Hắc Hóa Thánh Kỵ Sĩ

Chương 18: Lặng lẽ phát tài sướng quá sướng!



Ai hiểu biết về hoa Ánh Trăng cũng đều sẽ muốn có được nó.

Tất nhiên Giản Lục cũng không ngoại lệ.

Thần điện Ánh Sáng có rất nhiều chủng loại sách, hơn nữa còn sưu tầm nhiều quyển sách quý giá chỉ có một bản duy nhất trên đại lục, có thể nói Thần điện Ánh Sáng là bá chủ của đại lục Olaven, số lượng sách sưu tầm được từ các tộc khác về cũng nhiều nhất, thậm chí còn lưu giữ không ít ghi chép cụ thể hiếm có, trong đó có một quyển giới thiệu tỉ mỉ về hoa Ánh Trăng.

Truyền rằng loài hoa phép thuật này được Thần Tinh linh chúc phúc, là loài hoa phép vô cùng thánh khiết. Ai cũng biết nó không những được dùng để chế tạo thuốc phép cao cấp, mà còn giúp chữa lành kinh mạch của Chiến sĩ, nhưng nếu thật sự dùng như vậy thì đúng là phí phạm của trời, nó còn một tác dụng quan trọng nhất, đó là chế tạo một loại thuốc phép cấp Thần có thể thanh lọc tạp chất trong cơ thể, phát huy cực hạn thiên phú của bản thân.

Nhân loại ăn ngũ cốc hoa màu, trong người tất nhiên sẽ vươn tạp chất. Trên thế gian này, Tinh linh là loài có thân thể sạch nhất, vậy nên Tinh linh có thiên phú mà nhân loại không theo kịp, là những người con được ông trời ưu ái. Nếu dùng hoa Ánh Trăng loại bỏ tạp chất trong cơ thể, thiên phú sẽ được nâng cao hơn một bậc, thậm chí còn có thêm một kỹ năng.

Quả là một tồn tại thần kỳ, cũng là báu vật Thần Tinh linh ban tặng cho đại lục Olaven, tiếc rằng người biết cách sử dụng không nhiều.

Song, tuy Giản Lục muốn lắm nhưng cậu không thể mạo hiểm đi tranh giành với người ta vào lúc này, thậm chí cho rằng việc đó không cần thiết. Cậu nhìn cô gái vừa nói chuyện, đó là một cô nàng rất quyến rũ, gương mặt diễm lệ, dáng người nóng bỏng, tác phong nữ vương chín chắn, khi cười nhạo người khác mặt cô đầy ý trêu ghẹo, là nhân vật xuất sắc xinh đẹp khiến đàn ông khó lòng từ chối.

Theo nguyên tắc “kẻ thù của kẻ thù là bạn”, Giản Lục tức thì bày tỏ thiện ý với cô nàng gợi cảm kia.

Cô nàng gợi cảm thấy Giản Lục nhìn sang, bèn mỉm cười nói: “Được rồi, ba vị hãy nhanh chóng rời khỏi đây đi, phép thuật không có mắt, cẩn thận bị vạ lây, lúc đó bọn này không chịu trách nhiệm đâu.”

Grantham nhíu mày, sắc mặt u ám.

“Cảm ơn.” Giản Lục gật nhẹ với cô, không nở nụ cười ngây thơ vô hại nữa, lúc đi qua thì chợt dùng âm điệu chỉ hai người nghe thấy nói: “Nếu cô đã rộng lượng như vậy, ta cũng khuyên cô một câu, tốt nhất là nên chạy nhanh đi, muộn nữa sẽ không kịp.”

Dứt lời, cậu cất bước đi về phía trước, không hề liếc mắt nhìn cây hoa Ánh Trăng kia một lần nào.

Hynes và Chris tất nhiên cũng đuổi theo cậu, tạo thành đội hình bảo vệ, một trái một phải để Giản Lục đi giữa.

Cô nàng gợi cảm, phó đoàn trưởng của đoàn lính đánh thuê Tật Phong, Olive Bale nghe Giản Lục nói vậy, hai mắt lóe lên, đăm chiêu nhìn bóng lưng ba người đã khuất trong màn đêm của rừng rậm.

“Phó đoàn trưởng Tật Phong, cô thấy sao?” Grantham nôn nóng, vừa rồi hắn thấy khi đi ngang qua Olive, dường như thằng nhóc tóc bạc có nói gì đó với cô, hắn hoài nghi ba người kia có quen biết với đoàn lính đánh thuê Tật Phong, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên quyết định đánh nhanh thắng nhanh.

Hoa Ánh Trăng không đòi hỏi quá nhiều về môi trường sống, thậm chí còn chẳng có yêu cầu khắc nghiệt gì, vậy nên chúng không có nơi sinh trưởng cố định, tìm được một cây đã xem như được thần linh phù hộ rồi. Nhìn quanh, có lẽ cây hoa Ánh Trăng này chưa bị con ma thú nào phát hiện, không cần đánh đấm gì vẫn lấy được, ai mà không muốn chiếm chứ?

Bấy giờ số người hai phe bằng nhau, thực lực cũng ngang ngửa, đây mới là nguyên nhân không ai nhường ai. Nhưng nếu thêm ba người kia, dù hai người trong đó là nhóc con, nhưng vào được địa bàn của ma thú cấp bốn hẳn cũng không tầm thường, họ mà tham gia, thế cân bằng sẽ bị phá vỡ, hắn không cam tâm.

Olive đảo mắt nhìn quanh, sau đó nói với Grantham: “Ngài Grantham, hoa Ánh Trăng là vật vô giá, chúng tôi phát hiện nó trước, ngài đến chậm hơn một bước, người đến trước được lấy, hành động của ngài đang vi phạm luật của Hiệp hội Lính đánh thuê. Vậy nên, hẳn tôi mới là người hỏi quý ngài Grantham đây muốn gì mới đúng.” Dứt lời bèn tặng hắn một nụ cười quyến rũ.

Grantham không hề bị lay động, mười bảy năm sống trong cung đã khiến hắn trở nên vô tình, tuy thích gái đẹp nhưng không hứng thú với loại phụ nữ chủ động dâng mình như vậy, bèn lạnh lùng rằng: “Tuy các ngươi đến trước, nhưng cây hoa Ánh Trăng này là do Pháp sư của bọn ta phát hiện ra.”

“Vậy mỗi bên một nửa đi.” Olive nhượng bộ, thấy Grantham dường như có ý muốn chiếm làm của riêng, cười khẩy rằng: “Ngài Grantham, ngài hãy mau quyết định đi, nếu không, lát nữa xảy ra chuyện gì không hay thì đừng bắt tôi chịu trách nhiệm.”

Grantham sửng sốt, cho rằng đoàn lính đánh thuê Tật Phong có âm mưu khác, hắn hơi bất an.

Olive chỉ muốn lừa hắn thôi, không ngờ lại khiến ý chí hắn dao động, chẳng mấy chốc cô đã hiểu ra là bởi vì ba người vừa đi ngang ban nãy, hơn nữa lúc họ đi, hành vi của cậu bé đẹp trai đã khiến Grantham lầm tưởng họ là người quen của đoàn lính đánh thuê Tật Phong.

Cô mừng thầm, tiếp tục thuyết phục cho đến khi Gratham lung lay ý chí, bèn thuận thế hái cây hoa Ánh Trăng kia xuống, lấy một nửa số lá cây, nửa còn lại ném cho Grantham rồi quát một tiếng: “Đi!”

Tật Phong là đoàn lính đánh thuê có tính kỷ luật cao, nhiều lần mạo hiểm đã trui rèn tính kỷ luật cho họ, nghe thấy mệnh lệnh của Olive, họ lập tức đi theo cô.

“Lũ ngu.” Một Chiến sĩ cường tráng trong đoàn lính đánh thuê Liệt Hỏa cười nhạo, cho rằng đoàn lính đánh thuê Tật Phong sợ mình.

Grantham lại nhíu mày, nhìn theo hướng đám người Tật Phong bỏ đi, đột nhiên nói: “Không ổn!”

“Sao vậy?” Phó đoàn trưởng Liệt Hỏa, Kate, hỏi, gã là thị vệ của Grantham, vì đi theo Đại Vương tử nên cũng gia nhập đoàn lính đánh thuê Liệt Hỏa, trở thành Phó đoàn trưởng, bấy giờ thấy sắc mặt Grantham khác thường, cũng thấy căng thẳng theo.

“Chạy mau!” Grantham đổ mồ hôi lạnh, quát lên: “Chạy mau!” Sau đó không chút chần chừ chạy theo hướng đoàn lính đánh thuê Tật Phong rời đi.

Những người khác không hiểu vì sao hắn làm vậy, nhưng thấy thế cũng đuổi theo.

Tuy nhiên, chỉ chậm hơn một chút thôi, những chấm xanh cách đó không xa bỗng sáng bừng rồi vọt đến như thủy triều, khiến các lính đánh thuê luống cuống tay chân. Mặc dù trong bóng đêm, những chấm xanh kia rất đẹp, giống như đom đóm vậy, nhưng lại sặc mùi nguy hiểm, hơn nữa chi chít như thế, có thể đoán ra được số lượng của chúng nhiều đến cỡ nào, vì vậy càng đáng sợ hơn.

Trong đoàn lính đánh thuê Liệt Hỏa cũng có những người thám hiểm nhiều kinh nghiệm và nhạy bén, hốt hoảng nói: “Đây là Minh Linh trùng, loài sâu cấp bốn.”

Nghe vậy, không ai còn chần chừ nữa, vội chạy theo Grantham.

Nhưng có hai người chạy không được nhanh, chẳng mấy chốc đã bị những đốm sáng xanh đuổi kịp nhào lên người, người nọ tuy cố sức phủi chúng xuống đất, nhưng vì số lượng quá nhiều nên chẳng bao lâu sau đã biến thành một khối xanh lá hình người di động phát sáng, toàn thân bò đầy Minh Linh trùng, hắn múa may vũ khí trong tay giết chết Minh Linh trùng bám vào người, nhưng càng giết càng nhiều, cuối cùng chỉ nghe thấy tiếng máu thịt xương cốt bị nhấm nuốt hòa cùng tiếng gào thét thê thảm của hắn, rột rột, khiến người nghe nổi da gà.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên sau lưng, mặt mũi ai nấy đều trắng bệch, có hai Pháp sư phóng lửa và dao gió nhưng chỉ giết bớt được mấy con Minh Linh trùng, sau khi nhận ra không cứu nổi, đành theo lời khuyên của đồng đội bỏ lại hai người kia, chạy theo những người khác.

Trong đêm tối, Minh Linh trùng đuổi theo máu thịt tươi, ma thú trong rừng chạy không đủ nhanh cũng bị Minh Linh trùng cắn chết rồi kéo xuống lòng đất, chúng cứ bám riết không bỏ, một đám người chạy thục mạng khiến chim chóc và thực vật khiếp sợ, nhưng bấy giờ đã chẳng còn ai quan tâm đến chuyện đó.

Olive đã hiểu lời khuyên ban nãy của Giản Lục, nghe tiếng kêu thảm thiết vang lên từ phía sau, cô thầm lau mồ hôi, may thay khi đó mình không quá tham lam, đã nhanh chân chạy trước để đoàn lính đánh thuê Liệt Hỏa ở phía sau làm lá chắn, ngăn cản bầy Minh Linh trùng kia một lúc.

Thường xuyên vào rừng thám hiểm nên tất nhiên cũng đã từng tìm hiểu, cô không lạ gì Minh Linh trùng cả, chúng không sợ phép thuật và tấn công vật lý, muốn giết chúng phải ra tay thật nhanh thật chuẩn, bằng không chúng sẽ bò lên người như dòi bám xương, cắn một cái là toàn thân tê dại mất đi năng lực hành động. Nhưng dù Minh Linh trùng chỉ to bằng nắm tay, số lượng lại nhiều đến rợn gáy, muốn nhanh chóng giết hết quả thật nói dễ hơn làm, e rằng chỉ còn thừa mấy con cũng đủ để bị bám vào người cắn gây tê.

Gặp phải loại sâu này, cách tốt nhất là giết sạch khi chiến đấu, hoặc chạy trốn, chỉ cần chờ đến hừng đông, chúng sẽ tự chui về lòng đất.

Olive tính thời gian đến hừng đông, mặt mũi tái mét.

Thể lực của con người có hạn, dù là Chiến sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh cũng không thể giữ nguyên tốc độ chạy liên tục cả đêm, càng khỏi bàn tới trong đội ngũ của họ còn có Pháp sư yếu ớt. Chẳng bao lâu sau, Olive đã phải sai Chiến sĩ cõng Pháp sư chạy.

Trong rừng chớp lóe màu sắc của các loại phép thuật và đấu khí. Hóa ra sau khi Liệt Hỏa biết rằng không thể trốn thoát, bèn quyết định chiến đấu, tất cả xếp thành một vòng tròn, cố gắng bảo vệ đồng đội ở ngoài, Pháp sư phối hợp với Chiến sĩ, nhờ vào nhân số đông đảo, phép thuật, kỹ năng chiến đấu cao siêu, đã tạm thời khiến đám Minh Linh trùng kia không thể làm gì họ.

Khi Liệt Hỏa và Tật Phong thu hút sự chú ý của tất cả Minh Linh trùng, bị chúng vây giết, bọn Giản Lục đang chạy phía trước cũng dừng lại.

“Chris, ngươi sang bên kia xem thử, tùy cơ ứng biến.” Giản Lục vừa thở hổn hển vừa phân nhiệm vụ.

Chris chần chừ nhìn cậu, tỏ vẻ không đồng ý.

Giản Lục lật tay, tức thì trong tay xuất hiện một loạt cuộn giấy phép thuật, cậu ném cho hắn vài cuộn hệ chiến đấu, nói: “Ngươi yên tâm, còn Hynes ở cạnh ta, nếu có nguy hiểm ta sẽ gọi ngươi.”

Chris không hiểu dự định của cậu, nhưng thấy cậu cương quyết chỉ đành quay đi.

Chris đi được một lúc, Giản Lục cũng lần mò vòng về lối cũ, Hynes im lặng theo sau, dường như dù cậu có làm bất cứ chuyện gì khiến người đời kinh sợ, y cũng đều ủng hộ.

Đúng thật là Giản Lục muốn đi làm một việc khiến người khác khiếp vía, hơn nữa còn không thể để Chris thấy. Tuy rằng quay lại rất nguy hiểm, nhưng cậu không hề lo lắng.

Giản Lục vòng về cạnh chỗ đang giao chiến, có Minh Linh trùng phát hiện ra họ nên bỏ qua hai đội lính đánh thuê vọt thẳng đến, cậu ngăn Hynes tấn công, vung tay lên, những đốm sáng xanh trước mặt bỗng biến mất.

Thấy Minh Linh trùng thật sự bị quẳng vào ô chứa đồ của hệ thống ngay cả khi còn sống, Giản Lục rất hài lòng. Đây là một tác dụng khác mà cậu lén thí nghiệm sau khi vào rừng Venya, hệ thống có hơi cặn bã, mỗi ngày đều cần có Thánh quang mới hoạt động, nhưng cuối cùng cũng lộ ra một góc của bàn tay vàng, đó là có thế chứa vật sống.

Hơn nữa còn không giới hạn số lượng.

Nhẫn không gian trên đại lục Olaven có một số hạn chế nhất định, chỉ được chứa vật chết, không thể chứa vật sống. Ô chứa đồ của hệ thống thì khác, có thể chứa cả sinh vật sống, khi bỏ vào như thế nào, lúc lấy ra sẽ như thế ấy. Lúc những sinh vật đó ở trong ô chứa đồ sẽ giữ nguyên hiện trạng, dường như sinh mệnh cũng ngừng lại, đến khi mang ra sẽ khôi phục trạng thái như lúc cất vào.

Nhưng hệ thống vẫn có giới hạn, giới hạn này phụ thuộc vào sức mạnh tinh thần của Giản Lục, sức mạnh tinh thần của Giản Lục hiện tại ở mức Pháp sư sơ cấp, cũng không mạnh lắm, chỉ có thể chứa những ma thú có sức mạnh tinh thần thấp hơn cậu.

Mà loài Minh Linh trùng cấp bốn có ngoại hình rất dị dạng, toàn thân to bằng một nắm tay, đầu chúng chỉ bằng đầu ngón tay cái, trông khá giống một con kiến bụng to. Vì đầu quá nhỏ nên sức mạnh tinh thần rất yếu, Giản Lục bắt chẳng hề tốn sức.

Sau khi khám phá ra chức năng này của hệ thống, Giản Lục rất bất ngờ, cậu xoa tay chuẩn bị làm một vố lớn.

Minh Linh trùng rất hiếm gặp, đá năng lượng của nó là thứ Người lùn thích nhất, tất nhiên phải lấy nhiều một chút để sau này tiện trao đổi vũ khí với Người lùn. Người lùn là thợ rèn trời sinh, vũ khí do họ chế tạo được đại lục Olaven công nhận là loại vũ khí tốt nhất, tiếc rằng Người lùn ngoan cố đến mức cực đoan, rất khó giao lưu, muốn họ rèn vũ khí giúp thì cần dùng thứ họ thích để trao đổi.

Trong bóng đêm, Hynes thấy Minh Linh trùng biến mất thì nhìn cậu với vẻ ngạc nhiên, đôi mắt xanh thẳm như bầu trời đầu hạ, mênh mông vô bờ.

Giản Lục cũng nhìn lại y, đôi con người màu hổ phách nhạt dù đang trong bóng tối nhưng vẫn sáng trong và lạnh lẽo như viên thạch anh vậy.

Sau đó, Giản Lục dẫn Hynes nấp cạnh chỗ đám người và thú đang choảng nhau, lén lút quẳng những con Minh Linh trùng đến gần mình vào ô chứa đồ của hệ thống, cảm giác lặng lẽ phát tài sướng không thể nào sướng hơn nữa!