Hắc Hóa Xin Cẩn Thận

Chương 222: Cô giáo muốn tẩy trắng (23)




Edit: Ư Ư
Một cánh tay mạnh mẽ vòng qua eo, kéo cô vào trong lòng hắn, hơi thở lạnh băng quen thuộc vây quanh cô, mí mắt nặng trĩu cố gắng nhấc lên, nhưng chỉ nhìn thấy một khuôn mặt mơ hồ, nhưng có thể nhìn rõ đó là một người đàn ông, khuôn mặt tuấn mỹ lại mang theo sự xâm lược, chậm rãi phóng to, môi mỏng lạnh băng dán lên môi cô, đôi mắt sâu thẳm bình tĩnh chăm chú nhìn cô.
Thẩm Ngư cảm thấy quen thuộc, phảng phất thật lâu thật lâu đã nhìn thấy đôi mắt này, nâng tay lên, đầu ngón tay muốn chạm vào cặp mắt đó, còn chưa chạm tới, ngón tay đã bị người đàn ông kia nắm chặt trong lòng bàn tay.
Cánh môi bị gặm cắn, cảm giác đau đớn và vị rỉ sắt bao trùm cánh môi Thẩm Ngư, cô duỗi tay dùng sức đẩy người đang đè trên người mình.
Thế công của hắn càng ngày càng kịch liệt, đầu lưỡi đấu đá lung tung cạy hàm răng, liếm láp mọi nơi trong khoang miệng, rút ra chọc vào trong miệng Thẩm Ngư, cực kỳ sắc tình.
Nướt bọt không kịp nuốt chảy xuống khóe miệng, Thẩm Ngư bị hôn đến đầu váng mắt hoa, thân thể càng thêm mẫn cảm muốn hắn chạm vào.
-
【 Tích tích tích tích.........】
Thẩm Ngư đột nhiên ngồi dậy từ trên sô pha, cả người phảng phất như ngâm trong lu nước, áo thun quần ngủ đều ướt đẫm, trước mắt một mảnh tối tăm.
Hình ảnh hiện lên trong đầu làm khuôn mặt của Thẩm Ngư đỏ bừng, trái tim đập bùm bùm như muốn nhảy ra ngoài, cô nâng tay lên che mặt lại, phòng khách im ắng chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của cô.
"Hệ ca, tôi làm sao vậy?" Thẩm Ngư hít sâu để hơi thở trở lại bình thường, mới hỏi.
【 Ký chủ... mộng xuân? 】
Mặt Thẩm Ngư lại đỏ lên, "Hẳn là... Mộng xuân đi."
Chuyện trong mơ giống như vừa xảy ra, cực kỳ chân thật.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Ngư mộng xuân, quá kích thích, quả nhiên dị năng mị hoặc này quá hư hỏng, dục cầu bất mãn(*) còn mộng xuân!
【 Tôi thấy cô ôm gối làm chuyện không thể miêu tả, bèn đánh thức cô, không nghĩ tới ký chủ thế nhưng......】 ngay cả cái gối cũng không buông tha.
723 bỗng nhiên cảm thấy nguy hiểm.
Thẩm Ngư phi phi phi vài câu, "Cái gì vậy, tôi không như vậy đâu nhé!"
【 Cô có như vậy. 】
"Câm miệng đi 723!" Thẩm Ngư thẹn quá thành giận, ngay sau đó xốc chăn lên định đi xuống giường, nhưng hai chân lại nhũn ra, trực tiếp ngồi bệt xuống sàn nhà.
Thẩm Ngư: "........."
Cái cơ thể này tuyệt đối không phải là cô đâu.
Bởi vì đồ ăn trong tủ lạnh đều đã hỏng, Thẩm Ngư và Kỳ Cừu chỉ có thể ăn bánh mì và mì ăn liền lấy trong cửa hàng ngày hôm qua.
Lúc này điện và nước chưa bị ngắt, Kỳ Cừu nấu mì ăn liền cho cô ăn.
Thẩm Ngư không nghĩ tới còn có người có thể nấu một gói mì ngon như vậy, bên trong bỏ thêm một quả trứng, bên trên rắc một ít hành, mùi thơm bay vào mũi làm bụng kêu lên.
Ăn xong một bát mì ngồi xuống sô pha, Kỳ Cừu ngồi ở bên cạnh cô.
Mạt thế không có mấy người có thể ngồi ở trong nhà có ăn có uống như bọn họ, tàn khốc và sự sợ hãi cũng không xuất hiện ở đây, xuất hiện chỉ có bình tĩnh và thản nhiên.
Đồ ăn vẫn sẽ hết, điện đã bị mất từ lúc nãy, sắc trời bên ngoài thay đổi thất thường, lúc thì tối đen lúc lại sáng người.
Tiếng gào rống và tiếng bước chân ngoài cửa làm người khủng hoảng.
Gần chạng vạng, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, cùng tiếng hét xuyên thẳng qua cánh cửa sắt: "Anh, anh, em là Kỳ Thủ, mở cửa cho em, nhanh!!"
Kỳ Thủ là là em trai cha Kỳ Cừu, cũng là chú của Kỳ Cừu.
Ở trong cốt truyện cũng chỉ tóm tắt đơn giản sơ lược, không viết nhiều.
(*) Dục cầu bất mãn: Muốn mà không được thỏa mãn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.