Hắc Nguyệt Quang Cầm Chắc Kịch Bản BE

Chương 32: Thành Toàn



"Nhị ca, ngươi biết mình đang làm cái gì không?" Tô Tô lo lắng hỏi.

Bây giờ Hạ - Chu hai nước giao chiến, Diệp Trữ Phong làm tướng quân chi tử, vậy mà quỳ lạy cầu khẩn quân địch, chẳng những không để ý khí khái người đọc sách, đến Diệp gia cũng không để ý!

Diệp Trữ Phong không đứng dậy, nước mắt của hắn thấm ướt vạt áo.

Hắn so với Tô Tô rõ ràng hơn hậu quả của việc làm như vậy, hắn biết sau lưng Yêu Hồ hại rất nhiều người, hắn một lần nghĩ, cứ như vậy đoạt mất phần nghiệt duyên này.

Thế nhưng từng cái đuôi của Yêu Hồ bị chém đứt, mắt thấy nàng sắp bị Đạm Đài Tẫn làm nhục chết, hắn không nhịn được nữa, lảo đảo chạy ra.

Diệp Trữ Phong quần áo tả tơi, không quản ngàn dặm truy tìm một Yêu Hồ.

Hắn không dám nhìn Tô Tô ở trong lồng, hắn thanh tỉnh hơn ai khác, nhưng cũng tuyệt vọng hơn ai khác.

Sau lưng Yêu Hồ thê lương, máu nhuộm đỏ cả vạt áo của hắn.

Hắn đã từng như vậy quý trọng nàng, thương yêu nàng.

Diệp Trữ Phong nước mắt chảy xuống, lần nữa đờ đẫn dập đầu một cái: "Cầu điện hạ tha cho nàng một mạng."

Đạm Đài Tẫn nói: "Diệp nhị công tử là người thông minh, có cầu xin, thì phải có nỗ lực, nàng có thể sống hay không, quyết định bởi ngươi có thể nỗ lực cái gì."

Diệp Trữ Phong nói: "Tại hạ không còn gì nữa, đời này nguyện vì điện hạ xông pha khói lửa, muôn lần chết không chối từ."

Diệp Trữ Phong tránh đi ánh mắt khiếp sợ của Tô Tô, nhắm mắt lại: "Chỉ khẩn cầu điện chuyện tiếp theo, chớ để.....thuộc hạ đối phó Diệp gia."

Đạm Đài Tẫn nói: "Đối phó Diệp gia còn chưa tới phiên ngươi."

Hắn lấy ra một cái hộp ngọc, đối với Diệp Trữ Phong ra lệnh: "Vươn tay ra."

Diệp Trữ Phong tiếp được hộp ngọc, một con côn trùng toàn thân bích sắc, từ trong hộp ngọc chui ra ngoài, tiến vào trong thân thể Diệp Trữ Phong.

Diệp Trữ Phong màu môi trắng bệch, cơ thể hơi phát run, hắn nhịn được, không rên một tiếng.

Côn trùng biến mất không thấy gì nữa, Đạm Đài Tẫn lạnh giọng nói: "Nhớ kỹ lời thề của ngươi hôm nay, nếu có phản bội, vạn trùng xuyên tim."

Diệp Trữ Phong che tim, yên lặng ôm lấy khuôn mặt đất đẫm máu của Yêu Hồ.

Yêu Hồ tên Phiên Nhiên, lúc này hóa thành một Tiểu Hồ Ly màu vàng, sau lưng ba đuôi bị chém đứt đang không ngừng chảy máu.

Đạm Đài Tẫn rút kiếm của Dạ Ảnh vệ. Kiếm chiếu trên mặt hắn, hắn mỉm cười: "Diệp Trữ Phong, từng thấy máu không?"

Tô Tô mím chặt môi, nàng đương nhiên biết Đạm Đài Tẫn hỏi như vậy, không là đơn thuần hỏi Diệp Trữ Phong có hay không thấy qua máu, mà là hỏi hắn có từng giết người chưa.

Diệp Trữ Phong lắc đầu.

"Như này nhé." Đạm Đài Tẫn nói: "Chuyện thứ nhất, giết Thi Yêu này đi."

Đạm Đài Tẫn ném thanh kiếm xuống bên chân Diệp Trữ Phong, Diệp Trữ Phong không thể tin ngước mắt: "Điện hạ!"

Yêu Hồ tại trong ngực hắn giãy dụa, Diệp Trữ Phong sắc mặt trắng bệch. Hôm nay nếu như giết cương thi Khương Nhiêu, Phiên Nhiên sẽ hận hắn đến chết.

Đạm Đài Tẫn không nói, giống như cười mà không phải cười nhìn xem Diệp Trữ Phong. Hắn trong mắt băng lãnh, cho dù ai cũng sẽ không cảm thấy hắn đang nói đùa.

Diệp Trữ Phong trừng mắt, cứng ngắc thân thể, nhặt thanh kiếm kia lên.

Phiên Nhiên đang an tĩnh bỗng rít lên, cắn vào tay Diệp Trữ Phong.

Diệp Trữ Phong giơ tay chém về phía Khương Nhiêu. Không có Minh La châu, Khương Nhiêu chỉ là một cái xác không cách nào động đậy, đầu của hắn bị chém lăn xuống, thậm chí một giọt máu cũng không có.

Yêu Hồ căm hận mà chảy ra nước mắt, cắn Diệp Trữ Phong một miếng thịt.

Diệp Trữ Phong ôm chặt nó, trong mắt hoang vu một mảng.

Mắt Tô Tô ngân ngấn nước mắt, nàng không biết nên hận Diệp Trữ Phong, hay là nên thương hại hắn. Hắn vứt bỏ tất cả để yêu Hồ Yêu, Hồ Yêu lại căm thù hắn.

Diệp phủ có bốn công tử, chỉ Diệp Trữ Phong là trải qua khó khăn nhất.

Tô Tô vốn đang trông mong Diệp Trữ Phong rời Yêu Hồ có thể đề tên lên bảng vàng, từ đó không hề bị người trong phủ coi thường. Nhưng hắn hướng Đạm Đài Tẫn quỳ xuống một khắc này, hắn đời này chú định vạn kiếp bất phục.

Đạm Đài Tẫn hoàn toàn không cảm giác được nỗi thống khổ của bọn họ, hắn vuốt vuốt Minh La châu, nói: "Bên cạnh ta không nuôi phế vật, đi Thương Châu, chứng minh bản lãnh của ngươi, có người sẽ nói cho ngươi biết, ta cần ngươi làm cái gì. Ngươi làm tốt, nghiệt súc này liền được sống tốt, ngươi nếu làm không tốt, mùa xuân tới đây, ta còn thiếu một bộ áo lông chồn."

Dạ Ảnh vệ lấy đi Yêu Hồ đang thoi thóp trong lòng Diệp Trữ Phong.

Diệp Trữ Phong một thân nhiễm máu, không biết là của hắn hay của Yêu Hồ.

Hắn bi thương cười một tiếng nhìn Yêu Hồ. Yêu Hồ lại không nhìn hắn, gắt gao nhìn chằm chằm đầu lâu của Khương Nhiêu, trong miệng từng ngụm từng ngụm thổ huyết.

Diệp Trữ Phong thu tầm mắt lại, nói: "Thuộc hạ tuân mệnh."

Trước khi rời đi, hắn hướng phía Đạm Đài Tẫn thật sâu cúi đầu: "Tam muội muội tuổi nhỏ không hiểu chuyện, trước kia nhiều có đắc tội chủ nhân, mong chủ nhân khoan thứ, bỏ qua cho muội ấy"

Đạm Đài Tẫn ý vị không rõ, nói: "Đương nhiên."

Diệp Trữ Phong đi đến trước chiếc lồng, nói với Tô Tô: "Tam muội, Diệp Trữ Phong bất trung bất hiếu bất nghĩa, sau này trên đời không còn Diệp Trữ Phong nữa."

Hắn cởi xuống miếng ngọc bên hông, đặt lòng bàn tay Tô Tô. Đây là ngọc bội đại diên cho nam nhi Diệp gia, mỗi gia tử đều có.

Tô Tô cắn môi, đem ngọc ném về trên người hắn, trong lòng thương tâm lại phức tạp: "Ngươi cút đi, Nhị ca ta đã chết!"

Ngọc nát rơi trên mặt đất, Diệp Trữ Phong đỏ vành mắt, không quay đầu lại. Tô Tô nhìn bóng lưng Diệp Trữ Phong.

Diệp Trữ Phong đi lần này, ngày sau đoán chừng chính là màn đối phó Đại Hạ cùng Diệp phủ địch nhân. Hắn tài hoa không kém, về sau nhất định là lưỡi dao cho Diệp gia.

Mấy người đi rồi, Tô Tô che ngực, trầm thấp ho khan. Miệng nàng bên trong tất cả đều là mùi máu tanh, cùng thất vĩ hồ còn có Khương Nhiêu đánh nhau, nàng cũng bị thương.

Dạ Ảnh vệ nắm vuốt cổ Yêu Hồ, xin chỉ thị Đạm Đài Tẫn: "Điện hạ, xử lý yêu nghiệt này như thế nào?"

Đạm Đài Tẫn nhìn xem Tô Tô, hờ hững trả lời Dạ Ảnh vệ: "Tìm một chỗ giam lại, không chơi chết là được. Nếu như Diệp Trữ Phong vô dụng, trực tiếp giết, lột da nấu canh."

Yêu Hồ bị mang đi. Đạm Đài Tẫn tay chạm vào lồng sắt, ngồi xuống nhìn Tô Tô. Thiếu nữ cuộn mình trong lồng, hung hăng lườm hắn một cái. Thần sắc hắn lãnh đạm, cùng nàng nhìn nhau.

Tô Tô nói: "Ngươi mấy ngày nay biến mất không thấy gì nữa, chính là vì liên hệ thủ hạ của mình?"

Đạm Đài Tẫn nói: "Đúng."

"Ngươi sớm đã phát hiện thất vĩ hồ?"

"Đúng."

"Ngươi cũng biết Diệp Trữ Phong đuổi tới đây?"

"Không sai."

Tô Tô nói: "Ngươi cố ý gạt ta cứu ngươi?" Đạm Đài Tẫn không nói chuyện.

Không, chỉ có cái này, là ngoài ý liệu của hắn. Trường mệnh khóa kết xuống trận pháp Truyền Tống, địa điểm cuối cùng chỉ có Kinh Lan An biết, trong đêm, Ảnh Vệ cũng phải mấy ngày mới tìm được hắn.

Hắn không nói lời nào, lại vươn tay chạm đến vết máu ở khóe miệng của Tô Tô.

Tô Tô khẽ giật mình, vội vàng lui lại mấy bước: "Ngươi muốn làm cái gì?"

Đáng tiếc phía sau nàng cũng là chiếc lồng, cả người bị vây ở huyền thiếc bên trong, không chỗ nào có thể trốn.

Đúng lúc này, Dạ Ảnh vệ lấy ra một cái chìa khóa: "Điện hạ, đây là từ trên người Thi Yêu tìm được, chắc là chìa khoá để mở chiếc lồng này."

Đạm Đài Tẫn nhận lấy chìa khoá của chiếc lồng cũng là huyền thiếc rèn đúc, nhìn ra được Yêu Hồ vì an toàn của Khương Nhiêu, tốn không ít tâm tư.

Hắn thăm dò cắm chìa khóa vào lỗ khóa, Tô Tô nháy mắt nhìn chằm chằm ổ khóa.

"Kẹt" một tiếng, chiếc lồng mở ra, nhưng sau một khắc, hắn trở tay vặn ngược lại, chiếc lồng một lần nữa khóa chặt. Đạm Đài Tẫn thậm chí vặn chặt vài vòng, tựa hồ muốn đem lồng sắt khóa chặt hết mức có thể.

Hắn nhìn thiếu nữ trong lồng bất lực phản kháng, trong mắt mang theo ánh sáng kỳ dị.

Hắn đứng dậy, nói với Dạ Ảnh vệ: "Mang đi."

Tô Tô mặt không biểu tình, nàng không còn gì chờ mong, giờ phút này không cần lưu tình, trực tiếp ở trong lòng hung hăng chửi mắng hắn.

Nàng âm thầm thử một chút phù chú chạy trốn, phát hiện không có phản ứng, chiếc lồng này vì vây khốn đạo sĩ, bỏ ra khá nhiều công sức, nàng trong lồng căn bản không có cách nào chạy. Trừ phi Đạm Đài Tẫn một lần nữa mở chiếc lồng ra.

*****

Tô Tô được đưa tới một trạch viện. Đạm Đài Tẫn bây giờ thân phận cũng không có gì tốt, huynh trưởng hắn thành Chu Quốc Hoàng Đế, mà chính hắn lại là tội nhân bỏ trốn của Đại Hạ, mặc kệ là Chu Quốc hay Đại Hạ, đều sẽ không bỏ cho qua hắn.

Tô Tô nghe thấy một đám người tại sát vách bàm luận sự tình. "Đạm Đài Minh Lãng.....Yêu vật..... Đánh lén.....Thắng, Tuyên vương.....Cam Nhuy Quận.....Xuất chinh.....Đại Hạ Hoàng Đế....."

Tô Tô nghe không hết, nàng căn vào tin tức mà phỏng đoán. Đại khái là Đạm Đài Minh Lãng nuôi dưỡng yêu vật, đánh lén biên cảnh Đại Hạ quốc, đồng thời bởi vì như vậy, đánh một trận thắng lợi, mà Tiêu Lẫm tự mình xuất chinh, tiến về Cam Nhuy Quận nghênh chiến.

Nếu như Tiêu Lẫm tiến về chiến trường, chứng minh trận này chiến dịch Diệp Khiếu đánh không lại, không thể không hướng triều đình cầu cứu.

Tô Tô trong lòng có mấy phần nặng nề.

Tiếng thảo luận nhỏ lại.

Đạm Đài Tẫn đẩy cửa tiến vào, hắn thay y phục nông gia trước đó, mặc một bộ áo bào đen vân văn, cả người nhìn cao quý không tả nổi.

Hắn ngồi ở trước. Bọn thị nữ ở bên cạnh hâm rượu cho hắn, Tô Tô nhìn sang, những thị nữ này vật trang sức cùng y phục đều mười phần đặc biệt, đại khái là Di Nguyệt tộc nữ tử.

Không đầy một lát, trong phòng truyền đến một mùi rượu nồng đậm. Lúc này còn chưa đầu xuân, tiết trời vẫn đang rất lạnh.

Đạm Đài Tẫn chống đỡ cằm, hững hờ uống rượu, làm như không thấy Tô Tô đang ở trong lồng.

Tâm tình của hắn rất buông lỏng, Tô Tô đoán, đây là địa bàn của Di Nguyệt tộc.

Một bên hầu hạ, còn có nam nhân nịnh nọt nói: "Điện hạ, có cần truyền ca múa?"

Người này tên là Dương Ký, là lãnh sự biên cảnh của Di Nguyệt tộc.

Hắn lưỡi xán hoa sen, am hiểu nhất giao tế cùng a dua lấy lòng, cũng am hiểu làm ăn.

Đại Chu tập tục xa hoa lãng phí, vui sáo trúc, tốt nhạc luật.

Dương Ký lúc trước chưa có tiếp xúc qua Đạm Đài Tẫn, đối với bối cảnh của hắn không rõ ràng lắm, bây giờ biết hắn là tân chủ tử, liền coi Đạm Đài Tẫn là Hoàng Tử Đại Chu cao quý nhất mà đối đãi, bởi vậy sớm đã chuẩn bị kỹ càng trợ hứng ca múa.

Đạm Đài Tẫn thần sắc cổ quái, nhưng cũng không có cự tuyệt: "Truyền."

Tô Tô nghĩ thầm, giả bộ rất giống chuyện như vậy, không biết còn thật sự cho rằng hắn là Hoàng Tử lớn lên tại Chu Quốc.

Một lát sau, các nữ tử thướt tha nối đuôi nhau mà vào. Rõ ràng là vào đông, vũ cơ mặc đồ cực kỳ ít. Sa y mỏng như cánh ve màu trắng, vòng eo như ẩn như hiện, xinh đẹp cực kỳ.

Các nữ tử hướng phía trước Đạm Đài Tẫn hành lễ, nhạc sư tấu nhạc, các nàng nhẹ nhàng nhảy múa.

Tô Tô ngồi xổm ở nơi hẻo lánh, nhìn trong chốc lát, nàng còn có vết thương, tim ẩn ẩn đau.

Trường hợp như vậy, không thích hợp trạng thái hiện tại của nàng, nàng bất lực dựa vào chiếc lồng, buồn ngủ.

Dương Ký đi theo nhạc khúc đánh nhịp, nhìn nhóm vũ cơ tỏ vẻ say mê.

Đạm Đài Tẫn chống đỡ cái cằm, rời con mắt từ trên người vũ cơ. Xuyên thấu qua váy áo màu trắng, hắn đang nhìn thiếu nữ bên trong chiếc lồng.

Sau lụa trắng, Tô Tô ôm lấy đầu gối, nhắm chặt mắt.

Rõ ràng đã đến mức này, trên mặt nàng vẫn không có vẻ khuất nhục, không cầu xin, cũng không sợ, thậm chí vẫn như cũ không để hắn vào trong mắt.

Đạm Đài Tẫn uống rượu trong chén, có mấy phần phiền muộn.

Dương Ký cũng không cảm thấy Đạm Đài Tẫn khác thường, ngẫu nhiên còn tràn đầy phấn khởi giảng cho Đạm Đài Tẫn phong tục của Di Nguyệt tộc.

Những lời này Đạm Đài Tẫn nghe được có phần nhập thần, dù sao ngày sau có khả năng hữu dụng.

*****

Ngày thứ hai, Tô Tô phát sốt. Một thị nữ của Di Nguyệt tộc phát hiện đầu tiên, nàng như thường đi đưa đồ ăn cho thiếu nữ trong lồng, lại phát hiện tình trạng cơ thể nàng không tốt lắm.

Thị nữ vội vàng đi báo cho Đạm Đài Tẫn. Lúc đó Đạm Đài Tẫn đang cùng Dương Ký trong sân dùng bữa.

Dương Ký nghe vậy, cười hắc hắc nói: "Điện hạ, tiểu nhân một mực không hỏi, cô nương kia là nữ tử nhà ai?"

Dương Ký nghĩ thầm, hắn hoàn toàn không đoán được thân phận của Tô Tô.

Nhốt ở trong lồng, bẩn thỉu, lại mang bộ dáng không có tinh thần, nhìn qua, điện hạ mười phần chán ghét nàng.

Hắn làm cho nàng ăn cơm, lại không cho nàng chữa bệnh. Nói chán ghét đi, nào có đạo lý đem người mình chán ghét giam giữ bên cạnh? Chẳng lẽ nhìn nàng ngày ngày chịu khổ, trong lòng mới thoải mái.

Đạm Đài Tẫn không để ý tới Dương Ký, hỏi thị nữ: "Bệnh?" Thị nữ nói: "Vâng."

Dương Ký nói: "Điện hạ muốn mời Vu Y đến xem sao?"

Đạm Đài Tẫn lãnh đạm nói: "Không cần, nàng cũng không phải là khách quý."

Dương Ký đầu óc xoay chuyển nhanh, nói: "Nữ tử này có thể là trước kia đắc tội điện hạ?"

Đạm Đài Tẫn nói: "Gần như vậy."

Hôm nay vẫn như cũ truyền ca múa, biên cảnh khí hậu trở nên ấm áp, trong viện lại nở hoa.

Đạm Đài Tẫn không nói một lời uống rượu, ánh mắt rơi trên người vũ cơ, đột nhiên nói: "Đến hỏi nàng, có nguyện ý đến đây nhảy cho ta xem không? Nhảy tốt, trị bệnh cho nàng."

Hắn mặc dù không nói "nàng" chỉ ai, nhưng trong lòng mọi người sáng tỏ.

Dương Ký nghĩ: "Đây là có ý gì?" Hắn mọi việc thông suốt, nhất thời lại đoán không được tâm tư của Đạm Đài điện hạ.

Không đầy một lát, thị nữ hồi bẩm nói: "Vị cô nương kia đồng ý, chỉ bất quá....."

"Cái gì?"

"Vị cô nương kia cần đổi một bộ y phục mới."

Đạm Đài Tẫn cong cong môi, hắn ném cái chìa khóa cho thị nữ, nói: "Tìm người coi chừng nàng, không cho phép chạy, nếu nàng chạy, liền dùng các ngươi đốt đèn trời."

Hắn nói ba chữ "đốt đèn trời", ngữ điệu mười phần ôn nhu, thị nữ thân thể run lên, tuân mệnh rời đi.

*****

Tô Tô tắm rửa thay xong quần áo, gương mặt ửng hồng, nàng nhìn về phía mình trong gương, bộ dáng bệnh không nhẹ.

Nàng xoa xoa mặt để cho trạng thái mình thanh tỉnh một chút. Trong đầu hỗn độn, bản thể của nàng sẽ không xảy ra bệnh, thân thể Diệp Tịch Vụ cũng không tệ, đây là thời điểm nàng khó được sinh bệnh.

Đại Hạ quý tộc nữ tử, thi từ ca phú, âm luật vũ đạo, mọi thứ đều có đọc lướt qua. Nhưng Diệp Tịch Vụ biết khiêu vũ, Tô Tô lại không, một chút ký ức kia, căn bản không làm được việc.

Nàng mặc y phục của vũ cơ Di Nguyệt tộc, trong lòng mơ hồ có thể đoán được mấy phần tâm tư của Đạm Đài Tẫn.

Hắn lúc đó trả lại những nhục nhã mà nguyên chủ đã cho hắn. Vũ cơ thân phận đê tiện, Đạm Đài Tẫn muốn nàng khiêu vũ cho hắn, muốn nhìn nàng cúi đầu, giống như Diệp Trữ Phong, thần phục hắn.

Hắn muốn nhìn nàng làm hắn vui lòng. Đạm Đài Tẫn lúc trước địa vị cực kỳ hèn mọn, dù là ở lãnh cung, hay là ở Diệp phủ, đều không ai nhìn hắn bằng sắc mặt tốt.

Một khi xoay người, hắn dùng loại phương thức này, giải tỏa uất hận trong lòng.

Nhất định phải giải thích loại tâm tính này, Tô Tô cảm thấy, đại khái là vặn vẹo đến biến thái.

Dù sao Đạm Đài Tẫn thực chất bên trong ngang tàng, bạo ngược, cẩn thận mà ngờ vực vô căn cứ.

Lấy sự thống khổ của người khác mà vui vẻ, người khác không thống khổ, hắn liền tạo ra mấy phần thống khổ.

Tô Tô buộc đai lưng lên, đem bùa truyền tống nhét trước ngực, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Sẽ không có người kiểm tra nơi này. Nàng mắt cười cong cong, trước khi đi, thành toàn cho thiếu niên đáng hận kia.

Nhảy lung tung một chút, thời điểm tâm tình của hắn tốt, nàng muốn hắn trơ mắt nhìn mình chạy trốn, không biết hắn có bị tức giận đến thổ huyết hay không.

*****

Mn nhớ vote ủng hộ mik nha~

(8-1-2022)