Hái Trăng

Chương 11: Anh ấy không ghét mình



Sau khi hành lý chuyển đến cửa kí túc xá, Vân Ly cùng Phó Chính Sơ chuẩn bị cùng Phó Thức Tắc đến cổng trường.

Trong khuôn viên trường, công tác xanh hóa rất tốt, hai bên đường trải dài hai hàng cây xanh mướt, um tùm, đầy sức sống.

Hiện tại đã gần trưa, ánh mặt trời rọi xuống theo phương thẳng đứng, nắng vàng rực rỡ giao thoa với những vệt ánh sáng xanh được lọc qua tấm kính lá rơi tán loạn trên mặt đất.

Ba người sóng vai nhau, chậm rãi đi bộ trên con đường lát gạch, gió mát thoang thoảng, không gian khoáng đãng, cực kỳ thoải mái.

Trên đường đều là tân sinh viên tới nhập học, trong đó cũng không thiếu người đến báo danh, người nào người nấy đều vác theo túi lớn, túi nhỏ, mồ hôi đầm đìa.

Trong lòng Vân Ly không khỏi cảm kích.

Cô do dự một lúc, muốn đề nghị ba người dùng bữa cùng nhau.

Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cô vẫn không dứt khoát mở miệng được.

Dọc đường đi, Phó Chính Sơ mồm miệng như tép nhảy, lải nhải liên miên về ngôi trường này cho Vân Ly, chẳng bao lâu, ba người đã đi tới cổng trường.

Trước khi đi, Phó Thức Tắc dặn dò Phó Chính Sơ qua loa một chút: "Nhớ tự chăm sóc bản thân."

Anh lại ngước nhìn về phía Vân Ly, không mặn không nhạt bổ sung:

"Cô cũng vậy."

Cô bắt đầu hối hận vừa rồi không chủ động rủ hai người ăn trưa, dù bị từ chối cũng chẳng sao.

Chỉ cần có can đảm mở miệng đã là tốt lắm rồi.



Cuộc sống của nghiên cứu sinh cũng không bận rộn như trong tưởng tượng của cô, sau khi nhận được lịch học thì cơ bản mỗi tuần đều có mấy ngày nhàn rỗi.

Vân Ly cũng chẳng phải người cuồng công việc hay đặc biệt chăm chỉ, cần cù, không có tiết học thì cô dành thời gian làm biếng.

Những lúc rảnh rỗi, Vân Ly thường xuyên nhớ đến Phó Thức Tắc.

Đây là lần đầu tiên kể từ ngày Vân Ly lọt lòng đến nay cô vô duyên vô cớ thường xuyên nhớ đến một người đến thế.

Cứ như bị bỏ bùa vậy.

Mặc dù anh luôn thể hiện ra mặt thái độ xa cách, hờ hững.

Bất kể Vân Ly nói gì, anh đều thẳng thừng cự tuyệt.

Anh đẹp trai như thế, có lẽ từ trước đến nay rất nhiều cô gái chủ động xin số liên lạc, hoặc tìm cách làm quen với anh.

Chắc chắn anh cảm thấy vô cùng phiền phức.

Chớp mắt đã tới Trung Thu.

Đặng Sơ Kỳ gọi cho cô, nói là cô nàng và Hạ Tung Thanh đều được công ty tặng một cặp bánh Trung Thu, nhiều như thế hai người họ ăn không hết, cho nên mang một hộp đến cho Vân Ly.

Vân Ly không thích ăn bánh Trung Thu nhưng cũng không muốn lãng phí lòng tốt của họ.

Hai người hẹn nhau ăn tối tại một quán đồ ăn Hồ Nam gần trường.

Bởi vì tết Trung Thu được nghỉ, hầu hết những sinh viên không về nhà sẽ hẹn nhau đi ăn.

Cửa hàng này tương đối có tiếng ở khu này, sinh viên trường Đại học Khoa học Công nghệ Nam Vu đều rất thích đến đây, trong tiệm rất tấp nập, sôi động, tiếng cười nói ồn ào, vui vẻ.

Đặng Sơ Kỳ nhanh tay lẹ mắt gọi một vài món, sau đó đưa thực đơn cho Vân Ly, hỏi: "Quốc Khánh cậu định về nhà không?"

"Không.

Giờ về thì hơi sớm." Nghĩ đến những gì Vân Vĩnh Xương nói lần trước, Vân Ly lắc lắc đầu.

"Tớ vẫn muốn giữ cái mạng này."

"Vậy cậu định giữ cái mạng này làm gì?" Đặng Sơ Kỳ cũng không thấy ngạc nhiên, “Hay qua tớ ở đi.

Đến kỳ nghỉ Hạ Hạ thường về nhà, chỉ còn mình tớ một thân một mình, cô độc biết bao.”

Vân Ly nghĩ bản thân cũng chẳng bận bịu gì, lập tức đồng ý.

Nói một hồi, Đặng Sơ Kỳ bỗng nhiên thở dài: "Bạn cùng lớp hồi cấp Hai của tớ mấy ngày hôm trước có gửi thiệp mời cưới cho tớ."

"Sau khi tới với mẹ tớ nhắc tới chuyện này, thái hậu nương nương còn đĩnh đạc hỏi tớ có đối tượng chưa."

"Hy vọng thái hậu nương nương có thể noi gương những bà mẹ trong thiên hạ, tinh tế sắp xếp vài buổi xem mắt cho đứa con gái FA này.

Sao mẹ tớ không biết cố gắng một chút chứ?”

Vân Ly đang uống dở ngụm nước, suýt chút nữa thì phun ra.

"Thôi được rồi, nói chuyện của cậu đi, hiện tại cậu và cậu út của Hạ Hạ tiến triển tới đâu rồi?" Đặng Sơ Kỳ biết Vân Ly chưa từng quan tâm đến chuyện yêu đương nam nữ, cô nàng cũng không đoán ra Vân Ly khi rung động sẽ như thế nào.

"Khá tốt." Vân Ly nhàn nhạt nói.

Đặng Sơ Kỳ kinh hãi, vội vàng truy hỏi: "Phát triển lên một bước tiến mới rồi à?"

"Lão tử nói “có tức là không, không tức là có”, cái “không” này của tớ đã đến cảnh giới nhất định, không phải là khá tốt sao.”

"..."

Như đã thương lượng trước đó, nên buổi sáng ngày mười một, Vân Ly thu dọn đồ đạc ở kí túc xá, thay giặt quần áo, rồi đi thẳng tới căn hộ của Đặng Sơ Kỳ.

Khi tới nơi Hạ Tung Thanh đã trở về nhà ông ngoại của cô ấy.

Hai người họ cũng không có kế hoạch ra ngoài chơi, mỗi người chiếm cứ một đầu sofa, phần lớn thời gian dùng để ngáo ngơ làm biếng.

Hạ Tung Thanh trở lại trước khi kỳ nghỉ Quốc Khánh kết thúc một ngày, tháp tùng phía sau cô ấy là Phó Chính Sơ đang ôm theo túi lớn, túi nhỏ trong ngực.

Chào hỏi xong một lượt, cậu nhóc vui vẻ tạm biệt mọi người: “Em xuống trước đây, em sợ cậu út bỏ lại em đi trước mất.”

"A! Đúng rồi." Hạ Tung Thanh nhìn về phía Vân Ly, "Ly Ly, tí cậu út định đưa thằng cu em chị về trường đấy, em muốn đi với bọn họ không, khỏi cần bắt xe về.”

Theo kế hoạch ban đầu, Vân Ly định gọi cơm về để ăn chung với Đặng Sơ Kỳ, ăn xong mới trở về kí túc.

Vốn cô định chậm rãi hoàn thành dự định nhưng còn chưa kịp mở miệng từ chối, Đặng Sơ Kỳ đã cầm đèn chạy trước ô tô đồng ý thay cô rồi.

"Được đó!"

Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Vân Ly, cô bạn thân vô tội chớp chớp mắt, giấu đầu lòi đuôi: "Một mình cậu về trễ như thế tớ cũng không yên tâm, giờ tiện có xe đi nhờ, đương nhiên phải tận dụng rồi."

Cô thực sự không thể nào làm lơ ý chí hừng hực muốn tác hợp cho cô của đứa bạn thân.

Lát sau, Vân Ly uyển chuyển từ chối: "Nhưng em còn phải thu dọn đồ đạc nữa, sợ mất thời gian của cậu chị.”

Phó Chính Sơ đứng bên cạnh, cực kỳ tri kỉ rút điện thoại di động ra, hồ hởi nói: "Để em nói với cậu một tiếng, kêu cậu đợi."

"..."

Đặng Sơ Kỳ không thương tiếc vạch trần đứa bạn thân: "Cậu có gì để dọn đâu, có vài thứ đồ dùng cá nhân, cứ để đây luôn cũng được, khỏi mang về, đằng nào cậu chả qua đây thường xuyên.”

Vân Ly cạn lời, chỉ có thể về phòng thu dọn đồ đạc.

Đến trước cửa, Hạ Tung Thanh nhớ ra gì đó, nói: "Đúng rồi Ly Ly, mấy nay về nhà chị quên khuấy mất không nói với em.

Chị vừa gửi mấy công việc cho em đó, xem thử xem có hứng thú với vị trí nào không?” Vân Ly thoáng sửng sốt, vốn tưởng rằng Hạ Tung Thanh chỉ thuận miệng nói thôi, không ngờ chị ấy thực sự để tâm giúp cô.

Hạ Tung Thanh bổ sung thêm: "À, chị còn nghe Từ Thanh Tống nói miệng rằng EAW muốn tuyển một chuyên viên hành chính nhân sự, đoán chừng vẫn còn vị trí khác.

Chút nữa chị gửi WeChat của HR công ty họ cho em.”

...

Cách mấy ngày cô lại ngồi lại chiếc xe này.

Sau khi xe khởi động, vì để Vân Ly bớt ngượng ngùng, Phó Chính Sơ chủ động bắt chuyện với cô: "Chị Ly Ly, gần đây chị đang tìm việc làm ạ?"

"Ừm.”

"Chị định tới EAW sao?" Nói đến này, giọng điệu cậu nhóc ỉu xìu, "Vốn dĩ nghỉ hè em cũng muốn đi thực tập, ai ngờ ngày nào cũng bị mẹ em ép trông cửa hàng."

"..."

Vân Ly liếc Phó Thức Tắc, không biết nên trả lời sao.

"Em cảm thấy đến EAW cũng không tồi, ít ra thì đãi ngộ khá tốt, anh trai em rất hào phóng với nhân viên." Phó Chính Sơ là kiểu điển hình của việc không nói thì thôi, đã nói thì toàn nhắc đến mấy việc không nên nói, "Hơn nữa cậu út cũng ở đó, hai người có thể phối hợp giúp đỡ lẫn nhau."

Nói xong, cậu nhóc còn muốn nhận được sự đồng ý của đương sự: "Đúng không cậu?"

Phó Thức Tắc lườm cậu ta.

Có lẽ bị ánh mắt rét lạnh của ông cậu dọa sợ, Phó Chính Sơ không dám không khách sáo mà lấy tên tuổi của ông cậu ba hoa chích chòe nữa.

Cậu nhóc nhanh trí chấn chỉnh lại thái độ, quay xe đổi một lý do đáng tin cậy hơn: “Hơn nữa chỗ chị đang ở gần Hải Thiên Thành, đi lại cũng tiện.”

Tuy rằng Vân Ly chưa phản bác gì, nhưng cô không khỏi cảm thấy đuối lý.

"Ừ, trở về chị sẽ cân nhắc thử."

Lái xe dọc theo con đường này, sẽ đi ngang qua Đại học Khoa học Công nghệ Nam Vu rồi tới Thất Lý Hương Đô.

Phó Chính Sơ xuống xe trước, trên xe chỉ còn lại hai người.

Bầu không khí rơi vào tĩnh lặng.

Thậm chí cô còn có ảo giác, dường như cô và anh đang quay lại khoảnh khắc lần đầu gặp gỡ, chẳng qua lần này cô ngồi ở băng ghế sau.

Vân Ly không khỏi cảm thấy bối rối, cố gắng suy nghĩ cách phá vỡ bầu không khí ngại ngùng này.

Xem xét từ góc độ của đối phương, dạo này đột nhiên có một cô gái xa lạ làm ra mấy hành động kỳ quặc với anh, rồi lại bỗng nhiên muốn tới công ty anh làm việc…

Nếu là người bình thường, chắc chắn sẽ cảm thấy cô có ý đồ không trong sáng…

Vân Ly phân vân, đau đầu cân nhắc có nên giải thích một chút không.

Lời còn chưa ra, Phó Thức Tắc đã đột ngột mở miệng trước: "Vân Ly Ly?"

Vân Ly ngẩn người, hai từ láy chồng lên nhau tạo ra thứ âm tiết nhu hoà, vang vọng, khiến tông giọng trầm lạnh nhạt của anh trở nên mềm mại, gần gũi hơn.

Thậm chí… có chút đáng yêu?

Còn chưa kịp phân tích nguồn gốc của cách xưng hô này, đã nghe anh hỏi câu tiếp theo: “Bánh kem hôm đó cô mua ở đâu vậy?”

"Bánh kem?" Vân Ly nhanh chóng nhớ ra bánh kem cuộn hôm trước, nhanh chóng đáp: "Tôi tự làm."

Phó Thức Tắc khựng lại một chút, "ừ" một tiếng, không nói thêm nữa.

Vân Ly cẩn thận hỏi lại: "Sao vậy?"

Phó Thức Tắc: "Mấy vị bô lão trong nhà tôi đều thích."

"À, ừ.

Mỗi lần tôi đều làm rất nhiều, mỗi mình tôi cũng không ăn hết.

Để tủ lạnh lâu không ngon, rất lãng phí." Vân Ly chủ động đề nghị: "Nếu cô chú thích thì lần sau làm xong tôi có thể mang tặng anh một ít."

Đúng lúc xe dừng trước cửa khu nhà, Phó Thức Tắc không mặn không nhạt đáp: “Cảm ơn.

Nhưng không cần.”

Rất rõ ràng, là một lời từ chối thẳng thừng.

Không thể không cảm thán một câu: Cái con người này đúng là tường đồng vách sắt.

Sau nhiều lần bị từ chối, Vân Ly cũng đã chai lì phần nào.

Suy nghĩ của cô còn đặt ở cái xưng hô ban nãy của anh, cùng với những gì vừa xảy ra, tâm trạng thật phức tạp, cô chỉ có thể thất thần gật đầu, ỉu xìu nói: "Vậy tôi về trước."

Khi tay đặt lên tay nắm, cô dừng lại.

Vân Ly không nhịn được hỏi: "Gần đây tôi đang tìm công việc.

Hạ Hạ có giới thiệu cho tôi vài chỗ, nhưng vẫn chưa chọn được nơi thích hợp để nộp hồ sơ.” Dừng lại một lát, mới bổ sung thêm: “Anh… anh có suy nghĩ gì không?”

Đương nhiên cô không thể nói thẳng: Tôi dự định tới EAW phỏng vấn, nếu anh cảm thấy phiền tôi sẽ không đến nữa.

Phó Thức Tắc quay đầu lại.

Im lặng.

Nhìn nét mặt của anh, cũng có thể do cô tự suy diễn quá nhiều, nhưng Vân Ly chắc chắn đọc được năm chữ rất rõ ràng in trên trán Phó Thức Tắc "đâu phải chuyện của tôi".

Cẩn thận nghĩ lại, quả thực từ đầu chí cuối đều là cô tự mình đa tình.

Cô tới chỗ nào làm việc, quả thực chả dính dáng gì đến anh hết.

Lời này lại như thể: Anh rất bận tâm sự xuất hiện của cô.

Cô còn chưa biết nên làm sao để cứu vớt cục diện, đã nghe Phó Thức Tắc nhàn nhạt lên tiếng: "Hạ Tung Thanh đề cử cho cô công việc gì?"

"Hả?" Vân Ly vô thức rút di động, đưa cho anh, "Mấy chỗ này."

Phó Thức Tắc cầm xem.

Thông tin Hạ Tung Thanh gửi cho cô bao gồm bản vắn tắt công ty cùng với yêu cầu chức vụ.

Phó Thức Tắc nhanh chóng lướt qua vài cái, lâu lâu hỏi một, hai câu, như là: chuyên ngành của cô, hay kì vọng đối với công việc và đãi ngộ tiền lương mong muốn, v.v…

Ánh hoàng hôn rơi trên sườn mặt anh, có thể thấy rõ một lớp lông tơ tinh tế.

Chiếc áo sơ mi màu nhạt cũng được nhuộm một tầng ánh sáng mỏng lấp lánh như sao trời, như thể có vô vàn chùm pháo hoa rực rỡ, theo trống ngực rộn ràng của cô phóng vút lên trời cao, nổ tung thành từng tầng ánh sáng hoa lệ, điểm xuyết cho thế giới những sắc thái lộng lẫy, chói loà.

Trong giây phút này, khoảng cách giữa cô và người đàn ông trước mặt tựa như được kéo lại gần hơn.

Qua vài phút, giống như đang giảng giải, phân tích một bài toán, Phó Thức Tắc lưu loát so sánh ưu khuyết điểm của từng công ty.

Cuối cùng, anh kết luận một cách khách quan.

"EAW tương đối phù hợp với cô."