Hắc Hóa Thánh Kỵ Sĩ

Chương 41: Tinh linh và heo!



Lúc này chỉ còn vài giờ là đến hừng đông, mặt trăng vẫn chưa bị ánh nắng che mất, dưới ánh trăng bạc, lâu đài ở vách núi đối diện thoắt ẩn thoắt hiện như được phủ một tầng vải mỏng, dụ dỗ thế nhân bước đến vén lên lớp mạn che ấy.

Một trận gió đêm thổi qua, người lơ lửng giữa không trung lung lay theo cơn gió mạnh, lạnh thấu xương.

Đã cuối tháng một, đúng vào dịp đầu xuân ở trung tâm đại lục, nhóm thanh niên chưa tu luyện đến trình độ không sợ nóng lạnh, tuy trên quần áo có phép giữ ấm, nhưng dưới vực sâu có thứ gì đó rất lạ, cơn gió mạnh kia thổi xuyên qua lớp bảo vệ của phép giữ ấm trên quần áo đánh sâu vào da thịt khiến họ cảm nhận rõ hơi lạnh thấu xương, chỉ mới một lúc thôi đã rét run.

Trong khi mọi người cảm thấy cơ thể lạnh buốt không chịu nổi nữa, chợt họ nghe thấy tiếng thở hồng hộc bên dưới.

Bọn Giản Lục đã quá quen với tiếng thở này, dù sao cũng là thú cưỡi làm bạn mấy ngày kia mà, bèn cúi đầu nhìn xuống, dưới ánh trăng mờ ảo, phía dưới có một sợi dây leo xanh lục cuốn lấy đôi Heo hai cánh lơ lửng giữa không trung, trông đáng thương vô cùng, đôi cánh của chúng ra sức vỗ thật mạnh dường như muốn bay lên, tiếc rằng chúng không phải loài chim thật, đôi cánh kia chỉ có thể đỡ cơ thể chúng bay sát đất, tại nơi như thế này, dù có cố gắng thế nào chăng nữa cũng không giúp chúng bay lượn trên trời như chim được.

Khi thấy hai con heo bị dây leo cuốn lấy, mọi người nhìn Priestley với ánh mắt kỳ lạ.

Lúc rơi xuống vực, ai nấy thân mình còn lo chưa xong, không rảnh để ý đến hai con vật cưỡi, những tưởng chúng sẽ ngã tan xương nát thịt, không ngờ lại được dây leo của Priestley giữ lại.

“Nhìn cái gì? Có gì hay mà nhìn!” Priestley đanh mặt, giọng lạnh như băng.

Mọi người hiểu ý không nói thêm lời chọc tức hắn, chỉ có Người lùn quen thói cười nhạo: “Hừ! Hóa ra Tinh linh không lạnh lùng kiêu ngạo như ta vẫn tưởng, hai con heo này rất hợp với ngươi, không uổng công chúng vất vả chở các ngươi suốt chặng đường này…”

“Câm miệng đi, Rupert!” Sư tử cường tráng đang kẹp lấy thân cây bất ngờ lên tiếng: “Nếu cậu muốn lơ lửng thế này mãi thì cứ việc nói tiếp.”

Rupert chỉ không hòa thuận với Tinh linh, chứ chẳng ngớ ngẩn đến nỗi không rõ tình trạng lúc này của họ, đành ngậm miệng lại.

Priestley kiêu ngạo nhìn hắn, sau đó bắt đầu ra lệnh cho dây leo di chuyển.

Tinh linh hệ mộc có thực vật bản mạng của mình, dây leo tràn trề sức sống này là thực vật bản mạng của Priestley, được năng lượng phép thuật của hắn nuôi lớn, là cộng sự trung thành của hắn. Dưới sự điều khiển của Priestley, dây Tinh linh lớn dần, sau đó bám vào vách núi tạo thành một giá đỡ khiến họ có thể đứng vững trên đó, Priestley và Amelia tụt xuống giá đỡ kia, kéo Giản Lục và Hynes lên.

Hai con heo vẫn bị treo ở dưới, kêu eng éc.

“Hây, ngài Tinh linh ơi, còn bọn này nữa!” Taylor thiếu khôn ngoan hô to, chàng sư tử nhìn Priestley bằng đôi mắt đầy mong đợi, hai chân sau vẫn kẹp lấy cành cây nhỏ mọc trên vách núi.

Priestley không để ý đến họ, Tinh linh kiêu ngạo vẫn còn giận chuyện vừa rồi.

Tuy hắn không rõ vì quái gì mà mình lại lên cơn cứu hai con heo xấu xí kia, nhưng cứu rồi thì thôi, người khác không được ý kiến.

Vương tử Tinh linh chính là sinh vật đáng yêu nghĩ một đằng nói một nẻo như thế đấy.

Giản Lục cười thầm, dù sao cũng là bạn bè từng sóng vai chiến đấu, cậu hiểu ngầm nhưng không nói, ngẩng đầu nhìn bầu trời trên vách núi, hỏi: “Priestley, cậu có thể kết nối với thực vật trên kia xem đám Người đá khổng lồ đi chưa không?”

Lơ lửng giữa vách núi, gió thổi vù vù, họ không nghe ngóng được tình hình bên trên nên không biết những Người đá khổng lồ kia còn ở đây hay đã đi rồi.

Đây không phải chuyện gì to tát với Priestley, là Pháp sư hệ mộc có thiên phú xuất sắc nhất tộc Tinh linh, ở trình độ hiện tại, hắn đã có thể kết nối với thực vật trong phạm vi mười dặm, nơi nào có thực vật, nơi ấy là đôi mắt của hắn.

“Vẫn còn, nhưng chúng đang đi về phía Đông Bắc.” Priestley nói, trong mắt thấp thoáng ý cười trên nỗi đau người khác: “Nơi đó cũng có tân sinh năm nay.” Thấy những tân sinh kia bị Người đá khổng lồ đuổi theo chạy bở hơi tai, Tinh linh cảm thấy họ cũng không xui xẻo lắm.

Bấy giờ ai nấy đều vỡ lẽ, những Người đá khổng lồ nọ chỉ đuổi theo tân sinh thôi.

Quả không hổ là Học viện Phép – Võ bí ẩn nhất đại lục Olaven, kỳ kiểm tra đầu vào đã ác liệt thế này, tỉ lệ bị đào thải sẽ rất cao, e là số người được vào học cũng chẳng còn mấy.

Một giờ sau, Người đá khổng lồ đã đi một đoạn xa, bấy giờ họ mới nghĩ cách lên trên.

Priestley điều khiển dây leo trườn lên vách núi, rồi lần lượt kéo người phía dưới lên.

Hynes là người lên đầu tiên, y đưa tay giữ chặt dây Tinh linh rủ xuống, chân nhún một cái đã lên được bờ vực, đứng trên đó kéo người bên dưới lên.

Tiếp đến là Giản Lục và Amelia.

Hai vị Pháp sư vừa lên đã bắt đầu kiểm tra tình hình xung quanh, phòng trường hợp còn có thêm màn thử thách nào đó kiểm tra họ, nhỡ sơ ý một chút là lại rơi xuống nữa.

Mọi người lần lượt trèo lên, đi cuối là đôi Heo hai cánh.

Đôi Heo hai cánh tuy có cánh thật, nhưng chúng sống ở khu vực bình nguyên, cực kỳ sợ vực sâu không đáy thế này, khi được dây leo kéo lên, đôi mắt với hai hạt đậu đen long lanh đen láy say đắm nhìn Tinh linh vừa cứu cái mạng heo của chúng.

Priestley bị chúng nhìn đến phát cáu.

Khi tất cả đều lên rồi, bấy giờ bình minh đã ló dạng.

Mọi người mệt mỏi nằm nhoài bên bờ vực, vừa lạnh vừa đói, thật chẳng dễ chịu chút nào. Giản Lục không tiếc một đám Thánh quang chúc phúc để họ giảm bớt mệt nhọc, nhưng Thánh quang chúc phúc không phải vạn năng, chỉ có tác dụng tạm thời thôi.

Họ ngồi bên bờ vực nghỉ ngơi, quan sát địa hình, đồng thời cũng nghe ngóng các loại âm thanh từ nơi xa truyền tới, có tiếng ầm vang khi Người đá khổng lồ di chuyển, cũng có tiếng kêu thảm thiết của những người xui xẻo rơi xuống vực, xen vào đó là tiếng chiến đấu với Người đá khổng lồ, đủ loại âm thanh quyện vào nhau, đêm tối trước bình minh chẳng yên bình chút nào cả.

Bên kia vách núi là Học viện Phép – Võ Remulas, điều họ cần làm bây giờ là tìm cách sang bên kia vực an toàn.

Giản Lục mở bản đồ hệ thống, nhanh chóng tìm thấy một con đường trên bản đồ.

Một con đường?

Giản Lục nhướn mày, từ những thử thách họ gặp trên đường, cậu có linh cảm sẽ không dễ dàng như vậy.

Đến khi trời sáng hẳn, khu rừng mới yên tĩnh trở lại, bấy giờ cũng đã đến lúc dùng bữa.

Mọi người lấy bữa sáng trong hành lý của mình, vì không cùng chủng tộc nên thức ăn cũng khác nhau.

Bữa sáng của ba người Giản Lục đúng chuẩn của Nhân loại, bánh mì nướng bơ và súp đặc; của Tinh linh là các loại quả ngọt và thức ăn chay; Thú nhân Taylor là các loại thịt nướng đầy dầu mỡ; Người lùn Rupert thì ăn thịt hun khói và rượu lúa mì đặc sản của Người lùn.

“Phải làm gì tiếp theo?” Taylor vừa há to mồm ăn thịt vừa hỏi, Thú nhân vốn không thích động não, bây giờ có bạn bè, tất nhiên sẽ ném vấn đề sang cho họ.

Priestley ngồi trên ngọn cây từ tốn thưởng thức bữa sáng của mình, y nhìn sang bờ vực bên kia, sương mù dày đặc dần bao phủ và che lấp cảnh vật xung quanh, đã không còn thấy được tòa lâu đài tối hôm qua. Nghe Taylor nói thế, hắn cúi đầu liếc nhìn rồi khinh khỉnh dời tầm mắt, khi trông sang Giản Lục và Amelia mới được an ủi đôi chút, bụng nghĩ, hai Nhân loại kia quả nhiên phù hợp với thẩm mỹ của Tinh linh.

Giản Lục húp một ngụm súp đặc, tranh thủ đáp: “Tìm đường trước đã.”

“Tìm thế nào?” Một tay Người lùn đặt trên cây rìu lớn của mình, tiếng nói vang trời.

“Rồi sẽ tìm được thôi.” Giản Lục vẫn điềm nhiên.

Ngoài Hynes ra, mọi người đều không tỏ rõ thái độ với lời của cậu.

Ăn điểm tâm xong, họ bắt đầu xuất phát.

Chỉ là trước lúc xuất phát, Giản Lục bảo Hynes thả hai con Heo hai cánh đã vất vả nhiều ngày đi.

Gần đây hai con heo đã quen hơi họ, cũng quen bị nô dịch, được khôi phục tự do chỉ trong một đêm thì bỗng có chút ngơ ngác, cứ quanh quẩn một chỗ, đôi mắt đậu đen ươn ướt nhìn bọn Giản Lục tỏ vẻ lưu luyến không muốn xa rời, quả thật xấu một cách đáng yêu.

“Tinh linh, chúng không nỡ xa ngươi kìa!” Rupert lại bắt đầu gây sự.

Priestley trả lời bằng cách điều khiển dây leo quất sang, Người lùn cầm rìu chém, khi chém trúng một chiếc lá cũng là lúc bị dây Tinh linh quất bay. Taylor hóa thành sư tử cường tráng nhảy lên nâng vuốt muốn vồ dây Tinh linh, chẳng khác gì một con mèo lớn.

Ầm ĩ một hồi, cuối cùng hai con heo cũng bị đuổi đi, còn họ cũng bắt đầu bước dọc theo bờ vực, khi mặt trời lên cao, sương mù tan hết để lộ toàn cảnh khu rừng và cả cảnh vật phía đối diện.

“Ơ? Học viện đâu mất rồi?” Người lùn giật mình la toáng lên.

Họ nhìn sang vách núi đối diện, chỉ là một cánh rừng mà thôi, làm gì có lâu đài nào? Chứng kiến sự việc này, ai nấy đều giật mình quay sang nhìn nhau, bắt đầu hoài nghi mình đi nhầm đường.

Hôm nay đã là ngày thứ chín họ vào rừng, tối mai là hạn cuối trên thư báo, nếu họ không đến được đích đồng nghĩa với việc mất đi tư cách nhập học, nghĩ thế, ai nấy cũng đều sốt ruột.

Đối tượng tuyển sinh của Học viện Phép – Võ Remulas khác với bốn Học viện lớn kia, nơi này không phân chủng tộc, hơn nữa chỉ một góc thực lực nó thể hiện ra cũng đã hấp dẫn hơn những Học viện khác nhiều, những người đến đây đều muốn được vào học, được học hành một cách bài bản hệ thống là điều vô cùng có lợi với họ. Nếu không thể nhập học, có lẽ những người ủng hộ họ trong tộc sẽ rất thất vọng.

Giản Lục nhìn bản đồ hệ thống, icon tượng trưng cho Học viện Phép – Võ Remulas vẫn còn đó, có nghĩa là tất cả những gì nhìn thấy ở phía đối diện đều là ảo giác, đoán chừng có Trận sư cao cấp tạo ra một ảo trận để hù dọa họ.

Trước tình hình như thế, người vốn là con cưng của rừng, người đảm nhiệm vai trò chiến đấu chủ chốt tràn đầy tự tin như Vương tử Tinh linh bấy giờ cũng thấy bất lực.

Thế nên khi Giản Lục thành người dẫn đường, không ai có ý kiến gì, cứ đi theo cậu thôi.

Nhưng trên đường đi, Người lùn và Thú nhân không nén nổi hoài nghi, một Nhân loại có thể dẫn đường thay cho Tinh linh vốn hiểu rõ về rừng rậm ư? Sau đó họ bị Priestley lạnh lùng đáp trả, vị Tinh linh này chỉ cần gặp chuyện gì chướng mắt sẽ vô cùng độc miệng, khiến Thú nhân và Người lùn tức đến mức trán nổi đầy gân xanh.

Giản Lục cảm thấy họ rất giống một đám trẻ con cãi nhau, không hề để bụng, cậu vẫn lạnh lùng cao quý đứng đó, phong độ ngời ngời, nhìn dáng vẻ này của cậu, không hiểu sao Người lùn thấy hơi hiu quạnh.

Amelia là một cô gái nghiêm túc, không tham gia khẩu chiến.

Hynes hờ hững nhìn, bụng nghĩ, cãi nhau đi cãi nhau đi, tốt nhất là đánh nhau luôn, như vậy mới có chuyện vui để xem.

Đám người vừa đi vừa đôi co, đến trưa rốt cuộc cũng dừng chân.

Bấy giờ họ đang đứng bên một vách đá dựng đứng nhô ra, phía trước vẫn không có đường, đối diện chỉ có mảnh rừng yên tĩnh, không thấy gì đặc biệt.

Bản đồ hệ thống hiển thị đây là đường.

Giản Lục trầm ngâm đứng trước vách đá, những người khác thấy vậy bèn tìm chỗ ngồi bắt đầu ăn cơm trưa. Đi nửa ngày, họ vừa mệt vừa đói, lại không biết đường, cảm giác cứ như đi không mục tiêu, ai nấy cũng chỉ muốn nghỉ ngơi thôi.