Hai Thai Năm Bảo: Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan

Chương 6: Vân Giai Kỳ mở to hai mắt nhìn



Cô không nghĩ tới, ở trong tình huống bị thương, người đàn ông căn bản không để ý tới vết thương trên người mình, vẫn đuổi theo cô không rời như cũ.

Hiện giờ trên người anh đều là máu, nhưng anh căn bản không thèm để ý!

Điên rồi sao?

Người đàn ông này điên rồi sao?

Vân Giai Kỳ nghiến răng nghiến lợi nói: “Bạc Tuấn Phong, anh điên rồi sao?”

Người đàn ông khom lưng, vươn tay nắm lấy gương mặt cô, đầu ngón tay nắm chặt.

Cô bị đau lông mày thanh tú nhíu chặt, nhưng nghe giọng nói của anh còn lạnh hơn băng: “Đúng vậy, tôi điên rồi, nhưng tôi điên còn chưa đủ hoàn toàn!”

“Vân Giai Kỳ, tôi điên bức điên! Em đáng chết!”

cũng là bị em “Tôi đáng chết sao?”

Vân Giai Kỳ giống như nghe được chuyện rất buồn cười.

Cô quật cường ngẩng mặt, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên: “Nếu anh cảm thấy tôi đáng chết, có bản lĩnh thì giết tôi đi!”

Cô trừng mắt với anh, trong đôi mắt quật cường nước mắt rưng rưng, một chút đau đớn.

Gương mặt tuấn tú của người đàn ông ngẩn ra, rất nhanh khóe miệng anh hơi nhếch lên.

“Được, như em mong muốn”

Vân Giai Kỳ cảm thấy khó có thể tin trừng anh “Anh muốn làm gì?”

Người đàn ông không nói chuyện.

Một giây sau, đường cong vai cổ vân da rõ ràng, cùng với vết thương ở đầu vai chảy máu ồ ạt lọt vào mi mắt cô.

“Bạc Tuấn Phong, anh bình tĩnh một chút, chúng ta nên chậm rãi nói chuyện!”

“Nói chuyện gì?”

Người đàn ông khom lưng, nằm lấy cắm dưới của cô, gương mặt tuấn tú gần sườn mặt cô, cản mạnh lên cổ cô một cái, trâm giọng chất vấn: “Nói chuyện em trăm phương ngàn kế, lừa tôi năm năm sao?”

“Năm năm, Vân Giai Kỳ, em làm như thế nào?”

Em làm như thế nào có thể nhẫn tâm như vậy?

Cô có biết hay không, năm năm này, anh sống như thế nào.

Năm năm!

Bạc Tuấn Phong cảm thấy trong ngực có một đám lửa giận, gần như muốn phun trào.

“Bạc Tuấn Phong, tôi cảnh cáo anh, đừng nên động vào một cọng tóc của tôi, tôi và Tống Hạo Hiên sắp đính hôn với nhau…”

Vân Giai Kỳ vốn định cảnh cáo, không biết một câu này, hoàn toàn chọc giận Bạc Tuấn Phong.

“Đính hôn?”

Bạc Tuấn Phong lạnh lùng trào phúng một câu: “Em đang uy hiếp tôi.”

“Tôi không có…”

“Em hiểu rõ tôi nhất, em biết rõ, Bạc Tuấn Phong tôi không thể bị uy hiếp nhất”

Trong đầu Vân Giai Kỳ trống rỗng, chỉ nghe giọng nói ma mị của người đàn ông, dán sát ở bên tai..

“Vân Giai Kỳ, em là của tôi, cho dù em là người là quỷ, sinh là của tôi, chết, cũng là của tôi: Hắc ám, khôn cùng đánh úp lại.

Mùi khói thuốc súng tràn ngập Chiến hỏa bao lấy xung quanh.

Vân Giai Kỳ tỉnh lại một lần nữa.

Cô mở to mắt, vô lực chống người chậm rãi ngồi dậy trên giường, tầm mắt dừng hình ảnh một chỗ.

Không biết hộp thuốc được lục mang ra từ chỗ nào, đặt ở trên đầu giường.

Trong thùng rác có một đống bông dính máu.

Áo tắm bị xé nát ở một bên.

“Chịu tỉnh rồi à?”

Sau lưng, giọng nói lạnh như băng truyền đến.

Vân Giai Kỳ bất chợt xoay người, thì thấy người đàn ông đứng trên sân thượng, dựa lưng vào cửa sổ, ngược ánh sáng, cả người nhìn không chân thực.

Chỉ riêng đốm lửa ở đầu ngón tay, dễ trông thấy như vậy.

Cô kéo chăn bọc lại mình theo bản năng.

“Đủ chưa? Anh có thể rời đi không?”

Bạc Tuấn Phong không nói chuyện, tiện tay dụi tắt tàn thuốc.

Anh đi vào phòng, ngồi xuống bên giường, hai người đều hiểu ngầm im miệng không nói Vân Giai Kỳ nhìn bóng lưng anh tuấn của người đàn ông, đột nhiên có kích thích muốn khóc.

Cô không nghĩ tới, năm năm sau gặp lại lần nữa, sẽ dây dưa tiếp như vậy.

Vân Giai Kỳ vô lực xoa bắp thịt cứng ngắc trên mặt, mờ mịt nói: “Bạc Tuấn Phong, anh nên tha cho tôi đi. Bây giờ tôi chỉ muốn mỗi người có cuộc sống riêng”

“Mỗi người có cuộc sống riêng sao?” Bạc.

Tuấn Phong bị mấy từ này làm nở nụ cười.

Anh nhếch miệng, nhưng không phát ra một chút âm thanh nào.

Vân Giai Kỳ nói: “Anh có Vân Ngọc Hân, anh có Vũ Minh… Anh và cô ta sắp đính hôn, đừng dây dưa không rõ với tôi nữa.”

Dây dưa không rõ?

Bạc Tuấn Phong chán ghét nói: “Em không có tư cách nói ra bất cứ yêu cầu gì.”

Vân Giai Kỳ lập tức ngớ ra.

“Em không xứng.”

Vân Giai Kỳ lạnh lùng trào phúng: “Bạc.

Tuấn Phong, đủ rồi, tôi đã không còn bất cứ giá trị lợi dụng nào đối với anh nữa? Hay là anh cảm thấy, tôi sẽ giống như năm năm trước, ngây ngốc bị anh lợi dụng?”

Người đàn ông nâng mắt, lạnh lùng nhìn về phía cô.

Ánh mắt Vân Giai Kỳ cũng đề phòng.

Trong bóng đêm, ngoài cửa truyền đến giọng nói bối rối ngây thơ.

“Mẹ ơi…”

Vân Giai Kỳ kinh hãi, lập tức nhìn về phía cửa: “Mạn Nhí?”

“Mẹ…” Mạn Nhi giống như không nghe thấy giọng cô, đi về phía phòng khách.

Vân Giai Kỳ thấy thế, quay đầu phòng bị nhìn người đàn ông, vừa xuống giường vừa lấy một chiếc áo ngủ trong tủ quần áo ra, vội vàng khoác lên người.

“Anh không được phép phát ra tiếng động, biết không?”

Người đàn ông nhíu mày: “Em đang ra lệnh cho tôi sao?”

*Tôi không muốn Mạn Nhi nhìn thấy anh, Bạc Tuấn Phong, tôi nói cho anh biết, Mạn Nhi là điểm mấu chốt của tôi, không thể xâm phạm! Nếu anh dám phát ra một chút tiếng động nào, tôi thật sự sẽ liều mạng với anh!”

Người đàn ông im lặng.

Vân Giai Kỳ thấy anh đồng ý phối hợp, cô vừa mặc thêm áo ngủ, vừa vội vàng đi ra cửa, đóng cửa lại.

Mạn Nhi đi dạo quanh phòng khách một vòng, không tìm thấy cô thì vẻ mặt mờ mịt.

Vân Giai Kỳ đi tới sau lưng cô bé, nhẹ giọng nói: “Mạn Nhi? Sao con lại tỉnh?”

Mạn Nhi xoay người, xông vào trong lòng cô.

“Mẹ ơi… Con tỉnh lại không nhìn thấy mẹ…”

Vân Giai Kỳ cười, nhẹ nhàng ngồi xổm người xuống, ôm cô vào lòng, vừa đi về phía phòng Mạn Nhị, vừa dịu dàng dỗ dành an ủi: “Sao đột nhiên lại tỉnh?”

“Ừm..” Mạn Nhi dụi mắt, ghé vào trong lòng cô, lúc này mới như cảm thấy an toàn.

Đi vào phòng, Vân Giai Kỳ khóa trái cửa phòng lại, ôm cô bé lên giường.

“Ngoan ngoãn ngủ đi có được không?”

“Mẹ không ngủ sao?

Vân Giai Kỳ nằm xuống bên cạnh cô bé, nhẹ nhàng véo má cô bé: “Không phải là mẹ đang ở bên con sao?”

“Ừm..”

Mạn Nhi ngáp một cái, bàn tay nhỏ vòng qua eo cô, gương mặt nhỏ nhắn vùi vào gáy cô, nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Vân Giai Kỳ ôm cô bé, không nỡ buông tay.

Nhìn gương mặt non nớt đáng yêu của Mạn Nhi, cô cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán cô bé, mở mắt ra lần hai, nước mắt chảy từ khóe mắt ra.

“Mạn Nhi, mẹ sẽ vĩnh viễn bảo vệ con.”

Cô sẽ không để bất cứ người nào cướp đi Mạn Nhi!

Lúc này, bỗng nhiên ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân của Bạc Tuấn Phong, trong lòng Vân Giai Kỳ căng thẳng