Hắc Hóa Xin Cẩn Thận

Chương 129: Chó săn nhỏ (12)




Lý Tiểu Ngư và Nghiêm Viêm cùng đi vào phòng học, làm tất cả học sinh trong lớp đều nhìn qua, ánh mắt khác nhau.
Người khiếp sợ nhất là Nhị Nữu, những người khác còn không biết tình hình thực tế, chỉ có Nhị Nữu suy đoán ra, Tiểu Ngư đi tiệm net gọi Nghiêm Viêm đi học.
Thật không nghĩ tới, Tiểu Ngư lại lợi hại như vậy, còn có thể gọi ác bá Nghiêm Viêm đi về học.
Tan học đi trên đường, Nhị Nữu lải nhải hỏi Tiểu Ngư làm cách nào để gọi Nghiêm Viêm về đi học.
Lý Tiểu Ngư lại bỗng nhiên nhớ tới chuyện buổi sáng, vội vàng nói với Nhị Nữu: "Tớ có việc đi trước, ngày mai nói chuyện với cậu sau."
Chỉ trong nháy mắt, Nhị Nữu đã nhìn thấy Lý Tiểu Ngư chạy mất, móc đậu từ trong túi ra ném vào trong miệng, cắn cắn mới xoay người về nhà.
Bờ ruộng mênh mông vô bờ, một biển lúa xanh, Lý Tiểu Ngư thở hổn hển đi tới nơi, lại không thấy người kia.
Ai, sao cô lại có thể quên mất chứ.
Rõ ràng đã đồng ý.
Sáng sớm ngày hôm sau, chủ nhiệm lớp đi vào trong lớp, khi học sinh dần dần ngồi vào chỗ, đã cảm thấy không khí không bình thường trong lớp học.
Nhị Nữu nhạy bén ngồi nghiêm chỉnh nhất, chủ nhiệm lớp tới sớm như vậy, sợ là trong lớp lại có người bị phạt.
Thật đúng là bị Nhị Nữu đoán đúng, tiếng chuông vào lớp vang lên, chủ nhiệm lớp đứng lên đập vào bàn, đôi mắt sắc bén quét qua từng người trong lớp, cuối cùng dừng ở trên người Nghiêm Viêm ngồi bàn cuối cùng.
"Nghiêm Viêm! Buổi chiều hôm qua em đi đâu?"
Tiếng nói rơi xuống, ánh mắt cả lớp đều dừng lại trên người Nghiêm Viêm, Nghiêm Viêm còn đang ghé vào trên bàn ngủ, bị hét như vậy, chậm rì rì đứng lên, ngáp một cái nhìn chủ nhiệm lớp nói: "Ở lớp học."
"Lớp học?" Chủ nhiệm lớp không thích Nghiêm Viêm nhất trong lớp, suốt ngày ngoại trừ ngủ thì đi đánh nhau, không có điều gì làm người thích.
Tiếp tục nói: "Tại sao hôm qua tôi nghe nói em đi tiệm net?"
Nghiêm Viêm nghe vậy, đầu tiên nhìn về phía Lý Tiểu Ngư đang cúi đầu đọc sách, khóe miệng gợi lên một tia châm chọc, ngày hôm qua chắc hắn rơi não, mới đi về cùng đứa ngốc kia, bây giờ tốt rồi, không được chơi game, còn bị tội.
"Có đi hay không?" Chủ nhiệm lớp thấy hắn chậm chạp không nói gi càng thêm tức giận, hét lớn: "Nghiêm Viêm!"
"Không đi." Nghiêm Viêm lạnh mặt, cái trán khẽ nâng, lộ ra khí thế.
"Được rồi, tôi sẽ gọi ba mẹ em tới, bây giờ đi xuống cuối......"
Còn chưa nói xong, một giọng nữ đã chen ngang: "Thưa thầy, bạn học Nghiêm Viêm không tới quán net, buổi chiều hôm qua em đi tìm cậu ấy, thấy cậu ấy ngủ trên sân thể dục."
Chủ nhiệm lớp và mọi người đều nhìn về phía có giọng nói, sau khi thấy là Lý Tiểu Ngư sau, mở to hai mắt nhìn.
Chủ nhiệm lớp bình tĩnh lại, đen mặt, "Tiểu Ngư, em không phải nói dối cho cậu ta."
Lý Tiểu Ngư lắc đầu, sống lưng thẳng tắp, không hề lùi bước: "Em không nói dối, thưa thầy, ngày hôm qua bạn học Nghiêm Viêm thật sự không tới quán net."
"Được được được, các cô cậu càng ngày càng giỏi! Tiết đầu tự học, giáo viên Ngữ Văn còn chưa về trường! Về sau lại để tôi phát hiện có người trốn học, sẽ xử phạt nặng, các cô cậu tự xem lại bản thân đi." Chủ nhiệm lớp không nói gì nữa đi ra ngoài.
Không khí trong phòng học trở lại nhẹ nhàng, Lý Tiểu Ngư ngồi xuống, tiếp tục đọc sách, nếu xem nhẹ ánh mắt phía sau cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.