Hải Đường Xuân Thụy

Chương 14: Binh biến trở tay



Mọi chuyện lại trở về với đúng quỹ đạo của nó, Hộ Quốc tướng quân tìm được Hoàng hậu khi ngài đi lạc vào trong rừng. Nghe nói sau khi trở về liền đóng cửa cáo bệnh vì bị kinh sợ, Thanh Đàm Cung vốn chẳng khác gì lãnh cung, giờ lại trông tiêu điều hơn gấp bội.

Đối với chuyện này thì Thượng Quan nhất tộc vạn phần bất mãn, Thừa tướng giận dữ vào cung để đòi công đạo cùng Hoàng thượng. Thiên tử miễn cưỡng đành ban xuống đạo thánh chỉ, phong Hộ Quốc tướng quân tạm thời giữ chức Thống lĩnh Cấm Vệ Quân, tùy thời bảo hộ Thanh Đàm Cung.

Vốn chỉ làm vậy để xoa dịu Thừa tướng, nào ngờ Tư Nhã tướng quân lại vui vẻ đồng ý ngay. Hoàng thượng tuy còn hơi nghi ngờ nhưng suy xét mọi chuyện thấy cũng không có gì sai biệt lắm, nên đành mắt nhắm mắt mở cho qua.

Hạ nhân trong cung được dịp bàn tán xôn xao, nói cái gì mà thời gian này thường thấy Tư Nhã tướng quân đến thăm Hoàng hậu. Xem như chỉ là mối quan hệ quân thần bình thường, nhưng lại càng ngày càng đáng ngờ hơn khi có lần cung nữ vô tình bắt gặp cảnh tướng quân đút thuốc cho Hoàng hậu.

Dù gì cũng chỉ là những lời đàm tiếu thất thiệt, Tư Nhã tướng quân chỉ cần trừng mắt một cái là chẳng còn kẻ nào dám nói gì nữa. Đùa sao, đụng vào đại tướng quân hung thần ác sát như thế.. bọn họ vẫn còn quý trọng mạng sống của mình lắm.

* * *

Toàn bộ cứ như một giấc mơ chao đảo khiến người ta không dám tin vào hiện thực. Hãy còn chìm trong mơ màng cho đến khi Tư Nhã Tịnh nhận được chiến thư khẩn từ ngàn dặm phương Bắc gửi về.

Giữa đại điện rộng lớn, Phó Văn Đế trầm mặc lật từng lá thư trên tay, càng xem đến đâu mặt rồng càng nhăn đến đó. Cuối cùng hắn vứt hẳn xấp thư xuống đất, giận dữ quát:

"Phạn Vương lão nghịch tặc quả nhiên không chịu ngồi yên. Trẫm đã chừa cho một con đường lui mà còn không biết điều. Hừ!"

Tư Nhã Tịnh siết chặt nắm tay, trầm giọng nói:

"Chiến sự không ổn, tình hình thế này e là sớm loạn đến tận thành Vãn Xương."

Phó Văn Đế nhăn mày, sắc mặt khó coi đến cực điểm, nghiến răng nghiến lợi phun ra từng chữ:

"Giặc Phạn muốn làm loạn trẫm đương nhiên hảo hảo mà phụng bồi.." Nói đến đây, hắn lớn giọng quát:

"Tư Nhã tướng quân tiếp chỉ!"

Tư Nhã Tịnh lập tức khụy một gối quỳ giữa đại điện:

"Có mạt tướng!"

"Nay thế cục không còn ổn định, nơi biên cương xuất hiện binh biến. Trẫm lệnh Tư Nhã tướng quân mang theo Binh phù trước đến thành Vãn Xương dẹp yên giặc Phạn, trả lại bình yên cho vạn dân Đại Nguyên."

"Thần lĩnh chỉ!"

Hoàng cung được phen dậy sóng, e là ngày tháng sắp tới không còn được yên bình. Bọn họ sống ở dưới chân thiên tử cũng chỉ thầm cầu nguyện một chữ "an". Những khó nhọc thế này, đương nhiên phải có một người đứng ra đảm đương trọng trách.

Từ xưa đến nay, và sau này vẫn thế.

Cứ vậy, đại tướng quân vừa trở về sau mười năm lại lần nữa khởi binh tiến thẳng ra biên cương. Sa trường máu lửa không bao giờ dừng lại, hào khí vẫn còn trường tồn mãi mãi. Máu người chưa đổ, xác người chưa ngã, thì vẫn còn lần nữa phất cao ngọn cờ Đại Nguyên.

Tư Nhã Tịnh vội vã sắp xếp lại mọi thứ, khẩn trương tiến thẳng ra ngoài Hoàng cung. Ai ngờ lúc đi ngang qua vườn Thượng Uyển lại đụng phải một người.

Phải nói là một đoàn người mới đúng, cả hàng tiểu thái giám tiểu cung nữ nối đuôi nhau kéo dài, kẻ mang lọng trướng che nắng, kẻ cầm quạt phe phẩy. Dĩ nhiên vị chủ nhân của đoàn người khoa trương bực này sẽ không phải kẻ tầm thường.

Hay nói đúng hơn là thích phô trương thanh thế.

Nếu như nói Thượng Quan Tử Thanh là hoa mai xinh đẹp thanh tao, thì người này sẽ là đóa phù dung nở rộ mê hoặc lòng người.

Nữ nhân thiên chi kiều mị, từng cái dơ chân nhấc tay đều là dáng vẻ quyến rũ đến choáng ngợp. Trên người khoác xiêm y đỏ rực mỏng manh, mơ hồ còn để lộ từng tấc da thịt non mềm. Quả nhiên hậu cung phi tần vô số, muôn hình vạn trạng kiểu gì cũng có.

Vốn là mang tâm trạng không mấy khả quan, Tư Nhã Tịnh chỉ đối người hành lễ qua loa cho nhanh để còn gấp rút làm đại sự.

"Tham kiến Hy Quý Phi."

Đang tính rời đi thì lại nghe giọng nữ nhân gọi lại:

"Hộ Quốc tướng quân xin dừng bước."

Y khó chịu nhăn mày, mùi hương nồng nặc của nữ nhân khiến y chỉ muốn mau chóng tránh xa càng nhanh càng tốt.

"Hy Quý Phi còn gì căn dặn?"

Có lần y từng nghe Chu Phúc nói qua:

"Hậu phi trong cung toàn bộ đều là mỹ nhân cực phẩm trong thiên hạ. Đứng đầu không thể không kể đến Hoàng hậu nương nương, đệ nhất mỹ nhân Hoàng triều. Kém cạnh thua Hoàng hậu một chút chắc có lẽ là Hy Quý Phi, trưởng nữ của Hộ Bộ Thượng Thư. Lại còn là chất nữ họ hàng xa của Thái hậu, nên được Hoàng thượng đặc biệt ưu ái."

Lúc đó y không để tâm lắm, nhưng giờ xem ra đúng như vậy thật.

Ở trong cung Hoàng hậu bị thất sủng, còn Hy Quý Phi thì được nhận tất cả sủng ái của Hoàng thượng, chẳng trách nàng mỗi khi đi ra ngoài đều phô trương đến thế này.

Hy Quý Phi nhoẻn miệng cười đến phong tình vạn chủng, nàng lắc lư eo nhỏ xinh đẹp tiến đến gần y, ngạo mạn hất cằm:

"Nghe danh Hộ Quốc tướng quân đã lâu.. nay mới có dịp gặp mặt, bổn cung là muốn xem thử phong thái của ngươi thế nào.." Nàng kéo dài thanh âm, rồi che miệng cười chế giễu:

"Ai nha ai nha xem này, nữ nhân gì mà da khô nứt nẻ, đúng là chẳng có gì xinh đẹp."

Tư Nhã Tịnh cau mày, mất kiên nhẫn cúi đầu hành lễ:

"Mạt tướng còn có việc, xin phép cáo lui."

Hy Quý Phi nhướn mày hứng thú nhìn y:

"Ai nha.. sao đã vội đi rồi? Không phải là tướng quân đây rất thân thiết với Hoàng hậu tỷ tỷ sao? Nghe nói là không phải bằng hữu bình thường đâu nha.."

Nhắc đến Hoàng hậu như là đụng trúng điểm yếu của y. Tư Nhã Tịnh lạnh giọng quát khẽ:

"Thỉnh xin Hy Quý Phi cẩn trọng lời nói, Hoàng hậu nương nương không phải là người mà ngài có thể tùy tiện lôi ra đàm tiếu."

Hy Quý Phi trợn trừng đôi mắt phượng, như là không dám tin hỏi lại lần nữa:

"Ngươi vừa to tiếng với bổn cung?"

Tư Nhã Tịnh chán ghét cúi đầu, "Mạt tướng lỗ mãng, Hy Quý Phi thứ tội."

Hy Quý Phi sống một đời lá ngọc cành vàng, là trân bảo trong tay Hoàng thượng, xưa giờ làm gì có kẻ dám đối đãi thế này với nàng. Nhất thời tức đến nghẹn họng, nghiến răng nghiến lợi mắng:

"Ngươi cái đồ tiện nhân không biết xấu hổ! Tướng quân gì chứ? Ta phi! Nữ nhân nào mà chẳng vọng tưởng bò lên giường Hoàng thượng.. còn bày đặt thanh cao cái gì? Bổn cung nhìn ngươi là chướng mắt, thực giống cái dáng vẻ cao cao tại thượng của nữ nhân ở Thanh Đàm Cung."

"Đủ rồi!" Tư Nhã Tịnh trầm giọng quát, sát khí bốc lên ngùn ngụt như sắp giết người tới nơi:

"Hồ ngôn loạn ngữ! Những lời thế này đừng để lọt vào tai Hoàng thượng, nếu không thì tội danh bôi nhọ Hoàng thất.. một Quý Phi như ngài gánh không nổi đâu."

Nói dứt lời, y phất tay xoay người rời đi, "Mạt tướng còn có việc, cáo từ."

"Ngươi.. ngươi.." Hy Quý Phi tức đến nghẹn họng, một tay chỉ chỉ vào bóng lưng tiêu sái của nữ tử hắc y, nghiến răng nghiến lợi quát lớn:

"Chẳng qua cũng chỉ là một con chó trung thành của Hoàng thượng, tự cho là mặt mình dát vàng sao? Hừ!"

Hoàng cung là nơi đầy thị phi như vậy, những lời đàm tiếu là khó tránh khỏi. Hôm nay chuyện Tư Nhã tướng quân chọc tức Hy Quý Phi đã truyền đi khắp nơi. Nghe nói nàng ta còn đến Long Tâm Điện khóc lóc ầm ĩ một trận với Hoàng thượng.

Kết quả là Hoàng thượng còn đang đau đầu vì chiến sự ở biên cương, mà còn phải nghe mấy lời ồn ào vô nghĩa. Mặt rồng bị chọc tức, dứt khoát hạ lệnh cấm túc Hy Quý Phi một tháng, bắt nàng qua Thanh Đàm Cung cho Hoàng hậu dạy chép nữ tắc ba trăm lần.

* * *

Không khí của Hoàng cung càng ngày càng trở nên trầm trọng. Giặc Phạn nhân lúc không có Hộ Quốc tướng quân nên đã nhăm nhe nổi loạn lần nữa.

Tình hình bên ngoài rối loạn, ở trong cung cũng chẳng khá hơn được là bao. Thừa tướng liên tục gây sức ép, mỗi ngày đều dâng lên tấu chương muốn Hoàng thượng phong vương cho Tư Nhã tướng quân.

Còn chẳng phải là do chức vị Trấn Bắc Vương để trống nên giặc Phạn mới thừa cơ gây họa. Hoàng thượng hết cách đành phải trước mắt trấn an Thừa tướng, nhưng việc phong vương vẫn cần phải suy xét thêm.

Đương lúc trong cung còn đang hỗn loạn, thì lại nhận được thư từ trăm dặm biên cương truyền về. Báo Hộ Quốc tướng quân ngày đêm ra roi thúc ngựa, nay đã đến được giáp ranh thành Vãn Xương. Thế quân đông như trẻ che, tướng quân một đường sát phạt mạnh mẽ, xem như bước đầu bình ổn đại cục.

Nhờ vậy mới trấn an được thiên tử phần nào yên tâm.

Hoàng thượng hạ lệnh, tướng quân không cần nhân nhượng, cứ tiếp tục tiến thẳng về phía trước. Toàn quân sĩ khí tăng cao, Nhã Vân Cung lần nữa kéo căng, một đường tắm máu kẻ địch.

Ngọn cờ Đại Nguyên như một thế lực trường tồn, mãi mãi bất diệt. Dân chúng vui mừng khôn xiết, đồng loạt tung hô người đại danh đỉnh đỉnh đệ nhất tướng quân.

"Giang sơn đã tỏ chiến trường

Điều quân hai đạo chia đường giáp ranh

Máu tươi chưa đổ biên thành

Lâm trận vây khốn tan tành địch quân

Nữ nhân tựa đóa phù vân

Giương cung vó ngựa gươm đàn hiển linh."