Hạ Tân Triều

Chương 9



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chỉ qua ngày hôm sau, chuyện Thẩm Nhạn Thanh phát biểu ngôn luận về đạo lý nam nữ của thánh hiền truyền vang đến mức ai ai cũng biết, có người ca ngợi tán dương, có người khịt mũi xem thường, cũng có người đứng ở trung lập, tóm lại gây ra một trận thảo luận ồn ào tại kinh thành.

Cát An kể lại cảnh tượng nhìn thấy trên đường cho Kỷ Trăn nghe:"Tiểu cô nương kia thoạt nhìn còn chưa tới bảy tuổi, vậy mà lại biết dùng ngôn từ của Thẩm đại nhân bác bỏ một tiểu nam hài coi thường mình, quả thật rất thú vị..."

Kỷ Trăn cắn một miếng bánh táo chua, gương mặt toát đầy vẻ kiêu ngạo nói: "Lời Thẩm Nhạn Thanh chính là cực kỳ có đạo lý."

- bánh táo chua:



Nghe người bên ngoài khen Thẩm Nhạn Thanh, Kỷ Trăn còn vui vẻ hơn cả mình được khen.

Mặt trời lên cao, hiện tại đến lúc dùng bữa trưa. Sáng nay lúc Thẩm Nhạn Thanh đi, đối phương có nói giờ ngọ sẽ trở về, tính ra chỉ cũng sắp tới giờ rồi.

- Giờ ngọ: từ 11h-13h.

Kỷ Trăn nhìn chằm chằm ra phía cửa phòng: "Ngươi ra phía trước xem xem Thẩm Nhạn Thanh hồi phủ hay chưa?."

Cát An tuân lệnh nhanh chóng rời đi. Kỷ Trăn cắn hai ba ngụm ăn hết bánh táo chua, sau đó gọi tỳ nữ chuẩn bị ba món một canh, chờ Thẩm Nhạn Thanh về là có thể dùng bữa.

Đợi chừng một phút, Cát An đã quay lại. Kỷ Trăn không nhìn thấy bóng dáng Thẩm Nhạn Thanh đâu, bèn thất vọng hỏi: "Còn chưa về sao?"

"Về rồi ạ, có điều..."

Kỷ Trăn thấy Cát An ấp úng, làm y sốt ruột theo: "Xảy ra chuyện gì?"

Cát An lắc đầu, lúc này mới nói tiếp: "Dịch đại nhân cũng tới."

Dịch Chấp?

Kỷ Trăn bĩu môi, lẩm bẩm nói: "Hắn tới thì tới, chẳng lẽ ta sợ hắn sao?"

Y cũng sớm biết chuyện cả hai cực kỳ thân thiết, giờ để bụng cũng được gì đâu.

Thế nhưng cạnh nhau tại triều đường thì không nói, đằng này lại là Thẩm phủ. Kỷ Trăn không muốn cả hai ở riêng với nhau, con ngươi hơi di chuyển, đưa ra quyết định: "Mời hắn ở lại dùng bữa đi."

Cát An kinh ngạc hỏi lại: "Công tử nói thật sao?"

"Ta lừa ngươi làm gì, " Kỷ Trăn quơ tay giục: "Đi mau đi."

Cát An gãi đầu, thấy công tử mình có vẻ nghiêm túc chứ không phải giả vờ, lúc này mới nhận lệnh.

Kỷ Trăn ở trong phòng nhưng tâm lại chẳng yên, cứ đi tới đi lui, đôi mắt bất chợt nhìn vào hộp trên bàn trang điểm, đột nhiên suy nghĩ gì đó, bèn sải bước đi đến.

Kỷ Trăn mở hộp gỗ ra, bên trong là một chuỗi vòng tay bằng ngọc tỏa ra ánh sáng lấp lánh cùng một chiếc vòng tay dây thừng được tết bằng sợi bông đủ màu.



Đối với Kỷ Trăn mà nói, hai thứ này có y nghĩa khá là "đặc biệt".

Sau khi thành hôn, Kỷ Trăn chịu rất nhiều uất ức khi sống ở Thẩm gia. Thẩm Nhạn Thanh vốn không ưa y, Thẩm phụ mẫu cũng không bao giờ trưng ra sắc mặt tốt. Kỷ Trăn sống mười bảy năm trời, số lần tức giận trong những năm đó cộng lại còn ít hơn một ngày ở Thẩm gia. Thế nhưng y vẫn quyết định làm một người vợ tốt, dâu ngoan, bản thân cũng là người quá phận trước tự biết đuối lý, cho nên người nhà Thẩm gia có ngạo mạn thế nào, y đều sẽ cố gắng nhẫn nhịn.

Mãi đến tận một hôm tình cờ nghe thấy lão nô Thẩm gia đang thầm thì bàn tán.

"Phu nhân không đưa chuỗi vòng ngọc cho thiếu phu nhân, có lẽ trong lòng cũng không thừa nhận người con dâu này."

"Cũng phải thôi, công tử đâu thật lòng thật dạ chịu cưới thiếu phu nhân, sao có thể đưa món đồ gia truyền cho người ta chứ..."

Kỷ Trăn sao có thể để người ngoài tùy tiện mỉa mai mình như vậy, lúc này mới bắt hai lão nô lại, sau đó ép bọn họ nói hết chuyện đầu đuôi cho mình nghe, lúc này mới biết được Thẩm gia có tục truyền cho con dâu một vòng tay ngọc.

Thậm chí Kỷ Trăn còn không đợi Thẩm Nhạn Thanh về phủ đã nóng lòng đi tìm Thẩm mẫu hỏi về món đồ kia.

Mới đầu Thẩm mẫu cực kỳ có ác cảm với y, tất nhiên không muốn đưa: "Thẩm gia ta chưa từng có tiền lệ cưới nam thê, chuỗi ngọc châu này tuyệt đối không thể đưa cho ngươi được."

Thấy Kỷ Trăn tức giận đến mức mặt đỏ bừng bừng, trong lòng Thẩm mẫu cảm thấy thoải mái lại nói tiếp: "Xem như con trai ta cưới nam thê, cũng phải cưới người thông minh xuất sắc như Dịch Chấp, ngươi không tài không đức, lấy cái gì so bì?"

Câu chữ nhục mạ công kích Kỷ Trăn đến hai mắt đỏ hoen, nếu không phải y luôn nhớ đạo lý hiếu kính tôn trưởng, đã sớm lên tiếng cãi vả với Thẩm mẫu.

Kỷ Trăn không tiếp tục tranh chấp cùng Thẩm mẫu, ngay đêm đó lại náo loạn với Thẩm Nhạn Thanh một trận, ngày hôm sau liền bị Thẩm mẫu dùng lý do "không có đức hạnh" bắt y quỳ từ đường hai canh giờ.

Khi đó Cát An vẫn còn lắm miệng, nhìn cảnh công tử mình chịu khổ không nhịn được, mới đi mách chuyện với Kỷ Quyết.

Kỷ Quyết không nhiều lời dứt khoát hạch tội Thẩm phụ cùng Thẩm Nhạn Thanh ngay tại triều đình, chuyện nổ ra ồn ào đến mức long trời lở đất.

Kỷ Trăn hiểu huynh trưởng muốn ra mặt cho mình, chỉ là trong mắt Nhạn Thanh, chuyện này biến Kỷ Trăn y không khác gì thành tên mách lẻo. Kỷ Trăn không muốn trách oan lên đầu huynh trưởng, thành ra cũng nhận là do mình nói, về sau Nhạn Thanh luôn dùng chuyện này mỉa mai, nhưng y cũng chưa bao giờ phản bác lại.

Từ sau vụ việc bị tố trên triều, Thẩm mẫu càng ghét cay ghét đắng Kỷ Trăn, thế nhưng không thể không nhân nhượng cho êm chuyện, bèn chỉ còn cách tặng chuỗi ngọc cho y.

Kỷ Trăn có được chuỗi ngọc trơn bóng lấp lánh như mình muốn, song bản thân cũng chẳng lấy làm vui nổi, đeo được mấy ngày đã cất nó vào trong hộp gỗ.

Cũng từ ngày hôm đó, Thẩm mẫu chôn một cái gai trong lòng Kỷ Trăn - Thẩm Nhạn Thanh và Dịch Chấp quen biết nhiều năm, trong lời nói của Thẩm mẫu dường như ám chỉ điều gì đó, thử hỏi sao y không để tâm đến?

Kỷ Trăn hừ một cái, đeo chuỗi ngọc vào tay, sau đó lại cầm chiếc vòng dây thừng kia nhìn ngắm.

Nguồn gốc của chiếc vòng này cũng đáng nghiền ngẫm.

Hai năm trước, Thẩm Nhạn Thanh phải đến Giang Nam làm việc, Kỷ Trăn đòi đi theo, bị đối phương từ chối thẳng thừng.

Trước lúc gần xuất phát, Kỷ Trăn cuộn mình nằm trong thùng xe ngựa. Khi đó trời đã vào giữa hè, cựa quậy chút cả người đã đầm đìa mồ hôi, Kỷ Trăn nằm trong thùng xe kín gió oi bức nhịn hơn nửa canh giờ. Chờ đến khi Thẩm Nhạn Thanh phát hiện, y phục của y đã ướt như chuột lột, bản thân trong tình trạng say nắng.

Mắt Kỷ Trăn muốn nổ đom đóm, gương mặt đỏ ngầu nhìn Nhạn Thanh cười, mang chút nét đắc ý trẻ con: "Ngươi không mang ta đi, ta cũng có cách đi theo."

Thẩm Nhạn Thanh chỉ lớn hơn Kỷ Trăn ba tuổi, năm Kỷ Trăn gả cho đối phương cũng vừa mới mười bảy, lại được nuôi chiều từ nhỏ, chẳng khác một đứa trẻ là bao, thành ra việc bốc đồng làm ra những chuyện không nghĩ tới hậu quả cũng chẳng có gì là lạ. Cũng may khi đi Thẩm Nhạn Thanh có mời đại phu theo, Kỷ Trăn nghỉ ngơi mấy ngày đã sung sức như rồng như hổ.

Ở Giang Nam nửa tháng, Thẩm Nhạn Thanh đi đâu, Kỷ Trăn như đuôi nhỏ theo sau đến đó.

Lúc đó Thẩm Nhạn Thanh mới đậu trạng nguyên được tròn một năm, vẫn còn chưa lên chức, chỉ là một vị quan thất phẩm trong Hàn Lâm viện. Thế nhưng hắn cực kỳ nổi tiếng bên ngoài, mọi người ai cũng biết đối phương chẳng phải hạng tôm tép trong ao(*), cũng sẽ có một ngày đạt được thành tựu, cho nên chẳng có ai xem nhẹ hắn.

(*) 池中之物 ý chỉ hạng người địa vị thấp kém, không có chí tiến thủ.

Trái lại thân phận Kỷ Trăn quá mức vang dội, khó tránh khỏi phiền phức. Thẩm Nhạn Thanh để đối phương cải trang thành người hầu của mình, hai người chủ tớ không rời nhau một tấc, cũng chính vì vậy, lại xảy ra một trận náo nhiệt.

Thứ sử Giang Nam tổ chức tiệc nghênh mừng Thẩm Nhạn Thanh, Kỷ Trăn cũng đi theo. Thế nhưng không nghĩ tới uống rượu một hồi, bọn họ lại gọi tiểu quan cùng kỹ nữ tiếp khách.

Chuyện Thẩm Nhạn Thanh bị Kỷ Trăn bức hôn lan khắp Đại Hành, thứ sử vừa vỗ mông sờ đùi đám người kia, cười giễu cợt: "Nơi này cũng xa kinh thành ngàn dặm, Thẩm đại nhân cứ thỏa thích vui đùa, việc này chỉ có ta biết ngươi biết trời biết đất biết, chắc chắn sẽ không truyền đến tai Kỷ công tử đâu."

Kỷ Trăn tức giận đến nghiến răng, nhưng vướng mắc ở chỗ đang giả dạng thành người hầu Thẩm Nhạn Thanh, cho nên không lên cơn được, chỉ đành siết tay thật chặt.

Thứ sử Giang Nam là người tinh mắt, thoáng nhìn thần thái Kỷ Trăn, vuốt vuốt bộ râu của mình, nụ cười cũng dần trở nên ám muội: "Là ta mắt kém, bên cạnh Thẩm đại nhân đã có một thiếu niên tuyệt sắc, đám người phấn son thô tục này sao có thể lọt vào mắt xanh của đại nhân chứ?"

Hóa ra đối phương nhận nhầm Kỷ Trăn thành người Nhạn Thanh lén lút nuôi dưỡng bên cạnh, ánh mắt tùy tiện quan sát đánh giá tư thái Kỷ Trăn, lại không biết được người mà hắn cho rằng tình nhân nhỏ này chính là Kỷ công tử mình vừa đề cập chứ.

Thẩm Nhạn Thanh thoáng nhìn Kỷ Trăn giận đến hơi phồng má, lạnh lùng nói: "Để thứ sử đại nhân cười chê."

Thứ sử đại nhân uống hơi nhiều, nghe vậy càng thêm không kiêng kị mà cười to: "Ngươi và ta đều là nam nhân, tam thê tứ thiếp chính là chuyện bình thường, tất nhiên luôn phải thử món mới lạ chứ."

Dù Kỷ Trăn non dạ thật, nhưng cũng phát hiện trong lời nói đối phương có ý ẩn dụ, không sao nhịn được thêm, lên tiếng: "Quá đáng!"

Nhanh chóng bị Thẩm Nhạn Thanh chớp lấy cổ tay không cho tiếp tục.

"Thử món mới lạ?" Thẩm Nhạn Thanh cân nhắc mấy chữ này, mỉm cười giương mắt nhìn: "Thứ sử đại nhân có chuyện cứ nói thẳng."

Thẩm Nhạn Thanh nở nụ cười nhạt, thái độ ôn hòa.

Gã thứ sử này vốn là tên háo sắc dâm dục, bị Kỷ Trăn mê hoặc, nuốt nước bọt: "Tên tiểu nô tài của Thẩm đại nhân nhìn quả thực... Nếu có thể cùng hắn trải qua một đêm xuân, bỏ đi ba năm tuổi thọ cũng đáng."

Đây là lần đầu tiên Kỷ Trăn nghe thấy mấy câu dâm dục bẩn thỉu đến thế, giận đến run người, đập nát một bầu rượu, nói năng cũng không lưu loát, "Ta nhất định phải, nhất định phải để ca ca ta giết ngươi...."

Thẩm Nhạn Thanh dùng một tay vòng lấy eo Kỷ Trăn ôm về phía mình, hòa nhã nói: "Thứ sử đại nhân nhìn xem, tính tình hắn quật cường, không bao giờ muốn nương thân người khác, xin thứ sử đại nhân cho gọi người hầu dẫn ta đến phòng nghỉ ngơi."

Thứ sử tiếc nuối xoa mũi, lưu luyến không rời nhìn Kỷ Trăn đang giận dữ bị xách về phòng.

Vừa vào phòng, Kỷ Trăn liền nổi nóng quăng đồ, giận dữ hỏi Thẩm Nhạn Thanh: "Ngươi cho phép hắn nhục nhã ta?"

Thẩm Nhạn Thanh vẫn ung dung rót nước: "Nếu từ đầu ngươi không đòi theo, ắt sẽ không chịu nhục như vậy."

Kỷ Trăn thở phì phò, thôi không ném đồ đạc nữa, chỉ trừng mắt nhìn Thẩm Nhạn Thanh.

Gò má y đỏ bừng, khắp mặt nhem nhuốc nước mắt, đôi môi căng mọng méo xệch, biểu hiện vừa oan ức vừa quật cường, song cũng không hay biết dáng vẻ này cũng cực kỳ quyến rũ người khác.

Đôi mắt Thẩm Nhạn Thanh dần trở nên có chút âm trầm, đặt chén sứ về bàn, cất bước lại giường.

Kỷ Trăn không đi theo, rũ đầu ngón tay run run xuống, chất vấn: "Có phải ta bị trêu chọc thế nào ngươi cũng không thèm quan tâm đúng không?"

Thẩm Nhạn Thanh không thích y, hận y chuyện bức hôn, bởi vậy cũng chẳng thèm để ý đến chuyện thứ sử Giang Nam có ý đồ không an phận với mình.

Vừa dứt lại, lại sợ nghe thấy câu trả lời khẳng định của Thẩm Nhạn Thanh.

Kỷ Trăn chợt thấy hoảng, khóc ướt cả mặt, chầm chậm ôm lấy người ta từ phía sau, âm thanh nghẹn trong cổ họng: "Nghĩ, nghĩ lại rồi, ta không hỏi nữa..."

Thẩm Nhạn Thanh cúi đầu nhìn, chỉ thấy đối phương dùng cả hai tay ôm trọn lấy eo mình, thân thể ấm áp dán sát mặt vào sóng lưng, khóc đến ướt cả vạt áo phía sau.

Sau khi Kỷ Trăn giận đã đời xong, bản thân nghĩ lại chuyên hồi nãy mà bắt đầu sợ, dù sao y cũng còn non nớt, quanh năm được phụ thân huynh trưởng đùm bọc bảo vệ, ai dám ở trước mặt phô ra tâm tư không sạch sẽ dù chỉ là một chút? Tối nay, ngôn từ quá mức trần trụi của thứ sử Giang Nam dọa y phát sợ, hiện tại chỉ có ở cạnh Thẩm Nhạn Thanh mới cảm thấy an tâm mà thôi.

Thẩm Nhạn Thanh tất nhiên cũng biết được nỗi sợ của Kỷ Trăn, dẫn người nằm lên giường. Nhìn thiếu niên vẫn còn tính nết trẻ con khóc đến nhem nhuốc mặt mày, đoạn áp lòng bàn tay lên.

Kỷ Trăn quyến luyến dùng gò má cạ cạ vào lòng bàn tay đối phương, sau đó lại còn dùng đầu lưỡi mềm mại của mình liếm nhẹ một cái, thấy Nhạn Thanh không ngăn cản, bắt đầu ngậm ngón tay vào bên trong miệng mút.

Hàm răng giấu đi cực kỳ tốt, khiến cho Nhạn Thanh chỉ cảm nhận phần thịt mềm ấm áp, hệt như một con thú nhỏ chưa mọc răng đang ra sức làm nũng lấy lòng mình.

Dung mạo của Kỷ Trăn vẫn lưu lại mấy phần ngây ngô, thế nhưng thần sắc toát lên vẻ câu người ma mị, hai loại khí chất kỳ dị hoàn toàn trái ngược xuất hiện trên cùng một gương mặt, dễ dàng khiến trong thâm tâm người khác nổi dậy ham muốn tàn bạo.

Dường như từ khi sinh ra đã thích hợp để người ta khống chế, mặc sức nhào nặn.

Thẩm Nhạn Thanh hiển nhiên không phải người bình thường như trên, thoáng chốc thu tay lại.

Kỷ Trăn lười nhác nằm, mở to đôi mắt ngập nước ngơ ngác nhìn hắn, vừa ngốc vừa đầy nhục dục.

Dáng vẻ thẹn thùng ma mị đến vậy, chẳng trách sao đến đâu cũng trêu hoa ghẹo nguyệt.

Thẩm Nhạn Thanh khẽ nghiến răng, vén chăn trùm đầu Kỷ Trăn lại, sợ rằng nhìn thêm chút nữa thôi thần trí sẽ hỗn loạn.

Nến tắt, trăng tròn, có người say giấc nồng, lại có người chẳng thể nào ngủ được.