Hái Hồng

Chương 28



Về việc Chu Hồng Hồng bị Trình Hạo cường bạo, Trình Ý cũng mất thật lớn khí lực mới khiến cho mình không để ý đến.

Sau khi Hắn và Thời Tiệp Nghệ chia tay, cũng không sao có tâm tư đi tìm niềm vui với phụ nữ nữa, hoặc là nói, chẳng muốn đi chọc vào thứ đồ chơi mang tên tình yêu này.

Chu Hồng Hồng đối với hắn có cảm tình, hắn luôn biết. Tuy rằng cô ngoài miệng luôn không thừa nhận, nhưng mà tâm tư của một cô học sinh mới lớn có thể che mắt được ai.

Trong lúc dưỡng thương, hắn nhìn Chu Hồng Hồng bận rộn việc này việc kia, ngẫm lại, dù sao lão gia tử bên kia cũng ép hắn, huống hồ, tính cách Chu Hồng Hồng rất thích hợp làm vợ. Sau này sự thực cũng chứng minh, cô thật là loại người vào được phòng khách, xuống được nhà bếp, lên được giường.

Thứ được gọi là hôn nhân, sau khi Trình Ý thất tình đã cảm thấy không có cái gì xem mãi mãi. Chỉ cần tìm được thứ thích mình, mỗi ngày trải qua cuộc sống áo tới chỉ duỗi tay, cơm tới há mồm, rất thoải mái. Kết quả, hắn liền lựa chọn Chu Hồng Hồng.

Nhưng mà cô gái nhỏ lại một lòng một dạ muốn chạy ra ngoài, cho rằng thi đại học xong, đi ra ngoài, lão gia tử liền không quản được nữa.

Ý tưởng của cô, đã từng là ý tưởng của Trình Ý, nhưng đó là khi hắn và Chu Hồng Hồng còn đang đóng kịch quen nhau. Một khi hắn đem mục tiêu xác định ở trên người cô, như vậy cô liền tất nhiên phải cùng hắn.

Cô muốn chạy, hắn không cho cô chạy.

Hôm sinh nhật mẹ hắn, Chu Hồng Hồng say đến khuôn mặt hồng hồng, thật đáng yêu. Càng đáng yêu hơn là, cô nói Trình Hạo thật ra không thực hiện được hành vi đồi bại.

Trình Ý không biết tại sao, nghe xong lời này, đột nhiên có loại vui mừng kinh ngạc không hiểu nổi, mà phần cảm giác này khiến cho hắn lập tức có sức mạnh quyết định. Sớm hay muộn cũng phải có ngày đó, muộn một ngày không bằng sớm một ngày.

Nhưng khi hắn nâng mông của cô lên, thấy cái bớt trong khe đùi của cô, nỗi chờ mong trong lòng liền biến mất một nửa. Sau này khi hắn xách súng mà tiến vào, cô cũng không có lạc hồng.

Bản thân Chu Hồng Hồng đối với chuyện này không có giải thích gì, cô chỉ rối rắm sợ hãi việc mang thai.

Trình Ý đã động vào cô, sẽ không nói gì nữa. Vì thế chỉ có thể làm cho mình không thèm nghĩ cái màng kia của cô rốt cục đi đâu. Ban đầu đúng là có thể. Hắn không để ý. Dần dần, lại càng ngày càng tránh né việc này.

----

Ngày đó Trình Hạo tranh cãi với lão thái gia xong, thu thập hành lý, bèn nghĩ suốt đêm trốn đi.

Khi đi đến sau khung cửa, bắt gặp Trình Ý trèo tường trở về. Trình Ý thấy Trình Hạo cõng bọc hành lý, không hỏi một tiếng, chớ đừng nói là chào, hắn lạnh nhạt liếc Trình Hạo một cái, liền đi về phòng mình.

Trình Hạo đối với đứa em trai cùng cha khác mẹ này, vừa sợ vừa có lòng căm ghét. Hắn luôn cảm thấy cả người Trình Ý đều âm trầm, đặc biệt là trong hoàn cảnh đêm không trăng không gió như thế này, ánh mắt kia của Trình Ý nhìn hắn, đều mang theo nét trào phúng dữ dội.

Trình Hạo nhất thời liền nhớ đến việc mình cưỡng gian Chu Hồng Hồng bất thành. Nếu Trình Ý biết hắn ngay cả một ả đàn bà đều không làm gì được, còn không biết trong lòng sẽ châm biếm hắn đến thế nào.

Hắn rất không phục.

Trên trấn các cô nương yêu thích Trình Ý có thể xếp hàng từ phía đông trấn đến phía trấn tây. Trình Hạo liền nghĩ mãi không hiểu, cái loại tiểu tạp chủng (Ý chửi những đứa con ngoài giá thú) như thằng em khác mẹ của hắn, chẳng qua chỉ có dáng vẻ đẹp một chút, Trình gia nào tới phiên hắn được nói chuyện, dựa vào cái gì có thể khiến cho đám đàn bà tre già măng mọc (ý là hết người này thích không được sẽ có lớp người khác thích TY). Mà Trình Hạo hắn, là đại thiếu gia danh chính ngôn thuận, lại không có mấy người nguyện ý tới gần.

Trình Hạo không cam lòng, lại ghen tị, hô một tiếng, kêu Trình Ý đứng lại.

Trình Ý thả chậm bước chân, giọng đều đều đáp.

Trình Hạo ra lệnh: "Mày đừng có nói với ông nội rằng đêm nay gặp qua tao!" Hắn rất muốn lấy ra uy nghiêm của anh cả, nhưng mà dù làm dáng thế nào đều không có khí thế.

Trình Ý gật đầu, không chút để ý trả lời: "Biết rồi."

Trình Hạo tức giận, hắn thì biết cái gì! Đầu óc đột nhiên hiện lên một ý niệm trong đầu, vì thế cười nói: "Cũng chẳng phải là có một đứa chắt, ông nội lại muốn tao phụ trách."

Trình Ý không có phản ứng gì.

"Đúng là loại phóng túng." Trình Hạo càng thêm nổi giận, "Tao khiến cho cô ta oa oa kêu gào, cô ta sướng xong rồi lại dám quay lại cắn ngược một cái, nói tao dùng sức mạnh. Cái loại đàn bà rác rưởi, tao sẽ không cưới cô ta."

Trình Ý giật nhẹ khóe miệng. "Không có chuyện gì thì tôi về phòng ngủ." Nói xong hắn liền cất bước tiếp tục đi.

Trình Hạo thấy Trình Ý giống như không quá tin tưởng mình, nhất thời nóng nảy, muốn tạo cho mình hình tượng Kim Thương Bá Vương trong lòng Trình Ý, để tránh làm cho Trình Ý coi thường hắn.

Trình Hạo mặc dù háo sắc, nhưng hình thể lại gầy yếu. Mà Trình Ý là người quen phóng túng ở bên ngoài, đương nhiên cơ bắp đường cong đều vô cùng khêu gợi, làm cho trong lòng Trình Hạo hận đến nghiến răng nghiến lợi, hết lần này tới lần khác trách chính mình không có nghị lực đi luyện Gym.

Trình Hạo tàn nhẫn nói: "Con nhỏ phóng túng kia, cạnh cúc hoa trên mông nó còn có cái bớt trông rất mất hồn màu hồng. Mẹ nó, trời sinh chính là cái loại hàng lang thang."

Trình Ý bước chân vẫn không ngừng lại, cũng không quan tâm đến lời của Trình Hạo.

Lời này, Trình Ý vốn không để ở trong lòng. Ấn tượng ban đầu của hắn đối với Chu Hồng Hồng chẳng qua chỉ là một cô ả cặn bã, hơn nữa khi đó hắn còn có Thời Tiệp Nghệ.

Nhưng mà sau khi cùng Chu Hồng Hồng thật sự ở bên nhau, Trình Ý lại thường xuyên nhớ tới đoạn đối thoại đêm đó.

Cái bớt kia của Chu Hồng Hồng, có hình tương tự với một mảnh lá nhỏ, có chiều dài khoảng ba li, màu sắc nhàn nhạt màu hồng phấn.

Trước kia, lúc Trình Ý mới chơi Chu Hồng Hồng chỉ biết ít tư thế, khi nhìn cái hình lá cây kia, theo động tác hắn phun ra nuốt vào mà thụt thò thụt thò, hắn sẽ cảm thấy có một cỗ tê dại khó tả.

Có một ngày, hắn nói cho Chu Hồng Hồng về cái bớt hình lá cây kia, cô lại có vẻ mặt khiếp sợ, nói mình hoàn toàn không biết có cái bớt này, đoán chừng chỉ có mẹ cô mới biết.

Trình Ý giận tái mặt, "Người đàn ông đã từng chơi cô cũng biết."

Chu Hồng Hồng đối với việc hắn tức giận rất không hiểu, liếc xéo hắn một cái, liền đổi chủ đề.

Từ đó về sau, từ từ, cái bớt này thành một cái gai trong lòng Trình Ý, ghim càng ngày càng sâu.

Hắn bắt đầu không khống chế được, hơn nữa càng ngày càng không thu lại được lực đạo.

Trong một lần ân ái Chu Hồng Hồng thiếu chút nữa bị hắn đụng xuống dưới giường, thầm oán vì sao khi hắn làm ở tư thế này đặc biệt thô bạo. Hắn thành thật trả lời, "Tôi liền muốn đùa chết cô."

Đúng, vừa nhìn thấy bớt hình lá cây kia, hắn liền không nhịn được muốn tra tấn cô.

Nói không chừng đúng như lời Trình Hạo đã nói, lần bị Trình Hạo cường bạo đó, Chu Hồng Hồng cũng liên tiếp lên đỉnh.

----

Trình Ý thấy Chu Hồng Hồng phản ứng rất không ổn, dựa theo cá tính bình thường của cô, cô nhất định phải cùng hắn ầm ĩ. Nhưng nét mặt bây giờ của cô mang theo nỗi bi thống cực hạn nào đó.

Hắn biết lời nói kia làm tổn thương cô, vì thế dụi tắt điều thuốc, kéo cô lại gần, vuốt ve tóc của cô, giọng nói vẫn rất lạnh lùng ."Đừng làm rộn, tôi tìm cho cậu cả người đến nấu cơm, cô theo tôi về nhà."

Cô lại lắc đầu, rất kiên định.

"Chu Hồng Hồng!"

Cô cảm thấy cô đã sắp hỏng mất. Thời gian này chuyện tình cứ cái này nối tiếp cái kia mà đến, cô lại vô lực thừa nhận rồi.

"Trình Ý, chúng ta cứ như thế này giải tán đi..." Cô nói rất nhẹ, thấp đến mức không thể nghe thấy, cô hoài nghi liệu hắn có nghe thấy không.

Nhưng mà hắn thật nhanh ôm lấy cô, cô liền biết hắn nghe thấy được.

"Cô muốn đùa giỡn cũng phải có chừng mực thôi." Hắn đã cố kìm nén tính tình, "Tôi cưới cô, thế là được rồi đúng không? Sự việc với Trình Hạo, tôi cũng không nhắc lại nữa."

Cô vẫn lắc đầu. Hắn nhắc hay không nhắc chuyện đó, đều không quan trọng. Cô nhớ rõ cô đã từng nói, đó là lần đầu tiên của cô, nhưng hắn vậy mà vẫn luôn không tin cô.

"Có phải là cô muốn hôm nay tôi giết chết cô hay không hả?"

Cô chết lặng.

Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tràng tiếng gõ cửa.

"Chị họ, các khách hàng đều ở dưới lầu chờ đó, chị vẫn khỏe chứ?" Là Đẩu Bái.

Chu Hồng Hồng đang muốn trả lời, Trình Ý liền che miệng của cô, hỏi: "Chu Hồng Hồng, cô thật sự không có thông đồng với tên mặt trắng kia hả?"

Cô muốn lắc đầu, lại đột nhiên nghĩ đến cái gì đó.

"Hả? Có thông đồng không?" Ngữ khí của hắn đã tương đối nguy hiểm.

Cô bình tĩnh nhìn hắn. Cô rõ ràng đã làm sáng tỏ rồi, cô và Đẩu Bái không có gì.

Con mắt Trình Ý chăm chú nhìn chằm chằm cô, thật lâu sau, u ám nói: "Cô phải biết điểm mấu chốt của tôi."

Chu Hồng Hồng cảm thấy thật buồn cười. Cho dù cô có phản bác vô số lần với hắn, hắn cũng sẽ không tin tưởng cô. Hắn vì sao lại không tin cô?

Trước kia lúc còn học đại học, cô và một bạn học nam cùng lớp cùng nhau tham gia đoàn thể, Trình Ý cũng nhất định nói là cô thông đồng với bạn học nam đó. Chu Hồng Hồng không hiểu, vì sao Trình Ý ở cùng cô nhiều năm như vậy rồi, tại sao hắn vẫn không rõ cô là người thế nào. Cô ngay cả tay của người đàn ông khác cũng chưa lắm lấy, cô chỉ canh chừng có một mình Trình Ý. Hắn dựa vào cái gì hoài nghi cô như thế.

Đẩu Bái lại gõ cửa, "Chị họ?" Giọng nói của hắn rất dễ nghe, tiếng hô hoán này lại tựa như lời thân mật nỉ non.

Trình Ý đẩy Chu Hồng Hồng sang bên cạnh, sau đó xuống giường mặc quần vào. Hắn lại lấy ra một điếu thuốc, hung hăng hút vài hơi, mới nói, "Cô còn ồn ào không dứt. Còn muốn ở một chỗ với tôi hay không, là do tôi định đoạt."

Cô duy trì tư thế bị hắn đẩy, chật vật ngã xuống giường, mặt xám như tro tàn. "Vậy thì anh mở miệng trước đi..."

Trong lòng hắn rùng mình, nhìn bộ dạng Chu Hồng Hồng nửa sống nửa chết, ánh mắt một mảnh băng hàn. "Tôi chỉ hỏi một câu, cô có cho tôi đội nón xanh hay không (đội nón xanh= bị cắm sừng)?"

Chu Hồng Hồng không trả lời. Cô xoay mặt sang một bên, nhắm hai mắt lại.

Một lúc sau, Trình Ý xoay người đi mở cửa.

Đẩu Bái còn đang đứng trước cửa. Hắn đang muốn bật cười lên, lại chợt cảm nhận được một dòng sát khí làm cho người ta sợ hãi đánh úp lại.

Trình Ý đánh quyền này ra, Đẩu Bái không tránh.

Đẩu Bái bị đánh xong, lảo đảo vài bước, dựa vào bức tường đối diện.

Hắn lau vết máu ở khóe miệng mình, đo lường người đàn ông âm lãnh lạnh lùng trước mặt.

Hắn tuy rằng không rõ ràng lắm bên trong nhà xảy ra chuyện gì, nhưng có thể chọc đến người đàn ông này, nguyên nhân duy nhất chỉ có thể là Chu Hồng Hồng.

Đẩu Bái liếc mắt nhìn vào bên trong một cái, lập tức đứng người dậy, hắn cân nhắc thế cuộc trước mắt, ngược lại cảm thấy đối với mình có lợi. Cho dù là sắp bị đánh.

Chu Hồng Hồng nghe được động tĩnh, kích động đứng lên, nhìn bóng lưng Trình Ý chặn ở cửa, tức đến không chịu được. "Đang yên lành, đánh người làm cái gì."

Trình Ý quay đầu, trong nụ cười lại mang một trận đao quang kiếm ảnh. "Che chở hắn hả? Tôi đây liền đánh hắn chết."