Hắc Liên Hoa Nở Rộ

Chương 22-2: Công chúa bạch tuyết và vịt con xấu xí



Hoàng hậu ác độc mặc lễ phục màu đỏ, yêu cầu ma kính nói ai là người xinh đẹp nhất. Ma kính thẳng thắn làm cho Hoàng hậu thẹn quá thành giận, phái thợ săn đi giết Công chúa Bạch Tuyết.

Lâm Dư Phỉ mặc váy trắng, mảnh mai té ngã, ả ngẩng đầu lên, ngọn đèn chiếu lên mặt ả.

Dưới đài vang lên tiếng la to.

La Lan Tử và Mộc Tuyết ở hậu trường, từ khe hở nhìn thấy nam sinh sắm vai Vương tử xông lên sân khấu, hôn lên môi Công chúa.

“Thật ra bọn họ diễn khá tốt, nhìn ra được là đã dùng hết công phu rồi.” La Lan Tử đánh giá đúng trọng tâm.

Mộc Tuyết gật đầu: “Tớ thấy Công chúa Bạch Tuyết vẫn còn kìa.”

Hai người nói xong nhìn nhau cười, không cần nói gì. Bất luận các người cố gắng bao nhiêu, lần này, chúng tôi nhất định áp đảo các người!

Nhóm diễn Công chúa Bạch Tuyết đứng trên sân khẩu cảm ơn, nhận được một tràng pháo tay, học sinh và giáo viên đều ghé tai nhau thảo luận người diễn vai Công chúa Bạch Tuyết, là Lâm Dư Phỉ lớp 2, học sinh đó hình dáng xinh đẹp, học giỏi lại ngoan ngoãn dịu dàng, không tệ không tệ, sau này vào cao trung sẽ vượt trội.

Trong tiếng ồn ào, người chủ trì cho mời tiết mục kế tiếp lên sân khấu.

Tiếng đàn violon đau thương vang lên, mang theo nồng đậm cô độc và ưu thương, sân khấu đăng chậm rãi sáng lên, Mộc Tuyết mặc váy màu xám, trên lưng là một đôi cánh màu xám ngồi ở bên trái sân khấu, cúi thấp đầu.

Trong khúc nhạc đau thương, trên sân khấu bổng nhiên có một giọng hát nữ hát lại chuyện xưa của vịt con xấu xí.

Một đám vịt nước lên sân khấu, xài xể nhéo ngắt Mộc Tuyết, lớn tiếng châm biếm, giểu cợt.

Một màn này làm cho toàn bộ học sinh im lặng, đặc biệt lớp 2 sơ nhị. Đã từng, Mộc Tuyết bị mọi người xa lánh, cô lập như vậy.

Mộc Tuyết bị đuổi khỏi nước vịt nước, tập tễnh đi trên vùng đất băng giá, bông tuyết xung quanh bay lên [ thật ra là lông tơ trắng từ hậu trường thổi ra], lúc này, mấy con cóc xấu xí vô cùng con cóc nhảy ra, muốn bắt Mộc Tuyết về nước cóc.

Đèn sân khấu bổng nhiên được bật lên hết, trong ánh sáng chói lọi, một người mặc trường sam chiến đấu đen tuyền xuất hiện, Vương tử Thiên Nga đen vung kiếm nhảy lên sân khấu, mũi kiếm giống như phá vỡ đêm tối, đâm vào hai mắt người khác, đoạt hồn người. Động tác đấu kiếm của Ngô Sâm Nhược sạch sẽ lưu loát như kỵ sĩ, khí chất lạnh như băng nháy mắt làm toàn trường kinh sợ.

Dưới đài vẫn im lặng, điên cuồng.

Các nữ sinh đề cao đê-xi-ben thét chói tai làm các nam sinh ở đây điếc lỗ tai.

Kế tiếp, ngọn đèn ảm đạm, chờ khi ánh sáng lại sáng chói, trên sân khấu đã hoa rơi đầy trời, ghế dài màu trắng, sau lưng là trường sam màu xanh da trời. Vương tử Thiên Nga trắng tuấn mỹ đứng trên sân khấu, kéo đàn violon. Tống Ngôn Mục nhắm mắt lại, ngón tay thon dài kéo đàn, ánh trăng giống như đang ngừng lại vì anh, trên thế giới này dáng người tao nhã khuông mặt tuyệt đẹp của anh.

Tiếng thét chói tai ngừng một giây, lại tiện đà nhấc lên một cái khác □, toàn bộ sân thể dục sôi trào, vô số nữ sinh bắt đầu đi lên phía trước, các giáo viên không thể không đứng lên duy trì trật tự.

Nhưng, phía sau, Mộc Tuyết vốn nên lên sân khấu vẫn đứng ở sau cánh gà, mặt âm trầm nhìn bộ quần áo Thiên Nga Trắng đang bị dính nước mực đen loang lổ.

La Lan Tử hít một hơi thật sâu: “Khốn kiếp, đừng để cho tớ biết là ai……”

Mộc Tuyết lắc đầu: “Bây giờ không phải lúc tức giận. Lan Tử, kịch bản của chúng ta chỉ sợ phải sửa lại, như vậy, cậu và các cô gái nhóm vũ đạo lên trước đi, nói chuyện với Vương tử Thiên Nga trắng, dù sao nhân vật của anh không phải không nói lời nào sao, cậu tùy ý phát huy, kéo dài năm phút, sau đó cùng nhau xuống sân khấu.”

Gật đầu, La Lan Tử bắt đầu dùng phương án dự bị, may mắn nghe ý kiến của cô (cô ở đây là cô chú), nên chuẩn bị một bộ dự bị.

Tống Ngôn Mục cảm thấy không thích hợp, nếu dựa theo kịch bản, Mộc Tuyết phải xuất hiện. Sâu sắc cảm nhận được chuyện không tốt, anh lại mỉm cười.

Âm nhạc vang lên, là vũ điệu Thiên Nga, Tống Ngôn Mục thu hồi đàn violon trong tay, im lặng đứng một bên. Sáu cô gái mặc đồ múa bale điểm mũi chân tao nhã đi ra, động tác thành thạo nhẹ nhàng, chuyển động dáng người tuyệt đẹp.

Lần này đến phiên các nam sinh dưới sân khấu huýt sáo.

Chờ múa xong, La Lan Tử sắm vai Nữ vương Thiên Nga Trắng đi ra: “Vương tử của ta sao lại buồn, sao cô đơn và ưu thương lại nhuộm lên nhung nhan xinh đẹp của con? Con đang vì Thiên Nga mới đến mà trằn trọc, lại không dám tiến lên biểu đạt tình yêu của mình?”

Đây là lời kịch gì vậy? Tống Ngôn Mục suy nghĩ, mới nhớ tới La Lan Tử có nói đến phương án dự bị. Vì thế anh đành phải gật đầu.

Chờ La Lan Tử nói hết Thiên Nga mới đến đã trưởng thành, có bao nhiêu xinh đẹp cao quý cỡ nào tao nhã cỡ nào, lúc này, mọi người đều lui khỏi sân khấu.

Sau cánh gà, biểu cảm của La Lan Tử đã không thể dùng trợn mắt há hốc mồm đến hình dung. Ngay cả Tống Ngôn Mục luôn luôn ôn hòa bình tĩnh cũng hít một hơi khí lạnh — đây là tết nguyên đán, nhiệt độ không khí chỉ có mấy độ! Mộc Tuyết mặc quần áo như vậy cùng với không mặc có gì khác nhau?

Đương nhiên, Mộc Tuyết không có trần truồng.

Nửa người trên của cô chỉ mặc cái áo yếm màu trắng, xương quai xanh mảnh khảnh và vòng eo đều lộ ra không khí, rất lạnh. Nửa người dưới là quần lụa mỏng đơn giản, nhưng Mộc Tuyết dùng vải thắt ở bên hông, lộ ra một đóa hoa hồng, phía sau đều là lụa mỏng, trong tay cầm một tấm lụa mỏng thật dài. Sau đó, cô kêu người hoá trang đeo trân châu và đá quý lên lưng, từ xa nhìn vào, giống như một cái đai lưng có nhiều đá quý bình thường.

“Thời gian cấp bách, chỉ có thể như vậy.” Mộc Tuyết hít một hơi thật sâu: “Không có quần áo xinh đẹp, chỉ có thể lộ thịt.”

Mộc Tuyết công khai nói mình lộ thịt, làm cho La Lan Tử và Tống Ngôn Mục không biết nên nói cái gì cho tốt. Lụa mỏng như ẩn như hiện, làm cho Mộc Tuyết càng thêm tinh tế nhu nhược, làn da trắng nõn xương cốt tinh xảo, làm cho cô không giống Thiên Nga trắng, ngược lại, giống Mỹ nhân Ngư.

Mộc Tuyết cẩn thận nhìn Tống Ngôn Mục, cô cảm thấy mắt Tống Ngôn Mục tối đi, trong đó lại có lửa cháy hừng hực.

Không, không phải là…… Mộc Tuyết lắc đầu, nói giỡn hả, lên sân khấu diễn trước cái đã.

Chờ khi ngọn đèn lại sáng lên, toàn trường lại sôi trào, lần này là toàn bộ nam sinh nữ sinh đều bùng nổ.

Trên người Mộc Tuyết dường như tất cả đều là lụa mỏng, được Vương Tử Thiên Nga đen và Vương tử Thiên Nga trắng một trái một phải nâng lên, thật cẩn thận đi ra. Đôi mắt Mộc Tuyết sáng ngời tự tin, làn da trắng nõn, thân hình yểu điệu, trên vòng eo tinh tế là trang sức bảy màu không ngừng đung đưa, lụa mỏng bị gió thổi bay bay, nháy mắt làm toàn bộ thiếu niên ở đây như cuồng bạo. Mà ánh mắt thâm tình của Vương tử Thiên Nga đen và Vương Tử Thiên Nga trắng, bước đi tao nhã, khí thế lăng liệt và dịu dàng đan vào nhau, trong nháy mắt làm cho các nữ sinh gặp phải vấn đề khó khăn, không thể không dùng thét chói tai đến biểu đạt nội tâm đang bị dày vò. (không biết chọn đen hay trắng J)

Lâm Dư Phỉ và Ủy viên văn thể lớp 2 đang dọn quần áo, nghe được tiếng vỗ tay như sấm bên ngoài, còn có tiếng thét chói tai như vĩnh viễn không ngừng lại, biểu cảm của hai người đều vặn vẹo.

“Chẵng lẽ bọn họ đã có trang phục?” Ủy viên văn thể lặng lẻ hỏi nhỏ bên tai Lâm Dư Phỉ.

Lâm Dư Phỉ lắc đầu: “Không biết, hẳn là không có chuẩn bị.”

Dọn xong quần áo, bọn họ và một số người còn lại trong phòng chuẩn bị đi khỏi, lại bị các chị chuyên viên trang điểm ngăn cản.

“Các em nhỏ, bây giờ các em không thể đi, chờ bọn Lan Tử xuống mới được nha.” Cầm đầu tên A Kiều cười tủm tỉm kéo tay Lâm Dư Phỉ và Ủy viên văn thể lại.

Ủy viên văn thể tức giận xoay người “Cô là ai chứ, dựa vào cái gì quản chúng tôi. Tôi sẽ gọi bảo vệ của trường học!”

“Kêu đi, thật đúng lúc, chúng tôi vùa mới đi vệ sinh, khi về quần áo đều bị dính nước mực đen. Em gái nhỏ, cô không biết quần áo này quý giá bao nhiều đúng không, đây chính là quần áo biểu diễn được làm theo yêu cầu từ nước ngoài, một bộ mấy ngàn (1k tiền trung = 3tr5 tiền Việt), chúng tôi phải tìm người bồi thường chứ nhỉ? Ừ?” A kiều nói một tràng dài với Ủy viên văn thể, trong ánh mắt là uy hiếp: “Chạy cái gì, có tật giật mình?”

Lâm Dư Phỉ kéo tay Ủy viên văn thể: “Kính Dạ, đừng để ý bọn họ. Chúng ta chờ ở trong này, nếu đến lúc đó không phải chúng ta làm, bọn họ sẽ phải xin lỗi chúng ta.”

A Kiều nhịn xuống xúc động muốn mắng người: “Đúng vậy, xin lỗi, không biết là ai xin lỗi đây.”

Lại là một trận thét chói tai và tiếng vỗ tay, còn có tiếng khóc, sau đó lại vang lên tiếng ca ngợi của người chủ trì. A Kiều biết đã diễn xong rồi, đi mở cửa.

Ngay khi Mộc Tuyết đi vào, con ngươi Lâm Dư Phỉ thiếu chút rớt ra ngoài, lời nói từ trong miệng thốt ra: “Mộc Tuyết cậu bây giờ so với không mặc quần áo có gì khác nhau?”. Google 𝒕𝘳ang nà𝘺, đọc nga𝘺 không q𝓾ảng cáo ++ 𝒕𝘳𝓾m 𝒕𝘳𝓾𝘺en.vn ++

Chỉ chỉ áo trên vai, Mộc Tuyết trả lời: “Cô không phát hiện ra áo của Vương tử Thiên Nga trắng đang khoác trên người tôi sao?”

Lâm Dư Phỉ kinh ngạc nhìn Tống Ngôn Mục, anh chỉ mặc áo trắng, áo khoác đã sớm cởi ra khoác thêm cho Mộc Tuyết.

Mộc Tuyết không nhiều lời, cô lạnh muốn cóng người rồi. Nhanh chóng tới kéo màng thay quần áo và mặc thêm áo, Mộc Tuyết thuần thục cởi lụa mỏng trên người, mặc áo bông vào, uống ly trà nóng chị A Kiều đưa, có thể coi như là lấy lại sức.

“Bây giờ, chúng ta nói thử xem, ai dám đổ mực nước lên quần áo của tôi.” La Lan Tử kéo ghế qua ngồi xuống, cao ngạo hất cằm,“Lâm Dư Phỉ, cô nói trước đi!”

Tuy rằng không có chứng cớ, nhưng trực giác của La Lan Tử, chuyện này có liên quan tới Lâm Dư Phỉ. Mộc Tuyết bình thường không đắc tội với ai, đi học rồi về đều đi cùng với cô. Nghĩ đi nghĩ lại, có thể ghen tỵ đến nước này, trừ bỏ người luôn luôn dàn dựng cuộc gặp ngẫu nhiên với Tống Ngôn Mục – Lâm Dư Phỉ, La Lan Tử  thật đúng là không nghĩ ra ai khác.

Lâm Dư Phỉ nhắp miệng: “Lan Tử, chúng ta kêu giáo viên đến xử lý đi.”

“Giáo viên? Phạm tiện nhân lớp các cô luôn che chở cô, đừng cho là tôi không biết cô suy nghĩ cái gì, cô cho là Phạm tiện nhân sẽ bao che cho cô ư? Nhưng mà, váy tôi bị dơ, nếu tìm không thấy người làm, cũng chỉ có thể để cho lớp 2 các người cùng nhau bồi thường.” La Lan Tử không chút khách khí, khí thế đại tiểu thư bộc lộ.

Tống Ngôn Mục ngồi ở bên người Mộc Tuyết, chờ sau khi La Lan Tử nói xong, chậm rãi mở miệng: “Lâm Dư Phỉ, Dư Phỉ, hoa cỏ, tên rất đẹp.”

Rõ ràng là khẩu khí ôn hòa, rõ ràng mặt Tống Ngôn Mục mỉm cười, Lâm Dư Phỉ lại cảm thấy nguy hiểm đang đập vào mặt mà đến.

“Dư Phỉ, cô luôn luôn nghĩ biện pháp tiếp cận tôi, đáng tiếc thủ đoạn rất vụng về, nữ sinh dùng cách này với tôi rất nhiều, cho nên, tôi không còn hứng thú xem nữa.” Tống Ngôn Mục vừa nói vừa năm tay Mộc Tuyết: “Thừa dịp này nói cho cô biết luôn nhỉ? Mộc Tuyết, cô ấy là bạn gái của tôi. Cho nên, cô không chỉ không thể tiếp tục tiếp cận tôi, càng không thể tiếp cận Mộc Tuyết, bất luận dùng cách gì để tiếp cận. Nếu không, tôi sẽ cảm thấy bị mạo phạm.”

Môi Lâm Dư Phỉ run run: “Cậu, các người……”

“Khi tôi cảm thấy đã bị mạo phạm, tôi sẽ nhớ kỹ đối phương cả đời, bất kể tình huống gì, tôi cũng làm cho đối phương mất – hết – tất – cả.”

Tống Ngôn Mục còn mặc trang phục của Vương tử Thiên Nga trắng, lời nói ra so với Vương tử Thiên Nga đen còn hắc ám và lạnh lẽo hơn.

Mộc Tuyết ngồi yên bên cạnh, không nói được một lời, đi khỏi phòng học. Chờ khi cô về, trong tay có thêm hai bình mực.

“Dư Phỉ, tôi nên nói tôi vô cùng hiểu rõ cô, hay là nói vô cùng hiểu rõ con người của cô đây?” Mộc Tuyết ném bình mực xuống, bình mực chạm gạch phát ra một tiếng vang thanh thúy.