Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 50: Người tóc bạc



Edit: Lục

Beta: Linh

Đường Tiểu Muội mang theo ‘Tướng công’ nhà nàng và mấy vị ca ca cùng nhau theo Đường phu nhân đi tới biệt viện Hãm Không Đảo bái phỏng.

Đường Môn là môn phái lớn nhất ở Thục Trung, địa vị trên giang hồ khá hiển hách, không ai dám trêu chọc.

Mặc dù Đường Môn Thục Trung giỏi về dụng độc, võ công khá âm ngoan lại độc ác, nhưng môn quy của Đường Môn lại nghiêm ngặt, tất nhiên đủ tư cách xưng giang hồ chính phái, vì vậy Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu, Lâm Dạ Hỏa… Những người giang hồ này cùng người trong Đường Môn đã sớm quen thuộc.

Ngoài ra, các thế hệ Đường gia đều có quan hệ mật thiết với triều đình, ở chỗ Tây Nam, vị trí khá gần Hắc Phong Thành cho nên Triệu Phổ cùng người của Đường Môn đều rất quen biết, gia chủ Đường Môn Đường lão thái thái trước đây có tiến cung gặp qua Tiên hoàng, từng được phong thưởng.

Nữ nhân lên làm chức chưởng môn đại môn phái trong giang hồ vốn rất ít, mà Đường lão thái thái thiện ác rõ ràng, nổi danh khắp giang hồ lẫn triều đình, có thể nói là nữ trung hào kiệt. Bàn về tuổi tác, niên kỷ của bà và Hồng Cửu Nương đều xấp xỉ nhau, lúc còn trẻ hai người đã biết nhau rồi, đều là tỷ muội tương xứng nên quan hệ rất tốt.

Đường lão thái thái vừa nghe Cửu Nương đến đây, liền mang theo nhi tử cùng khuê nữ tới cùng, ngoài ra bà cũng có nhận được tin tức Triệu Phổ tới, cho nên mới theo lễ tới gặp.

Đường Tiểu Muội thừa biết Triển Chiêu muốn tránh mặt mình, suy nghĩ một chút liền chắn trước mặt y, cười hì hì đi vào cửa, vẫy tay với một con gấu trúc mập mạp, nói, “Tướng công mau đến đây, bà mối của chúng ta ở chỗ này nè.”

Một câu nói của Đường Tiểu Muội làm khuôn mặt Triển Chiêu đỏ bừng, Lâm Dạ Hỏa và Đường Tứ Đao từ bên ngoài đi bộ vào cười đến mức vai run rẩy.

Triển Chiêu mím môi nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường, “Lẽ ra ban nãy ngươi nên để ta chui vào tủ quần áo mới phải, cũng tại ngươi cả!”

Bạch Ngọc Đường vẫy tay với Đường Tiểu Muội.

Tiểu Muội vui tươi hớn hở chạy vào cửa, chào hắn hai cái, gọi Bạch Ngọc Đường là Ca, cũng gọi Triển Chiêu là Ca.

Lâm Dạ Hỏa cũng theo tới, mang theo cả Lâm Nguyệt Y.

Y Y và Đường Tiểu Muội vừa gặp đã thân, chỉ là Đường Tiểu Muội lớn hơn Lâm Nguyệt Y vài tuổi, nhưng tên lại là Tiểu Muội, nên một người thô lỗ như Y Y có chút mơ hồ, không biết nên xưng hô với tỷ muội vừa kết giao thế nào mới đúng.

Ngược lại, Tiểu Tứ Tử trước giờ vốn đã kêu quen, không hề lo nghĩ nhiều mà cứ tiếp tực gọi nàng là Muội Muội tỷ tỷ, khiến cho Đường Tiểu Muội cười mãi.

Đường Tiểu Muội vô cùng xinh đẹp, trong trí nhớ của Triển Chiêu, lúc đó Đường Tiểu Muội chỉ mới mười mấy tuổi, qua vài năm đã trở nên vô cùng xinh đẹp lại duyên dáng yêu kiều, đừng nói… Triển Chiêu cũng hiểu được y năm đó phá rối hôn lễ là đúng, Trần Tử Vô kia cùng nha đầu này đứng một chỗ thật không xứng.

Đường Tứ Đao cùng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chào hỏi sau, bọn họ vẫn chưa vào cửa mà đi theo Tiểu Tứ Tử tới gian nhà bên cạnh của Công Tôn.

Công Tôn đang ở trong phòng đốc thúc mấy học trò Thái Học Viện và Bao Duyên, Bàng Dục đọc sách, chơi đùa là chơi đùa, nhưng bài học không thể chậm trễ được, nhất là Bao Duyên, Bao đại nhân và Bao phu nhân gia giáo rất nghiêm ngặt, trước khi đi Bao phu nhân đã phó thác Công Tôn phải dạy dỗ nghiêm khắc với hắn hơn, đó là lí do mà Công Tôn trông hắn rất chặt.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thấy Đường Tứ Đao tìm Công Tôn, hình như đang nói chuyện gì đó, có chút ngạc nhiên.

Đường Tiểu Muội ngồi ở bên cạnh bàn, nói, “Hồi trước Đại ca bị thương, trị mãi nhưng vẫn không trị hết, Tứ ca nghe nói có thần y tới nên khẩn trương đi cầu giúp trị bệnh.”

Triển Chiêu hơi ngạc nhiên, “Đường đại ca bị thương ư?”

Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy kỳ quái, “Đường Môn không trị dứt được?”

Lâm Dạ Hỏa chạy vào, “Cái này khá mới mẻ.”

Đường Môn Thục Trung ngoại trừ biết dùng độc, y thuật cũng là số một. Bình thường khi ăn đều dùng hơn phân nửa độc dược nấu lên, cũng chính là cùng một dạng đạo lý, nếu đã hạ độc thì nhất định phải giải được độc

Đường Tiểu Muội khoát tay áo, nói, “Bệnh cũng không phải quá nặng, nhưng lại trúng thêm độc, rất nan giải.”

Ba người đang ngồi càng khó hiểu – Có loại độc mà Đường Môn giải không hết sao?

“Huynh ấy trúng độc gì?” Bạch Ngọc Đường vừa hỏi, chỉ thấy sát vách trong phòng, Đường Tứ Đao giúp Công Tôn xách theo cái hòm thuốc nhỏ cùng đi tới trước phòng tiếp khách.

Tiểu Tứ Tử không đi theo, chạy chậm đến chỗ bọn Triển Chiêu cùng ngồi ở trong phòng, con gấu trúc béo kia cũng theo vào.

Trong phòng ngoài Triển Chiêu còn có Yêu Yêu và Tiểu Ngũ.

Yêu Yêu liếc mắt nhìn thấy một viên thịt tròn đen trắng xen lẫn, sợ đến mức nhanh chóng chui lên trên xà gỗ trong phòng, hai mắt tò mò, nhìn chằm chằm gấu trúc.

Tiểu Ngũ từ lúc sinh ra đến giờ đây là lần đầu tiên thấy một con gấu trúc, một hổ một gấu tầm vóc nhìn không khác nhau lắm, liếc mắt một cái Tiểu Ngũ liền suy nghĩ – Lai lịch của nó là gì a? Vật nhỏ màu trắng đen a!

Gấu trúc cũng nghiêng đầu quan sát Tiểu Ngũ, phỏng chừng cũng tò mò – Cái thứ to lớn đen thùi lùi này là gì? Mèo không ra mèo, chó không ra chó.

Không biết có phải biết Triển Chiêu hay không mà sau khi ‘Tướng công’ vào phòng liền ngồi ở phía sau lưng ghế bên cạnh Triển Chiêu, dựa vào chân ghế rồi bắt đầu liếm lông ở bụng.

Triển Chiêu nhịn một hồi cuối cùng vẫn không nhịn được, bèn đưa tay bấm cái lỗ tai tròn vo của nó một cái.

Tiểu Tứ Tử nói với Triển Chiêu, “Miêu Miêu, nó gọi là Tướng Công nha!”

Triển Chiêu nhìn trời.

Mọi người đỡ trán, Đường Tiểu Muội xem như lấy đúng tên rồi, phỏng chừng ngoại trừ nàng ra không ai bằng lòng lấy gấu trúc này.

“Đại ca muội hồi trước đi về phía Nam, lúc trên đường trở về trên núi Cửu Lĩnh thì gặp phải một nhóm sơn tặc.”

Triển Chiêu cau mày, “Cửu Lĩnh cách Thục Trung không xa, có người dám động tới đoàn xe của Đường Môn sao?”

“Đúng vậy a!” Đường Tiểu Muội gật đầu, “Người cũng không ít, đại khái khoảng hai ba trăm, võ công của đại ca muội mọi người cũng biết rõ.”

Tất cả mọi người gật đầu, đại sư huynh Đường Uyên của Đường Môn là cao thủ trong cao thủ, có thể đả thương hắn không thể nào là sơn tặc bình thường được

“Đại ca muội không giải quyết được hai trăm tên sơn tặc?” Lâm Dạ Hỏa hiếu kỳ, “Sơn tặc nào có khả năng đánh đó?”

“Đám sơn tặc không quá lợi hại, Đại ca của muội và mấy vị sư huynh đều giải quyết hết bọn họ, một số đã chết, một số còn lại thì trói lại chuẩn bị đem về Thục Trung giao cho quan phủ.” Đường Tiểu Muội cau mày, “Đại ca nói lúc đó có lẽ là chạng vạng, sắc trời rất u ám… Đột nhiên sương mù của ngọn núi tràn ra, sau đó bọn họ lại cảm giác được một luồng nhiệt phong(89)…”

(89) Gió nóng

“Gió nóng?” Triển Chiêu nghe xong nhíu mày, “Sương mù bay tại sao lại có gió nóng?”

“Khi huynh ấy hiểu được thứ đó sẽ gây tổn thương đến nội lực thì đã muộn.” Đường Tiểu Muội bất đắc dĩ, “Có một thân ảnh màu đen núp sẵn ở trong sương mù, lúc đó Đại ca cảm giác được có người tới gần nên liền kêu một tiếng để các sư huynh cùng sư đệ khác né tránh… Sau đó thì có một người áo đen xuất hiện ở trước mắt huynh ấy, động tác hắn ta quá nhanh nên đại ca muội chỉ thấy tàn ảnh. Nếu không phải huynh ấy công phu tốt, dùng lời nói của huynh ấy thì phải cám ơn huynh đấy.”

Mọi người thấy Đường Tiểu Muội chỉ một ngón tay vào Triển Chiêu.

Triển Chiêu khó hiểu, “Cảm ơn ta á?!”

“Sau khi huynh đem ‘Tướng công’ lên trên lôi đài cho muội rồi không phải liền bỏ chạy sao!” Đường Tiểu Muội nói.

Triển Chiêu xấu hổ, “Không phải đang nói chuyện sơn tặc sao, đừng đổi đề tài chứ…”

Bạch Ngọc Đường vươn tay che miệng của Triển Chiêu, Lâm Dạ Hỏa giục Đường Tiểu Muội, “Nói tiếp.”

“Triển đại ca lúc đó phải nói là chạy rất nhanh.” Đường Tiểu Muội cười nói, “Mẫu thân nói nhất định phải cảm tạ huynh. Vì vậy mấy ca ca của muội liên thủ chặn lại nhưng mà không chặn kịp. Vốn là Đại ca đã vây huynh ấy vào trong khách điếm, huynh ấy cũng không còn đường nào chạy thoát. Vậy mà đại ca chỉ vừa quay mặt đi thì nhoáng một cái… đã chạy mất tăm hơi rồi. Chờ Đại ca quay đầu lại, người đã chạy được nửa dặm.”

Lâm Dạ Hỏa và Bạch Ngọc Đường đều hiểu rõ, là nhất chiêu trong khinh công Yến Tử Phi của Triển Chiêu, gọi là Song Yến Trọng Ảnh. Chiêu này rất kì diệu, ngươi trông thấy Triển Chiêu đang chạy tới trước mặt ngươi, nhưng thật ra đó chỉ là cái bóng mà thôi, bởi vì thân pháp y quá nhanh mà tạo thành ảo giác, chờ đến lúc hiểu được thì y đã chạy ra phía sau ngươi rồi.

“Lúc đó Đại ca chợt nhớ tới nhất chiêu này, huynh ấy có đặc biệt nghiên cứu qua loại chiêu thức ấy, biết rõ thứ đang xông về phía mình chẳng qua chỉ là một ảo giác mà thôi, nếu chờ đến khi người ấy xuất hiện ngay trước mặt mình rồi mới động thủ, thì đã quá trễ rồi.” Tiểu Muội khoa tay múa chân một chút, “Cho nên huynh ấy né tránh trước tiên sau đó ra một chiêu tấn công phía sau lưng địch… Thế nhưng khi vỗ tay trúng bóng lưng kia, đối phương đã xoay người…”

“Song Trọng Ảnh?” Triển Chiêu sờ cằm, “Vậy thì không phải là công phu Yến Tử Phi ngàn dặm rồi, ảo ảnh của Yến Tử Phi chỉ một lúc sau liền biến mất, còn không hề tiêu thất như thế thì chỉ có thể là Song Trọng Ảnh, tương đối có tính công kích, Hơn nữa nếu muốn phản kích chiêu Yến Tử Phi thì cũng phải đánh lên trên chứ?”

“Đại ca đánh đối phương một chưởng… Có lẽ là bị chính nội kình của chưởng lực mình tung ra đánh trúng, mà huynh ấy lại không rõ ràng lắm, chỉ cảm thấy bàn tay rất đau đớn.” Tiểu Muội thở dài, “Nghe nói sau đó sương mù bao phủ đầy trời, tối đến mức dù có đưa tay ra cũng không thấy năm ngón… Đại khái chừng nửa canh giờ thì sương mù tản hết đi, lúc đó trời đã tối rồi.”

“Đại ca muội bị thương lúc đó sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Đường Tiểu Muội gật đầu, “Sau lúc sương mù tản đi, bọn sư huynh đốt đuốc lên thì tìm thấy Đại ca đang nằm giữa đường, Đại ca bị thương rất nặng, vừa nhìn đã biết là bị trúng độc.”

“Dùng độc chưởng a?” Lâm Dạ Hỏa bắt đầu suy nghĩ, Tây Vực có một cao thủ như thế sao?

“Hắn cùng một phe với những sơn tặc kia sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Vấn đề chính là ở chỗ này.” Đường Tiểu Muội lắc đầu, “Đoàn xe Đường Môn chỉ có mỗi đại ca bị thương, đám sơn tặc thì lại chết hết! Toàn bộ những người còn sống đều bị một đao chém trúng cổ họng, mà một số thứ trong đoàn xe Đường Môn lại bị mất!”

“Mất cái gì?” Triển Chiêu cảm thấy thật kỳ lạ, tên kia tại sao lại muốn giết sạch sơn tặc chứ?

“Vàng.” Đường Tiểu Muội khoanh tay…

Ba người đối diện sửng sốt một lúc lâu, trăm miệng một lời hỏi, “Vàng?” trong giọng nói không ngăn nổi sự thất vọng.

Tiểu Tứ Tử và Lâm Nguyệt Y vẫn đang trêu chọc gấu trúc bên cạnh nãy giờ, nghe nói như thế cũng ngẩng đầu, “Rất nhiều vàng sao?”

“Rất nhiều.” Đường Tiểu Muội gật đầu, “Cả một xe.”

“Thứ bị cướp lại là tiền?” Bạch Ngọc Đường cau mày, “Hao tổn lớn như vậy?”

“Đúng vậy, không chỉ mất mỗi tiền mà cây hoa lan đại ca mua cho muội cũng bị lấy đi luôn.” Đường Tiểu Muội bĩu môi một cái

“Hoa lan?” Triển Chiêu biết Đường Tiểu Muội thích hoa lan, hơn nữa còn có sở thích thu thập các giống cây hoa lan kì dị trong thiên hạ, trong viện đều đủ loại.

Bạch Ngọc Đường hỏi, “Loại hoa lan gì?”

“Ừm… Đại ca nói lúc quay về có vô tình phát hiện trên vách đá ở một ngọn núi, hình dạng của nó đặc biệt kỳ lạ, mà gốc cây đó rất lớn, mọc xen vào giữa Ngọc Tử Lan và Huyết Lan, huynh ấy liền tới đào cho muội một cây.”

Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Lâm Dạ Hỏa liếc mắt nhìn nhau – Rốt cuộc mục đích là cướp vàng hay cướp cây hoa lan đây? Thứ gì thuận tiện mang đi đây?

Tiểu Tứ Tử nâng cằm suy nghĩ một chút, “Có loại hoa lan như vậy ạ?”

Ngoài cửa, Bàng Dục và Bao Duyên chẳng biết từ lúc nào đã sang đây ngồi ở ngưỡng cửa vừa trêu chọc gấu trúc vừa nghe lén cũng ngước mặt lên suy nghĩ, “Hình như là chưa từng nghe qua…”

“Lại nói, thương thế của đại ca muội thế nào rồi?” Bạch Ngọc Đường kéo suy nghĩ của mọi người lại.

Tiểu Muội thở dài, “Đại ca của muội trúng phải một loại thi độc(90) hiếm thấy, hơn nữa tổn thương nội lực ở gân mạch tạo thành ảnh hưởng không nhỏ với huynh ấy, sau khi về nhà đã điều dưỡng rất lâu, Đường Môn muội danh y vô số, cho dù mọi người có liên thủ trị bệnh thì cuối cùng vẫn phải bó tay, may mà nội lực đại ca cao cường nên tính mạng không có gì đáng lo, nhưng thân thể lại bị tổn thương rất lớn…. Hi vọng Công Tôn tiên sinh có thể trị khỏi cho huynh ấy.”

(90) Độc ở người chết

Đường Tiểu Muội nói xong, bọn Triển Chiêu cau mày suy nghĩ.

Tiểu Muội nhìn trái nhìn phải một chút, cuối cùng đưa tay chọt chọt Bạch Ngọc Đường, hỏi, “Ca, mấy người có manh mối gì không?”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu một chút.

Triển Chiêu hỏi, “Có phải ngươi cũng đang nghĩ tới một chuyện giống ta không?”

Hai người nói xong liền nhìn Lâm Dạ Hỏa.

Hỏa Phượng vẻ mặt ghét bỏ nhìn hai người, “Ta cũng đâu thể thần giao cách cảm với hai ngươi, hai ngươi suy nghĩ chuyện gì ta đâu có biết, cái ta đang nghĩ đến chính là khinh công Nhị Trọng Trọng Ảnh kia, không lâu trước đó có trùng hợp giao thủ qua.”

“Cái gì?” Đường Tiểu Muội cả kinh, “Tiểu Phượng Hoàng ngươi gần đây có giao thủ với người đã đả thương đại ca ta ư?”

Lâm Dạ Hỏa vẻ mặt hoang mang nhìn Đường Tiểu Muội, “Ta cảm thấy rất là kỳ quái đấy, dựa vào cái gì hai người bọn họ một là Ca một là Triển Đại ca, còn ta lại là ‘Tiểu Phượng Hoàng‘?”

Lâm Nguyệt Y kéo đại ca nhà mình một cái, “Ca Ca huynh đừng ngắt lời, nói mau hung thủ là ai?”

Khóe miệng Lâm Dạ Hỏa co rút một cái, khó xử nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thì lại dùng vẻ mặt nghi ngờ nhìn Lâm Dạ Hỏa, “Gần đây ngươi có đánh qua với Triệu Phổ sao?”

Lâm Dạ Hỏa lầm bầm một câu, “Cũng chỉ là giao hữu một chút mà thôi.”

Đường Tiểu Muội không hiểu, “Cái gì… Triệu Phổ?”

Bạch Ngọc Đường nói với nàng, “Loại nội lực Nhị Trọng Trọng Ảnh này có một chút giống Yến Tử Phi nhưng kỳ thật thì không phải, loại thân pháp này gọi là Diêu Ảnh, chỉ có một người biết… Nói đúng hơn phải là hai người.”

Đường Tiểu Muội chau mày, “Ai?”

“Một là Triệu Phổ.” Triển Chiêu nói, “Người còn lại…”

Triển Chiêu nói còn chưa dứt lời, chợt nghe tiếng của Triệu Phổ từ cửa truyền đến, “Kẻ còn lại chính là người đã dạy ta môn khinh công này.”

Tất cả mọi người nhìn về phía cửa.

Triệu Phổ đi tới, “Sư phụ ta, Bạch Qủy Vương Yêu Trường Thiên.”

“Đoàn xe Đường Môn của ngươi bị tập kích khi nào?” Triệu Phổ đi tới bên cạnh bàn rồi ngồi xuống, ôm Tiểu Tứ Tử đặt lên trên đùi, hỏi Đường Tiểu Muội.

“Ba tháng trước.” Tiểu Muội nhìn Triệu Phổ.

Triệu Phổ lắc đầu, “Ba tháng trước sư phụ ta nói không quay về Hắc Phong Thành.”

Bạch Ngọc Đường tiếp lời Triệu Phổ, “Sư phụ ngươi vẫn còn ở Cực Bắc Băng Nguyên Đảo không đi đấy.”

Tất cả mọi người nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Mấy ngày hôm trước mẫu thân ta gửi thư nói Yêu Trường Thiên gần nửa năm này vẫn luôn ở Băng Nguyên Đảo, ông ngoại bị ông ta làm phiền không chịu được, một tháng trước bèn lén chạy về Ánh Tuyết Cung lánh nạn, ai ngờ Yêu Trường Thiên lại đi theo, ông ta uống rượu với cha ta suốt một ngày một đêm, đã vậy còn đem rượu sư phụ ta chôn ở trong ao băng lên uống sạch nữa.”

“Hẳn không phải là sư phụ ta đâu.” Triệu Phổ nói, “Ta nói cái này hơi thất lễ, nếu là sư phụ ta thì đại ca ngươi sẽ không dễ dàng mà giữ lại được nửa cái mạng đâu.”

“Hơn nữa bàn tay Bạch Quỷ Vương hẳn là không có độc đi!” Triển Chiêu hỏi.

Triệu phổ gật đầu, hỏi Đường Tiểu Muội, “Đại ca ngươi võ công không kém, lúc cùng hắc y nhân kia chính diện giao đấu chắc ít nhiều gì cũng phải thấy một chút đặc điểm chứ?”

Tiểu Muội gật đầu, “Đại ca cũng không quá chắc chắn, nhưng trong nháy mắt đó… huynh ấy thấy được người nọ có một đầu tóc trắng, hay nên nói là tóc bạc.”

Tất cả mọi người sửng sốt.

Bạch Ngọc Đường hỏi, “Tóc bạc?”

Tiểu Muội gật đầu, sau đó liền vội vàng xua tay, “Không phải là Thiên Tôn! Đại ca nói đó là một đầu tóc bạc ngắn.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau – Một đầu tóc bạc ngắn, lại có khinh công của Bạch Qủy Vương, thêm một thân nội lực cao cường, chưởng phong còn mang theo thi độc…

Là ai mới được?!.