Hàm Quang

Chương 40



Hà Điền Điền vừa về tới nhà liền đập vào lưng Hàm Quang: “Đều tại anh, đều tại anh! Tôi thất tình rồi!”

Hàm Quang đang làm sô cô la, Hà Điền Điền đánh anh, anh cũng không quay đầu lại, bình tĩnh nói: “Đừng lộn xộn.”

Hà Điền Điền: “Bây giờ trong đầu Tạ Trúc Tâm, tôi không khác gì một kẻ cuồng tình dục! Đều tại anh! Hu hu hu....”

Trên ngón tay của anh dính một chút sô cô la, đưa đến trước mặt cô: “Nếm thử xem.”

“Ồ.” Cô liếm một chút.

“Ngọt không?”

“Ngọt… Tôi thất tình rồi!” Cô phẫn nộ nhìn anh.

"Vậy sao?" Tay của anh không tiện chạm vào cô, thế nên anh dùng cằm cọ cọ trên đỉnh đầu cô: “Chúc mừng.”

Hà Điền Điền tức chết.

Phương Hướng Bắc đang ngồi bên bàn ăn trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người: “Hai người… Mỗi ngày đều muốn diễn phim thần tượng sao?”

Hà Điền Điền đi đến bên cạnh bàn ăn, ngồi xuống thở hồng hộc, cô gục xuống bàn, vùi mặt vào cánh tay. Vừa nghĩ tới hôm nay cô nói với Tạ Trúc Tâm những lời mà tự nhủ lòng mình là “lời nói thật” thì lập tức xấu hổ đến đỏ cả mặt.

Phương Hướng Bắc không thấy cô đang xấu hổ. Anh ta chỉ nghĩ cô đang đùa. Nhưng có một việc, anh ta cảm thấy phải nói cho Hà Điền Điền: “Điền Điền, cô không nên quá dùng sức để đánh Hàm Quang, người máy cũng biết đau.”

“Hả?” Hà Điền Điền ngẩng đầu, kì lạ nói: “Người máy cũng biết đau ư, sao tôi bán người máy lại không biết?”

“Có một số việc không thích hợp để công chúng biết nên không dễ dàng công khai, làm không tốt còn bị chống lại. Công ty của các cô đang đứng ở vị trí tiền tuyến của công nghiệp sản xuất trí tuệ nhân tạo, ở đầu sóng ngọn gió rất dễ bị lôi ra chặt chém.”

Hà Điền Điền lắc đầu: “Tôi không tin. Nếu đã phiền phức như vậy, tại sao còn muốn thiết kế cảm giác đau vào trong người máy?”. Harry Potter fanfic

“Cái này phải nói đến nguyên vật liệu. Nơi quan trọng để người máy có thể mô phỏng chân thực chính là đại não, trên cơ bản chia làm hai bộ phận. Một bộ phận có chức năng là cảm giác và cảm xúc, một bộ phận khác có chức năng là ký ức và suy nghĩ. Hai bộ phận này dùng vật liệu không giống nhau, nhưng có một tên chung là: mã số mô phỏng. Mã số mô phỏng có thể tích nhỏ nhắn, là con số cải tiến quan trọng trong công nghiệp.”

“Sau đó thì sao?”

“Bộ phận phụ trách cảm giác và cảm xúc bao gồm thị giác, thính giác, vị giác, xúc giác, các loại cảm giác đau, mấy bộ phận này không phải độc lập, mà có liên quan, hỗ trợ lẫn nhau, cùng với bộ phận phụ trách suy nghĩ là một thể thống nhất không thể tách rời, tóm lại một câu là rất phức tạp. Bọn chúng là một chỉnh thể. Nếu như chỉ bỏ đi cảm giác đau sẽ làm hệ thống bị hỗn loạn. Giống như con người bị rối loạn nhân cách. Hoặc nếu muốn hệ thống ổn định mà không có cảm giác đau thì chi phí sẽ rất cao. Cho nên...” Phương Hướng Bắc nói xong thì dang tay ra.

Hà Điền Điền hỏi: “Tất cả người máy đều như thế này sao?”

“Cái này tùy thuộc vào mức độ dày đặc máy móc thần kinh, cũng như trình độ trí tuệ nhân tạo của người máy. Giống như phân loại phần cứng, trí tuệ nhân tạo cao cấp thì năng lực nhận biết mạnh hơn nhiều so với trí tuệ nhân tạo cấp thấp. Nói cách khác, trí tuệ nhân tạo càng cao cấp thì càng sợ đau.”

Hà Điền Điền cẩn thận nhìn Hàm Quang rồi hỏi anh: “Hàm Quang, lúc nãy tôi đánh anh đau sao?”

“Ừ.”

“Tôi xin lỗi."

“Không có thành ý.”

“Vậy làm sao mới có thành ý?”

“Xoa cho tôi.”

Hà Điền Điền: =.=

Trong lòng rất cắn rứt, cô đứng dậy xoa lưng cho anh.

Phương Hướng Bắc bất đắc dĩ bày ra một vẻ mặt khác, tự nhủ: “Lại bắt đầu diễn…”



Vì an ủi Hà Điền Điền thất tình, Phương Hướng Bắc rủ cô đi ăn cùng với minh tinh đang nổi tiếng nào đó. Hà Điền Điền đã từng thấy minh tinh phiên bản hàng nhái của chị Mùa Xuân, bây giờ thấy được bản thật, quả nhiên vẫn đẹp hơn bản nhái…

Bữa ăn này mọi người đều không vui vẻ gì.

Phương Hướng Bắc không vui vì anh ta có cảm giác mình bị minh tinh già kia trêu chọc, anh ta rất muốn nói với toàn thế giới rằng anh ta thẳng.

Hà Điền Điền không vui bởi vì ánh mắt của tên minh tinh kia đều đặt trên người Phương Hướng Bắc, không có cảm xúc gì với cô, rất lạnh lùng khiến cô không cảm thấy được an ủi chút nào.

Minh tinh kia không vui bởi vì anh ta nghĩ phú nhị đại có ý với anh ta giống như trong tiểu thuyết, không ngờ lại đưa fan hâm mộ đến gặp mặt anh ta, hơn nữa còn có người máy tên Hàm Quang kia, mở miệng là làm anh ta nghẹn chết, từ trước tới giờ anh ta chưa bao giờ chịu uất ức như vậy, vì muốn giữ mặt mũi trước mặt Phương Hướng Bắc nên không tiện đáp trả.

Hàm Quang cũng không vui. Không vì lý do gì cả, đơn giản là không vui, nhìn ai cũng thấy ngứa mắt.

Về sau bữa ăn đều bị Hàm Quang điều khiển, ai cũng bực mình.

Sau đó liền qua loa kết thúc.

Sau đả kích này, Hà Điền Điền đã lĩnh hội thêm được một điều về cuộc đời này. Cô cảm thấy đóa hoa đào của mình cũng chỉ như vậy mà thôi, so với việc tán trai, không bằng sống thực tế một chút, làm việc thật tốt, sớm ngày trả hết nợ. =.=

Thấy Giáng Sinh đã tới gần, các cô sẽ có một lượng tiêu thụ lớn. Hà Điền Điền chỉnh đốn lại tư tưởng, quyết định cố gắng đặt danh dự sự nghiệp lên đầu.

Trước Giáng sinh một ngày lại nhìn thấy tin tức liên quan tới Tạ Trúc Tâm. Cũng không phải cô cố tình chú ý, chỉ là trong lúc nhàm chán mở ra thì liền thấy, liên quan tới hội nghị đưa trí tuệ nhân tạo phát triển được tổ chức ở Thâm Quyến.

Tạ Trúc Tâm làm đại biểu cấp cao đứng phát biểu trong hội nghị. Ảnh chụp giới thiệu hội nghị là hình anh ta. Phông nền hội trường màu xanh da trời, anh ta đeo tai nghe và microphone, trên mặt đầy ý cười.

Hà Điền Điền bĩu môi, nhẫn nhịn hồi lâu, cuối cùng không mở tin tức, tắt đi.



Lần hội thảo ngành nghề trí tuệ nhân tạo này, trong danh sách tham dự vốn không có Tạ Trúc Tâm. Nhưng Phương Thành Tứ nhạy cảm, phát giác được cảm xúc trợ thủ đắc lực của mình đang sa sút nên đưa anh ta đến Thâm Quyến giải sầu.

Quan hệ của hai người cũng không phải nghiêm túc giống như cấp trên cấp dưới luôn có giới hạn rõ ràng, đôi khi giống bạn bè hơn.

Tạ Trúc Tâm nói xong thì đi xuống dưới, ngồi bên cạnh Phương Thành Tứ. Phương Thành Tứ luôn cầm máy tính trong tay để xem văn kiện, anh ta nghĩ Phương Thành Tứ đang xử lý việc công ty nên không quấy rầy.

Vậy mà Phương Thành Tứ đưa máy tính cho anh ta: “Cậu xem đoạn văn này đi.”

Tạ Trúc Tâm nhận lấy, đoạn văn viết:

… Chúng tôi cho rằng, trí tuệ nhân tạo cũng là một loại sinh mệnh. Bọn họ không giống như con người cần phải thông qua các kiểu đổi cũ thay mới để đáp ứng nhu cầu cuộc sống. Bọn họ chỉ cần có điện năng đầy đủ là có thể duy trì nhu cầu cuộc sống. Bọn họ có một cơ thể mạnh mẽ (hoặc có thể nói là không cần thân thể), tuổi thọ dài. Hiện tại trí tuệ nhân tạo trong một số lĩnh vực đã có trình độ vượt xa con người. Nếu như trí tuệ nhân tạo có được trình độ tư duy như con người, thậm chí có tình cảm, chúng tôi có lý do để cho rằng (đối với con người để thừa nhận việc này rất khó), loại trí tuệ nhân tạo này còn tồn tại cao hơn con người, là một loại hình thái sinh mệnh hoàn toàn mới…







Tạ Trúc Tâm chỉ đọc một đoạn rồi trả lại máy tính cho Phương Thành Tứ, cười nói: "Sếp cũng thích đọc tiểu thuyết sao?”

“Đây không phải là tiểu thuyết, mà là một luận văn.”

“Hả? Viết luận văn dạng này có thể thấy năng lực cũng không nhỏ…”

Phương Thành Tứ vui vẻ: "Thật ra đây là một phần bài tập của lớp triết học. Lúc viết luận văn này người đó mới 16 tuổi.”

“16 tuổi sao, không tệ.” Tạ Trúc Tâm đánh giá.

“Ừ. Từ trước đến nay tôi chưa từng thấy người nào tài năng như cậu ta.”

Tạ Trúc Tâm hơi nhíu mày.

Phương Thành Tứ: “Tôi nói vậy cậu đừng để ý, mặc dù cậu cũng là một thiên tài nhưng so với cậu ta… vẫn còn một khoảng cách.”

Tạ Trúc Tâm tò mò hỏi: “Người mà sếp nói tới là ai vậy?”

“Mộc Xuân Phong.”

“À, có nghe qua.”

“Đáng tiếc…” Phương Thành Tứ nói đến đây khẽ thở dài một cái: “Trời cao đố kỵ người tài.”

Tạ Trúc Tâm nhìn vẻ mặt của Phương Thành Tứ, cũng không quá giống đang đau lòng. Anh ta hỏi: "Này sếp, anh đã quen biết Mộc Xuân Phong từ trước rồi sao?”

“Ừ. Cậu ta và Phương Hướng Bắc cùng nhau lớn lên, tôi thường xuyên gặp cậu ta.”

Tạ Trúc Tâm gật đầu, không nói gì thêm. Nói về người đã chết, anh ta không biết phải nói gì. Mà quan điểm của Mộc Xuân Phong lại tương đối cực đoan, anh ta cũng không quá đồng ý.

Phương Thành Tứ lại khẽ thở dài, nói: “Trúc Tâm, tôi muốn tìm một thứ.”

“Thứ gì?”

“Đồ vật trong phòng thí nghiệm của Phương Hướng Bắc.”

"Anh biết bọn họ nghiên cứu cái gì sao?”

“Đương nhiên tôi biết." Phương Thành Tứ cười: “Tôi hiểu rõ Mộc Xuân Phong, khả năng rất lớn là loại não trí tuệ nhân tạo.”

Tạ Trúc Tâm lắc đầu: “Tôi cảm thấy không có khả năng này, coi như anh ta thật sự đang nghiên cứu loại não trí tuệ nhân tạo thì cũng không chắc sẽ thành công.”

“Tin tôi đi, người khác không làm được, không có nghĩa Mộc Xuân Phong không làm được.”

Tạ Trúc Tâm im lặng hồi lâu mới hỏi: “Nhưng không phải phòng thí nghiệm đã bị tiêu hủy rồi sao?”

“Phòng thí nghiệm bị hủy không có nghĩa là loại não trí tuệ nhân tạo kia bị hủy. Chúng ta nên lạc quan một chút.”

Vẻ mặt Tạ Trúc Tâm không mấy lạc quan.

Phương Thành Tứ vỗ bờ vai của anh ta, nói: “Thử một chút đi. Giá trị của loại não trí tuệ nhân tạo lớn như thế nào, có lẽ không cần tôi phải nhiều lời.”

“Ừm.”

Sau đó hai người không nói gì. Một lát sau, Tạ Trúc Tâm nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động. Phương Thành Tứ nghĩ anh ta đang xem tin tức, trong lúc lơ đãng nhìn qua, thấy anh ta đang mở tin nhắn.

Mở tin nhắn cũng không nhắn gì, chỉ nhìn màn hình đang sáng, xem lại lịch sử cuộc trò chuyện.

Đối tượng trong tin nhắn là “Hà Điền Điền”.

Phương Thành Tứ không thể tưởng tượng nổi, từ không thể tin được đến cảm thấy buồn cười. Anh ta hỏi Tạ Trúc Tâm: “Không phải cậu nhớ mãi không quên cô gái não tàn đó chứ?”

Tạ Trúc Tâm ngước mắt nhìn anh ta: "Anh đã bao giờ yêu đương chưa?”

Đây đúng là câu hỏi khó đối với Phương Thành Tứ. Anh ta rất đào hoa nhưng thật sự chưa từng yêu đương.

“Với lại cô ấy không não tàn.” Tạ Trúc Tâm nói thêm một câu.