Hamster Của Đại Công Tước phương Bắc

Chương 18: Một chú chuột vuông vừa vặn (1)



"Ngài không muốn sao?"

Tôi hỏi, lấy mu bàn tay quệt mẩu bánh quy dính trên miệng.

Kyle sau khi thấy tôi đột nhiên lấy trong túi ra một chiếc bánh quy, hắn nhìn tôi ăn với ánh mắt phức tạp, sau đó ngoan ngoãn nắm tay tôi.

"Chưa ai từng khiêu vũ với ta hai lần trong một bữa tiệc."

À, vậy hả? Thực ra, không thích cũng không sao, ngài nhảy với ai không quan trọng. Mục đích của tôi là đến gần Belial hơn.

Khi tôi cố gắng buông tay mà không hề hối hận, hắn ta lại dùng sức kéo tôi lại.

Tên này. Đồng nhất tí đi. Lời nói và cơ thể đang hành động trái ngược nhau đấy.

"Tôi nghe nói chưa ai mời ngài nhảy hai lần mà?"

Bất chấp câu hỏi của tôi, Kyle vẫn bình tĩnh.

"Ta chưa bao giờ nói là ta không thích."

"Huh"

Nghĩa là muốn hả?

Phải, tôi thà đứng lên chân gã này còn hơn dẫm lên chân một ai đó mà tôi không quen biết. Ít nhất thì không còn phải lo lắng về việc chạy theo điệu nhảy.

Tiếng vĩ cầm báo hiệu điệu nhảy thứ hai bắt đầu. Âm thanh này có chút quen thuộc. Nếu nghe kỹ hơn, tôi có thể nhớ ra, nhưng rất tiếc, tôi không có thời gian để nghe nhạc một cách nhàn nhã.

Ngay từ đầu, tôi đã ngang nhiên đặt chân lên mu bàn chân của hắn. Kyle thậm chí không cảm thấy sức nặng của tôi và bắt đầu di chuyển. Hắn phải di chuyển nhanh hơn trước, nhưng anh không hề tỏ ra khó khăn.

'Có sức khỏe thật tốt.'

Tôi quay đầu lại để tìm Belial và Sen. May mắn thay, chiếc váy màu xanh lá cây của Sen lấp lánh dưới ánh đèn chùm nên không quá khó để tìm thấy cô giữa đám đông.

Không! Tên Belial mất não kia, đừng đến trung tâm! Anh có muốn bị đèn chùm đập vào lưng không!

"Ah."

Đáng tiếc, vì là hoàng tử, những người khác theo tự nhiên tránh sang một bên khi anh ta đứng ở trung tâm. Kyle, người đã lo lắng trong giây lát, cũng đã rời khỏi trung tâm vài bước.

'Ah... tôi không thể.'

Chỉ có nội tâm của tôi, biết trước tương lai, đang bùng cháy.

Lo lắng, ánh mắt tôi cứ hướng về cái đèn chùm. Vì lý do nào đó, đèn dường như nhấp nháy một chút. Trong khi cau mày trước ánh sáng chói lóa, tôi cố gắng nắm bắt sự khác biệt dù là nhỏ nhất.

Lúc đó, Kyle đổi chỗ cho tôi và hướng lưng tôi vào chiếc đèn chùm.

"Ngươi không tập trung sao?"

Tôi đáp hờ hững.

"Có gì cần tập trung sao? Dù sao Điện hạ cũng đã lo hết rồi mà."

Vì vậy, thay vì dành thời gian chú ý tới tôi, hãy nhảy thật tốt. Để mọi người không cười nhạo khi họ nhìn thấy chúng ta. Họ nói rằng tôi không có danh dự hay nhân quyền nào để đánh mất, nhưng với Đại công tước Blake thì hoàn cảnh lại khác.

Kyle tặc lưỡi, hơi khó chịu. Việc tôi thỉnh thoảng kiểm tra vị trí của Belial dường như nghĩ rằng tôi quan tâm đến anh ấy.

"Ngươi có thích Hoàng tử Belial không?"

Nếu tặng anh ta hai bông hoa, người ta sẽ nghĩ rằng chúng tôi sắp kết hôn. Tôi chỉ nhận thiệp mời và tặng một bông hoa trắng cho cái giá thôi.

'Ừm, nghĩ lại thì, trông tôi đáng nghi lắm.'

Điều gì sẽ xảy ra nếu một tên không rõ danh tính xuất hiện từ trên trời và nhận mời từ Belial, mặc bộ vest mà anh ấy tặng và thậm chí còn tặng hoa?

Nó không chỉ đáng ngờ, mà còn đáng ngờ đến không ngờ. Nếu bạn giống tôi, bạn sẽ bị tra hỏi ngay lập tức.

"Không phải như thế... Truyện Điền Văn

Tôi đưa mắt nhìn theo Belial và nói, tôi biết điều đó thật khó tin, nhưng thà hối hận sau khi tai nạn xảy ra còn hơn.

Kyle hỏi với một nụ cười gượng gạo.

"Nhìn cậu ta chăm chú như vậy?"

'Ai cơ? Chăm chú gì?'

Bất cứ ai nhìn thấy tôi sẽ biết rằng tôi là một người bị ám ảnh bởi Belial và không biết phải làm gì. Phải không?

Belial Serena Meinhardt là mối đe dọa lớn nhất và là nhân vật phản diện chính của Kyle Blake. Đối với tôi, người phải nâng cao mức độ phép màu bằng cách hồi sinh Kyle, Belial là một người mà tôi không thể không để tâm.

Lợi ngài cũng là lợi cho tôi, anh bạn. Bảo vệ lưng kẻ thù là bảo vệ phương Bắc, là bảo vệ tính mạng của ngài. Vì vậy, tôi cũng sẵn sàng bỏ mạng mình luôn.

"Cùng khiêu vũ đi. Dù sao ngài cũng là chủ nhân của lâu đài, tại sao lại ở một góc như thế này?"

"Hướng đó, kia. Chúng ta hãy đến trung tâm nào."

Kyle ném cho tôi một cái nhìn nghi ngờ, nhưng cuối cùng vẫn tiếp tục như tôi đã nói. Nghe lời đấy.

Sau đó, một âm thanh chói tai vang lên. Két. Ngay cả với một âm thanh nhỏ nhất, đã làm tôi ngẩng đầu lên.

[● ﹏ ●◉]

Xem cách hệ thống phản ứng, có vẻ như nó có cùng tâm trạng như tôi. Tôi thấy lòng mình như lạnh giá. Có phải số phận là bất cứ điều gì có thể xảy ra sẽ xảy ra bằng cách nào đó?

'Không.'

Không phải như thế.

Tôi không muốn bỏ cuộc dễ dàng vì dòng chảy của tác phẩm gốc là như vậy, hoặc vì nó được cho là sẽ diễn ra theo cách đó. Tôi đã đến đây để thay đổi nó mà.

[Σ ( っ° Д °;)っ]

[(>^<;;)っ]

[(╥_╥)=(╥_╥)]

Nhiều cửa sổ hệ thống bật lên cùng lúc. Nó thậm chí còn chớp nháy như thể đại diện cho trái tim tha thiết của mình.

Két. Cái đèn rung chuyển mạnh hơn trước khi bóng đen phủ lên trán Kyle trong giây lát.

"Tin tôi đi."

Tôi thì thầm.

"Dù tôi có làm gì đi chăng nữa, tôi sẽ không làm bất cứ điều gì để lấy đi cuộc sống của ngài."

Tôi có điên mới làm vậy.

Khẽ cười, tôi bước khỏi chân Kyle, đồng thời đẩy đôi vai rắn chắc của hắn ra. Nó xảy ra rất nhanh làm cánh tay đang ôm chặt eo tôi nới lỏng.

Tôi quay lại và ném mình vào phía Belial.

Crack.

Đúng lúc đó, mấu nối lỏng lẻo bị đứt và đèn chùm rơi xuống. Khi Belial và Sen đứng giữa sàn nhảy cũng là lúc tất cả các nhạc cụ cất lên cao trào.

Có lẽ Kyle đã nhận ra tình hình quá muộn. Hình như hắn đã đưa tay ra phía sau lưng tôi. Tất nhiên, tôi không có thì giờ để nhìn lại.

Thời gian như trôi chậm lạ thường, mặc dù không có chuyện như vậy xảy ra.

Cánh tay vươn ra hết mức của tôi không thể chạm tới Belial. Thay vào đó, tôi đẩy Sen ra, và Belial ôm lấy Sen khi cô ấy mất thăng bằng và ngã sang một bên.

bang-!

Chiếc đèn chùm rơi xuống. puck! Cùng lúc đó, một tiếng động lớn làm toàn thân tôi rung chuyển, và sau đó kính vỡ thành hàng nghìn mảnh.

Âm nhạc đã tắt từ lâu. Mọi người hét lên, và Kyle gào to.

Giống như hắn đang gọi tên tôi.

Nhưng ý nghĩ đó không tồn tại được lâu. Mắt tôi nhòe đi. Nỗi đau ập đến như một cơn sóng thủy triều.

Tôi không chắc mình đã mất bao nhiêu giây để bất tỉnh. Nghĩ lại, thật may là ý thức tôi đã mất đi sớm. Vì vậy nên tôi không phải trải qua nỗi đau khủng khiếp đó quá lâu.

Đó là một cảm giác không thể tả được bằng lời. Sảnh tiệc hoành tráng vốn rực rỡ lộng lẫy nhanh chóng trở nên nhốn nháo.

"Người đâu! Sơ tán khách!"

Trước tiếng hô khẩn cấp, cánh cửa đồng loạt mở ra và lính canh bước vào.

(Đoạn này sang POV của Kyle)

Kyle nhanh chóng đỡ cậu thanh niên đã gục và nhìn Sen. Cô ấy đang đỡ Belial. Có vẻ như bàn tay cô đã bị thương bởi một mảnh thủy tinh văng vào người.

"Cứ để tôi!"

Sen nói vội. Kyle thậm chí không thể trả lời và ôm chặt người trong vòng tay.

"Gọi bác sĩ."

Các lính gác vội vàng gật đầu trước mệnh lệnh của Kyle.

"Vâng, thưa Điện hạ. Họ sẽ đến đây ngay bây giờ.

"Không."

Không còn thời gian để đi xa đến tận đây. Kyle nghiến răng và nhìn xuống tay mình. Đôi bàn tay đeo găng của anh đỏ rực. Là vì nó đã thấm đẫm máu của cậu ấy.

Nhìn thấy tình trạng, đã quá muộn để đưa cậu ta đến chỗ bác sĩ. Tốt hơn nên đến một địa điểm ở giữa. Đó là đâu?

Chẳng có gì phải suy nghĩ nhiều.

"Đến phòng làm việc."

(Cashew/Shu's POV)

Ai đó gọi cái tên Shu à?

Ngoài sự độc đáo, chàng trai trẻ với ấn tượng kỳ lạ đã bất tỉnh. Đó là bởi vì tôi đã bị một chiếc đèn chùm rơi trúng và thậm chí lăn trên sàn nhà.

May mắn thay, chiếc đèn chùm không rơi vào đầu tôi. Nếu nó rơi đúng vị trí, tôi đã ngỏm tại trận lần thưa hai rồi.

(Kyle's POV)

Không có thời gian để nhìn quanh phòng tiệc. Kyle lao như điên đến phòng làm việc. Anh chạy xuống bốn bậc thang một lúc, cố gắng hết sức để giữ cho cơ thể không rung lắc.

Tôi cảm thấy người cậu ấy lạnh dần trong vòng tay. Quần áo ướt sũng máu, làm nỗi lo lắng tăng lên.

Lẽ ra tôi phải bắt cậu ta lại.

Tuy mọi chuyện xảy ra rất nhanh, nhưng tôi ngay lập tức duỗi tay ra. Bởi vì tôi đã nghe một linh tính mách bảo rằng tôi phải giữ cậu lại.

Tuy nhiên, tôi đã không thể. Chỉ có mái tóc nâu mỏng của cậu ta đung đưa trước mắt tôi như một bóng ma.

Có phải do tâm trạng của tôi không? Cơ thể của Shu dường như được bao bọc trong ánh sáng trắng tinh khiết. Đó có phải là ánh sáng từ chiếc đèn chùm, hay...

"Này."

Tôi muốn hỏi kẻ lạ khả nghi kia.

Nói đi. Ngươi thậm chí đã dự đoán được đúng không? Tại sao ngươi lại lo lắng nhìn quanh, như thể biết tất cả những điều này sẽ xảy ra? Có phải vì đã thấy trước tai họa này nên ngươi đã liên tục tìm Belial hay nhìn lên trần?

Trừ khi là một nhà tiên tri, ngươi không thể thấy trước tương lai. Không, ngay cả một nhà tiên tri cũng không thể dự đoán các sự kiện một cách chính xác.

Nếu vậy, làm thế quái nào mà cậu ta biết được?

Cảm giác như bụng tôi đang bốc cháy. Kyle lăn lộn 10 năm trên chiến trường khắc nghiệt và tàn khốc của miền Bắc. Vì vậy, anh chưa bao giờ nhìn thấy hoặc phải chịu những vết thương tồi tệ như thế này.

Tuy nhiên, tôi cảm thấy một cảm giác nguy hiểm kỳ lạ. Thật khó để làm dịu cơn thịnh nộ bên trong.

'Đừng chết.'

Anh lẩm bẩm một mình.

'Đừng chết.'

Người đáng ngờ và kỳ lạ.

"Bác sĩ sao?"

"Mọi người nói rằng ông ấy đang chăm sóc những người bị thương khác. Ông ta nói rằng sẽ đến ngay với những dụng cụ cần thiết để điều trị chấn thương, vì vậy sẽ có mặt ở đây trong mười phút nữa."

"Được rồi... "

Kyle lau mồ hôi. Ngay khi đặt cậu ta xuống, anh cởi bỏ áo ngoài, nhặt những mảnh kính vỡ ra khỏi cơ thể và băng lại để cầm máu.

Ngay cả khi đang cai quản nơi này, tôi cũng không thể làm gì hơn. Kyle liếc nhìn khuôn mặt của Shu. Ngực cậu ấy phập phồng, mặc dù rất nhẹ.

'Cố lên. Mười phút thôi.'

Anh cũng phải đối mặt với những vấn đề thực tế. Đặc biệt nếu Belial bị thương, đây có thể là mối đe dọa lớn cho tương lai của miền Bắc.

"Ta đi thu dọn đống lộn xộn trong sảnh tiệc. Theo ta."

"Tôi nên làm gì với căn phòng?"

"Giữ cửa mở. Để các bác sĩ có thể vào ngay và điều trị cho cậu ta."

"Rõ."

Kyle buộc chân mình phải di chuyển.

Trên đường đến phòng tiệc, tâm trí tôi vẫn còn ở trong phòng làm việc. Tốc độ tăng dần lên trong vô thức. Tôi cảm thấy mình phải hoàn thành công việc và mau chóng trở lại với người đó.