Hắc Tinh Đại Lục

Chương 50



...****************...

Vĩnh Dạ lần trước khá quỷ dị, nó là dị Vĩnh Dạ, vì thời gian xuất hiện không theo quy tắc ngàn năm một lần, Lâm Phong cũng may mắn nhận được Nguyệt Linh châu từ dị Vĩnh Dạ này.

Khi nghe Lâm Phong nói về tiểu Tuyết đang ở học viện phong hỏa, tiểu Nguyệt đã đòi đi gặp, cô đã chào Lâm Phong rồi xin phép đi luôn, Lâm Phong đã bảo tiểu Lôi hãy đi cùng để bảo vệ cho muội muội của cậu.

Sau khi hai đồ nhi rời đi, Vương kỳ đã chào Lâm Phong và hắn đi tìm bảo vật ở Hoang thành, Lâm Phong đã nhắc nhở hắn phải cẩn thận.

Một làn khí tức từ trên tầng cao nhất của ngôi nhà lại phát ra, luồng khí tức này như muốn gọi Lâm Phong vào trong vậy.

Lâm Phong và hai cô gái đi qua cửa, cánh cửa đã đóng sầm lại, ở trong này họ nhìn thấy nhiều loại linh dược cấp cao, hai cô gái đã hái chúng,

Họ đi lên tầng hai đã nhìn thấy nhiều cuốn công pháp địa giai, hai cô cũng lấy luôn. Họ lại lên tầng ba, một cuốn công pháp thiên giai, tiểu Hồ đã nhường cho tiểu Vi, một vài linh thảo cấp tám, Lâm Phong đã hái chúng.

Ba người đi lên tầng bốn, đây là một tòa đại điện, có nhiều linh thảo cấp chín, ở giữa đại điện có một thân xác võ thần đang ngồi trên ghế.

Khi ba người vừa bước vào, cánh cửa đã đóng sầm lại, một bông Ly Hồn lan đã phát ra nhiều phấn hoa vào trong không khí khiến cho hai cô gái bị ngất nằm xuống sàn,

Một tia linh hồn võ thần xuất hiện từ trên thân xác, Lâm Phong đã chào hỏi ông, ông tự xưng ông là Hạo Thiên, một vị võ thần thượng cổ, đây chỉ là một tàn hồn của ông,

Lâm Phong đã hỏi ông lão Hạo Thiên về hai cô gái, ông bảo họ chỉ là ngủ đi một lúc, hai người hoàn toàn an toàn. Hiện tại võ thần lục tinh trở xuống đều không thể vào phong ấn của tòa nhà này.

Lâm Phong tự nhận rằng cậu là võ thần cửu tinh, cậu đã hỏi tia linh hồn của Hạo Thiên tiền bối về cách đột phá thập tinh.

Ông lão cho biết rằng ông cũng chỉ là võ thần cửu tinh, nhưng ông biết cách đột phá thập tinh.

Lâm Phong đã xin ông hãy chỉ cách đột phá cho cậu. Ông lão nói:

- Ta có chuyện cần cậu giúp, chỉ có người trên võ thần lục tinh và sở hữu linh hồn lực mạnh mẽ mới có thể giúp ta.

Ông lão bảo rằng ông ở đây đợi người phù hợp đến từ ngàn năm nay.

Lâm Phong đã hỏi ông lão cần giúp gì, cậu sẽ nguyện ý giúp ông, nhưng mong ông hãy chỉ cách đột phá cho cậu.

- Đi theo ta,

Nói xong tia linh hồn này đã dẫn Lâm Phong đến một tiểu thế giới của ông lão.

Tại đây, một thế giới xinh đẹp, rộng lớn, rất nhiều loài hoa phủ đầy toàn thế giới, cây cỏ, non, nước, có cả những loài sinh vật viễn cổ nhỏ, những loài vật mà Lâm Phong từng nhìn thấy ở đại lục Hắc Tinh, nhưng chúng đã biếna mất khỏi đại lục.

Linh hồn ông lão đã dẫn Lâm Phong qua một ngọn núi, một cánh đồng hoa và qua nhiều con suối,

Đến một cánh đồng hoa khác, giữa cánh đồng hoa này có một tòa lâu đài, hai người đi vào lâu đài, đi lên một phòng riêng. Lâm Phong nhận định rằng đây có thể là phòng riêng của một người nhà của ông lão.

Hai người đi vào phòng, có một cô gái nhỏ bé đang ngồi trên giường, cô bé có một đôi mắt vô hồn, đen tuyền nhưng tựa như một hố sâu không nhìn thấy đáy. Cô bé đang ôm một con búp bê hình con sói trong tay.

- Trúc nhi,

Ông lão nói nhỏ, trên đôi mắt của ông đã rơi xuống hai dòng lệ. Cô bé nghe thấy tiếng gọi, cô khẽ quay sang nhìn hai người Lâm Phong nhưng không có phản ứng gì.

Ông lão kể với Lâm Phong rằng con gái của ông từ hơn ngàn năm trước đã luôn như vậy, Lâm Phong đã nghe ông kể chuyện,

......................

Từ hơn ngàn năm trước, khi đó cả gia đình ông còn sống ở Hoang thành, lúc đó Hoang thành có tên là Tuyết Nguyệt thành, lúc đó còn có nhiều yêu thú tấn công nhân tộc, khi đó Trúc nhi cũng chưa bị như vậy.

Về sau, khi nhân tộc xuất hiện nhiều võ thần, yêu thú thì không, yêu thú đã bị dồn đi, những lần yêu thú bạo động với quy mô lớn cũng đã bị võ thần dẹp hết.

Từ sau đó những người dân sinh sống trong Tuyết Nguyệt thành không cần bảo vệ nữa, họ đã di chuyển về trung châu có nhiều cơ duyên để sinh sống,

Từ khi đó, trong thành không còn tiếng nói vui cười mà thay bằng những tên cướp, thổ phỉ, sát thủ đến thành để vơ vét những đồ vật còn sót lại ở trong thành, họ cũng đặt tên cho tòa thành hoang vắng này thành Hoang thành, Hạo Thiên đã giết rất nhiều tên cướp.

Vì mải mê với tòa thành, ông đã không để ý tới cô con gái bé nhỏ của mình, vì mẫu thân của Trúc nhi chỉ là một người phàm trần không thể tu luyện nên tuổi thọ có hạn, bà đã mất khi Trúc nhi chỉ vừa lên năm.

Không có ai bầu bạn với cô bé, ông thì lại không để ý tới cô,

Sau một thời gian sau, ông đâu biết con gái mình lại tìm đến yêu thú để bầu bạn, khi đó con bé vừa đạt tám tuổi, nhưng vì thể chất con bé là võ tôn nên đám yêu thú cũng không tấn công cô, thấy cô không đánh chúng nên chúng cũng chơi với cô.

Vì nhiều yêu thú hay lui tới tòa thành, nên đám săn yêu đã lần lượt mai phục giết chết chúng, duy chỉ một con viễn cổ Tuyết Nguyệt Phong Lang yêu thánh là còn hay đến chơi cùng Trúc nhi. Con yêu thánh này không những không tấn công cô, mà nhiều đêm khi con bé cô đơn một mình, cô gọi nó cũng xuất hiện.

Vì có yêu thánh hay đến, đám săn yêu đã để ý tới nó,

Nhiều lần Hạo Thiên thấy người con bé dính đầy máu, cô bảo rằng bạn của cô bị người khác đánh, ông đã hỏi bạn của cô là ai, nhưng con bé không nói,

Trong một lần, ông rình xem thì thấy một con sói to lớn, lông trắng mịn màng nhưng có dính nhiều máu và vết thương. Trúc nhi đã ôm con yêu thú này và nói rằng nó đừng tới tìm cô nữa, cô không muốn nó bị đám săn yêu đánh, cô sợ nó sẽ chết.

Con phong lang đã nói rằng cô bé sẽ rất cô đơn khi không có nó bầu bạn. Trúc nhi đã đuổi con yêu thú đi.

Ông lão nghĩ rằng cô bé muốn tốt cho con yêu thú nên sẽ dứt khoát chấm dứt được tình bạn này nên ông không quan tâm.

Đám săn yêu khi không thấy con yêu thánh đến, chúng đã đi tới khu rừng mà nó hay xuất hiện, trong nhóm săn yêu có nhiều võ thánh.

Khi nghe thấy tiếng tru của con sói, Trúc nhi đã trốn ông đi đến khu rừng, cô bé vừa chạy vừa gọi con yêu thú, khi đến một dòng sông, cô đã gặp một tên săn yêu, hắn định bắt cô để dụ con yêu thánh. Từ phía sau tên này, một khí tức lạnh buốt cùng một hàm răng sắc nhọn đã xuyên qua người hắn, con sói đi ra, nó quắp Trúc nhi lên lưng rồi chạy về phía tòa thành.

Sau một thời gian, nó sắp tới được thành thì bị đám võ thánh đánh lén và bị thương, nó đã đặt Trúc nhi trước cửa thành và tự bạo cơ thể. Nhiều võ thánh đã lùi ra sau và bị thương.

...****************...