Hái Trăng

Chương 32: Đây là chỗ của tôi



Khi Vân Ly bình tĩnh lại hoàn toàn và nhớ lại lời mình vừa nói thì ý thức được mình kích động quá bèn nói quanh co: "Không phải em hung dữ với anh đâu."

"Ừm."

Phó Thức Tắc không để ý.

Vân Ly thầm thở phào, nhớ tới dáng vẻ vứt bia dứt khoát vừa nãy của anh, cô cắn môi thử hỏi: "Anh vứt bia đi là vì em… giận sao?"

Cô để ý vào biểu cảm trên mặt của Phó Thức Tắc, anh đặt thìa vào trong bát, không hề phủ nhận: "Có lẽ là bị giật mình đấy."

Bộ dạng chuyện không liên quan tới anh, chẳng có biểu cảm dư thừa nào, ngay cả khi ngước mắt nhìn cô, đôi mắt cũng trong veo không thể đọc được ý nghĩa gì khác.

Dường như cũng không phải như cô tưởng tượng, anh không có ý khác.

Ngồi một lúc, Vân Ly nhớ tới dáng vẻ đau dạ dày trưa nay của anh, không nhịn được khẽ nói: "Em không muốn can thiệp vào cuộc sống của anh quá nhiều nhưng mà dạ dày anh không khỏe, uống bia rất hại dạ dày."

"Nếu tâm trạng anh không vui thì có thể nói với bạn bè, nếu như anh không có bạn thì em có thể miễn cưỡng làm bạn của anh..."

Phó Thức Tắc: "Nhìn em không miễn cưỡng lắm đâu."

Vân Ly vừa thẳng thắn vừa dứt khoát: "Thứ em muốn làm không phải là bạn bè."

"..."

Cũng không biết tại sao, sau khi bị Phó Thức Tắc từ chối dứt khoát không thương tiếc như thế nhưng ngược lại Vân Ly lại hơi buông thả mình.

Khi cô nói như thế, Phó Thức Tắc cũng không hề tức giận.

Hai người ở bên nhau cũng lâu rồi, cô cũng không cần phải cẩn thận từng li từng tí mọi việc như lúc mới quen nữa.

Vân Ly: "Sao anh lại ngồi lên xe làm gì?"

Phó Thức Tắc: "Nói chuyện ngày mai."

Vừa nghe tới chuyện công việc, Vân Ly cất suy nghĩ khác đi: "Anh nói đi."

Phó Thức Tắc thu dọn đồ sạch sẽ xong bèn ngồi chơi 2048 bên cạnh, trao đổi sơ lược lịch trình ngày mai.

Vân Ly nhìn sườn mặt của anh, anh bình tĩnh gõ trượt trên điện thoại, chơi một lúc mới khách sáo nói: "Tôi ngồi một lúc, không thể bỏ đi giữa chừng được."

"Ồ, không vội đâu, bây giờ em cũng chẳng có việc gì cả."

Phó Thức Tắc không hỏi cô tại sao lại ở trước khách sạn anh ở, anh cũng không ngốc, vả lại Vân Ly cũng không hề giấu giếm động cơ và mục đích của mình.

Chơi 2048 hơn một tiếng trên xe, hai người nói chuyện vài câu, Phó Thức Tắc bèn xuống xe.

Sau khi về nhà, Vân Ly gửi tin nhắn WeChat báo an toàn cho Phó Chính Tắc, chẳng bao lâu bên kia đã đáp lại, trên màn hình chỉ có một chữ "ừ" đơn giản, cũng đủ khiến cô mừng thầm.

Ngày hôm sau, Vân Ly lái xe tới cửa hàng in đối diện trường Đại học Bách Khoa Tây Phục trước bốn mươi phút để lấy sách tuyên truyền, đỗ xe ở trong Học viện Điều khiển rồi cầm sách đi tới quán cà phê ở góc tầng một.

Vân Ly gọi món ở quầy xong thì chọn một vị trí sát bên ngoài ngồi xuống.

Phòng tổ chức hội nghị ở bên cạnh quán cà phê, cách hội nghị còn mười lăm phút nữa, lần lượt có giáo viên và sinh viên vào quán.

Vân Ly trông ngóng, sau khi thấy Phó Thức Tắc đi vào sau đoàn người bèn vẫy tay với anh.

Phó Thức Tắc đi tới.

Vân Ly hơi kéo cái ghế bên cạnh ra: "Nếu không thì anh ngồi đây đợi một lát?"

Phó Thức Tắc không trả lời luôn: "Tôi đi gọi đồ."

Tầm mắt của Vân Ly cứ bám theo Phó Thức Tắc, anh dừng lại ở chỗ gọi đồ, đứng ở đó một lúc thì có bốn, năm người lớn tuổi đi tới nói chuyện với anh, dường như họ đã quen biết rất lâu rồi.

"Hi, lại gặp rồi."

Giọng điệu như đã từng quen biết, Vân Ly ngẩng đầu, nhìn thấy chàng trai đeo kính từng gặp hôm trước, anh ta thản nhiên treo cặp vào lưng ghế, kéo ghế ra ngồi xuống.

Vân Ly: "...Chỗ này có người rồi."

"Bây giờ không phải vẫn chưa có sao!" Dường như anh chàng đeo kính tưởng lời Vân Ly chỉ là lấy cớ, bộ dạng bất cần đời: "Hay là em suy nghĩ lại việc kết bạn WeChat với tôi đi?"

Vân Ly lắc đầu: "Không được."

Bị từ chối, chàng trai đeo kính cũng không để trong lòng: "Mặc dù em nói là bạn gái của Phó Thức Tắc nhưng mà ấy, người trong trường đều biết anh ta là một tên gay, em là một cô gái xinh đẹp, đừng để bị lừa."

Vân Ly: "..."

"Tôi ở Đại học Bách Khoa Tây Phục tám năm rồi nên biết không ít chuyện của Phó Thức Tắc.

Nếu như em muốn biết, tôi có thể nói cho em, sau này chúng ta có thể gặp thường xuyên."

Người này tới với ý không tốt, Vân Ly vốn không định dây dưa quá lâu nhưng lời vừa rồi của anh ta lại chạm vào đáy lòng của cô, dường như cô không có cơ hội để biết thông tin quá khứ của Phó Thức Tắc.

Chàng trai đeo kính thấy cô do dự bèn lấy điện thoại của mình ra: "Tôi quét em."

Vân Ly vẫn đang do dự, Phó Thức Tắc đã cầm khay đồ đi tới đứng bên cạnh anh ta, mặt không biểu cảm nói: "Đây là chỗ ngồi của tôi."

Anh chàng đeo kính không tiếp tục nói nữa, nhanh chóng đứng dậy nhường chỗ, gật đầu khách sáo với Phó Thức Tắc: "Chào đàn anh Phó, em là Trần Lệ Vinh, là tiến sĩ được thầy Sử và thầy Hướng hợp tác đào tạo."

"..."

Tên này, mẹ nó, trở mặt nhanh thật đấy.

Trần Lệ Vinh cư xử rất khéo léo, sau khi khách sáo nịnh Phó Thức Tắc hai câu bèn nhìn chỗ ngồi cuối cùng trên bàn: "Ở đây còn một chỗ, anh Phó, anh xem em ngồi đây..."

Phó Thức Tắc kéo cái ghế còn thừa ra trực tiếp đẩy sang bàn bên cạnh.

Anh thản nhiên ngồi xuống, mở túi ni lông ra giống như người bên cạnh không hề tồn tại.

Sau khi Vân Ly tới phòng học, Phó Thức Tắc chỉ cho cô một thùng nước đặt ở cửa để cô xếp mỗi chỗ một chai, đồng thời đặt một phần tài liệu đã in vào từng chỗ.

Sau khi bố trí phòng xong, cuối cùng tay Vân Ly cũng rảnh rỗi.

Đấu tranh hồi lâu, cô đi tới trước mặt Phó Thức Tắc: "Ngày mai là kết thúc rồi, anh đặt vé ngày mấy về?"

"Thứ Tư." Phó Thức Tắc không định giấu.

"Em cũng đặt xong rồi, đặt vào thứ Năm." Vân Ly mở chai nước, giả bộ lơ đãng hỏi: "Anh đặt mấy giờ đấy?"

Phó Thức Tắc cụp mi, nói ra thời gian cụ thể theo thông tin trong trí nhớ: "6 giờ 15."

"Ồ.

Chỗ này cũng khá xa sân bay, hay là khi đó em đưa anh đi nhé?"

"..." Phó Thức Tắc bày tỏ sự từ chối bằng ánh mắt.

Đợi sau khi Phó Thức Tắc lên bục diễn thuyết, Vân Ly ngồi ở hàng cuối, lén lút tìm vé về Nam Vu vào 18:15 thứ Tư trong phần mềm đặt vé.

Khá may mắn là thời gian đó đúng lúc chỉ còn một máy bay, không phải lo vé đặt không cùng một chuyến."

Thấy chỉ còn một vé khoang phổ thông cuối cùng, Vân Ly lập tức chốt đơn.

Đặt vé xong, Vân Ly có tật giật mình ngẩng đầu, Phó Thức Tắc vẫn đang giới thiệu độ theo dõi chính xác của thiết bị VR cho nhân viên ngồi hàng đầu.

Cô mở máy ảnh, nhân lúc Phó Thức Tắc không để ý bên này thì lén chụp vài tấm ảnh.

"Để tiến hành theo dõi chuẩn xác, sản phẩm thực tế ảo này sử dụng công nghệ GPS vi sai (*)..."

(*) Hệ thống Định vị Toàn cầu vi sai (DGPS) là một dạng nâng cao của Hệ thống Định vị Toàn cầu, trong đó sử dụng thêm một mạng lưới các trạm mặt đất cố định để phát tín hiệu làm căn cứ cho các thiết bị định vị nhận biết sự khác biệt giữa các vị trí của các trạm đo theo hai cách: được chỉ định bởi hệ thống vệ tinh và số liệu đo đạc chính xác đã biết từ trước.

Từ sai khác giữa vị trí đo bởi vệ tinh và vị trí chính xác đã biết, các thiết bị định vị có thể hiệu chỉnh vị trí chính xác của chúng.

Vân Ly không hiểu nội dung mà Phó Thức Tắc đang giới thiệu lắm nhưng vẫn xốc tinh thần để nghe.

Toàn bộ quá trình giới thiệu, anh ung dung tự tại, nói năng lưu loát, cho dù là tới những từ học thuật lạ, anh cũng duy trì sự tự nhiên từ đầu tới cuối.

Đây là bộ dạng mà anh nên có.

Ghế bên cạnh có tiếng vang lên, Vân Ly quay đầu lại, nhận ra lại là anh chàng đeo kính đó, cô giật nảy mình khiến ghế bên cạnh dịch sang “cạch” một tiếng.

Trên bục, Phó Thức Tắc đột nhiên dừng một lúc.

Anh tiếp tục: "Định vị cảm biến bên trong và ngoài..."

Trần Lệ Vinh không hề tự giác chút nào lại dịch về phía Vân Ly.

Tầm mắt Phó Thức Tắc di chuyển tới hàng cuối trong phòng, trong khoảng mấy giây, anh không thốt nên lời.

Lúc này Trần Lệ Vinh cho Vân Ly xem ảnh, tấm ảnh này được chụp từ hành lang đối diện, Phó Thức Tắc và một nam sinh nhoài người trên lan can, trong tay hai người còn cầm trà sữa, dường như đang nói chuyện.

Vân Ly vẫn muốn nhìn kĩ hơn chút nữa thì Trần Lệ Vinh lại chuyển sang mã QR WeChat của anh ta.

Tiến thoái lưỡng nan nên Vân Ly chỉ đành kết bạn với anh ta.

"Ngại quá, không nhớ rõ chi tiết sản phẩm tôi đi lấy tài liệu một lát."

Phó Thức Tắc đi xuống bục như không có gì, đi thẳng tới hàng cuối cùng, khi ngước mắt chạm với tầm mắt của Trần Lệ Vinh thì dừng lại trên người anh ta mấy giây.

Anh vươn tay lấy tập sổ tay tuyên truyền trên bàn của Vân Ly, bàn tay chạm tới người Vân Ly vì thế cô ngồi sang chỗ bên cạnh.

Sổ tay tuyên truyền đụng phải Trần Lệ Vinh, Phó Thức Tắc nhìn xuống, đợi một lúc rồi nói với vẻ thản nhiên: "Xin lỗi."

Đợi khi Phó Thức Tắc quay lại bục, Vân Ly vẫn không biết tại sao Trần Lệ Vinh này không khăng khăng ngồi cạnh cô nữa mà đứng dậy đổi chỗ ngồi.

Sau khi hội nghị kết thúc, trong phòng chỉ còn lại vài giáo sư và sinh viên, trong đó có một giáo sư già mái tóc hoa râm đi tới trước mặt Phó Thức Tắc, nói rất nhiều với anh, cuối cùng vỗ vào vai anh.

Anh cũng không mất kiên nhẫn, cả quá trình đều im lặng lắng nghe.

Thu dọn sổ tay tuyên truyền còn thừa xong xuôi, Vân Ly ra cửa cùng với Phó Thức Tắc, hai tay anh đút túi bước đi.

"Người vừa rồi là thầy hướng dẫn của anh à?" Sử, Sử Hướng Triết?"

"Ừ."

"Vậy cái người đeo kính vừa rồi, anh ta có phải đàn em của anh không..."

Vân Ly không thể chắc chắn được lời của Trần Lệ Vinh có bao nhiêu phần đáng tin, nếu như anh ta là đàn em của Phó Thức Tắc, vậy thì có lẽ không đến mức quá đáng lắm.

Vân Ly không muốn lí do bị từ chối lần sau là do Phó Thức Tắc nói: Tôi thích đàn ông.

Nghe được câu hỏi của cô, Phó Thức Tắc dừng bước, lạnh mặt móc điện thoại ra gọi xe: "Tôi đi đây."

Lần này có người nhận đơn ngay, xe đã ở trong Đại học Bách Khoa Tây Phục, chẳng bao lâu đã tới cửa Học viện Điều khiển, Vân Ly thấy thậm chí lúc anh mở cửa xe còn chẳng thèm quay đầu nhìn cô một cái.

"Anh đợi chút."

Cảm xúc mất mát của Vân Ly không giữ lại lâu, cô nhét sổ tay tuyên truyền vào trong tay Phó Thức Tắc rồi đỏ mặt lùi một bước, đợi anh lên xe.

Tâm trạng của Phó Thức Tắc không tốt, sau khi lên xe thì thắt dây an toàn rồi lạnh lùng vứt sổ tay tuyên truyền vào trong cặp.

Một lúc sau.

Anh lại lấy sổ tay tuyên truyền mở ra, bên trong có để một mặt trăng được gấp bằng giấy, mặt ngoài được miết rất phẳng, còn đính kèm giấy note…

"Gặp được anh, em như được thấy mặt trăng."

...

Tối thứ Ba, Vân Ly thu dọn hành lý mang về Nam Vu, cô ngồi trên thảm, gói áo ngủ bằng vải nhung, vừa nhìn ghi chú trong điện thoại vừa kiểm tra đồ trong vali.

Đột nhiên một cơn gió thổi tới, cô dừng lại ngẩng đầu lên.

Cửa sổ lại mở ra.

Khi này cửa phòng vang lên tiếng gõ nhẹ.

Im lặng ba giây.

Tay nắm cửa bị đè xuống, cửa bị mở ra một khe hở.

Vân Ly nhìn sang, không có gì ngạc nhiên khi nhìn thấy một sinh vật biết gõ cửa duy nhất trong nhà đi vào phòng cô.

Khuôn mặt thiếu niên trong sáng, cười lên lộ ra chiếc răng khểnh giống như cô.

Vừa nhìn đã biết là có mục đích mới tới.

Nào biết vừa ra quân đã không thuận lợi rồi, lời còn chưa thốt đã bị gió thổi thẳng vào mặt chặn lại.

Khuôn mặt tuấn tú của Vân Dã mếu máo trong nháy mắt, lạnh tới mức giậm chân, âm cuối ngây ngô bật ra: "Mẹ nó, Vân Ly, phòng chị sao mà lạnh thế!"

Vân Ly tiếp tục xếp đồ: "Đóng cửa lại giúp chị."

Vân Dã rất nghe lời, còn tung tăng tới đóng cửa sổ lại.

Cậu nhóc thử hai lần, không cài được bèn buồn bực nói: "Vân Ly, cửa sổ của chị hỏng rồi à?"

"Hình như thế…" Vân Ly nói: "Không đóng được, gió cứ thổi là lại mở ra."

Vân Dã gật đầu, không để ý lắm.

Cậu nhóc ngồi trên giường cô, muốn nói lại thôi, chẳng bao lâu đã đứng lên, đi qua đi lại mấy bước rồi lại ngồi xuống.

Lại đứng lên.

Ngồi xuống.

Đứng lên, đi hai bước.

Giống như gai mọc trên mông.

Vì hành động của cậu làm cô phân tâm, Vân Ly quan tâm nói: "Bị trĩ à?"

Vân Dã xù lông: "Không phải!"

"Không phải thì tốt." Vân Ly suy nghĩ một lúc, nói như trấn an: "Em ở tuổi này, cả ngày ngồi học một chỗ mắc bệnh này cũng không phải chuyện gì lạ cả.

Sau này đi lại nhiều một chút, uống nhiều nước chút, đừng ăn nhiều đồ nóng quá..."

Vân Dã cắt ngang lời cô: "Em không có bị!!"

"Chị biết rồi." Vân Ly cười chẳng hề bị ảnh hưởng chút nào, tiếp tục nói: "Mấy ngày này em cứ đi vệ sinh bình thường, nếu thật sự mà không được thì cũng đừng ép mình đi vệ sinh."

"..."

"Cứ quan sát tình hình trước, không được thì chúng ta tới bệnh viện."

Chẳng mấy chốc, Vân Dã khóa cửa lại, dáng vẻ như định nói chuyện bí mật.

Động tác Vân Ly hơi dừng lại, khe khẽ nhét ví đang ở trên cùng xuống phía dưới quần áo, lên tiếng nói trước: "Đừng nghĩ nữa, chị không có tiền."

"..." Vân Dã vừa dựng tâm lý xong thì bị lời nói này cản lại: "Chị xem em thành người gì đấy!"

"Ồ, là chị đây có lòng tiểu nhân…" Vân Ly nhắc: "Em vẫn nợ chị ba trăm linh hai tệ năm đồng đấy, còn nhớ không?"

"Em mới gửi 252 cho chị..." Vân Dã hít một hơi thật sâu, ôm thái độ có việc nhờ người không cãi nhau với cô, thậm chí còn luôn tỏ ra nợ tiền là ta đây, cu cậu còn chủ động lấy điện thoại ra gửi một bao lì xì cho cô.

"Đó, trả chị."

Vân Ly cảm thấy kỳ lạ, lưỡng lự mở ra.

Nhìn thấy 2 tệ 5 đồng trên màn hình, khóe miệng cô kéo xuống, lửa giận cùng bùng lên: "Em gọi đây là trả à?"

"Em không có tiền mà, chỉ có thể trả theo kì thôi." Vân Dã cây ngay không sợ chết đứng: "Tiếp theo, mỗi tháng em trả chị 2 tệ 5 vào ngày mùng Một, sớm muộn gì cũng có thể trả hết nợ."

Vân Ly bỏ qua: "300 tệ em muốn trả 50 năm à?"

Vân Dã đang định đáp thì lại sợ chọc giận cô, chỉ đành miễn cưỡng nói: "Cũng không phải, đợi sau này điều kiện kinh tế em dư dả, trả nợ hết một lần cũng không phải không được."

"Được rồi." Vân Ly đã sớm chuẩn bị hành lý xong, "Em có chuyện gì?"

Vân Dã lại bắt đầu đi qua đi lại.

Vân Ly mất kiên nhẫn: "Nhanh lên."

Khi này Vân Dã mới ấp úng mở lời: "Em muốn nhờ chị giúp em đưa đồ cho một người."

"Cho ai? Ngày mai chị phải về Nam Vu rồi."

Vân Dã khó xử giải thích: "Bạn em, sau khi anh trai bạn ấy tốt nghiệp từ đại học Khoa học Công nghệ Nam Vu thì ở lại Nam Vu làm việc, cả nhà chuyển đi cùng nhau."

Vân Ly thấy phiền phức nên trực tiếp từ chối: "Ồ, em chuyển phát nhanh đi."

"Đồ là em gói, gửi tới sợ bị tung ra." Giọng Vân Dã nịnh nọt, ngay cả xưng hô cũng đổi: "Chị, xin chị đó."

Vân Ly không từ chối nữa mà hỏi: "Nam hay nữ?"

"..."

Vân Dã lí nhí trả lời: "Là bạn nữ."

Vân Dã nghi ngờ nhìn cậu nhóc: "Em yêu sớm à?"

Lần này Vân Dã không nói ngay mà nghẹn một lúc lâu, miễn cưỡng đáp: "Không phải, chỉ là bạn tốt thôi nhưng mà chị đừng nói cho ba mẹ, nếu không ba đánh chết em."

Vân Ly suy nghĩ một lát vẫn từ chối: "Vậy em phải gặp con bé chứ? Chị không đi."

"Cứu em đi Vân Ly." Vân Dã sốt ruột: "Em thức mấy đêm mới làm xong đấy, sắp tới sinh nhật cô ấy rồi, trước đây em đã đồng ý sẽ tặng quà cho cô ấy."

Dáng vẻ liều lĩnh của Vân Dã khiến Vân Ly nhớ tới mình khi theo đuổi Phó Thức Tắc, cô miễn cưỡng gật đầu: "Được rồi, đưa đồ cho chị."

Khuôn mặt Vân Dã cong cớn lên, vui vẻ đáp: "Thật sao?" Sau đó lập tức chui về phòng rồi lại nhanh chóng quay lại, đưa một cái hộp nhỏ đã gói xong cho Vân Ly, dặn dò: "Mặt này hướng lên trên, đừng có lắc hư đấy."

Vân Ly vỗ vào bàn: "Để đây."

Vân Dã không yên tâm: "Chị phải đưa tận tay cho cô ấy."

"..."

Hiếm khi Vân Ly cảm thấy Vân Dã dài dòng như thế: "Được."

Tiễn Vân Dã xong Vân Ly tò mò nhìn chiếc hộp.

Chiếc hộp được gói kín bằng giấy gói màu hồng nhạt, không nhìn ra được bên trong có cái gì, nghe sự dông dài của Vân Dã, cô cùng không dám thử lắc hộp.

Xoay hướng khác, Vân Ly nhìn thấy bốn chữ nắn nót viết đằng sau hộp…

"Gửi Doãn Vân Y."

*

Chiều ngày hôm sau, Vân Vĩnh Xương chủ động đề nghị muốn đưa Vân Ly tới sân bay.

Vân Ly muốn tới sớm một chút nên hai người bèn ra khỏi ra từ trước.

Dọc đường đi, hai cha con chẳng nói chuyện gì, khi gần tới sân bay, Vân Vĩnh Xương mới nói: "Ở Nam Vu phải tự chăm sóc bản thân, đừng tới nơi nguy hiểm."

"Con biết rồi ạ."

Tâm trạng Vân Ly phức tạp.

Sau khi xuống xe, cô khẽ nói một câu "con đi đây" bèn vội vã đi vào nhà ga sân bay.

Hãng hàng không làm thủ tục ở dãy F của nhà ga, Vân Ly tìm một chỗ ngồi xuống, bây giờ còn hai tiếng nữa mới cất cánh, cô đợi hơn bốn mươi phút thì thấy Phó Thức Tắc kéo vali đi vào.

Sau khi tìm kiếm xung quanh thì anh đi vào cửa thứ nhất dãy F.

Vân Ly bật dậy rồi nhanh chóng tới vạch vàng cửa đầu tiên, sau khi Phó Thức Tắc làm thủ tục, xoay người thì thấy Vân Ly đang cười mất tự nhiên.

Vân Ly nói ra lý do đã soạn từ trước: "Chuyến bay em đặt hủy bỏ rồi nên là em đổi bay sang hôm nay, có thể đợi em một lúc không? Em cũng làm thủ tục."

Hình như anh cũng chẳng bất ngờ, kéo hành lý vào dòng người đợi cô.

"Người vừa rồi tên là Phó Thức Tắc, là bạn tôi.

Tôi có thể ngồi cùng anh ấy không?" Vân Ly lấy giấy tờ của mình ra.

Nhân viên ở quầy làm thủ tục hơi nghi ngờ nhưng cũng không nói nhiều: "Anh vừa rồi ngồi ở khoang thương gia còn của chị là khoang phổ thông."

"..."

Khóe miệng Vân Ly ỉu xìu, cô nhớ công ty chỉ thanh toán cho khoang phổ thông.

Trong lòng rỉ máu, Vân Ly hỏi: "Vậy chuyển khoang thì sao..."