Hắc Hóa Xin Cẩn Thận

Chương 125: Chó săn nhỏ (8)




Sau khi tan học về nhà, Nhị Nữu muốn tới nhà Lý Tiểu Ngư xem TV, khi hai người đi qua đường nhỏ, nhìn thấy vài người đang vây quanh bắt nạt một người.
Trong đó có ác bá trong lớp Nghiêm Viêm.
Mà người bị bắt nạt kia hình như là nữ sinh, tóc dài che khuất gương mặt.
Nhị Nữu vội kéo Lý Tiểu Ngư đi, còn tưởng rằng Nghiêm Viêm không bắt nạt nữ sinh, không nghĩ tới a, Lý Tiểu Ngư ngày đó đắc tội hắn, nếu như bị hắn nhìn thấy, vậy Tiểu Ngư sợ là cũng muốn bị bắt nạt như vậy.
Lý Tiểu Ngư cũng không muốn quản, nhưng những người đó đều là người trong lớp, mà cô là lớp phó kỷ luật, nhìn thấy loại chuyện này không thể khoanh tay đứng nhìn.
Đẩy tay Nhị Nữu ra, cô cầm cổ tay Nghiêm Viêm, nói: “Bạn học Nghiêm Viêm, cậu không thể bắt nạt người khác.”
“Cậu mẹ nó có bệnh đúng không?” Nghiêm Viêm nhìn thấy khuôn mặt cô là tức giận, nhớ tới ngày đó bị ông già kia dạy dỗ, trở về nhà lại bị đánh một trận, đều là do nữ sinh này, nếu không phải cô là nữ sinh, hắn đã sớm đá đi.
Lý Tiểu Ngư cũng không bị ánh mắt hung dữ của hắn dọa đến, mà tiếp tục nói: “Các cậu có thể tiếp tục đánh, nhưng mà ngày mai tôi sẽ nói với thầy chủ nhiệm.”
“Cậu tìm chết?” Nghiêm Viêm nâng tay lên định đánh, nhưng lại dừng lại, hừ một tiếng bực bội rút tay về, nói với người bên cạnh: “Đi đi đi, thật xui xẻo.”
Con mẹ nó, đi trên đường đã bị thứ không nam không nữ này đụng phải, không nói xin lỗi thì thôi, còn không rên một tiếng coi hắn là không khí.
Khi nào hắn bị như vậy, mới ra tay dạy dỗ nó.
Không nghĩ tới sẽ bị nữ sinh này bắt gặp.
Đoàn người vừa đi, Nhị Nữu sợ hãi đi tới nói: “Trời ạ, cậu đúng là không muốn sống nữa.
Lý Tiểu Ngư cũng không thèm nhìn người trên mặt đất, Nhị Nữu vội vàng đuổi kịp.
“Cậu mặc kệ hắn?” Nhị Nữu hỏi.
Lý Tiểu Ngư: “Chỉ cần không thấy người trong lớp đánh nhau là được.”
Ý bên ngoài, không liên quan đến kỷ luật, đều không phải chuyện của cô.
Nhị Nữu nói không ra lời.
Bọn họ không nhìn thấy, người quỳ trên mặt đất bỗng nhiên ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng Lý Tiểu Ngư, đôi mắt trống rỗng kia bỗng nhiên lóe sáng, cái mũi ngửi ngửi hương vị trên người cô.
Mùi hương của con mồi~ hạt châu kia ở trên người cô.
*
Nghỉ giữa giờ, người trong lớp đều chạy vào WC và quán bán quà vặt, chỉ một lát mùi que cay đã bao phủ phòng học.
Nhị Nữu cũng thích ăn que cay, nhưng không có tiền mua, chỉ có thể gặm đậu chống đói.
Cửa bị người đá, cả lớp im lặng, đồng thời nhìn về phía cửa, chỉ nhìn thấy khuôn mặt bị thương của Nghiêm Viêm.
Đánh nhau với người khác, khẳng định khó chịu, Nhị Nữu rụt rụt cổ, Lý Tiểu Ngư còn đắc tội hắn đâu, đừng phát tiết lên Tiểu Ngư là được.
Khi Nghiêm Viêm đi tới, Lý Tiểu Ngư còn đang làm bài tập, trên bàn có một chồng sách, tới gần lối đi nhỏ, cái bàn bị người dùng sức va chạm, tất cả sách rơi hết xuống đất, phát ra tiếng lội bộp.
Lý Tiểu Ngư vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy Nghiêm Viêm cười lạnh một tiếng, trong mắt toàn là đắc ý, nếu xem nhẹ vết bầm nơi khóe mắt, là một gương mặt rất đẹp trai.
Hắn cố ý, trả thù ngày hôm qua cô xen vào việc người khác.
Lý Tiểu Ngư không nói gì, cúi người nhặt sách lên, trên mặt không có tia giận dữ nào, dường như mấy quyển sách kia là tự rơi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.