Hai Thai Năm Bảo: Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan

Chương 13: Đôi mắt



Bạc Tuấn Phong lập tức trở nên sắc bén, đi tới trước mặt cô ta, chất vấn: “Hai người gặp nhau khi nào?”

Vân Ngọc Hân ngơ ngác nhìn anh, đột nhiên không nói lời nào.

“Cô sớm đã biết cô ấy còn sống?”

Đôi mắt Bạc Tuấn Phong híp lại: “Cô biết chuyện này từ khi nào?”

Cô ta biết, nhưng cô ta không nói với anh.

“Em cũng mới biết được không lâu, nếu em sớm biết, sao em có thể không nói với anh được?”

Đôi mắt Vân Ngọc Hân đẫm lệ đau khổ nói: “Hai ngày này, hai người vẫn luôn ở bên nhau phải không? Chẳng trách cô ta chạy tới trước mặt em diễu võ dương oai! Tuấn Phong, anh không biết ở trước mặt em, cô ta đắc ý cỡ nào đâu! Cô ta vội vàng tới khoe khoang với em, cô ta nói lần này cô ta trở về, là muốn cướp anh khỏi tay eml”

Đôi mắt Bạc Tuấn Phong ngẩn ra: “Cô ấy nói như vậy sao?”

Anh có chút nửa tin nửa ngờ.

Nếu cô nói với Vân Ngọc Hân như vậy, vì Sao ở trước mặt anh, cô luôn có vẻ thờ ơ, e sợ tránh còn không kịp.

Vân Ngọc Hân ấm ức nói: “Tuấn Phong, anh đừng trúng kế của cô ta, nhất định là cô ta tới trả thù chúng ta! Cô ta hận em như vậy, hận anh như vậy, cô ta nhất định sẽ trả thù chúng ta. Nếu anh hủy bỏ hôn ước với em, chẳng phải sẽ rơi vào bẫy của cô ta sao?”

Vẻ mặt Bạc Tuấn Phong đột nhiên trở nên lạnh nhạt: “Cho dù cô ấy không trở lại, tôi cũng sẽ không cưới cô.”

‘Säc mặt Vân Ngọc Hân cứng đờ.

Người đàn ông lạnh lùng nhắc nhở cô ta: “Vân Ngọc Hân, cô biết năm năm trước tôi đồng ý đính hôn với cô, là vì lý do gì, trong lòng cô biết rất rí “Em không bị Vân Ngọc Hân hoàn toàn không khống chế được: “Em không biết gì hết! Tuấn Phong, cho dù là anh gạt em, lừa em cả đời không được sao? Em có thể vứt bỏ mọi thứ!

Vân Giai Kỳ trở về, nhất định là vì trả thù em, nhưng em không sợt Em có thể tặng cô ta bất cứ thứ gì! Tiền bạc, danh lợi, địa vị, mọi thứ của nhà họ Vân, em đều có thể không.

cần, nhưng mà em không thể không có anh…”

Sau khi nói xong, cơ thể mềm mại của cô †a muốn dán sát vào Bạc Tuấn Phong: “Tuấn Phong, đừng làm em sợ, em không chịu nổi, em không chịu nổi anh dọa như vậy…”

Bạc Tuấn Phong lùi một bước.

Vân Ngọc Hân ngồi ở trên giường, nước mắt không ngừng chảy ra.

Cô ta mím môi, dùng tay nhẹ nhàng lau nước mắt ở khóe mắt, đột nhiên nói: “Được, nếu anh thật sự muốn hủy bỏ hôn ước với em, như vậy Vũ Minh thì sao?”

“Em có thể tiếp nhận chuyện hủy bỏ hôn ước với anh” Vân Ngọc Hân ngẩng đầu, nghiến răng nói: “Quyền nuôi dưỡng Vũ Minh, nhất định phải thuộc về em! Em có thể nhường anh cho cô ta, nhưng mà Vũ Minh, không được!”

Cô ta biết, Bạc Tuấn Phong không có khả năng giao quyền nuôi dưỡng Vũ Minh cho cô ta.

Nhưng nếu mất đi Vũ Minh, cô ta sẽ không còn khả năng với anh nữa!

Cô ta tuyệt đối không cho chuyện như vậy xảy ral Lông mày Bạc Tuấn Phong nhíu chặt, vẻ mặt không chút thay đổi hỏi lại: “Cô đang bàn điều kiện với tôi sao?”

Vẻ mặt Vân Ngọc Hân cứng đờ.

“Quyền nuôi dưỡng Vũ Minh, cô không có tư cách lấy!”

Vân Ngọc Hân nghe thấy thế, ngạc nhiên mở to mắt nhìn, ngu ngơ một lúc lâu mới tìm được về giọng nói của mình: “Anh Tuấn Phong, anh đừng tàn nhẫn như vậy, có được.

không? Anh nhãn tâm trơ mắt nhìn mẹ con em chia cách sao?”

Lúc trước cô ta vì bệnh tim, mang thai có nguy hiểm tới tính mạng, bởi vậy nhà họ Vân làm ống nghiệm cho Vân Giai Kỳ, sinh con của cô ta và Bạc Tuấn Phong.

Rõ ràng đứa bé là của cô ta, Vân Giai Kỳ chỉ là một công cụ mà thôi!

Mà lúc này, người đàn ông này đột nhiên nói với cô ta, cô ta không có tư cách đạt được quyền nuôi dưỡng Vũ Minh?

Cô ta không có tư cách, thì người nào có tư cách? Vân Giai Kỳ sao?

Cô ta không cam lòng!

“Sau này thăng bé chỉ có một người mẹ, nhưng không phải là cô!” Bạc Tuấn Phong nói cho cô ta nghe một chuyện thực vô cùng lạnh lùng.

Thân thể Vân Ngọc Hân cứng đờ, hoàn toàn xụi lơ trên giường “Anh muốn thằng bé nhận Vân Giai Kỳ sao?”

“Anh Tuấn Phong, anh thật nham hiểm, Vũ Minh là cốt nhục của chúng ta mà, anh không cho thằng bé nhận em, nhận người phụ nữ khác sao? Anh…”

Bạc Tuấn Phong gẳn từng chữ nói: “Chuyện này, tôi nói rồi không được phép.

nhắc lại!”

Vân Ngọc Hân hoàn toàn kịp phản ứng Lúc trước chuyện này, là do nhà họ Bạc và nhà họ Vân thu xếp, toàn bộ hành trình Vân Giai Kỳ chẳng hay biết gì, mà lúc Bạc Tuấn Phong biết, Vân Giai Kỳ đã mang thai hơn bảy tháng.

Khi đó đã không thể phá đứa bé, nếu không có khả năng nguy hiểm tới tính mạng.

Cho nên Bạc Tuấn Phong không thể không thỏa hiệp, để Vân Giai Kỳ sinh hạ đứa bé Trong lòng Vân Ngọc Hân tràn ngập vui mừng, cảm thấy cô ta có thể mẹ vinh nhờ.

con, vẻ vang gả vào nhà họ Bạc.

Không biết.

Nhiều năm như vậy, Bạc Tuấn Phong chẳng những không có ý kết hôn với cô ta, thậm chí căn bản không cho cô ta tới gần Bạc Vũ Minh.

Kế hoạch đính hôn liên tục đẩy về sau.

Anh căn bản không có ý định kết hôn với cô taI “Em không muốn, em không muốn!”

‘Vân Ngọc Hân giống như bị bệnh tâm.

thần nói: “Anh không thể như vậy, anh không thể làm như vậy! Anh Tuấn Phong, em ngoại trừ anh ra, sẽ không gả cho ai! Anh không thể không cần em, anh và Vũ Minh là cả thế giới của em mà..”. Ngôn Tình Sắc

“Tốt nhất là cô nên tỉnh táo một chút”

Sau khi Bạc Tuấn Phong nói xong, chuẩn bị rời đi.

“Hu hu hu hu..” Sau lưng truyền tới tiếng khóc chật vật của Vân Ngọc Hân.

Người đàn ông mới đi tới cửa, thì gặp Lâm Tĩnh Anh đang đi tới Bà ta nở nụ cười: “Bên ngoài gió to, tôi quay lại lấy áo khoác cho ông cụ…”

Bà ta mới đi tới cửa, lập tức nghe thấy tiếng khóc ở trong phòng bệnh.

Lâm Tĩnh Anh sửng sốt một lát, xông vào phòng bệnh, thì thấy Vân Ngọc Hân dựa vào đầu giường khóc.

Bạc Tuấn Phong nói: “Tôi còn có trước đây”

Sau khi nói xong, anh nghênh ngang mà đi.

Vân Ngọc Hân trơ mắt nhìn anh rời đi, khóc càng to hơn nữa.

“Hu hu hu hu…”

“Làm sao vậy làm sao vậy?”

Lâm Tĩnh Anh đau lòng đi tới bên giường, ôm cô ta vào trong lòng: “Hai đứa cãi nhau à?”

Vân Ngọc Hân ấm ức nhào vào trong lòng bà ta: “Hu hu hu hu… Mẹ, anh Tuấn đi Phong không cần con nữa!”

“Làm sao có thể? Hai đứa cãi nhau à?

Cậu ấy nhất thời nói linh tinh, sao con có thể tin là thật?”

“Hu hu hu, là thật, là thật… Anh ấy thực.

sự không cần con nữa, mẹ, làm sao bây giờ… Vân Giai Kỳ thực sự trở lại… Anh Tuấn Phong cần Vân Giai Kỳ, không cần con nữa…”

Lâm Tĩnh Anh nghe thấy thế, vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô ta, trợn to mắt khó có thể tin.

“Sao… Sao có thể có chuyện này được?”

Nhà họ Bạc.

Bạc Tuấn Phong đỗ xe vào trong gara, tiến vào cửa.

Quản gia đi tới đón: “Cậu chủ.”

“Vũ Minh đâu?”

“Cậu chủ nhỏ ở trên lầu ạ”

Bạc Tuấn Phong tiện tay cởi áo vest ra, giao cho người giúp việc, đi lên tầng hai.

Anh đã hai tối không trở về nhà.

Đẩy cửa phòng làm việc ra, Bạc Vũ Minh ngồi trước bàn sách, quay đầu lại, vừa thấy là anh “Cha”

Bạc Tuấn Phong đi tới bên cạnh anh, bánh bao nhỏ đang chăm chỉ làm bài tập vẽ mỹ thuật.

Bản lĩnh vẽ tranh của cậu bé rất tệ, vẽ trên giấy, vẽ một người đàn ông, một đứa con nít Nhưng bức tranh này thật sự khó có thể khen tặng.

Vẽ đầu hai người thật sự rất to.

Bạc Vũ Minh vẽ, vốn là vẽ một cái vòng tròn to, ở bên trong vẽ bốn vòng tròn nhỏ lớn nhỏ không đều, theo thứ tự là đôi mắt và hai lỗ mũi.

Thoạt nhìn giống y như con heo nhỏ.

Đôi mắt lạnh lùng của Bạc Tuấn Phong hiếm khi xuất hiện ánh sáng dịu dàng, anh ngồi xuống ghế, ôm Vũ Minh vào trong lòng “Đang vẽ cái gì thế?”

“Vẽ bài tập ạ”

“Bài tập gì?”

Vũ Minh lời ít mà ý nhiều: “Ảnh gia đình”

“Ừm”

Bạc Tuấn Phong nhìn thoáng qua bức tranh trên giấy, loáng thoáng phân biệt ra, người đàn ông kia là anh, đứa bé kia là Vũi Minh.

“Mẹ đâu?”

Bạc Vũ Minh nghĩ tới Vân Ngọc Hân, trên gương mặt xuất hiện chút lạnh nhạt: “Không muốn vẽ”“

“Không thích mẹ à?”

“Không thích.” Cậu bé không thích Vân Ngọc Hân.

Từ khi có trí nhớ, cậu bé đã không thích người phụ nữ này.

Cho dù mọi người nói với cậu bé, người phụ nữ này là mẹ cậu bé.

Nhưng đối với cô ta, cậu bé không thể sinh ra bất cứ quyến luyến gì.