Hai Thai Năm Bảo: Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan

Chương 967



Tôi được mặc nhiều nhất cũng chỉ có một lần.

‘Vân Giai Kỳ nghe vậy liền nhếch khóe môi lên rồi cười lạnh một tiếng.

Cô nói với Bạc Tuấn Phong: “Cô ta đang nói dối”

Xem ra Vân Ngọc Hân này thật sự không biết răng bản thân Ashley chân chính, giờ này phút này đang đứng trước mặt cô ta!

Cô ta không biết Ashley chỉ là một bí danh của Vân Giai Kỳ mà thôi Những người khác không biết có lẽ sẽ tin vào lời nói của cô ta, nhưng làm sao Vân Giai Kỳ có thế không biết là cô ta đang nói dối cơ chứ?

Cô chính là Ashley, thế như cô lại chưa từng nhận được bất kỳ khoản tiền nào cũng như đơn đặt hàng nào từ Vân Ngọc Hân!

Hơn thế nữa, cô thiết kế trang phục cũng chỉ để cho vui mà thôi, mà cô có năng khiếu hội hoạ nổi bật nên chính vì vậy mà việc thiết kế trang phục cũng dễ như trở bàn tay. Bởi vì tính thẩm mỹ độc đáo cho nên những bộ váy được cô.

thiết kế rất được yêu thích và nhận được nhiều sự yêu quý trong giới thời trang, nhưng điều đó không có nghĩa là cô lấy công việc thiết kế này làm ngành công nghiệp chính cho mình.

Có vô số các nhãn hàng thời trang đã tập trung về phía cô, ngỏ ý muốn hợp tác với cô để thành lập một thương hiệu thời trang riêng biệt Nhưng tất cả đều bị cô từ chối Chứ đừng nói đến đơn đặt hàng có trị giá ba mươi tỷ này.

Làm sao có thế lọt vào mắt cô được.

‘Vân Ngọc Hân nói: “Dựa vào cái gì mà cô bảo tôi đang nói dối hả?”

‘Vân Giai Kỳ còn đang định nói điều gì đó nhưng đột nhiên bị Bạc Tuấn Phong ngăn cản, sau đó nhìn về phía Vân Ngọc Hân và nói từng chữ từng chữ.

một: “Vân Ngọc Hân, tôi đã cho cô cơ hội rồi nhưng cô lại không biết quý trọng, nếu vậy thì đừng có trách tôi không cho cô thể diện”

Lòng dạ Vân Ngọc Hân hoang mang đến đến đỉnh điểm, mặc dù cô ta biết rằng chí ít ở thời điểm hiện tại Bạc Tuấn Phong vẫn chưa nắm được bất kỳ chứng cứ nào, nhưng nhìn ánh mắt của người đàn ông này tâm trí cô ta lại hoảng loạn mà không thể giải thích được.

“Thế nhưng cô ta vẫn ra vẻ bình tĩnh nói: “Anh Tuấn Phong, không phải là anh muốn điều tra em hay sao, em không sợ đâu, bởi vì chỉ cần bàn chân đứng thẳng thì không cần lo lâng về giày bị vẹo, cho nên em không sợ anh điều tra đâu! Em chỉ có một mong muốn là một khi anh đã điều tra ra chân tướng sự việc thì phải trả lại sự trong sạch cho em!”

Bạc Tuấn Phong híp mắt lại đầy thâm thúy và nói: “Hay cho câu “Chỉ cần bàn chân đứng thẳng thì không cần lo lắng về giày bị vẹo”“

Mí mắt Vân Ngọc Hân lại giật mạnh một chút.

Bạc Tuấn Phong nói: “Vân Ngọc Hân, câu này là do chính cô nói đấy nhé.”

Nói xong anh nắm lấy tay Vân Giai Kỳ và nhẹ nhàng nói: “Giai Kỳ, chúng ta đi ‘Vân Giai Kỳ gật gật đầu nói: “Vâng”

Bạc Ngạn Thiên thấy vậy vội vàng đứng lên: “Đứng lại! Cháu muốn đi đâu?”

“Cháu về nhà”

“Hoang đường!” Trong mắt Bạc Ngạn Thiên thất vọng đến đỉnh điếm: “Đến cuối cùng cháu vẫn không nhận ra rõ ràng đâu mới là nhà của cháu à!”

Bạc Tuấn Phong nói: “Nơi nào có cô ấy thì nơi đó mới là nhà của cháu”

“Vậy còn ông thì sao?” Môi Bạc Ngạn Thiên bắt đầu run rẩy, ông ta nói: “Cháu không cần ông nội nữa rồi sao?”

Chỉ một câu nói ngân ngủi thôi nhưng nói ra lại đau xót đến vô tận.

Có thể nhìn ra được rắng Bạc Ngạn Thiên đã hạ thấp thể diện của mình xuống rất nhiều.

Ông ta thật sự không muốn cãi nhau với Bạc Tuấn Phong đến mức phải đoạn tuyệt quan hệ.