sau lưng Thẩm Nhạn Thanh viết một chữ "không" thật là bự.

Thẩm Nhạn Thanh hơi nghiêng mắt nhìn y, Kỷ Trăn lại dùng đôi mắt đầy vẻ thành khẩn năn nỉ, lại nhè nhẹ chọt sau lưng đối phương.

Lý Mộ Hồi dựa vào cửa sổ nhìn thấy gương mặt Kỷ Trăn toát lên sự căng thẳng, cảm thấy hứng thú nhếch môi.

Một chú nai con vừa ngơ ngác vừa lanh lợi, mồm mép trơn tru, lá gan lại nhỏ, còn chưa kịp làm gì, đối phương đã kinh hãi rồi. Nếu như để hắn bắt được nhốt vào lồng sắt trong phủ tùy ỳ chơi đùa, chẳng phải dọa đối phương sợ đến vỡ mật sao?

"Điện hạ." Thẩm Nhạn Thanh chắp tay: "Trong nhà thần có chuyện cần giải quyết, sợ là đành phụ mất tấm lòng tốt của điện hạ."

Lý Mộ Hồi không chút hổ thẹn vì suy nghĩ quá phận của mình, trên mặt vẫn mỉm cười: "Không sao, ngày khác cũng được."

Kỷ Trăn nghe vậy mới thở ra một hơi thật dài, bị Thẩm Nhạn Thanh xách khỏi Tử Vân lâu.

Trước khi ra cổng lớn, Kỷ Trăn bất chợt quay đầu lại nhìn. Lý Mộ Hồi vẫn đứng ở bên cửa sổ trên nhã gian kia, ánh nến bên cạnh lay động, rọi sáng khuôn mặt tươi cười cùng đôi mắt hồ ly lạnh như băng của đối phương.

Kỷ Trăn lại nhìn về phía Tưởng Uẩn Ngọc, ngay lúc đó, cả hai cũng chạm mắt nhau. Y cùng Tưởng Uẩn Ngọc quen biết nhiều năm, dễ dàng nhận ra tính tình đối phương rất xấu, chợt nghĩ tới hôm nay gặp phải mình, thế nào trong lòng đối phương lúc này đây cảm thấy vô cùng khó chịu.

Sớm biết vậy y sẽ không đến nơi này.

Thẩm Nhạn Thanh xong việc ngồi xe ngựa chung với đồng liêu đến đây, ban đầu bọn họ định thảo luận những chuyện chính sự về kỳ thi mùa xuân mười ngày sau, thế nhưng gặp chuyện kia cũng xem như không thể tiếp tục bàn được nữa.

Kỷ Trăn lên xe ngựa trước, sau đó thông qua lớp vải mỏng si mê nhìn Thẩm Nhạn Thanh trò chuyện với đồng liêu.

Hôm nay có thể nói Thẩm Nhạn Thanh diệu ngữ kinh nhân(*), chuyện vừa nãy ở Tử Vân lâu thế nào cũng truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ vào ngày mai, thế là Thẩm Nhạn Thanh lại có thêm một câu chuyện khiến người ta say sưa bàn tán.

(*) dùng lời nói đầy ý nghĩa thâm sâu làm chấn động lòng người.

Kỷ Trăn vừa kính phục đối phương đầy bụng kinh luân lại biết cách ăn nói như thế, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã thay đổi cục diện, song cũng ảo não mình ở trong mắt người ta chỉ là một kẻ ngốc không có học thức, không biết nói chuyện, nếu những câu nói của Nhạn Thanh mà thốt ra từ trong miệng y thì hoàn toàn chả có miếng uy lực nào. Cũng chẳng trách sao người ta nói y không xứng với Thẩm Nhạn Thanh.

Ngay trong lúc mặt mũi Kỷ Trăn méo xẹo, Thẩm Nhạn Thanh lên xe ngựa.

Kỷ Trăn vừa thấy được đối phương, đột nhiên mấy chuyện xứng hay không xứng quên mất sạch sành sanh, trong lòng chỉ còn thấy vui sướng.

Y đang định dịch tới ngồi cùng hàng ghế, thế nhưng nhìn gương mặt nghiêm nghị của hắn, Kỷ Trăn hơi hoảng loạn, bèn không dám động đậy nữa, e dè hỏi: "Làm sao vậy?"

Người cưỡi ngựa bên ngoài vung roi điều khiển xe ngựa lăn bánh tiến lên, bên trong xe đốt hai ngọn nến, theo chuyển động bánh xe, nó cứ nhấp nháy như ẩn như hiện đảo qua gương mặt đẹp đẽ của Nhạn Thanh.

Kỷ Trăn nhìn đến thừ người, thế nhưng đối phương vừa mở miệng nói câu đầu tiên đã phá tan cảm xúc nhộn nhạo không yên trong lòng y.

"Tối nay đủ đẹp mặt chưa?"

Kỷ Trăn đần ra vài giây, sau khi hiểu được ý của Nhạn Thanh vội lên tiếng: "Là do bọn họ trêu chọc ta trước."

Thẩm Nhạn Thanh ngước mắt lạnh lùng nhìn y.

Tối nay, các vị khách hầu như đều là quan to quyền quý, vậy mà Kỷ Trăn chỉ cần dùng mấy câu của mình đã đắc tội gần hết, hiện tại bản thân là con của thủ phụ nội các, tất nhiên không ai dám đắc tội, lỡ như tương lai Kỷ gia ngã ngựa, y nên làm sao?

Tính tình Kỷ Trăn thẳng thắn có qua có lại, thành ra không hiểu được những chuyện này, y chỉ biết có thù thì phải báo.

Nhìn thấy Thẩm Nhạn Thanh không đồng ý với cách làm của mình, Kỷ Trăn vừa tức vừa nói: "Người sai không phải ta, đương nhiên phải tranh luận với bọn họ, dù sao ta cũng không học được dáng vẻ im hơi lặng tiếng nhịn nhục."

Kỷ Trăn hơi ngẩng mặt lên, bản thân cảm thấy những chuyện mình làm hôm nay không có gì quá đáng.

Thực sự là được cưng đến không biết trời cao đất rộng.

Khoan nói đến Kỷ Trăn, ngay cả huynh trưởng Kỷ Quyết nay đã đảm nhiệm chức lại bộ thị lang - quan tam phẩm khi ở trong triều cũng phải làm việc cẩn thận, nào dám ngông nghênh như vậy? Kỷ Quyết xử sự ổn trọng, linh hoạt khéo léo, khác xa với đệ đệ ngây thơ ngốc nghếch của mình.

Cùng một mẹ sinh ra, tính cách một trời một vực, thật sự khiến người ta nghi ngờ không biết Kỷ Trăn có thật sự mang trong mình dòng máu Kỷ gia hay không?

E là chỉ còn cách ngã một cú thật đau mới có thể tỉnh ngộ.

Tầm mắt Thẩm Nhạn Thanh dừng lại trên gương mặt thanh tú của Kỷ Trăn, lại chạm lên bàn tay ban nãy bị Tưởng Uẩn Ngọc nắm qua, nhớ đến ánh mắt dạt dào hứng thú của Lý Mộ Hồi, khóe môi đột nhiên hạ xuống, trong lòng cũng cảm thấy có chút lo lắng.

Cuối cùng, hắn nhắm mắt lại, hờ hững nói: "Tùy ngươi."

Bầu không khí bên trong xe ngựa thoáng chốc trở nên nặng trĩu.

Hành động nhắm mắt nghỉ ngơi của Thẩm Nhạn Thanh trong mắt Kỷ Trăn biểu thị đối phương bỏ mặc mình. Kỷ Trăn không tài nào diễn giải được chê trách của hắn, buồn thiu chẳng lên tiếng nói nữa.

Chờ đến khi trở lại Thẩm phủ, Thẩm Nhạn Thanh ra rước, Kỷ Trăn theo sát phía sau nhảy xuống xe ngựa, chờ đến khi đứng vững, Thẩm Nhạn Thanh đã đi đến cổng, hoàn toàn không có ý đợi mình.

Ban nãy Cát An nghe không rõ cả hai tranh luận gì bên trong, nhưng nhìn thấy công tử nhà mình ủ rũ, cũng đoán được y lại bị Thẩm Nhạn Thanh trêu giận. Chuyện này suốt ba năm diễn ra nhiều như cơm bữa, Kỷ Trăn có thể chịu đựng đến bây giờ quả thật là một chuyện ngoài sức tưởng tượng.

Trước đây, trong lúc công tử chơi cùng tiểu hầu gia, Cát An cũng không thấy y chịu oan ức nhiều như vậy.

Nếu không phải do công tử mình thật lòng thích Thẩm đại nhân, cũng không cần đến Thẩm phủ chịu biết bao thiệt thòi như thế.

Trong lúc Cát An cảm thấy bất bình thay Kỷ Trăn, đối phương đã chầm chậm đuổi theo Nhạn Thanh. Khi chạy đến cổng, nhìn thấy Cát An vẫn dậm chân tại chỗ bèn thúc giục: "Còn không mau lại đây."

Cát An than thở, trong lòng càng buồn. Bản thân là nô bộc, Kỷ Trăn còn dừng lại chờ mình, tại sao Thẩm Nhạn Thanh không chịu vì Kỷ Trăn dừng lại dù chỉ là một chút.

Chẳng qua là do không để tâm mà thôi.