Ham Muốn

Chương 3



Phaedra rời bàn viết để đáp lại tiếng gõ cửa của bà Cirillo. Liệu bà ta muốn thêm tiền ngay bây giờ ...

Một cảnh tượng tuyệt vời đang chờ đợi cô khi cô mở cửa phòng. Bà Cirillo không ở đó một mình. Huân tước Elliot đứng cạnh bà ta.

Phaedra cố gắng giữ bình tĩnh mặc dù cô muốn hét to lên vì sung sướng. Nếu anh ấy ở đây, có nghĩa là điều đó đã được giải quyết.

"Huân tước Elliot, xin mời vào. Mời ra ngoài, thưa bà."

Bà Cirillo nâng cặp lông mày trên đôi mắt mèo đen trước sự xua đuổi này. Phaedra đuổi bà ta ra.

"Tôi hy vọng ngài mang tin tốt đến cho tôi, huân tước Elliot." Phaedra nói khi chỉ còn họ với nhau.

"Sự giam giữ của cô đã kết thúc. Chúng ta phải cảm ơn thuyền trưởng Cornell của con tàu Euryalus. Anh ta đã giúp chúng ta nói chuyện với Sansoni."

"Cám ơn Chúa vì hoàng gia Navy." Cô chạy về phía cửa sổ và mở toang cách cửa chớp. Tên lính canh ở bên ngoài không còn ở đó nữa. "Tôi phải đi dạo dọc bờ vịnh tối nay. Tôi không thể tin được." Cô chạy tới Elliot và ôm chầm lấy anh. "Tôi rất biết ơn ngài."

Anh mỉm cười dịu dàng khi cô buông anh ra. Anh dường như hiểu được niềm sung sướng của cô và tha thứ cho sự vồ vập đó. Nếu cái nhìn của anh ấm áp hơn một chút từ cái ôm nồng nhiệt của cô, thì, sau cùng anh cũng là một người đàn ông.

Ngay lúc này đây anh lại hoàn toàn cao quý trong bộ áo khoác dài màu nâu được may hoàn hảo và đôi giày ống cao. Nụ cười của anh có thể xua tan sự nghiêm nghị trên khuôn mặt dòng họ Rothwell. Không giống như những người anh của mình, huân tước Elliot có tiếng là hay cười và dường như đó là sự thật.

Anh nhìn quanh phòng khách của cô. Cái nhìn của anh dừng lại trên bàn viết. "Tôi e là mình đã làm ngắt quãng việc viết thư của cô.

"Một sự ngắt quãng mà tôi mong chờ nhất. Tôi đang viết cho Alexia và kể về câu chuyện đau buồn của tôi. Ít nhất có một cơ hội nào đó khi ngài quay lại đây tôi có thể đưa lá thư đó cho ngài."

"Tại sao lại không hoàn thành bức thư ngay đi và để cô ấy biết tất cả đã tốt đẹp? Tôi sẽ đưa nó cho Cornel. Anh ấy sẽ đưa thuyền về Portsmouth trong hai ngày nữa và sẽ gửi nó đi London."

"Thật là một ý kiến tuyệt vời, liệu ngài có nghĩ tôi thô lỗ khi viết thêm vài dòng nữa."

"Dĩ nhiên là không, cô Blair. Không một chút nào."

Cô ngồi xuống và viết thêm một đoạn để kể cho Alexia rằng nhờ có em chồng của cô ấy, huân tước Elliot mà mọi chuyện đã được giải quyết êm thấm. Cô gập thư lại, ghi địa chỉ, đóng dấu lên và đứng lên cầm bức thư trong tay. Huân tước nhẹ nhàng nhận bức thư từ tay cô và đặt vào trong áo khoác.

Anh quan sát kĩ căn phòng. "Cô Blair, tự cô ra mở cửa. Vậy nữ tì của cô đâu?"

"Tôi không có nữ tỳ, huân tước Elliot ạ. Không người hầu. Thậm chí ở London cũng không có."

"Đó là bởi vì một niềm tin mang tính triết học khác à?"

"Đó là một quyết định rất thực tế. Một người bác đã để lại cho tôi một khoảng thu nhập đáng nể, nhưng tôi muốn tiêu nó cho những việc khác."

"Vô cùng khôn ngoan. Tuy nhiên, không có người hầu rất bất tiện."

"Chẳng bất tiện chút nào cả." Cô xoay người và những tà áo đen mỏng cùng mái tóc dài bay bay. "Một chiếc váy thế này không cần một cô hầu gái giúp tôi và mái tóc của tôi chỉ cần một chiếc lược là đủ."

"Tôi không nghĩ về việc làm váy của cô. Tôi muốn nói với cô về những gì đang diễn ra. Không có một cô hầu gái trong căn phòng này..."

Anh lo lắng cho danh tiếng của cô nếu như cô ở trong phòng một mìnhđàn ông. Sẽ quyến rũ thế nào.

"Huân tước Elliot, điều đó không thể làm hại tôi, vì tôi không quan tâm đến những quy tắc xã hội ngu xuẩn đó. Hơn nữa, đây lại là một buổi gặp mặt mang tính chất công việc, phải không? Sự riêng tư của chúng ta không chỉ được phép trong những hoàn cảnh như vậy mà cũng cần thiết nữa." Cô nghĩ anh sẽ không chấp nhận sự có lý logic của cô mặc cho nó đúng là như thế. Những người đàn ông không thích chấp nhận điều đó.

Nhưng trước sự ngạc nhiên của cô, anh đầu hàng ngay lập tức. "Cô nói đúng. Do đó, Chúng ta cứ tiếp tục. Cô không ngồi à? Chúng ta có thể mất thời gian đấy."

Đột nhiên anh tỏ ra rất nghiêm túc. Nghiêm khắc, gay gắt và ...cứng nhắc. Cách anh chỉ về chiếc đi văng có vẻ như ra lệnh nhiều hơn là yêu cầu lịch sự. Việc đứng vẫn đang hấp dẫn cô hơn. Nhưng cô ngồi xuống chỉ bởi anh mang đến cho cô tự do.

Anh ngồi xuống một chiếc ghế đối diện với cô. Anh nhìn cô như thể đang đánh giá cô. Anh hẳn là chưa bao giờ ngắm nhìn cô trước đây và lúc này đây đang tìm lời giải đáp cho những hình ảnh khác thường ở cô.

Cô không thể làm lung lay cảm giác mà cô có thể nói rằng cô chưa bao giờ thấy anh như vậy trước đây. Không có gì trong trò vui của anh lúc này ngoài một cái nhìn lâu dò xét và chiếm lĩnh. Nó khiến cô không dễ chịu chút nào. Một phản ứng rất phụ nữ hằn sâu trong cô.

Đó là điều đáng nguyền rủa nhất ở những người đàn ông đẹp trai. Vẻ đẹp của họ khiến bạn rơi vào thế yếu khi họ có xu hướng chú ý đến bạn. Người đàn ông này rất đẹp trai. Anh ấy cũng rất nam tính ở mọi cách thức và khôn ngoan trong mọi tình huống tồi tệ nhất. Lúc này đây anh đang thận trọng làm cô bối rối. Anh không làm điều đó vì lý do nhục dục, cô chắc điều đó. Thoảng qua trong anh ấy không phải sự cám dỗ ấy, và cô cảm nhận rõ điều đó.

Bảo vệ, sở hữu, chinh phục - phải chăng đó đều là các khía cạnh của cùng một bản năng? Một người đàn ông sẽ không từ bỏ nếu như chưa kích thích được đối phương và một người đàn bà thì dễ dàng bị đánh bại nếu như cô ta không chú ý. Cô tự hỏi liệu cái phần xưa cũ đó trong bản chất của người đàn ông có nổi lên trong anh không.

"Alexia đã nhờ tôi chăm sóc cô, cô Blair. Đó là sự thật. Tuy nhiên, tôi còn những lý do khác và bây giờ đã đến lúc nói ra

"Chúng ta chỉ gặp nhau duy nhất một lần rất ngắn trong đám cưới của Alexia. Tôi không thể nghĩ ra những lý do đó có thể là gì."

"Tôi nghĩ là cô có thể đấy."

Anh đang làm cô khó chịu. "Tôi cam đoan là không thể."

Giọng nói của anh thể hiện cảm nhận của anh về sự khó chịu của cô. "Cô Blair, tôi được biết cô là một thành viên góp vốn trong nhà xuất bản của Merris Langton. Và cô thừa kế cổ tức của cha cô trong nhà xuất bản."

"Đó không phải là thông tin được công khai, thưa huân tước Elliot. Những người đàn ông cho rằng phụ nữ không bao giờ thành công trong kinh doanh và nhiều người tin rằng một phụ nữ cố gắng làm điều đó là bất thường, vì vậy tôi chọn cách giữ im lặng. Như thế, thành kiến đó sẽ không ảnh hưởng đến hoạt động của nhà xuất bản."

"Cô có dự định tham hoạt động của nó không?"

"Tôi sẽ tham gia quyết định chọn chủ đề xuất bản, nhưng tôi mong là ông Langton sẽ tiếp tục nắm những vấn đề thực tế. Tôi muốn biết ai đã cho ngài biết chuyện này. Liệu có phải luật sư của tôi đã tiết lộ."

"Luật sư của cô vô tội." Anh không nhìn cô nữa. Đôi mắt của anh lấp đầy bóng tối. Sự bối rối xuất hiện trong cái đầu thông minh ở người đàn ông lịch thiệp này, và niềm say mê tri thức đã giúp anh viết lên một bộ sách lịch sử lừng danh khi chưa đầy hai mươi ba tuổi.

"Cô Blair, tôi rất tiếc phải báo cho cô một tin xấu. Merris Langton đã qua đời vì bệnh tật sau khi cô rời London. Ông ấy đã được khâm liệm vài ngày trước khi tôi đến đây."

Cô vốn đã sợ rằng ông Langton sẽ không qua khỏi, nhưng về cái chết của ông ta vẫn khiến cô bàng hoàng. "Đó là một tin thật sự xấu, huân tước Elliot ạ. Cám ơn ngài đã cho tôi biết. Tôi không biết nhiều về ông ấy, nhưng sự ra đi của ông ấy rất đáng buồn. Tôi đã hy vọng ông ấy sẽ giúp tôi duy trì nhà xuất bản, nhưng cuối cùng tôi phải gánh vác nó một mình."

"Bây giờ tất cả là của cô?"

"Bố tôi đã sáng lập ra nhà xuất bản và trợ giúp cho nó. Cổ phần của cha tôi là phần mà ông để lại, nhưng nếu ông Langton chết, cổ phần của ông ấy sẽ trở thành của bố tôi. Vâng, vì vậy, tôi nghĩ bây giờ tất cả nó sẽ là của tôi."

Sự bối rối của anh biến mất. Sự nghiêm nghị trở lại. Rất lạnh lùng. "Trước khi Langton bị bệnh, ông ta đã đến gặp anh trai tôi. Ông ta nói rằng cuốn hồi ký của bố cô sắp được xuất bản. Ông ta yêu cầu chúng tôi đưa cho ông ta một khoản tiền lớn nếu muốn ông ấy bỏ đi một vài đoạn trong bản thảo có liên quan đến gia đình tôi."

"Ông ta đã làm vậy sao? Thật kinh khủng! Tôi rất bất ngờ về sự phản bội này trước những nguyên tắc của bố tôi, và thật sự xin lỗi vì người đồng sự của tôi."

Cô đứng lên, đi đi lại lại, bị kích động về sự tiết lộ này. Huân tước Elliot cũng lịch sự đứng lên, nhưng cô không để ý vì cô đang bận tâm suy nghĩ xung quanh âm mưu ngớ ngẩn của Langton. Điều đó có thể làm cho toà soạn vốn dĩ đã chao đảo lún sâu thêm xuống.

Cô cũng biết rất rõ về tình trạng tài chính bấp bênh của nó, và là một thành viên cô chịu trách nhiệm đối với tất cả các khoản nợ. Cô tin rằng cuốn hồi ký của cha mình sẽ giải quyết được tất cả những việc đó. Nếu ông Langton làm tổn hại đến tính nguyên vẹn của cuốn sách xuất bản, thế giới có thể chối bỏ nó hoàn toàn.

"Tất cả là lỗi của Harriette Winson," cô nói, cô mất hết tinh thần trong sự tức giận. "Cô ấy đã tạo ra một tiền lệ nhục nhã khi bắt những người yêu thương cô ấy phải trả tiền để bỏ đi tên của họ. Tôi đã viết cho cô ấy về điều đó. Harriette, tôi đã viết như vậy, lấy tiền để xoá đi hồi ký là một việc làm sai lầm. Đó chỉ là một kiểu tống tiền nhỏ mọn. Tất nhiên, cô ấy chỉ nghĩ đến cái túi tiền của mình. Đó là kết quả của cuộc sống phụ thuộc mà cô ấy chọn và những hành động ngông cuồng ngốc ngếch mà cô ấy làm." Cô bước đi có chủ tâm hơn. "Ông Langton chắc chắn cũng đến gặp những người khác nữa. Tôi không thể tin ông ấy lại công kích đạo đức nhà xuất bản chúng tôi bằng cách này."

"Cô Blair, làm ơn đừng đóng kịch nữa. Gia đình tôi đã chuẩn bị tiền cho Langton. Tôi tìm cô để nói rằng chúng tôi sẵn lòng trả cho cô."

Đóng kịch? Cô dừng lại và nhìn thẳng vào anh. "Huân tước Elliot, tôi nghĩ là ngài đã hiểu lầm tNgài đang gợi ý tôi nhận tiền để biên tập cuốn hồi ký đó theo ý ngài ư?"

"Chúng tôi hy vọng rằng cô sẽ chấp nhận."

Cô tiến về phía anh, gần đến mức có thể đọc được những suy nghĩ trong mắt anh. "Lạy trời, anh nghĩ rằng tôi biết ông Langton làm việc này phải không? Anh tin rằng tôi là đồng phạm phải không?"

Anh không trả lời. Anh chỉ quay đi, hoài nghi về sự sửng sốt của cô. Tức giận về giả thiết của anh và cảm thấy nhục nhã bởi sự xúc phạm, cô bỏ đi. "Huân tước Elliot, cuốn hồi ký của cha tôi sẽ được xuất bản ngay khi tôi trở về Anh. Mọi chi tiết trong đó. Đó là ước muốn cuối cùng của cha tôi, yêu cầu tôi xuất bản nó lúc ông sắp qua đời. Tôi sẽ không bao giờ chọn lọc những điều mà thế giới chỉ nên biết từ những dòng chữ của ông. Tôi thật sự biết ơn ngài về việc liên quan tới Sansoni, nhưng tốt nhất chúng ta nên kết thúc cuộc nói chuyện ở đây. Nếu tôi có người hầu, tôi sẽ bảo cô ấy tiễn ngài. Nhưng, ngài biết đấy, ngài sẽ phải tự về."

Để tỏ rõ sự xua đuổi của mình, cô bước nhanh tới phòng ngủ và đóng cửa lại.

Cô chưa kịp trấn tĩnh lại thì cửa phòng đã lại được mở ra. Huân tước Elliot nhẹ nhàng đi theo cô vào và đóng cửa lại.

"Chuyến thăm của tôi chưa kết thúc đâu và vụ làm ăn của chúng ta chưa hoàn thành, cô Blair ạ."

"Sao ngài dám - Đây là phòng ngủ của tôi, thưa ngài."

Anh khoanh tay lại, ra vẻ uy thế của đàn ông đầy thách thức. "Thông thường điều đó có thể ngăn cản tôi, nhưng một người coi khinh mọi nguyên tắc xã hội ngu xuẩn như cô mà lại nói rằng tôi không nên vào đây sao. Hãy nhớ lại đi?"

Cô không cho rằng quy tắc xã hội đặc biệt đó quá ngu xuẩn. Nó tồn tại vì một lý do khác. Một lý do giản dị. Đó là không gian riêng tư nhất của cô, nơi tôn nghiêm của cô. Không khí bắt đầu thay đổi khi anh nhìn vào cái tủ quần áo và chiếc bàn trang điểm nơi chứa những thứ cá nhân của cô. Cái nhìn của anh chầm chậm về phía chiếc giường, rồi tiến lại gần cô.

Những suy nghĩ của anh không thể che giấu như anh tưởng. Cô nhận ra những thay đổi tinh tế trong thái độ của anh, sự cứng rắn mà anh khoác lên mình không thể che đậ điều đó. Một người đàn ông không thể ở gần một chiếc giường cùng một người phụ nữ mà lại không xao động. Đó chính là tên quái thú của bản năng tự nhiên mà họ luôn phải tranh đấu.

Nó cũng khiến cô băn khoăn. Cách anh vừa xúc phạm cô là vũ khí tốt nhất chống lại sự thân mật đáng đe doạ trong căn phòng này. Sự yên lặng ngắn ngủi trở nên nặng nề và cảm giác hồ hởi hấp dẫn đang khuấy động mạnh trong cô.

Một hình ảnh thoáng qua trong đầu cô. Đó là huân tước Elliot nhìn cô, mặt của anh rất gần cô, mái tóc đen rối tung nhưng lại hợp thời trang và những suy nghĩ của anh hoàn toàn lộ ra. Cô nhìn thấy đôi vai trần của anh và cảm thấy áp lực từ cơ thể của anh và cái ôm chặt của anh trên da cô. Cô cảm thấy...

Cô buộc những hình ảnh đó ra khỏi đầu, nhưng sự đáp lại phản chiếu trong trong mắt anh ấy. Cô biết những suy nghĩ của cô lang thang đâu đây, như thể cô biết những ý nghĩ của anh cũng vậy.

Anh buông tay ra. Cô nghĩ có thể anh sẽ tiến về phía cô. Cô tự hỏi liệu anh có xúc phạm cô hơn nữa không? Có những người đàn ông hiểu lầm cô và chẳng biết gì cả, nhưng huân tước Elliot thì không ngu dốt. Nếu như anh ấy hành động theo tiếng gọi của tình cảm đang thì thầm giữa họ thì nó sẽ là sự tấn công tàn bạo và chủ tâm.

Anh tránh nhìn cô, làm loãng đi sự thân mật, nhưng không hoàn toàn làm biến mất nó. Sự tự tôn của cô là thừa thậm chí nếu bản thân cô đang sục sôi bất bình.

"Bản viết tay đó ở đâu?" anh hỏi. "Cô có mang nó theo không?"

"Tất nhiên là không. Tại sao tôi lại làm thế chứ?"

Anh đưa mắt tới chiếc tủ. "Cô có thề không? Nếu không tôi sẽ phải tìm nó."

"Tôi thề, và ngài không dám tìm. Ngài không có quyền ở lại đây một chút nào."

"Thật sự, tôi dám, nhưng chúng ta sẽ thảo luận về chuyện đó sau."

Điều đó nghĩa là gì? "Tôi đã để nó lại London ở một nơi rất an toàn. Đó là những dòng hồi ký của cha tôi, những dòng cuối cùng của ông. Tôi sẽ không bao giờ bất cẩn với nó."

"Cô đã đọc nó rồi chứ?"

"Tất nhiên."

"Vậy cô biết điều mà ông ấy viết về gia đình tôi. Tôi muốn cô nói cho tôi về điều đó bây giờ. Chính xác từng từ như cô có thể nhớ."

Anh không phải đang yêu cầu được biết mà là đang đòi hỏi. Sự độc đoán chế ngự của anh khiến cho lòng biết ơn của cô đối với sự giúp đỡ của anh nhạt đi nhanh chóng.

"Huân tước Elliot, tên của gia đình ngài và Easterbrook chưa bao giờ được nhắc đến trong tác phẩm đó."

Điều đó làm anh ngạc nhiên. Sự lạnh lùng của anh kéo dài đủ lâu để cô có thể nhìn thoáng qua người đàn ông hoà nhã tốt bụng, người mà lần đầu tiên vào phòng cô. Điều đó không kéo dài. Sự phân tán tràn ngập qua mau và ý nghĩ sắc bén về điều cô nói lại loé lên.

"Cô Blair, Merris Langton đã đến gặp anh trai tôi và đã miêu tả chi tiết những lời buộc tội cha tôi. Có điểm nào trong bản viết tay đó có thể ám chỉ những thứ liên quan đến cha mẹ tôi không?"

Cô ước gì anh đã không nêu câu hỏi theo cái cách đó. "Chỉ có một phần mà có thể liên quan, tôi nghĩ vậy."

"Làm ơn hãy miêu tả nó."

"Tôi không muốn."

"Tôi nài nỉ đấy. Xin hãy nói cho tôi bây giờ."

Giọng của anh, thái độ của anh, cách thể hiện của anh nói lên rằng anh không hề ấp ủ một cuộc tranh luận. Chưa bao giờ trước đây, cô bị một người đàn ông yêu cầu làm gì một cách năn nỉ như vậy.

Có lẽ tốt nhất anh và gia đình anh nên được cảnh báo. Đoạn mà họ nói đến là một trong số những đoạn khiến cô ngẫm nghĩ trong cuốn hồi ký.

"Cha tôi đã miêu tả một bữa tiệc đêm tại nhà riêng cách đây vài năm trước khi mẹ tôi qua đời. Họ chiêu đãi một nhà ngoại giao vừa trở về từ vùng thuộc địa. Cha tôi muốn biết những điều kiện thật sự ở đó. Người đàn ông trẻ này uống rất nhiều và trở nên buồn rầu. Mỗi ly rượu của ông ta đều tiết lộ một sự kiện gì đó liên quan đến quân đội Anh ở thuộc địa."

Nhắc đến vùng thuộc địa cũng thu hút sự quan tâm của anh. Cô nhăn mặt một cách kín đáo. Cô đã hy vọng lời đồn đại đó không phải sự thật, nhưng...

"Tiếp tục đi, cô Blair."

"Ông ấy nói khi ông ấy ở đó, một viên chức Anh đã chết. Người ta công bố cái chết là do bị sốt nhưng thực tế ông ấy bi bắn. Ông ấy được tìm thấy sau khi đi tuần tra. Có những nghi vấn về một nhân viên khác, người đã đi theo ông ấy nhưng không có bằng chứng. Thay vì công kích nhân viên kia, người ta thông báo một nguyên nhân giả dối về cái chết."

Bây giờ anh giấu phản ứng của mình rất tốt. Cô nhìn thấy một khuôn mặt sắt đá. Sự im lặng của anh thật khủng khiếp, nhưng lại đang run lên với sự tức giận muốn trào ra.

"Cô Blair, nếu cô định liên kết câu chuyện của người đàn ông đó với gia đình tôi, thì hẳn cô biết lời đồn đại thô bỉ về cha tôi và cách ông công bố người yêu của mẹ tôi trên vùng thuộc địa đó. Một nơi có viên chức bị chết vì sốt đó."

Cô nuốt sự khó chịu vào lòng. "Tôi có lẽ đã có lần nghe về chuyện đó."

"Nếu cô nghĩ vậy, thì chắc là nhiều người cũng thế. Không Langton thì cô đã gặp khó khăn khi tạo dựng lên mối liên hệ và vẽ ra kết thúc. Nếu cô xuất bản phần đó, sẽ ám chỉ rằng cha tôi đã thuê một nhân viên để giết người yêu của mẹ tôi. Việc thiếu đi tên các nhân vật sẽ có thể ảnh hưởng đến danh tiếng của cha tôi và ông ấy không thể bảo vệ chính mình khi đã nằm dưới mồ."

"Tôi không tin."

"Mẹ kiếp, đó thật sự là điều sẽ xảy ra và cô biết điều đó. Tôi yêu cầu cô bỏ đi phần đó của cuốn hồi ký."

"Huân tước Elliot, tôi rất thông cảm cho sự lo lắng của ngài. Thật sự là vậy. Tuy nhiên, cha tôi đã giao trách nhiệm cho tôi xuất bản những dòng hồi ký của ông, và nó là nhiệm vụ mà tôi phải làm. Tôi đã nghĩ rất lâu và khó khăn về chuyện này. Nếu tôi bỏ đi những câu được cho là làm hại hay gây khó khăn cho người này hay người kia, thì nó chẳng còn lại là b

Anh bước tới cô và nhìn cứng rắn. "Cô sẽ không xuất bản lời dối trá này."

Sự kiên quyết của anh có thể cảm nhận thấy rõ ràng. Anh không mang thái độ giận dữ hay sự đe doạ lỗ mãng ra để nhấn mạnh những sức mạnh mà anh sẽ dùng để đối phó với cô. Vây xung quanh cô chỉ là một cảm giác nam nữ nhẹ nhàng. Cảm giác đó chưa lúc nào rời bỏ căn phòng này, nó tạo ra tâm trạng chứa mọi góc cạnh của bản năng đen tối.

"Nếu đó là lời nói dối, tôi sẽ suy xét đến việc bỏ nó đi," cô nói. "Nếu tôi tìm thấy bằng chứng rằng người đàn ông đó chết vì cơn sốt, hay vị khách của cha mẹ tôi rút lại câu chuyện đó, khi ấy tôi sẽ bỏ phần đó đi. Tuy nhiên, đó là vì Alexia, không phải vì ngài hay Easterbrook."

Điều đó ngăn cản anh. Một nụ cười từ từ lại xuất hiện. "Vì Alexia? Nó tiện cho cô quá. Bây giờ cô có thể rút lui mà không để cho tôi thắng."

Anh cũng hiểu cô rõ hơn. Cô không quan tâm bằng chứng của điều đó.

Anh nhìn xuống một cách tử tế hơn rất nhiều. Khoảng cách gần của họ được tạo nên bởi cơn thịnh nộ của anh đột nhiên không thích hợp nữa. Khi cơn tức giận nguôi đi, một không khí căng thẳng khác lại kéo đến và chật cứng.

Anh không rút lui khi cô yêu cầu bằng đôi lông mày nhướn lên. Thay vào đó anh nâng một món tóc của cô và nhìn nó. Anh dịu dàng đan kết nó qua những ngón tay.

"Cha cô có chỉ rõ tên của ai trong số những người đàn ông đó không, cô Blair? Nhà ngoại giao trẻ ở bữa tiệc tối đó hay vị viên chức bị tình nghi?"

Anh không đụng vào cô nhưng việc nghịch những sợi tóc của cô ám chỉ những điều mà cô không nên cho phép nó tồn tại. Chỉ mình họ trong căn phòng này cùng với sự đối đầu đã xoá đi những cách thức bảo vệ tốt nhất. Cảm giác nhạy cảm anh tạo ra xung quanh cô rất hấp dẫn, tán tỉnh cô, tạo cảm hứng về thể xác.

Chinh phục, chiếm lĩnh, bảo vệ - Cô chắc rằng anh chuẩn bị tàn nhẫn và đi xa hơn nữa nếu anh nghĩ rằng như thế sẽ đạt được thứ anh muốn. Cô không tự tin là mình có thể đánh bại được cảm giác đang đến.

"N trẻ được mời đến ăn tối hôm đó tên là Jonathan Merriweather."

Anh nhìn vào mắt cô, ngờ vực. "Merriweather chính là trợ lý của công sứ Anh tại đây, ở Naples này."

"Rất tiện cho anh còn gì."

Bàn tay anh thoa lên tóc cô mạnh hơn. Trò chơi nhạy cảm đang được điều khiển. "Cô đến đây để gặp ông ấy à? Đó là lý do mà cô ở Naples? Cô định chú giải cuốn hồi ký đó và thêm vào những cái tên mà cha cô đã kín đáo bỏ đi? Cuốn sách sẽ bán chạy hơn khi đó và tôi dám nói rằng toà soạn của cô có thể sử dụng nguồn thu nhập này."

Cô cầm những ngọn tóc mà anh đang nắm và kéo tay anh ra. Sự phẫn nộ của anh giúp cô quên đi cái cảm giác bàn tay ấm áp của anh dưới mái tóc cô, và trong mắt anh phản chiếu sự ý thức của anh về hành động của cô.

"Tôi mong cuốn hồi ký của cha tôi sẽ được ưa thích mà không cần bất cứ chú giải nào, nhưng cám ơn ngài về sự gợi ý. Tuy nhiên, tôi không ở đây vì mục đích đó."

Đó là một lời nói dối trắng trợn nhưng cô không có cảm giác áy náy nào về việc lừa người đàn ông này. Ở một khía cạnh nào đó, mối quan tâm chủ yếu của anh ta trong việc điền thêm những khoảng trống trong cuốn hồi ký không liên quan đến gia đình anh.

"Huân tước Elliot, tôi đến đây để thăm những khảo cổ được khai quật và sự phá huỷ ở phía nam. Tôi cần chuẩn bị rời thành phố này ngay lập tức và tiếp tục cuộc hành trình của tôi như kế hoạch. Do đó, một lần nữa tôi phải yêu cầu ngài rời khỏi đây."

"Chuyến đi của cô sẽ phải hoãn thêm vài ngày nữa. Tôi không thể cho phép cô đi như vậy."

Cô cười. Sự ngạo mạn của người đàn ông trở nên kỳ quặc. "Ngài có cho phép tôi hay không, không là mối quan tâm của tôi."

"Đó thật sự là điều cô nên quan tâm đó. Tôi đã cảnh báo cô rằng sự tự do của cô có thể kéo theo một số điều kiện và cô hứa chấp nhận chúng."

"Khi ngài đến, ngài đã không nói về những điều kiện."

"Cái ôm ấm áp của cô đã phân tán tôi."

Cô nhìn anh một cách hoài nghi. "Những điều kiện đó là gì?"

Anh nhìn mái tóc chảy dài của cô. Điều đó có nghĩa là anh nhìn khắp cơ thể cô. Cô ấy nghĩ mình đã phát hiện ra một cảm giác về sự sở hữu, nó như thể anh vừa nhận được một món quà và đang xem xét giá trị của nó.

"Gentile Sansoni sẽ chỉ thả cô nếu cô được tôi giám hộ. Tôi phải chịu trách nhiệm hoàn toàn về cô và hứa chỉnh đốn cách cư xử của cô."

Cơn thịnh nộ bùng phát trong đầu cô. Dĩ nhiên là huân tước Elliot đang rất hài lòng về sự ngạo mạn và những mệnh lệnh đột ngột của ngày hôm nay. "Điều đó không thể chấp nhận được. Tôi chưa bao giờ chịu sự điều khiển của một người đàn ông. Điều đó sẽ làm mẹ tôi không yên nơi chín suối. Tôi từ chối đồng ý điều kiện này."

"Cô lại muốn có cơ hội gặp lại Sansoni hay sao? Điều đó dễ thôi."

Cô im lặng trước lời de doạ.

Huân tước Elliot không thật sự cười khi anh đi về phía cửa, nhưng anh không giấu sự thích thú trước hoàn cảnh khó xử của cô.

"Cô Blair, chúng ta sẽ tới Bombay cùng nhau sau khi tôi nói chuyện với Merriweather. Từ giờ đến lúc đó cô không được rời phòng mà không có tôi hộ tống. À, và không ai, Marsillios hay Pietro được thăm cô cả. Tôi sẽ bị kết tội nếu cô lại tạo ra những trận đấu kiếm nữa trong khi cô đang trong sự quản thúc của tôi. Tôi đã thề sẽ giám sát cô, và tôi hy vọng cô cộng tác và nghe lời."

Quản thúc? Giám sát? Vâng lời? Cô sững sờ đến mức anh đã đi khỏi trước khi cô kịp nhận thức những lời nói đáng nguyền rủa của anh.