Hắc Hóa Thánh Kỵ Sĩ

Chương 46: Cơn ác mộng bị Thằn lằn vàng khổng lồ đè



Làm thủ tục xong thì trời đã chập tối, lúc này bụng ai cũng đói cồn cào, bèn cùng đến một quán ăn Nhân loại trong thành Remulas để dùng cơm.

Remulas có nhà ăn riêng cho học viên, còn miễn phí nữa. Nhưng học viên nào không thích đến nhà ăn dùng bữa có thể đến các quán khác trong thành, chỉ cần có vàng là được. Người ở đây không thiếu vàng, tất nhiên sẽ là muốn ăn ngon một chút, nên đa phần đều chọn quán ăn ngoài.

Priestley vô cùng háo hức, tuy vẻ mặt của Tinh linh vẫn hờ hững, nhưng trong đầu đang nhớ lại những món ngon Nhân loại lần trước Giản Lục giới thiệu, quyết tâm hôm nay sẽ nếm thử những món cao lương mỹ vị. Thế nhưng sau khi đồ ăn được dọn lên, hắn nhìn thức ăn trên bàn, rồi lặng lẽ quay sang nhìn chằm chằm Giản Lục.

Giản Lục bình tĩnh xiên thịt ma thú, vờ như không thấy ánh mắt của hắn.

“Jane.” Priestley cao giọng hơn bình thường.

Giản Lục ngẩng đầu nhìn hắn, thấy Tinh linh tuy nghiêm mặt, nhưng dáng vẻ như có điều oán trách, cậu chợt nhớ lại chuyện mình lừa hắn để tạo dựng quan hệ, bèn nghiêm túc đáp rằng: “Tất nhiên không phải như vậy.” Sau đó cậu ngán ngẩm nhìn thịt ma thú nướng và salad cải xanh trước mặt, dù thịt ma thú nướng cũng khá ngon, nhưng trong mắt cậu, nó kém xa đủ loại cao lương mĩ vị của quốc gia sành ăn.

Priestley chợt hiểu, có thể là vì thành Remulas tách biệt với thế giới Nhân loại nên phương diện ẩm thực không sánh được với bên ngoài, không phải Giản Lục gạt hắn, mà tại Remulas không làm được món ngon.

Hiểu rõ mọi chuyện, Vương tử Tinh linh từ chối ăn thịt, chỉ ăn hoa quả và salad cải xanh, tuy không đến nỗi khó ăn nhưng cũng không thể nói là ngon.

Hynes và Amelia lặng lẽ nhìn Giản Lục lừa gạt Tinh linh lần thứ hai, bụng nghĩ Tinh linh này ngây thơ quá đi mất.

Thât dễ gạt.

Ăn xong cơm tối, mọi người ai nấy tự về phòng mình, Tinh linh dễ bị gạt dùng dây leo nhấc bổng sư tử ngốc đang ở hình thú lên ném sang bên cạnh, tức tối nói: “Nếu lát nữa ngươi còn dám đè bẹp thực vật ta bày trí, ta không ngại việc thỉnh thoảng sẽ ăn thịt đâu, nghe nói món thịt viên sốt tương đỏ (đầu sư tử om đỏ) khá ngon đấy.”

Giản Lục: =口=!

Tuy tên món này có ba chữ “đầu sư tử”, nhưng thật sự không phải dùng đầu sư tử thật đâu!

Sư tử cường tráng không để tâm đến lời cảnh cáo của hắn, nhấc chân trước vẫy vẫy với bọn Giản Lục rồi nhân lúc Tinh linh không chú ý nhảy vào phòng.

Giản Lục chào tạm biệt họ xong, cũng vào phòng với Hynes.

Trong phòng thắp một ngọn đèn phép, cả phòng sáng trưng.

Hynes như một thằng nhóc to đầu dư thừa sức sống, thích thú lôi sơn vàng ban ngày chưa làm xong ra, dự định trong đêm nay sẽ biến tất cả tường phòng thành màu vàng.

Giản Lục thấy y phấn khởi như vậy, tự hỏi ba giây, sau đó quyết định thôi thì chiều y vậy. Là anh trai, hẳn nên bao dung một vài sở thích kỳ quặc của em trai mình, đây cũng là một điểm rất tâm lý của cậu khi làm anh trai.

Đương lúc bận rộn, Hynes nói với Giản Lục: “Chuyện này cứ giao cho em, mấy nay cũng mệt rồi, anh nghỉ ngơi trước đi, em ngủ muộn một chút.”

Giản Lục liếc nhìn y rồi dứt khoát đi về phòng.

Đêm đầu tiên đến Học viện Phép – Võ Remulas, Giản Lục gặp ác mộng, cậu mơ thấy mình bị một con Thằn lằn to tướng vàng chóe đè lên, dù có giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được, sau đó con Thằn lằn nọ thè cái lưỡi ướt sũng ra liếm từ trên xuống dưới người cậu không sót chỗ nào như đang nhấm nháp hương vị, cảm thấy hài lòng, Thằn lằn vàng há to cái mõm như chậu máu nuốt chửng cậu vào bụng thành đồ ăn cho nó.

Giản Lục bừng tỉnh.

Mở choàng mắt, cảm giác không động đậy được y như trong mộng khiến cậu sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh, tầm mắt xuất hiện một mảng lớn màu vàng, đồng tử cậu co lại chịu thêm một cú sốc nữa, mãi đến khi nhìn kỹ mới nhận ra đó là những sợi tóc vàng.

Chàng thiếu niên không biết leo lên giường cậu từ lúc nào bấy giờ đang đè nửa người mình lên người cậu, cái đầu xù màu vàng dán sát vào cổ, hơi thở ấm nóng phả vào gáy khiến Giản Lục vừa nhận rõ tình hình nổi da gà, cảm thấy khó chịu lắm.

Giản Lục lặng lẽ an ủi trái tim nhỏ bé bị dọa của mình, rồi mới lay cậu nhóc đang đè lên mình làm giường: “Hynes, dậy đi.”

Hynes như thể vừa mới tỉnh, sau khi bị cậu gọi dậy, đôi mắt xanh thẳm mơ màng, nũng nịu gọi: “Giản”, không những ôm cậu không buông mà còn dụi mặt vào gáy cậu, những sợi tóc vàng mềm mại cọ vào mặt khiến cậu cảm thấy ngưa ngứa là lạ.

Giản Lục im lặng một lúc, cuối cùng, cậu vươn tay đẩy thẳng y xuống giường, động tác không hề dịu dàng chút nào.

Nhưng dù sao thì Hynes cũng là Chiến sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh, tất nhiên sẽ không bị một Pháp sư chân yếu tay mềm đẩy xuống giường, y chỉ theo đà buông cậu ra, nhìn cậu bằng gương mặt ngây thơ vô tội.

“Đây không phải phòng của cậu.” Giản Lục nói với vẻ mặt vô cảm.

Hynes nghiêng đầu nhìn cậu: “Chẳng phải chúng ta là anh em sao?”

Việc này thì liên quan quái gì đến anh em hay không? Giản Lục mắng thầm trong bụng, ngoài mặt lại vẫn lạnh lùng cao quý gật đầu.

“Nếu là anh em thì nên ở chung đúng không?” Hynes nói những lời nghe rất có lí, đoạn y lại cúi đầu ngượng nghịu: “Tuổi thơ em chỉ gắn liền với phố Bóng Tối, sau đó anh dẫn em về Thần điện Ánh Sáng, không ngờ anh xem em như anh em, em vui lắm. Em không có kinh nghiệm sống chung với anh em, nên…”

Giản Lục: “…”

Thôi được rồi, anh em tốt ấy mà, ngủ chung giường cũng là đương nhiên.

Giản Lục cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi, Hynes mới mười hai tuổi, đang ở tuổi ỷ lại vào anh trai, nói những lời nghe có vẻ mờ ám với người anh em khác họ không có máu mủ ruột rà như mình có lẽ chỉ vì muốn gần gũi với mình hơn mà thôi.

Giản Lục thấy mình đã hiểu rõ, bèn không so đo những việc cậu thấy không đáng kể nữa.

Song, là cậu không biết rằng lúc này mình nhân nhượng sẽ khiến Hynes sau này đều ngang nhiên trèo lên giường cậu ở lỳ trong phòng cậu, đến khi bị y xé quần áo trần trụi đè trên giường, chiếm lấy bằng một tư thế cực kỳ thân mật, Giản Lục mới nhận ra trước đây mình khờ dại đến mức nào.

Đúng là một bước sa chân muôn kiếp hận, ngoái đầu nhìn lại thất thân đã trăm năm!

Nhưng Giản Lục của hiện tại vẫn chưa biết mình khờ, rất mềm lòng với Hynes, cậu xoa mái tóc vàng, mặt vô cảm đứng dậy, vừa thay quần áo vừa ngẫm xem ác mộng đêm qua nghĩa là gì.

Cứ có linh cảm chẳng lành.

Đến khi Giản Lục ra khỏi phòng, bị mảng tường màu vàng chói lọi đập cho đau cả mắt, cuối cùng cũng biết điều chẳng lành này là gì.

Không chừng ác mộng tối qua tượng trưng cho đống vàng chóe này?

Sau lưng Giản Lục, Hynes ngồi trên giường mặc áo ngủ rộng thùng thình, lộ ra một nửa vòm ngực nhỏ nhưng rắn chắc của thiếu niên, tóc mái che khuất đi cảm xúc trong mắt y, đôi con ngươi xanh thẳm lộ liễu nhìn chằm chằm vào cơ thể người nọ qua kẽ hở của những lọn tóc vàng, đầu lưỡi đỏ thắm liếm nhẹ lên khóe môi.

Mùi vị không tồi.

Tuy bị căn phòng vàng chóe ảnh hưởng mạnh, nhưng Giản Lục nhanh chóng bình tâm lại. Nếu đã đồng ý với Hynes, cậu tất nhiên sẽ không nuốt lời, tuy vậy, trong phút chốc đó cậu đã đưa ra quyết định rằng nhất định phải thủ vững phòng tuyến, không thể để y biến luôn cả phòng mình thành đống vàng vàng được.

Vì họ đăng ký trước một ngày so với thời gian quy định, nên hôm nay có thể nghỉ ngơi cả ngày, mai mới khai giảng.

Giản Lục xốc lại tinh thần, quyết định rủ Hynes đi dạo quanh trường.

Việc này giống với khi cậu đi học trong thế giới thực, đến trường rồi, nên tranh thủ trước khai giảng vài ngày thì đi dạo xung quanh cho quen đường. Tuy Giản Lục không ngờ thế giới thực mình đã tốt nghiệp đại học hai năm nay lại phải đến trường một lần nữa, nhưng vì có Hynes làm bạn nên cũng không thấy buồn.

Vốn Giản Lục muốn rủ cả Priestley, nhưng Hynes nói: “Có lẽ họ còn đang trang hoàng lại phòng, không nên làm phiền họ.”

Nhớ đến các loại âm thanh vọng đến từ cách vách đêm qua, Giản Lục quyết định tốt nhất là đừng sang.

Có thể thấy tổ hợp Tinh linh và Thú nhân quả thật như gà bay chó sủa, không phút nào yên. Chủng tộc khác nhau có lối sống khác nhau, không ai chịu nhường ai, cuối cùng chỉ đành giải quyết bằng bạo lực. Vậy nên để giành quyền quyết định của căn phòng trong tương lai, tối hôm qua Tinh linh và Thú nhân đã đánh một trận, không biết cuối cùng ai thắng nhỉ.

Hôm qua khi họ đi đăng ký, trường học đã phát cho họ một quyển sổ tay học viên, trong đó có mục cấm các học viên đánh nhau, nếu có vấn đề gì thì xin cấp trên phê duyệt cho đến một khu quyết đấu riêng để giải quyết mâu thuẫn cá nhân. Nhưng Tinh linh và Thú nhân đánh nhau vì việc trang hoàng phòng ký túc xá, chỉ chí chóe trong phòng, chắc không bị coi là đánh nhau đâu nhỉ?

Nghĩ thế, Giản Lục liếc nhìn Hynes, cảm thấy chung phòng với đồng loại cũng khá tốt, đúng là lúc trước không nên nhận lời ở chung với Tinh linh, cậu cũng không tài nào tưởng tượng nổi cảnh tượng phòng mình sẽ bị biến thành rừng rậm.

Trong lúc dạo quanh trường, hai người cũng tiện đường đến chỗ của Amelia, gọi cô xuống đi cùng.

Ba người mất nửa ngày để ghé một số nơi quan trọng trong khuôn viên Remulas, ví dụ như thư viện, khu thí nghiệm, khu dạy học, khu tập huấn, quảng trường trung tâm. Remulas quá lớn, chỉ mấy chỗ này thôi đã khiến họ mất cả nửa ngày, đấy là mới chỉ nhìn đại khái, còn nhiều chỗ chưa kịp nhìn kỹ.

Giản Lục và Amelia rất hứng thú với thư viện Remulas, đây cũng là một trong những lí do mà lúc trước họ quyết định đến Remulas học, khi thấy trong giá đá phép ở lầu một có các loại sách báo giới thiệu về các chủng tộc, hai người đều tràn đầy mong chờ với tương lai.

Dạo cũng gần xong, họ đang chuẩn bị về ký túc xá thì gặp Clive.

Bấy giờ Clive đang ngồi trên xe ma thú, nhiệt tình chào hỏi họ, trong xe còn có hai học viên áo quần nhem nhuốc, tinh thần uể oải, hẳn là tân sinh mới vượt qua kỳ thi nhập học ngày hôm nay, được Clive dẫn vào.

“Tuy tân sinh năm nay không nhiều lắm nhưng cũng nhiều hơn năm rồi, người đủ tư cách đã lên đến một trăm, khá đấy khá đấy.” Trông Clive rất vui, hắn nói với bọn Giản Lục: “Các cậu là những người đến sớm nhất, tính đến hoàng hôn đêm nay, ai không đến kịp sẽ mất tư cách nhập học.”

Tuy Giản Lục cũng từng có suy đoán, nhưng cậu không ngờ số người thông qua lại ít đến vậy. Nên biết rằng Remulas tuyển mọi chủng tộc trên khắp đại lục, vậy mà cuối cùng chỉ có một trăm người được nhận, tỉ lệ đào thải quá đáng sợ.

Khi còn ở thành Cabel, năm vừa rồi Giản Lục cũng có hỏi thăm thông tin về việc tuyển sinh của Học viện Phép – Võ Edith, năm nào cũng tuyển không dưới nghìn người, so sánh với nhau, Remuals quả thật quá ít học sinh, bảo sao ngôi trường này không có chút tiếng tăm nào, nhưng bàn về thiên phú và tố chất của học viên, nơi đây là cao nhất.

Sau khi tạm biệt Clive, họ về ký túc xá.

Hôm sau, họ bắt đầu cuộc sống học viên kéo dài bảy năm trong Học viện Phép – Võ Remulas.