Hắc Nguyệt Quang Cầm Chắc Kịch Bản BE

Chương 28: Thụ Yêu



Sự việc cứ quyết định như vậy.

Chờ lão nhân vừa đi, Tô Tô đóng cửa lại, hỏi Đạm Đài Tẫn: "Ngươi lại muốn làm gì?

"Không phải ngươi muốn giúp người trong thôn sao, sao bây giờ lại thành chuyện của ta."

"Ngươi đối Vương công tử rất tò mò?" Tô tô suy đoán nói: "Ngươi muốn đôi mắt của hắn sao?"

Đạm Đài tẫn cười liếc nhìn nàng: "Ngươi nói đúng."

Hắn nói như vậy Tô Tô cảm thấy mờ mịt. Nàng biết bị huyền băng châm mù mắt, hàn khí sẽ thẩm thấu hốc mắt, đôi mắt khác được đôi thì cũng chỉ có thể duy trì được một tháng rồi sẽ hư thối.

Mắt phàm nhân không được nhưng mắt yêu quái đầy yêu khí càng không thể được.

Thấy Đạm Đài Tẫn tích cực như vậy, Tô Tô rất khó không nghi ngờ hắn đang có ý đồ xấu.

Đạm Đài Tẫn nói: "Người của Vương công tử buổi tối sẽ đến thôn trang đón tân nương. Đến lúc đó ngươi giả thành tân nương, ngồi trên hỉ kiệu, chúng ta đi Vương viên ngoại nhìn xem."

Tô Tô tức giận nói: "Theo ta thấy, ta đi vào trong phủ Vương viên ngoại dễ dàng, nhưng ngươi hiện tại, tay chân gân mạch đều chặt đứt, không bằng giả thành tân nương, dù sao tân nương chỉ cần ngồi, còn có người nâng."

Tô Tô cho rằng hắn sẽ tức giận, không ngờ tới Đạm Đài Tẫn trầm tư một lát, nhàn nhạt nói: "Được, để ta."

Tô Tô: "....."

Nàng sống một trăm năm, trước nay chưa thấy qua người như Đạm Đài Tẫn, hắn giống như cỏ mọc trên vách đá, dùng hết toàn lực để sống sót, co được dãn được.

Tô Tô vốn dĩ cảm thấy, hắn cố ý đẩy chính mình tiến hố lửa, không nghĩ tới hắn thật sự không thèm để ý những việc này.

Tôn nghiêm, ánh mắt người ngoài, đối với Đạm Đài Tẫn đều không đáng giá nhắc tới.

Hết thảy không thể giết chết đồ vật của hắn, khiến hắn cường đại.

Tô Tô càng thêm khẳng định hắn có âm mưu.

Nàng muốn ngăn cản hắn, nhưng mà thấy mắt trái hắn như vậy, thật sự đau đầu. Nếu nàng còn là tiên sẽ có biện pháp giúp hắn trị liệu, nhưng nàng hiện tại chỉ là phàm nhân, bó tay không biện pháp.

Đạm Đài Tẫn tuy rằng quỷ kế đa đoan, nhưng nàng không thể ngăn cản hắn liều mạng muốn sống.

Tô Tô nói: "Được, ta giúp ngươi. Ngươi giả thành tân nương, ta lặng lẽ đi theo kiệu hoa, nghĩ cách vào phủ. Chúng ta nói trước, chỉ trừ hại yêu quái, không thương tổn người thường."

Đạm Đài Tẫn liếc nhìn nàng một cái, nói: "Ta đối người thường không có hứng thú."

Tô tô nghĩ thầm, tối hôm qua ngươi còn muốn đôi mắt của tiểu nữ hài đấy.

Biết bọn họ muốn đi trừ yêu, lão thái bà vội vàng nói: "Vương công tử chọn người, trước mấy ngày trong nhà sẽ xuất hiện hỉ phục. Đêm nay xuất giá, là Trần gia Nhạn Nhạn ở thôn đông, Nhạn Nhạn đã khóc vài ngày, cô nương cùng lang quân nếu thật có thể giúp chúng ta, toàn bộ thôn dân vô cùng cảm kích."

Đạm Đài Tẫn nói với Tô Tô: "Đi đến nhà Trần Nhạn Nhạn."

Tô tô dắt ngựa màu mận chín, dìu hắn lên ngựa.

Hắn tuy bị thương nhưng có thể đoan chính ngồi, sắc mặt tái nhợt, hắn lại rất mau tỉnh lại.

Tô Tô không dứt được nhìn hắn vài lần, huyền băng châm nhập thể, gân mạch đứt, sắc mặt hắn lại không đổi, Tu Chân giới cũng ít người có nghị lực như vậy.

Hắn dù cho không tu ma, tu tiên chỉ sợ cũng sẽ có đại biến.

Hai người được lão thái bà dẫn dắt, đi vào nhà Trần Nhạn Nhạn.

Trần phụ nghe xong, vừa mừng vừa sợ, không thể tin được, quỳ xuống trước mặt Đạm Đài Tẫn và Tô Tô.

Vẻ mặt của Trần Nhạn Nhạn trong ánh mắt cũng bốc cháy lên hy vọng, hành lễ với Tô Tô: "Cô nương thật sự muốn thay thế ta xuất giá sao?"

Tô Tô nhịn cười, chỉ chỉ Đạm Đài Tẫn: "Không phải ta, là hắn."

Trần Nhạn Nhạn ngẩng đầu, thấy trên lưng ngựa có một thiếu niên. Nàng chưa từng nhìn qua người đẹp như vậy, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Đạm Đài tẫn.

Đến lúc ánh mắt lạnh lùng của ngắn liếc qua, Trần Nhạn Nhạn cuống quít cúi đầu, đỏ mặt.

"Tiểu nữ tử đa tạ lang quân."

Đạm Đài tẫn không chút để ý: "Ừ, đưa hỉ phục của ngươi cho ta."

Hắn quá đẹp vì thế chuyện phải giả gái gả đi, thế nhưng lại không ai phản đối.

Mọi người trong thôn ở trước mặt hắn, giống như cỏ dại mà chớp mắt nhìn hắn còn Đạm Đài Tẫn như sự tồn tại rực rỡ lấp lánh.

Các thôn dân thậm chí theo bản năng coi hắn như yêu sư, không ai dám nghi ngờ.

Trần Nhạn Nhạn nghe lời mà đưa hỉ phục, còn có một bộ đồ trang sức.

"Kiệu hoa của Vương công tử giờ Tý sẽ tới đón."

Tô Tô đoán, giờ Tý.....Người bình thường cưới vợ nạp thiếp, tuyệt đối không thể chọn canh giờ không may mắn như vậy. Đêm khuya âm khí nặng, trách không được các thôn dân đều hoài nghi Vương công tử đã biến thành yêu quái.

Trần Nhạn Nhạn lo lắng nói: "Vạn nhất sự tình bại lộ, các ngươi sẽ xảy ra chuyện thì sao?"

Đạm Đài Tẫn cười như không cười mà nhìn Trần Nhạn Nhạn, Trần Nhạn Nhạn bị hắn nhìn đến mặt đỏ, cắn môi.

Tô Tô thấy ý cười của Đạm Đài Tẫn, ánh mắt lạnh lùng đánh giá Trần Nhạn Nhạn, nàng dứt khoát che lại mắt Đạm Đài Tẫn, nói với Trần Nhạn Nhạn: "Trần cô nương, ngươi an tâm, tiên sinh bắt yêu rất lợi hại, nhất định sẽ không xảy ra chuyện."

Trần Nhạn Nhạn thấy Tô Tô, tim đập thình thịch trở nên có vài phần ảm đạm.

Tô Tô mặc váy lụa màu hồng cánh sen, nàng dung nhan mỹ lệ, hơn Trần Nhạn Nhạn rất nhiều.

Trần Nhạn Nhạn không khống chế được tự ti cùng xấu hổ buồn bực, vội vàng thu lại tâm tư, giống như trốn tránh rời cửa phòng.

Tô Tô buông tay: "Ngươi đồng ý với ta, không thương tổn người thường."

Đạm Đài Tẫn cười nhạo một tiếng: "Ta nói rồi, ngươi cũng tin, ta cũng không phải là Tiêu Lẫm trong lòng ngươi, ta muốn đổi ý sẽ đổi ý."

Hắn giương mắt nhìn nàng, cố ý kích nàng tức giận, phản bác lời mình nói.

Thiếu nữ nghĩ nghĩ, gật đầu: "Đúng vậy, còn may ngươi nhắc nhở, ta thiếu chút nữa tin tưởng ngươi, lúc sau ta sẽ duy trì cảnh giác."

Mắt phải đen nhánh càng lạnh, cũng cảm thấy chính mình có chút không thể hiểu được, dứt khoát nhấp môi, chuyên chú chính sự: "Thay quần áo cho ta."

Tô tô nói: "Ta đi tìm Tiểu Linh gia gia mặc cho ngươi."

Đạm Đài Tẫn dựa vào mép giường, sâu kín cười lạnh một tiếng.

Tô Tô nhớ tới chó bị hắn giết chết. Nàng giũ áo cưới: "Hay là vẫn là ta đi."

Nàng cởi giúp hắn xiêm y và quần, chỉ để lại áo lót tuyết trắng.

Hắn nhìn mảnh khảnh, kỳ thật vai rộng eo thon.

Tô Tô không dám xem loạn, phủ thêm áo cưới cho hắn. Vương công tử thật là không có thành ý, đưa tới áo cưới mặc cho nữ tử bình thường có chút lớn.

Mặc ở trên người Đạm Đài Tẫn lại hơi nhỏ.

Tô Tô buộc dây áo cho hắn có cảm giác căng thẳng.

Hắn rũ mắt nhìn nàng, thiếu nữ bị áo cưới này làm khó, giống như dựa cả đầu vào ngực hắn.

Đạm Đài Tẫn không kiên nhẫn mà thúc giục: "Nhanh tay lên."

Tô Tô nói: "Sắp xong rồi."

Đạm Đài Tẫn rất cao, này bộ áo cưới rõ ràng ngắn rất nhiều, cũng may hiện giờ hắn chỉ có thể ngồi, cũng không thể đứng lên, vấn đề này thật ra không ảnh hưởng toàn cục.

Tô Tô giúp hắn mặc xong, ngước mắt vừa thấy, nhịn không được cười.

Quả thật xinh đẹp, Đạm Đài Tẫn mặt mày vốn là tinh xảo thanh tuyển, mặc xiêm y nữ tử không chút kỳ lạ. Chẳng qua bả vai hắn rộng lớn, trước ngực hơi phẳng.

Tô Tô nói: "Ngươi như vậy nhìn hơi quái quái, nếu không ta tìm cho ngươi hai cái bánh bao?"

Mắt Đạm Đài Tẫn đảo qua trước ngực nàng, trào phúng nói: "Ta xem như không cần, nhìn ngươi như vậy, cũng chưa ai hoài nghi ngươi là nam tử, ta đương nhiên cũng không dễ dàng bại lộ."

Tô Tô nghe hắn nói vậy, khuôn mặt nhỏ tức giận đến đỏ bừng.

Da mặt nàng không dày như hắn, hơn nữa.....ngực Diệp Tịch Vụ, chính xác không lớn. Tinh tế nhỏ xinh, đáng yêu có thừa, gợi cảm không đủ.

Đây cũng là lý do duy nhất mà Diệp Tịch Vụ cáu giận Diệp Băng Thường.

Giữa nữ nhân, so dung mạo so dáng người so phu quân, có thể so sánh đều so. Diệp Tịch Vụ phát hiện mọi thứ của mình không bằng Diệp Băng Thường, sắp có bóng ma tâm lý.

Tô Tô nói: "Ta như vậy thì làm sao, chả liên quan gì đến ngươi, ngươi xem, con mắt còn lại cũng đừng hòng."

Hắn nhếch môi lên châm chọc nàng.

Trong lòng Tô Tô tức giận.

Nàng vẫn là nữ tử, nữ tử thì đối dung mạo dáng người, tất nhiên là sẽ để ý.

500 năm sau, nàng là đệ nhất mỹ nhân của tam giới, tiên thể của nàng khác với Diệp Tịch Vụ, nàng cao hơn Diệp Tịch Vụ, hai chân nhỏ dài, tiểu linh điểu trăm tuổi thành niên, trước khi thành niên nàng là dáng mạo của tiểu nữ hài, nàng thành niên, liền hóa thành tuyệt sắc mỹ nhân.

Thần ma một cố, vạn năm không quên.

Trước kia không cảm thấy hiếm lạ, hiện tại biến thành một tiểu loli, mới biết được nhân gian này toàn nam nhân thúi, mỗi người đều thích nhan sắc đẹp, Tô Tô thực khinh thường.

Trong mắt thẩm mỹ của nữ tử Tô Tô, nàng như cũ cảm thấy thân thể này rất tốt, đôi mắt tròn xoe, làn da rất trắng, cực kỳ đáng yêu, không kém ai.

Là bọn họ mắt mù.

Nhớ tới trong bóng đè, Đạm Đài Tẫn từng nói Lưu Ly thần nữ xinh đẹp, Tô Tô nghĩ thầm, cũng không biết xinh đẹp trong mắt tên biến thái này rốt cuộc như thế nào.

Tô Tô lắc đầu, dù sao cũng không liên quan gì đến nàng.

Tô Tô cầm hộp trang điểm, trang điểm cho Đạm Đài Tẫn.

Hắn làn da vốn trắng, không cần son phấn. Bởi vì buồn bực, Tô Tô đánh bờ môi tái nhợt của hắn thật đỏ. Nàng ý xấu mà nghĩ thầm, ma thần phải mồm to đầy máu mới phù hợp thân phận.

Thấy Tô Tô vô ý thức bĩu môi, dáng vẻ không vui, Đạm Đài tẫn không tiếng động cong môi.

Tô tô vừa xong phát hiện hắn đang cười.

Con mắt đen còn lại của hắn ý cười mờ mịt, hắn tranh điểm, ăn mặc xiêm y nữ tử thanh lãnh mặt mày, nhợt nhạt cười, thế nhưng cũng có phần khiến điên đảo chúng sinh.

Nàng là cô nương lòng dạ rộng lớn, thiệt tình ca ngợi nói: "Ngươi như vậy thật là đẹp."

Trách không được Ma Thần đời sau không muốn lộ mặt, ngoại hình này chỉ sợ không đủ uy vũ cùng hung ác.

Đạm Đài Tẫn tươi cười chỉ trong cái chớp mắt, lại nhanh chóng lạnh như cũ.

Hắn rời mắt: "Buổi tối đừng kéo chân ta."

Tô tô khinh thường nói: "Ai kéo chân ai còn chưa biết đâu, ai kéo chân đó là đồ ngu!"

Tô Tô sẽ không búi tóc tân nương, tóc Đạm Đài Tẫn để mẫu thân Trần Nhạn Nhạn búi.

Trần mẫu khéo tay, lúc ra, nàng hốt hoảng, thì thầm trong miệng: "Một người nam nhân sao lại đẹp như vậy....."

Tô Tô ở bên ngoài vẽ bùa, thôn dân mang cho nàng máu chó đen, máu chó đen rất tốt, có thể có hiệu quả bất ngờ.

Đáng giận Đạm Đài Tẫn ở trên thuyền lấy hết bảo bối của nàng, nếu không nàng đã nắm chắc thêm mấy phần.

Tô Tô dung mạo cũng không kém, Trần mẫu quấn tóc lên cho nàng, trên mặt bôi chút nhọ khiến cho Tô Tô nhìn lôi thôi một chút.

Tô Tô ngẩng khuôn mặt nhỏ, rất là phối hợp.

Nàng chuẩn bị xong đi xem Đạm Đài Tẫn.

Hắn ngồi xếp bằng ở trên thuyền, nghe thấy thanh âm mở mắt ra.

Tô Tô nhìn hắn, đúng là mỹ nhân ngực phẳng, Vương công tử sờ chỉ sợ cũng sẽ phát hiện manh mối, cũng không biết người tứ chi đều không thể động đậy như Đạm Đài Tẫn lấy từ đâu ra tự tin.

"Sắp đến giờ Tý rồi."

Đạm Đài Tẫn "ừ" một tiếng.

"Ngươi như vậy có thể động không, tân nương hoàn toàn không thể đi, đội đón dâu có thể khả nghi hay không?"

Đạm Đài Tẫn nhàn nhạt mà nói: "Trong thôn nữ nhân đều không muốn gả cho Vương công tử. Trần gia phụ mẫu sợ một nhà bị giết, hạ dược nữ nhi đưa lên kiệu hoa, hợp tình hợp lý."

Thì ra Đạm Đài Tẫn đã nghĩ cách, làm bộ một tân nương bị hạ dược.

Tô Tô thấy hắn có cách vì thế không hề lo lắng.

Hai người đợi ở trong phòng Trần Nhạn Nhạn, chân chính Trần Nhạn Nhạn bị hàng xóm

giấu đi, sắc trời tối đen, càng tới gần giờ Tý, không khí âm khí càng trọng.

Rốt cuộc, một trận kèn xô na thanh xa xa vang lên.

Bên ngoài giọng nói bất an của phụ mẫu Trần gia vang lên: "Cô nương, lang quân, đội Vương công tử đón dâu tới."

Đạm Đài Tẫn mệnh lệnh nói: "Vào đỡ ta."

Trần gia phụ mẫu đẩy cửa mà vào, nâng hắn dậy.

Ba người cùng đi ra ngoài, chờ ở ngoài phòng, Tô Tô trốn đi, âm thầm quan sát.

Không bao lâu, đội đón dâu tới Trần gia.

Trần phụ Trần mẫu mồ hôi chảy đầy lòng bàn tay nâng Đạm Đài Tẫn đang giả vờ hôn mê vào kiệu hoa.

Tô Tô vốn dĩ cho rằng đội đón dâu sẽ kiểm tra, nhưng mà ngoài dự đoán, nhận được người, bọn họ trực tiếp nâng lên kiệu hoa liền rời đi, giống như sợ người trong thôn đổi ý.

Cứ như vậy, trong lòng Tô Tô càng thêm cảnh giác.

Vương công tử tự tin như vậy, hoặc là hắn ngu, hoặc là thực lực mạnh mẽ.

Tô Tô cảm thấy, dám làm việc ác bừa bãi như thế, người đằng sau chỉ sợ là yêu quái khó đối phó.

Kiệu hoa diễn tấu kèn và trống, đám phu khiêng kiệu nhìn phía trước, mặt vô biểu tình.

Trong bóng đêm, loại vui mừng này hết sức quỷ dị.

Tô Tô chờ bọn họ đi rồi, thu lại hơi thở, thả người lặng lẽ theo đuôi bọn họ.

Đám phu khiêng kiệu đi rất nhanh, không bao lâu, liền ra thôn, tới trấn trên.

Khiến Tô Tô kinh ngạc chính là từng nhà, thế nhưng đều treo lên đèn lồng màu đỏ. Nàng nguyên tưởng rằng Vương công tử làm việc ác chỉ nhằm vào trong thôn, hiện giờ xem ra, trấn trên cũng đều biết được, hơn nữa Vương công tử dâm uy, từng nhà thay đèn lồng màu đỏ.

Tuy đèn sáng, trên đường lại không có một bóng người, từng nhà cửa sổ nhắm chặt.

Đội đón dâu nâng kiệu hoa, tiến vào một chỗ.

Tô Tô vừa thấy tấm biển, biết đã tới nhà Vương viên ngoại.

Đạm Đài Tẫn biến mất theo kiệu hoa, Tô Tô không có khả năng quang minh chính đại đi theo vào, nàng đành phải vây quanh tòa nhà đánh giá.

Nàng tìm được một chỗ yên lặng chỗ, chuẩn bị trèo tường.

Không ngờ tới mới đụng tới vách tường, Tô Tô bị một sức mạnh vô hình văng ra, ngã trên mặt đất.

Nàng ăn đau đứng lên, trong lòng có suy đoán.

Quả nhiên, tay nhẹ nhàng giơ lên, Tô Tô sờ thấy một tầng kết giới trong suốt.

Xong rồi xong rồi, Tô Tô nghĩ thầm.

Yêu vật bố trí kết giới khẳng định là đại yêu. Nàng có cách đánh vỡ kết giới, nhưng kết giới bị phá, chắc chắn kinh động yêu quái.

Nhưng nếu không đánh vỡ kết giới, Đạm Đài Tẫn một mình ở bên trong sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Đạm Đài Tẫn ngồi ngay ngắn ở trên giường.

Bà mai đón dâu đưa hắn đến nơi này rồi đóng cửa lại.

Cửa sổ khép lại, chính là ban đêm, đến tiếng gió cũng không nghe thấy.

Đạm Đài Tẫn vén khăn voan, đánh giá căn phòng.

Niên thiếu hắn cái gì cũng học trộm, đối cái gì cũng tò mò, trước mắt vừa thấy, phát hiện phòng này rất có huyền cơ.

Nến đỏ trên mặt đất, giường cũng không dựa vào tường. Sát khí tỏa khắp không trung, Đạm Đài Tẫn hơi hơi híp mắt, thế nhưng là một địa sát trận.

Hắn sẽ không phá trận, nhưng cũng không hoảng loạn.

Hắn muốn nhìn Vương công tử là thần thánh phương nào.

Tiếng bước chân trầm trọng đi tới, đẩy cửa ra rồi khép lại.

Người xoay người, Đạm Đài Tẫn liền thấy Vương công tử mặc hỉ phục.

Đôi mắt hắn cực kỳ trống rỗng, biểu tình lại cười, chẳng qua tươi cười cực kỳ cứng đờ, giống con rối không có suy nghĩ.

"Vì sao ngươi không có khăn voan?" Vương công tử nói, hắn giọng nói nghẹn ngào, làm người sởn tóc gáy.

Đạm Đài tẫn cong môi cười: "Lão tử không cần cái kia."

Vương công tử cúi đầu, nói: "Cũng được, miễn đi lễ tiết phức tạp."

Hắn chất phác mà cởi quần áo, đi về phía Đạm Đài Tẫn, Đạm Đài Tẫn lại lần nữa có thể khẳng định, Vương công tử bị mất tư duy.

Giọng nói hắn trầm thấp rõ ràng của nam nhân, nhưng mà Vương công tử không hề phản ứng.

Chỉ lo giao hợp, hơn nữa Vương công tử mục đích muốn đoạt xử nữ, hắn chỉ sợ là muốn lấy nguyên âm nữ tử.

Chỉ có yêu vật, mới có phương thức tu luyện này, nhưng mà Đạm Đài Tẫn không cảm nhận được hơi thở của yêu vật ở trên người Vương công tử.

Vương công tử vừa đi gần, khóa bình an trong ngực Đạm Đài Tẫn khẽ lay động.

Đạm Đài Tẫn quan sát chung quanh, phát hiện Tô Tô không đuổi kịp. Hắn khóe miệng lộ ra nụ cười tàn nhẫn, thực tốt.

Đôi mắt hắn đau muốn chết.

Chờ hắn thay đổi đôi mắt của Vương công tử cùng gân mạch, hắn muốn giết ai liền giết, phàm nhân cùng yêu vật đôi mắt không được bao lâu, nhưng thì sao? Trên đời nhiều người như vậy, luôn có đôi mắt.

Tô Tô vì kết giới đau đầu, Câu Ngọc tỉnh lại, nói: "Tiểu chủ nhân, chúng ta thử xem ngầm tiến vào."

Câu Ngọc tồn tại mấy vạn năm, chẳng sợ linh lực không đủ, chính là lịch duyệt thập phần phong phú.

Tô Tô gật đầu, từ trong tay áo tế ra một phù chú độn địa.

Phù chú sáng ngời, nàng cả người biến mất, chính ngay sau đó, lại bị bắn ra.

Câu Ngọc nói: "Kết giới yêu quái này, thế nhưng chạy dài dưới nền đất, xem ra độn địa cũng không thông."

Tô tô bắt đầu sốt ruột: "Đạm Đài tẫn còn ở bên trong, hắn sẽ không xảy ra chuyện đi?"

Câu Ngọc nói: "Hắn là hồn ma thần, yêu vật hẳn là sẽ sợ hắn vài phần."

Tô Tô nói: "Nhưng hắn là cọng bún không thể động đậy sức chiến đấu bằng 5, yêu vật sợ hắn, phàm nhân có thể dễ dàng một gậy gộc gõ chết hắn."

Câu Ngọc nghẹn lời, nó thường xuyên ngủ đông, ngẫu nhiên tỉnh lại, cũng không biết giả thiết thần kỳ.

Bọn họ đang muốn thương lượng đối sách, không nghĩ tới trước mắt kết giới dao động, giây tiếp theo, thế nhưng hóa thành hư vô.

Câu Ngọc nói: "Kết giới phá!"

Trong lòng Tô Tô biết, Đạm Đài tẫn khẳng định làm cái gì đó, liên kết giới đều không duy trì, bắt đầu chuyên tâm đối phó Đạm Đài Tẫn.

Nghĩ vậy, nàng chạy nhanh tiến vào phủ Vương viên ngoại.

"Câu Ngọc, ta sẽ chính mình ứng đối, ngươi ngủ đông tiếp đi."

Vương viên ngoại có một hồ, Tô Tô đi qua hồ, ngửi được trong không khí có hương vị kỳ quái, lại thấy lửa lớn chạy dài, hai chân thiếu niên trần trụi đi ra.

Hắn ăn mặc áo cưới, mặc phát tản ra, mắt trái trống không, máu tươi không ngừng trào ra.

Hắn che lại kia con mắt, thần sắc lạnh băng, một cái tay khác xách theo cái gì.

Hắn đối diện thế nhưng là một cây đào, rõ ràng chưa đến tháng hai cây đào lại nở đầy hoa

Đào hoa sáng quắc, ở trong bóng đêm cực kỳ tươi đẹp.

Càng vì chấn động chính là, trong gốc cây có một căn nhà nhỏ, Tô Tô vừa mới ở bên ngoài bị kết giới ngăn lại không nhìn thấy, giờ phút này tiến vào cây đào cao ngất trong mây, không gió tự động.

Đạm Đài Tẫn cùng cây đào giằng co, cầm đồ vật trong tay ném qua, lại là túi da của Vương công tử.

Chẳng qua, túi da sớm đã bị hủy hoại, bị thụ yêu hút khô linh tủy.

Đạm Đài Tẫn không ngờ tới, hắn vốn dĩ đánh chủ ý vào đôi mắt của Vương công tử, kết quả Vương công tử đã sớm là người chết.

Hắn muốn đôi mắt của yêu vật, kết quả yêu vật là một cái cây. Một thân cây, lấy đâu ra mắt.

Nhưng cũng không phải không có thu hoạch, kinh mạch thụ yêu, thiên ti vạn lũ, hắn tùy tiện lấy vài sợi, nhập vào kinh mạch hắn, thân thể hắn một lần nữa có thể hoạt động.

Chẳng qua hắn lấy một bên mắt của mình ra định đổi, mới phát hiện Vương công tử đã chết, hiện giờ hốc mắt trống vắng, vẫn luôn đổ máu.

Đạm Đài Tẫn xé một mảnh áo, che lại đôi mắt.

Thụ yêu cành bạo trướng, bắt hắn lại đây.

Chạm vào máu hắn cành nhanh chóng khô héo, nhưng mà cây lớn như vậy, mặc dù khô héo không ít, chỗ khác vẫn tốt như cũ.

Thụ yêu kiêng kị hắn, lại muốn giết hắn.

Nó tức giận, cành như mưa rền gió dữ mà bắt Đạm Đài Tẫn.

Đạm Đài Tẫn trong lòng trầm xuống, cũng biết dùng máu của người, chỉ sợ cũng không đủ chế ngự cây to như vậy, hắn chật vật mà né tránh, bị nhánh cây quật trúng, rơi xuống trên mặt đất.

Một thân thể mềm mại ôm lấy hắn, giúp hắn né tránh.

"Ngươi làm cái gì?" Tô tô cảm thấy hắn toàn thân yêu khí bốn phía, không thể tưởng tượng nói, "Ngươi thế nhưng dùng đồ của yêu quái?"

Trên không trung đào hoa đổ rào rào, lại là muốn kết thành một bức màn, vây bọn họ

ở bên trong.

Tô Tô phát hiện không có chỗ trốn, Đạm Đài Tẫn ở phía sau, sợ nàng ném chính mình, giờ phút này ôm chặt nàng.

Tô Tô: "Buông ra!"

Đạm Đài Tẫn nói: "Nghĩ cách, bằng không cùng chết."

Tô Tô bẻ cánh tay hắn: "Ta sẽ không bỏ ngươi."

Đạm Đài Tẫn buộc chặt cánh tay, mắt đen u lãnh, chắc chắn nói: "Ngươi sẽ bỏ ta!" Cả chặng đường hắn sống đến bây giờ, tất cả mọi người đều vứt bỏ hắn, hắn bức nàng cộng sinh cùng chính mình.

Đạm Đài Tẫn ôm eo nàng, máu trong mắt rơi xuống mặt nàng.

Tô Tô không kịp lau máu trên mặt, phù trong tay áo hoàng bay ra, bảo hộ bọn họ, không bị đào hoa ăn mòn.

Đạm Đài Tẫn rũ mắt nhìn nàng, thiếu nữ rất bình tĩnh, nàng cũng không vì hắn ti tiện mà phẫn nộ, ngược lại thật sự ở tận lực bảo hộ hắn.

Nàng bị cành cây đập trúng, đau đến kêu lên một tiếng.

Hắn nghi hoặc mà nhíu mày.

Thực mau, đào hoa tạo ra một cái kén, bắt bọn họ vào.

*****

Mn nhớ vote ủng hộ mik nha~

(5-1-2022)