Hái Trăng

Chương 14: Phân biệt đối xử



Hiện tại đương nhiên không thể mặt dày mở miệng đòi túi vải nữa.

Cô biết cậu nhóc này xuất phát từ ý tốt, cho nên đành nhịn nỗi buồn xuống, liếc nhìn chiếc túi vải dễ thương kia thêm mấy lần rồi mới lặng lẽ nhét hộp bút lưu niệm vào trong túi.

Phó Thức Tắc sắp xếp mấy thiết bị AR và VR trong thùng lên mặt bàn, ấn nút khởi động kính VR, nhìn từ góc độ của Vân Ly chỉ thấy ánh sáng từ thấu kính lóe lên một cái.

Sợ anh cảm thấy mình nhàn rỗi xen vào việc người khác, mấy giây sau Vân Ly mở miệng một cách khó khăn: "Cần tôi giúp không?"

Phó Thức Tắc tùy tiện chỉ vị trí cách đó một mét: "Cô đứng đó, tôi cẩn chỉnh vị trí."

Anh ra lệnh cho cậu cháu Phó Chính Sơ đứng đối diện với Vân Ly, còn mình đứng giữa hai người, thuần thục đeo trang thiết bị lên.

Có lẽ đang điều chỉnh đường biên của thế giới ảo, anh nắm lấy tay cầm, đi về phía trước, chậm rãi tới gần Vân Ly.

Giữa hai người như hình thành một không gian khép kín hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài, cô và anh cùng đứng trên một con đường mòn, người đàn ông như một đạo sĩ lưu lạc chân trời góc bể, khí chất u ám, lạnh lùng, thoáng chốc đã bành trướng, cắn nuốt không gian của cô.

Vân Ly lùi lại theo bản năng nhưng trong thâm tâm lại khao khát tiến về phía anh.

Phó Thức Tắc cách cô khoảng một bước chân, anh dùng tay cầm vẽ ra một vòng tròn ảo xung quanh người cô.

"Được rồi." Sau khi vẽ xong, Phó Thức Tắc dùng một tay tháo kính xuống, sợi tóc xoã tung, nhìn về phía Vân Ly, lịch sự nói: "Cảm ơn."

Tiếp đến là kiểm tra tình trạng của các thiết bị đã cầm đến.

Phó Thức Tắc cũng mang theo một thùng nhỏ, bên trong chất thật dày hai xấp catalogue, theo điều khoản tài trợ của EAW đã thương lượng trước đó, CLB “Trèo cao” có trách nhiệm phân phát hết số catalogue này, nhằm mục đích truyền thông, quảng bá EAW đến đối tượng sinh viên.

Phó Chính Sơ cũng chú ý tới, mở to hai mắt hoảng hốt la làng: "Hôm nay phải phát hết chỗ này ạ?"

Dáng vẻ không thể tin nổi giống hệt đám trẻ con lần đầu tận mắt thấy một con quái vật hình thù kỳ dị.

Thấy thế, Vân Ly không khỏi buồn cười: “Nhà tài trợ này chẳng phải do em kêu gọi được hay sao?”

"Nói vậy cũng không sai, nhưng mà, thế này cũng hơi quá rồi, em chỉ có một mình mà." Khuôn mặt Phó Chính Sơ nhăn nhó: "Thế này cũng thật quá đáng, EAW chỉ tài trợ chúng em chút xíu thôi á."

Phó Chính Sơ đã quên mất hai phút trước, cậu ta còn khoe với Vân Ly việc EAW tài trợ một phần kinh phí đáng kể.

Thấy Phó Thức Tắc không nói gì, nhóc cháu bắt đầu giở bài mè nheo: "Cậu à, cậu không cảm thấy gì sao?"

"Không cảm thấy gì."

"Tại sao!!"

Phó Thức Tắc liếc nhìn cậu một cái: "Không phải của cậu."

Miệng thì kêu thảm nhưng hành động Phó Chính Sơ lại chẳng hề chây ì, lười biếng, cậu nhóc phăm phăm ôm một nửa chỗ catalogue tuyên truyền quay trở về sạp.

Vân Ly nhìn vậy, lại cảm thấy mình không có việc gì, lập tức chạy theo đòi giúp: “Đưa chị cầm một nửa cho.”

Không chờ cậu nhóc đồng ý, cô đã tự giác nhấc một phần ôm đi.

Phó Chính Sơ ghét bỏ quay sang nhìn ông cậu, hệt như thấy một tên quái nhân: "Cậu út, cậu nhìn xem, đây chính là sự chênh lệch giữa cậu và chị Ly Ly đó.

"

Phó Thức Tắc lười phản ứng, hờ hững đáp một câu: "Khoan đã".

Nói rồi anh đi tới cầm một nửa số catalogue trên tay Vân Ly.

Phó Chính Sơ lắp bắp hai lần mới nói lên lời: "Cậu sao cậu không giúp cháu?”

"Bởi vì...!" Phó Thức Tắc thản nhiên đáp: "Đây là sự khác biệt giữa cháu với cô ấy.”

"..."

Vân Ly lẳng lặng ôm đống catalogue đi theo phía sau Phó Chính Sơ, hai tai nóng rần lên.

Câu vừa rồi…

Tuy rằng nghe rõ ràng anh đang cà khịa ông cháu, nhưng ít nhiều trong mơ hồ cũng để lộ ra trọng điểm mà cô quan tâm.

Đó là: Với anh, cô… đặc biệt.

"Chị Ly Ly, em đi bên kia, chị đứng bên này nhé, không cần đi xa đâu.

Nếu nắng nóng, chị cứ tránh dưới lều nhé." Sau khi dặn dò xong, Phó Chính Sơ đi sang một bên khác của quảng trường.

Hiện tại có không ít người, Vân Ly đứng một lúc đã phát được số catalogue đáng kể.

May mắn hơn chính là, đứng ở vị trí này vừa vặn có thể quan sát được toàn cảnh phía standee cuộn kia.

EAW cử Phó Thức Tắc tới trường học tuyên truyền chắc chắn là một lựa chọn chính xác.

Ngoại hình anh cực kỳ bắt mắt, ưu thế ngoại hình được sử dụng triệt để.

Hầu hết những người xếp hàng là các cô gái, nhiều cô gái còn đi theo nhóm.

Lần đầu tiên cô lấy thân phận là người quan sát, theo dõi Phó Thức Tắc làm việc.

Anh đứng ở bên cạnh, hướng dẫn sinh viên cách sử dụng VR và các thiết bị khác, đồng thời dùng thùng carton dựng thành khu an toàn tạm thời để tránh những va chạm khác.

Thoạt nhìn dáng vẻ của anh khá thờ ơ, gương mặt lãnh đạm, mọi hành động chẳng thấy chút chủ động nhiệt tình, nhưng cũng không thấy chậm trễ hay thiếu kiên nhẫn gì cả.

Trong lòng cô giấu ý đồ không trong sáng, thỉnh thoảng cô lại nhìn trộm Phó Thức Tắc, sau đó vì có tật giật mình lại vội vàng quay đi, cố tình đi về một hướng khác phát nốt tập catalogue còn lại.

Giống như là một tên trộm bịt tai trộm chuông.

Vân Ly thoáng ảo não.

Rõ ràng mắt là của mình, lại chẳng thể kiểm soát được nó.

Bốn giờ mười lăm phút chiều hôm ấy, số người giảm nhiều, sách tuyên truyền cũng phát gần hết.

Vân Ly quay trở lại lều, một số thành viên trong gian hàng mệt mỏi đến mức nằm bò trên bàn, thậm chí còn dùng khăn giấy che mắt, ngủ quắc cần câu.

Phó Chính Sơ bê thùng nước đến, liếc thấy bên phía ông cậu nhà mình có một hàng dài các nữ sinh nối nhau không ngớt, cậu nhóc lập tức nhét hai chai nước vào tay Vân Ly: “Sao bên phía cậu út đông thế nhỉ.

Chị Ly Ly, chị mang nước mang qua cho cậu em đi, em còn phải đi phát nốt đống tờ rơi quảng cáo nữa.”

Vân Ly cầm hai chai nước đến chỗ Phó Thức Tắc.

Anh vẫn đang làm việc, một sinh viên đang trải nghiệm đang hỏi anh: "Phải ấn nút bên phải ạ?"

Phó Thức Tắc: "Nút phía dưới nữa, bên phải.

Sau khi thao tác xong sẽ lấy được vật phẩm.”

Chẳng rõ có phải do không muốn cắt ngang lúc anh đang làm việc hay không, Vân Ly cứ lẳng lặng đứng đó, an tĩnh chờ đợi.

Mấy giây sau, Phó Thức Tắc giơ tay về phía cô, lòng bàn tay ngửa lên.

Cô ngẩn người, sau đó ăn ý đưa nước cho anh.

Anh nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt dừng trên đám sinh viên đang lần lượt trải nghiệm công nghệ thực tế ảo, ánh mắt anh thoáng vẻ mỏi mệt.

Anh khẽ liếc sang, nhận lấy chai nước từ tay Vân Ly, chậm rãi vặn nắp chai rồi đưa lại cho cô.

Sau đó lấy chai còn lại, mở ra uống một ngụm, rồi đặt xuống sát chân bàn.

Đông tác thoạt nhìn hoàn toàn theo vô thức.

Vân Ly phản ứng chậm nửa nhịp, mới ý thức được chuyện vừa xảy ra.

Cô chăm chú nhìn vào nắp bình được vặn ra khỏi đai chống trộm, tựa như thấy bàn tay anh đặt trên đó.

Trở về quầy hàng, Vân Ly vẫn còn ngẩn người.

Chuyện này cũng chẳng có gì to tát lắm, nhưng lại khiến tim cô cồn cào, ngứa ngáy không yên.

Vân Ly thuộc tuýp người chỉ cần gặp chút thất bại trong quan hệ cá nhân sẽ lập tức rụt cổ vào trong mai lẩn tránh tất thảy.

Phó Thức Tắc hết lần này đến lần khác đao thương bất nhập, từ chối cô quá mức thẳng thừng, khiến Vân Ly thầm hạ quyết tâm giữ trái tim tránh cái mặt hàng đông lạnh này càng xa càng tốt, bởi vì con người anh chẳng khác nào thứ sản phẩm đông lạnh lâu năm mà cô lại hoàn toàn mù mờ phương pháp rã đông nó.

Nhưng người tính chẳng bằng trời tính, duyên số cứ liên tiếp thử thách cô, tựa như vừa đấm vừa xoa, vừa thả vừa kéo, khiến cô không quyết tâm trốn chạy cho nổi.

Ánh mắt cô luôn vô thức dính chặt trên người anh chàng lạnh lùng, dửng dưng này, khoé miệng không ngăn nổi nụ cười bởi từng cử chỉ nhỏ nhất của anh, lòng trào dâng sự ngọt ngào, hạnh phúc, giống đứa nhóc con mỗi lần ăn vụng kẹo thành công.

Trong đội chỉ còn lại vài người, Phó Thức Tắc nhìn xung quanh, sắc trời tối dần, rất nhiều gian hàng đã dọn dẹp xong xuôi.

Một cô gái gỡ thiết bị xuống, anh cúi đầu điều chỉnh độ dài dây đai đội đầu, nghe cô gái kia hỏi: "Em có thể lấy phần thưởng này không?"

Phó Thức Tắc quay đầu lại nhìn lướt qua.

Trong tay cô gái cầm một túi vải, trên bàn chỉ còn một ít giấy bút lưu niệm.

Thấy anh không đáp, cô gái trẻ có chút lo lắng, bối rối hỏi lại: “Được không anh?”

Trầm mặc một lúc lâu.

Phó Thức Tắc tiếp tục đeo thiết bị cho người tiếp theo, giọng nhàn nhạt: "Xin lỗi, cái này vừa rồi có người đã chọn rồi, đổi cái khác đi.”



Vân Ly giúp Phó Chính Sơ dỡ lều, cuộn standee, sắp xếp gọn các mẫu đăng ký cất vào trong thùng giấy.

Phó Chính Sơ chào hỏi những người khác, dặn dò đàn em chuyển lều bạt và những đồ dùng khác về lại phòng sinh hoạt.

"Cậu út, cậu thu dọn xong chưa?" Phó Chính Sơ tùy tiện khoác bả vai Phó Thức Tắc, "Nhanh lên, nhanh lên nào, còn đi ăn nữa.”

Trên bàn còn lại lẻ tẻ vài món quà, trong đó có chiếc túi vải mặt trăng cô thích, Vân Ly hơi khựng lại.

Cô lén lút thăm dò sắc mặt Phó Thức Tắc, lại nhìn sang Phó Chính Sơ.

Do dự hồi lâu, chờ hai người thu dọn gần xong, cô mới lấy hết can đảm ngỏ lời: “Tôi có thể chơi một chút không?"

"Chị Ly Ly, trước đây lúc làm video giới thiệu cho EAW chị chưa chơi qua trò này à?" Phó Chính Sơ hỏi.

Cảm giác như bị Phó Chính Sơ phá đám, Vân Ly lại không biết nói dối, chỉ nhỏ giọng, ấp úng đáp: “Chưa chơi… Mà cũng không giống các đề mục chị từng quay.”

Có lẽ do chột dạ, cô cảm thấy một phút trôi qua dài tựa ngàn năm.

Một tay Phó Thức Tắc phủi lớp nhựa dính trên mặt bàn, khoé mắt mệt mỏi, hờ hững nhướng lên: “Quà tặng chỉ còn lại cái túi vải kia thôi.”

Ý của anh là nếu giờ cô chơi, thì không được lựa chọn quà tặng.

Vân Ly: “Tôi chỉ muốn trải nghiệm thử hạng mục này thôi.”

Cô cố tỏ vẻ chân thành: "Quà tặng gì đó không quan trọng."

Trong không khí nhẹ nhàng khoan khoái, tựa hồ nghe được tiếng cười khe khẽ từ yết hầu của Phó Thức Tắc, khẽ tới mức Vân Ly cứ ngỡ là ảo giác của bản thân mình.

Đang lúc cô phân vân muốn khẳng định kia là thật hay tưởng tượng, ngẩng đầu lên đã bắt gặp vẻ mặt “đi guốc trong bụng” đối phương của anh.

"Chị Ly Ly muốn cái túi vải này đúng không? Chị thích thì cứ lấy đi, để lại cũng đâu có dùng làm gì đâu."

Không để thời gian đủ cho cô kịp tìm tòi sâu hơn, cuối cùng đến cả tên ruột để ngoài da như Phó Chính Sơ cũng nhìn thấu tâm tư Vân Ly, cậu nhóc thức thời nhét thẳng chiếc túi vào tay cô.

"Cái này coi như là…" Cậu nhóc suy nghĩ một lý do cực kỳ hợp tình hợp lý, "Tri ân người khách hàng cũ!"

Phó Thức Tắc cất thiết bị vào túi chống sốc, bỏ vào thùng, cài khoá an toàn cẩn thận, rồi bỏ vào cốp xe, hành động trôi chảy, tự nhiên, như thể toàn bộ sự việc diễn ra chẳng liên quan gì đến mình.

Ba người đến cửa hàng sốt rần rật trên mạng xã hội dùng bữa.

Tiếng tăm của nhà hàng này sớm đã lan truyền trong tất cả các trang review có tiếng, trường Đại học Khoa học Công Nghệ Nam Vu còn từng bị “giang cư mận” chế giễu là cái lò đẻ ra sự nổi tiếng.

Nhưng điều này cũng chẳng ảnh hưởng đến việc dân Nam Vu và khách du lịch từ tứ xứ tới đây check in.

Đây là lần đầu cô tới nhà hàng nổi tiếng trên mạng ăn tối.

Cô đứng trước hàng mì gạo chọn món, còn hai chú cháu nhà họ Phó thì có vẻ đã chạy qua hàng đồ Hàn bên cạnh.

Sau khi Vân Ly lấy xong phần của mình, Phó Chính Sơ đã đứng sẵn ở lối ra chờ cô.

Phó Thức Tắc tìm được một bàn trống, ngồi ở đó chờ họ.

Cả hai người đều gọi cơm nắm rong biển, đặt ngay ngắn trên đĩa men gốm màu đen, điểm khác biệt duy nhất là số lượng của Phó Chính Sơ gấp đôi Phó Thức Tắc, còn thêm một ly coca lớn.

"Cậu, cậu chỉ lấy đũa cho mình cậu thôi à?" Giọng điệu cậu nhóc cực kỳ khó tin.

Phó Thức Tắc im lặng nhìn đôi đũa nằm trên đĩa Phó Chính Sơ.

“Không sao, không sao.

Chị quên không cầm đó.” Vân Ly vội vàng lên tiếng hoà giải.

Trong bát chỉ có vài sợi mì gạo nhạt nhẽo, thanh đạm, nước lèo trong vắt, thêm vài cọng rau xanh, một tẹo chất béo cũng chẳng có.

So với dáng vẻ ngập tràn phẫn nộ của cậu nhóc Phó Chính Sơ thì thái độ của Phó Chính Tắc điềm nhiên hơn nhiều.

Anh bảo cô chờ một chút, sau đó đứng dậy đi lấy thìa, đũa giúp Vân Ly.

Lúc quay về, anh còn tiện tay bê theo hai bát đồ ăn kèm đặt vào khay của cô.

Rõ ràng vừa rồi anh không lấy đủ đũa là do khay đã quá nhiều đồ, Vân Ly ngượng ngùng nhìn anh một cái, hạ giọng nói cảm ơn.

Phó Chính Sơ ngồi xuống, bắt đầu mồm mép tép nhảy: "Chị Ly Ly, chị là người Tây Phục à?"

Người Tây Phục có tiếng thích ăn mì, đã một thời gian xa nhà, cô không ăn gắp mì nào, nay nhìn thấy lại kìm lòng không đậu gọi một phần.

Cô gắp một gắp mì lên định ăn nhưng vì quá nóng phải chờ nguội bớt.

Vân Ly gật gật đầu: "Ừ.

Trước chị cũng học ở Tây Phục.”

Phó Chính Sơ: "Sinh viên xuất sắc của Trường Bách khoa Tây Phục ạ?”

Nghe thấy Trường Bách Khoa Tây Phục, Phó Thức Tắc vô thức dừng đũa, ngẩng đầu nhìn hai người đối diện.

“Chị học ở một trường đại học bình thường ở Tây Phục thôi.” Vân Ly ngượng ngùng lắc đầu: “Đại học Bách khoa Tây Phục gần như là trường top đầu trong ngành khoa học kỹ thuật rồi.

Người bình thường khó mà thi đỗ được.”

“Đúng đó.

Ngồi cạnh chúng ta có một người không bình thường nè chị.” Phó Chính Sơ cực kỳ đồng tình gật gù.

“Ồ…” Vân Ly tỏ vẻ ngạc nhiên, quay sang hỏi Phó Thức Tắc một cách không hề giả trân: “Trước anh học Trường Bách khoa Tây Phục sao?”

Phó Chính Sơ kinh hãi tột độ, như thể vừa nhìn thấy sinh vật ngoài hành tinh: “Chị Ly Ly, chị không biết cậu út em từng là huyền thoại của Bách khoa Tây Phục sao? Năm đó cậu em còn là thủ khoa kỳ thi tốt nghiệp thành phố Nam Vu đó, banner chúc mừng treo dài từ đầu phố đến tận cửa nhà chú cháu em nữa cơ.”

“Ôi.

Trâu bò thật.” Phản ứng bình thường của cô khiến Phó Chính Sơ chú ý, Vân Ly lập tức nắm được trọng tâm, mặt mày hoảng hốt, vẻ mặt làm quá, thốt lên: “Ui.

Thật lợi hại.

Đúng là quá đỉnh.”

Phó Thức Tắc: "..."