Hải Đường Xuân Thụy

Chương 2: Hoàng cung hoa lệ



"Vó ngựa mịt mù ngày trăm dặm

Biên thành giá lạnh rét căm căm

Tướng quân đổ máu ngoài sương giá

Khải hoàn hồi gót, dỗ miên trầm." *

Hoàng cung nguy nga tráng lệ. Các đại thần đã sớm đứng sẵn ở ngoài cổng lớn để đón Tướng quân khải hoàn. Hàng người nối dài từ ngoài cổng vào tận sâu trong cung. Không khí có phần ngột ngạt. Áo choàng đỏ bay theo gió. Nữ tử tiêu sái bước xuống từ lưng ngựa. Y khẽ phất tay, lập tức có binh sĩ chạy lên tháo áo giáp và cung tên trên người.

Ánh mắt lạnh nhạt quét qua một vòng, y nhấc từng bước chân lên bậc thang trải thảm đỏ. Trên người không còn áo giáp nặng nề, nhìn y lúc này mềm mỏng nhẹ nhàng, bóng lưng đơn bạc lạnh lẽo, hiện ra sao trông cô đơn đến lạ.

Cầu thang cao ngất ngưởng. Hai bên, binh sĩ đứng thẳng lưng, khi y đi đến đều đồng loạt ôm quyền thi lễ. Tia nắng đầu ngày nghịch ngợm vờn trên mái tóc đen bóng như suối nguồn đung đưa theo từng bước đi.

Tiếng giáp chân leng keng vang lên giữa đại điện. Bên trong chỉ có những vị đại thần giữ chức vị quan trọng và một vài tiểu thái giám hầu hạ.

Một tay y vén qua vạt áo khom lưng quỳ rạp xuống đất. Dù thiên hạ có nhìn y bằng ánh mắt tôn sùng, thì ở trước mặt thiên tử y cũng chỉ như một con kiến nhỏ bé. Giọng nói lanh lảnh vang vọng giữa đại điện, ẩn chứa trong đó vài tia kính phục.

"Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."

Phó Văn Đế một thân long bào cao quý từ trên ngai vàng nhìn xuống. Ánh mắt sắc lẹm như có thể thâu tóm được cả thiên hạ trong lòng bàn tay. Tư thế ung dung phóng khoáng, nam nhân ngũ quan sắc sảo, mày kiếm mắt sáng, từng cái giơ tay nhấc chân đều mang theo sự uy nghi của thiên tử.

Không khí nhất thời rơi vào một hồi tĩnh lặng. Tất cả các quan đại thần đến thở cũng không dám thở mạnh, trên trán sớm rịn một tầng mồ hôi. Hoàng thượng tuy còn trẻ nhưng thủ đoạn vừa tàn nhẫn vừa thâm sâu khó lường, bọn họ bao năm qua phò tá bên ngài cũng chưa bao giờ dám có nửa điểm sơ suất.

Cơ hồ là nữ tử dưới đất đã quỳ được hơn nửa khắc, lúc này mới nghe từ phía trên truyền đến giọng nói lạnh lẽo:

"Tướng quân bình thân."

Y phủi qua vạt áo đứng thẳng lưng, tuy vậy vẫn là như cũ không nhìn thẳng vào mắt người ngồi trên ngai vàng. Từ phía đằng sau bình phong một tiểu thái giám chầm chậm bước ra, tay cầm theo thánh chỉ khom lưng cúi đầu. Khi đi ngang qua thì đối y mỉm cười gật đầu, sau đó cất cao giọng nói:

"Tư Nhã tướng quân tiếp chỉ."

Y không dám chậm trễ, lập tức ôm quyền thi lễ đợi nghe chỉ. Bên tai văng vẳng tiếng nói của tiểu thái giám:

"Hộ Quốc Tướng Quân mười năm chinh chiến sa trường lập được công lớn. Trẫm vui mừng thưởng thức người tài, nay luận công ban thưởng. Phong làm Thống lĩnh Cấm Vệ Quân, thưởng một tòa phủ đệ ở phía Bắc, vạn lượng hoàng kim, mười rương mã não trân châu, mười rương tơ lụa thượng hạng, mười rương trang sức ngọc thạch, mười cặp tỳ hưu phỉ thúy.."

Thái giám liệt kê ra một đống thứ trân bảo vàng kim khó cầu, khiến các đại thần nghe mà đổ mồ hôi hột, thầm than một tiếng trong lòng. Hoàng thượng từ xưa đến nay luôn ưu ái Tư Nhã tướng quân như vậy..

"Khâm thử!" Tiếng nói kéo dài của tiểu thái giám vang lên cắt ngang mạch suy nghĩ của mọi người. Nữ nhân hắc y vội tiến lên cúi đầu, dùng hai tay nhận lấy thánh chỉ, thái độ từ đầu đến cuối luôn là cung kính cẩn trọng.

"Thần, Tư Nhã Tịnh. Đa tạ Hoàng thượng!"

Nghe qua thì có vẻ là Tư Nhã tướng quân lần này chiến thắng trở về sẽ được vinh danh ban thưởng. Nhưng mà chỉ người trong cuộc mới hiểu được thánh chỉ kia có ý nghĩa gì. Chỉ thấy nữ tử hắc y khẽ rũ mi mắt rồi lui về phía sau, cũng chẳng dám nói gì thêm. Dáng vẻ chán chường mệt mỏi, mơ hồ hai vai còn run nhẹ vì không dám tin những lời trong thánh chỉ.

Phong làm Thống lĩnh Cấm Vệ Quân, có nghĩa là..

Lập tức đã có những tiếng nhỏ giọng thì thầm vang lên, các đại thần được dịp tụ lại bàn tán xôn xao. Từ phía bên phải một vị đại thần không chịu được bức xúc, cũng mặc kệ sẽ chọc giận mặt rồng, bất quá gặp chuyện bất bình thì phải đứng ra thể hiện lập trường.

"Hoàng thượng, Tư Nhã tướng quân bao năm giữ Binh phù trong tay, sớm được lòng quân tâm phục khẩu phục. Phong làm Thống lĩnh Cấm Vệ Quân, há chẳng phải là lấy lại Binh phù?"

Thu lại binh quyền, tước mất phong hầu Hộ Quốc tướng quân, cả đời quanh quẩn trong cung làm một vị Thống lĩnh đi đi lại lại, không bao giờ được bước chân ra sa trường?

Phó Văn Đế híp lại đôi mắt hẹp dài, ý vị thâm trường nhìn về phía vị đại thần kia, khóe môi nhếch lên ý cười hòa hoãn, nhưng mơ hồ lại thấy trong đó chẳng có nửa điểm cảm xúc.

"Thừa tướng nói vậy là có ý gì? Nay thế sự ở biên cương đã ổn định, trẫm tạm thời để tướng quân lui về nghỉ ngơi. Khi nào binh biến thì lại để tướng quân lấy lại Binh phù, vì Đại Nguyên ta mà lần nữa cống hiến."

Giọng nói uy nghi của thiên tử vang vọng giữa đại điện. Ngài nói đến những chữ cuối cùng, lại như có như không mà liếc về phía nữ tử đang đứng lặng thinh ở một góc kia.

"Trẫm nói như vậy khanh có phục không.. Tướng quân?"

Nữ tử hắc y dưới tay siết chặt nắm đấm nổi đầy gân xanh, hiển nhiên là đang rất tức giận. Nhưng khi chạm mắt với nam nhân cao quý ở trên kia thì lại bất giác thu liễm lại vài phần. Lòng trung thành không cho phép y có nửa điểm dám nghi ngờ lời của thiên tử, đành đứng ra ôm quyền nói lớn:

"Mạt tướng sống làm người của Đại Nguyên, chết làm ma của Đại Nguyên. Nay Hoàng thượng đặt đâu thì nguyện ý ở đó, đối với phân phó của Hoàng thượng luôn tâm phục khẩu phục."

Phó Văn Đế nhướn mày nhìn y, thập phần hài lòng gật đầu:

"Tướng quân quả nhiên không làm phụ lòng trẫm."

Thừa tướng nào có bỏ qua mọi chuyện như vậy, thân là nguyên lão hai triều, trên vai mang trọng trách phò tá Hoàng thượng từ khi người vừa mới chân ướt chân ráo lên ngôi. Dĩ nhiên là rất hiểu cách làm người của thiên tử, và phóng mắt từ trên xuống dưới Đại Nguyên này, e là chỉ có Thừa tướng mới đủ tư cách nói chuyện công bằng cùng bậc Đế vương.

"Hoàng thượng, vạn lần không thể. Phạn quốc là do một tay Tư Nhã tướng quân thu về dưới trướng Đại Nguyên. Nay thế cục bên ngoài còn chưa ổn định, Phạn Vương buông cờ đầu hàng, ngai vàng nơi đó vẫn bị bỏ trống. Phạn Quốc tình nguyện làm một nước chư hầu, vậy thì Đại Nguyên đương nhiên phải phong vương cho một người, cử sang tiếp nhận cai quản mọi sự còn dang dở."

Phó Văn Đế trên môi vẫn treo ý cười sâu xa, dường như chẳng chuyện gì có thể làm ngài dao động được chút. Dáng vẻ bình tĩnh im lặng hồi lâu, mãi sau mới cất tiếng hỏi:

"Phạn Quốc cần người đến tiếp nhận.. chuyện này đúng là rất hệ trọng. Vậy ý của Thừa tướng là?"

"Bẩm Hoàng thượng, hạ thần đề cử Tư Nhã tướng quân. Thỉnh phong tướng quân làm Trấn Bắc Vương đến Phạn Quốc tiếp nhận chức vị."

Nghe được những lời này, các vị đại thần đồng loạt "ồ" lên một tiếng, nhất thời lại có những tiếng bàn tán xôn xao. Thừa tướng đúng là cây ngay không sợ chết đứng, lại dám thẳng mặt nói với Hoàng thượng những lời đó..

Phó Văn Đế lắc đầu cười nhạt, giống như là chẳng để tâm đến thứ gì, lãnh đạm buông một câu hỏi:

"Thừa tướng tại sao lại nghĩ như vậy?"

Chòm râu dài của Thừa tướng khẽ run run, lão đảo tròng mắt về phía nữ tử hắc y bên cạnh, không biết đang nghĩ gì mà mạnh dạn nói lớn:

"Khởi bẩm Hoàng thượng, Tư Nhã tướng quân mười năm chinh chiến sa trường, có kinh nghiệm tiếp xúc với Phạn Quốc, đương nhiên là ngài ấy hiểu rõ ở đó có gì và cần gì. Chưa kể đến tài trị quân của tướng quân có thể làm chúng nhân tâm phục khẩu phục, để ngài ấy đi là vô cùng hợp lý."

Tư Nhã tướng quân là người hiểu chuyện, nào có dám mưu cầu Trấn Bắc Vương. Y lập tức đứng ra bác bỏ lời của Thừa tướng:

"Hoàng thượng, mạt tướng không cần đến Binh phù, thỉnh cầu cho ta lui về phía sau làm Thống lĩnh Cấm Vệ Quân. Đời này chỉ cần vẫn còn được cầm kiếm vì Đại Nguyên là quá đủ."

"Tư Nhã tướng quân, ngài.." Thừa tướng trợn trừng mắt quay sang nhìn y, trên đầu sớm giăng ba đạo hắc tuyến, nói lớn:

"Khắp Đại Nguyên này làm gì có ai đủ tư cách giữ chức Trấn Bắc Vương như tướng quân. Năng lực của ngài không những được ba quân công nhận, mà ngay cả dân chúng cũng đều khâm phục."

Nữ tử hắc y lập tức xua tay phủ nhận:

"Thừa tướng nói quá lời, Tư Nhã quả thật tài hèn sức mọn, không đảm đương nổi chức vị Trấn Bắc Vương, càng chẳng nói đến ta chỉ là phận nữ nhi.."

Nghe y nói đến đây, nhất thời Thừa tướng cứng họng không biết phải phản bác làm sao. Cuối cùng chỉ đành phất tay lui về sau, dáng vẻ giận dữ đương nhiên là không hài lòng với quyết định của Hoàng thượng.

Phó Văn Đế thập phần vui vẻ, khóe môi treo ý cười tựa tiếu phi tiếu, phong thái đĩnh đạc uy nghi vung tay xuống dưới, hùng hổ tuyên bố:

"Tư Nhã tướng quân tạm thời cứ giữ Binh phù, về việc phong Trấn Bắc Vương trẫm sẽ suy nghĩ lại sau. Được rồi! Bãi triều."

Một phen bàn luận sôi nổi lại tiếp tục, đa phần là ngạc nhiên và không dám tin, bọn họ đúng là chẳng thể hiểu được suy nghĩ của thiên tử. Nhưng nếu Hoàng thượng đã nói như vậy, các vị đại thần khác đương nhiên không dám có nửa câu ý kiến. Toàn bộ quỳ rạp xuống đất như thường lệ, đồng thanh nói lớn:

"Hoàng thượng anh minh."

Nữ tử hắc y cúi đầu không biết là đang nghĩ gì, ánh mắt ngờ vực chậm rãi nhìn lên ngai vàng trên cao. Y hiện tại đang có hàng ngàn câu muốn hỏi.

Hoàng thượng ban thánh chỉ tước đi Binh phù, giờ lại nói cho phép giữ lại. Đây là ý.. muốn thăm dò sao?

Y chẳng kịp nói thêm gì, đã thấy nam nhân ở trên ngai vàng phất tay rời đi, tiểu thái giám nhanh nhẹn bước ra nói lớn:

"Hoàng thượng khởi giá hồi cung."

"Hộ Quốc tướng quân khải hoàn trở về, Hoàng thượng hài lòng luận công ban thưởng, mở tiệc khao quân ba ngày ba đêm."

-

Dịch thơ:

Tướng quân chinh chiến cực khổ ở phương xa

Những cực khổ giá lạnh ở biên thành đều đều phải trải

Sống chết từng trải, máu cũng đổ xuống

Nay đã trở về, cuối cùng cũng được giấc ngủ bình yên.