Hamster Của Đại Công Tước phương Bắc

Chương 3: Tiếng chuột kêu lúc nửa đêm (3)



Ôi chúa ơi, làm ơn hãy làm gì đấy với cái tên nghiện hamster chết tiệt này đi, được không?

"Một bên lông của ngươi bị xẹp à?"

Đối với một người ngủ cả ngày úp lưng xuống... Đây có phải là lần đầu tiên ngài nhìn thấy một con chuột hamster không?

"Dễ thương quá..."

Này, tránh môi của ngài ra

Mỏ của ngài.

Gọi mỏ có hơi...

Môi ngài bị làm sao vậy?!

Lãnh chúa phương Bắc máu lạnh và nghiêm khắc, người mạnh nhất Đế chế Meinhardt, Đại công tước Blake.... Đã có những lời đồn ngớ ngẩn như việc hắn có thể giết người chỉ bằng ánh mắt.

Ngài đã làm điều đó hơn mười lần rồi, dừng lại đi. Tôi cần lau mặt!

"Ta còn tưởng rằng ngươi bị bệnh cơ, Cashew. Sao ngươi lại ngủ lâu như vậy chứ."

Tôi ổn. Tôi biết là chuột hamster ngủ rất lâu. Nhưng tôi không biết rằng tôi đã ngủ lâu như vậy đấy.

Khi tôi coi Kyle là người bảo vệ của mình, tôi nghĩ mình không bị ốm trong tương lai. Chắc chỉ cần lỡ ho một cái là hắn sẽ đốt lò sưởi lên và đóng tất cả cửa sổ trong lâu đài Blake để giữ ấm.

Khi Kyle thấy tôi đã tỉnh, hắn ta túm lấy tôi và bắt đầu hôn như một kẻ điên. Nhờ ngài, mà tôi sắp chết rồi đấy!

- Jjiek! (Để tôi yên!)

Buông ra! Sao ngài không bỏ tôi xuống? Hamster rất đáng sợ khi chúng cắn đấy...!

[Nhiệm vụ! Nhiệm vụ!

(⊙﹏⊙)!]

Hệ thống vội vàng xuất hiện và ngăn cản tôi tấn công thằng cha đó.

Tôi siết chặt ngón trỏ của hắn bằng cả hai tay với ý định cắn hắn ta, nhưng tôi đã kịp dừng lại giữa chừng rồi nhìn chằm chằm vào khoảng không.

"...Tôi quên mất. Tôi đang trong vai một 'người bạn'. "

Hắn ta làm tôi khó chịu đến mức tôi gần như quên mất nhiệm vụ của mình là làm một con thú cưng và suýt chút nữa thì đã cắn...

Dù gì, tôi cũng đã không cắn hắn.

Tôi là một người thông minh và sáng suốt.

"Vừa rồi..."

Kyle nhìn tôi với vẻ mặt hơi bất ngờ. Bằng cách nào đó, hắn ta đã hiểu được rằng tôi định cố gắng để cắn hắn? Tôi xấu hổ và đánh mắt nhìn nghiêng sang chỗ khác.

"Hả, tại sao, làm sao mà...?"

Đó là một nỗ lực đấy. Tôi không có cắn đâu. Tôi chỉ đưa ngón tay lên miệng thôi. Mà cả, làm sao hắn biết được chứ? Đây có phải là một loại giác quan thứ sáu bí ẩn hay được nhắc tới nào đó không? Tất nhiên là có thể nó sẽ phù hợp với Đại công tước phương Bắc...

"Ngươi tính hôn ta à? Dễ thương thật đấy."

Ah, hắn ta còn ngốc hơn cả một con gấu... Hắn bây giờ trông giống một con Gấu phương Bắc, chứ không phải là Đại công tước phương Bắc nữa. Dù sao thì, nhiệm vụ cần được hoàn thành một cách an toàn, vì vậy tôi phải cố chịu đựng.

[Giá trị kỳ diệu hiện tại: 1,3%]

'...Cái số này bị sao vậy?

Hệ thống nói rằng đó là một phần kì diệu nhỏ, nhưng thế này có phải là quá nhỏ hay không đây? Để làm tăng cái này lên 100% sẽ mất bao lâu thì mới có thể quay trở lại được chứ, tôi thà chết chứ nhất quyết không phải chịu đau khổ ở đây đâu.

[(ง°̀ω°́)ง Một cơ hội để cứu vãn nhân loại]

Tiếng lải nhải của Kyle xuyên từ tai này qua tại kia khi tôi nhìn vào phần thưởng hiện lên trên màn hình hệ thống.

[Một người hamster... Không, thậm chí cậu có thể là trở lại dáng hình của một con người thật sự!]

'Đúng! Phải vậy chứ!

Ngươi đang cố gắng làm cho ta biến một con người thật sự đúng không, Hệ thống?

Yeah, đáng lẽ ra ngươi nên làm điều này ngay từ đầu. Ta không thích việc phải trở thành một con hamster. Tôi cũng không nói rằng mình sẽ bỏ mặc Kyle, vì vậy hãy bắt đầu bằng cách chăm sóc con chuột chết tiệt này...

[Bắt đầu với nhiệm đầu tiên trên bánh xe chạy cho chuột hamster ]

Gì cơ?

[Chạy 1.000 vòng.]

[Phần thưởng: 'Biến hình']

'Một nghìn vòng á?'

Đùa ta đấy à? Ý ngươi biến thành gì? Một con diều hâu? Hay là biến hình ngẫu nhiên?

Tôi nắm chặt tay và nhìn lên. Nào, tên kia, bắt đầu với một cái tát thôi. Chỉ một lần thôi. Đưa mặt đây.

[(˃̣̣̥᷄⌓˂̣̣̥᷅);;;]

Đừng khóc. Ta không muốn bị nước mắt của ngươi làm cho yếu lòng đâu. Ngoài ra, 'Biến hình' là cái gì vậy và tại sao tôi lại phải chạy một nghìn vòng trên bánh quay chạy thế? Tôi vốn không nghĩ là mình có thể trở thành người ngay lập tức.

"Được rồi, ta sẽ nghe ngươi giải thích."

Hãy để ta nghe ý nghĩa của nó và nếu ta không hài lòng, thì ngươi phải giao cho ta một nhiệm vụ khác.

[Đó là một việc tốt để cải

thiện thể lực!]

Tôi lại giơ nắm đấm lên.

Đừng cố đánh trống lảng. Ta là kiểu người thường kiểm tra kĩ các điều khoản và điều kiện bắt buộc khi đăng ký các trang web. Ngươi không thể lừa được ta đâu, Hệ thống.

[(́ඉ⌓ඉ);;;]

Kyle vuốt ve trán, lưng và sau tai tôi trong khi tôi đang vật lộn với cái hệ thống chết dẫm này.

Tốt thôi... miễn là ngài thấy

vui.

Nó tốt hơn nhiều so với việc hắn ta liên tục hôn tôi. Nó cũng lành mạnh hơn nữa.

[Tôi sẽ cho cậu một gợi ý.]

Hệ thống nhấp nháy vài lần, như muốn nói lời xin lỗi.

[Câu chuyện càng chi tiết thì điều kiện nhận thưởng càng phức tạp.]

Điều đó nghe có vẻ không giống một lời nói dối. Chà, có cần thiết phải nói dối điều đó không nhỉ? Có rất nhiều điều đáng ngờ ở đây, nhưng hệ thống chỉ nói rằng nó sẽ cố gắng cứu tôi và nó cũng đã cung cấp cho tôi một số thông tin.

Nó còn đã sử dụng các biểu tượng cảm xúc kỳ lạ để trông thân thiện hơn. Tôi không còn cách nào khác ngoài việc tin tưởng vào nó.

'Nhưng tại sao tôi lại phải chịu khổ vì mấy cái điều kỳ diệu này chứ? Nếu tôi tách biển ra như Moses thì đó có phải là 'điều kì diệu' không?

[Tôi sẽ cho cậu 10% kì diệu (✧•⌄•)]

(*10 thôi à:))

Biển bị chia cắt, nhưng nó rất khó...

Tôi nhìn lên Kyle, người đang xoa hai bàn chân trước của tôi.

Dù sao thì việc cứu người này này sẽ giúp tôi nhận được thưởng nào đó. Mặc dù tôi đã bỏ dở cuốn tiểu thuyết giữa chừng, khi Kyle vẫn còn sống, tôi đã đọc khá chăm chỉ.

Kyle Jane Meinhardt có mối quan hệ không mấy tốt đẹp với Belial, là nam chính cũng như hoàng tử thứ hai của Đế quốc Meinhardt. Họ thích cùng một người phụ nữ. Về phần Belial, người luôn kiểm soát anh ta, thường xuyên xúc phạm anh ta nhưng không tới mức quá rõ ràng. Sau khi xác nhận rằng Kyle có tình cảm với Serena, Belial bắt đầu thể hiện thái độ thù địch trắng trợn với anh.

Nghĩ lại thì Kyle, người được cho là Đại Công tước không có tình người cũng như cảm xúc, có thực sự yêu Serena hay không? Thật khó để mà có thể tưởng tượng được việc Kyle bị ám ảnh bởi Serena, nhân vật chính của câu chuyện gốc.

"Những ngón chân màu hồng và chiếc mũi nhỏ này. Thật tuyệt..."

Không, suy nghĩ lại thì, tôi nghĩ mình có thể hình dung ra nó.

Này Đại công tước, đừng có làm điều này ở bất cứ nơi nào khác. Tất cả đàn ông và phụ nữ, dù già hay trẻ, đều sẽ chạy đến tận cùng lục địa. Khuôn mặt khi cười của ngài thật sự rất đáng sợ đấy.

Sau tất cả, tôi thực sự hy vọng cái tên cuồng chuột hamster này thả tôi ra càng sớm càng tốt.

Được rồi. Kể từ bây giờ, tôi sẽ phải chạy trên vòng quay chạy. Không hơn, và cũng không kém một nghìn vòng... Ôi chúa ơi, tại sao người lại khiến một con chuột hamster ấm áp như tôi khó khăn vậy chứ?

"Điện hạ, ngài có ở trong đó không?"

Sau đó, có người gõ cửa phòng làm việc. Âm thanh yếu ớt của tiếng gõ dường như là của một hiệp sĩ từ điền trang Blake.

Kyle cẩn thận thả tôi lại vào chuồng, rồi đứng thẳng lưng lên. Mặt hắn từ từ cứng lại khi hắn dựa vào cửa sổ. Hắn ta thường thể hiện sự lạnh lùng ngoài mặt, nhưng lần này hình như nó còn lạnh hơn bình thường. Không khí xung quanh hắn ta trở nên sắc bén như một lưỡi kiếm được rèn bởi những cơn gió lạnh nhất của phương Bắc.

"Vào đi."

"Thưa Điện hạ. Trước khi lên đường làm nhiệm vụ vào ngày mai, tôi nghĩ ngài nên để ý quanh lãnh thổ. Đã tới lúc các thương gia phải đến nơi rồi".

"Được."

Một giọng nói trầm thấp, nghiêm túc vang lên. Vẻ ngoài mờ nhạt của anh không thấy đâu nữa, chỉ còn lại một cỗ khí lạnh lẽo bao trùm.

Kyle nói chuyện với người của hắn ta, giao những tài liệu anh để ở trên bàn làm việc. Cuộc trò chuyện kết thúc nhanh đến mức nếu tôi thả lỏng dù chỉ một giây, tôi sẽ bỏ lỡ mất ba chủ đề.

Dù không cần thiết một con hamster phải hiểu biết về những vấn đề xoay quanh Đại Công tước, cơ mà...

"Thì ra bình thường ngài là loại người này.

Toàn bộ thời gian tôi nhìn vào khung cảnh ấy và bằng cách nào đó cảm thấy nó không được quen thuộc cho lắm, nó cho tôi thêm một cảm xúc mới lạ.

Với đôi môi mím chặt, đôi mắt nghêu ngao và những cử chỉ thoải mái nhưng đầy sức nặng đã khiến Kyle trông như một người hoàn toàn khác.

"Không, đó là điều bình thường. Hắn ta đã đối xử với tôi như thế nào...'

Dù sao thì hắn cũng là con người.

"Ta phải đi."

Một bóng đen phủ lên đầu tôi. Kyle nhìn tôi và nói với giọng trìu mến.

"Thời gian không có ta sẽ hơi nhàm chán đấy, nhưng hãy ráng đợi thêm một lát nữa. Ta sẽ trở lại ngay.

Ồ không, đó là mệnh lệnh của hoàng gia, không thể coi thường nó. Nó có nghĩa là ngài phải hoàn thành nó thật hoàn hảo.

Kyle nhìn tôi với vẻ mặt đầy tiếc nuối, nhưng hắn không chần chừ lâu mà rời khỏi phòng làm việc ngay sau đó. Rốt cuộc, đây cũng là giới hạn của hắn. Đó là khi điền trang Blake náo loạn, ồn ào cả bên trong cũng như bên ngoài.

Đất đai cằn cỗi, ngoài bắc mùa đông kéo dài hơn nửa năm. Những con quái thú thỉnh thoảng sẽ xâm chiếm đất, còn hoàng gia thì đang tìm cơ hội để loại bỏ Kyle, người đã trở thành Đại công tước.

Bởi vậy, đã có rất nhiều người tìm cách ám sát hắn ta cũng như cắt đứt liên lạc của hắn với mọi người. Thân hình của tôi thì quá nhỏ bé.

'Tôi có thể giúp Công tước không đấu đá với Belial, nhưng không có cách nào để ngăn hắn làm việc quá sức cả...

Chà, có hơi buồn cười khi lo lắng cho một người vẫn tràn đầy năng lượng như vậy nhỉ. Tôi nghĩ mình là ai mà phải lo lắng cho hắn ta chứ, trong khi việc của bản thân mình còn chưa xong?

Tôi lầm bầm và nhấc chân bước lên bánh chạy.

"Nó lớn quá."

Đây chỉ là một cái bánh chạy bình thường thôi á? Huh? Tôi còn có thể gọi thứ này là bánh xe dành cho hamster không?

Về kích thước, nó có thể so sánh ngang với một cái vòng đu quay lớn. Với ngoại hình của một con chuột, nếu tôi chạy trên một bánh xe khổng lồ như vậy, chắc chắn các khớp của tôi sẽ bị bật ra mất.

Còn mạ khung nữa... Đại công tước Blake à, tiền của ngài có bị mốc không vậy? Trên thực tế, người ta nói rằng người miền Bắc phủ vàng vụn lên mì ống thay vì phô mai...

Kể cả khi nó là một cái vòng quay chạy cỡ nhỏ, thì vẫn khá khó để tôi có thể thực hiện chạy một nghìn vòng, tôi bắt đầu cảm thấy đầu gối của mình bị đau khi tôi chạy trên nó một lần.

[Cố lên! (૭˙∇˙)૭]

Này. Ta không bỏ tập gym chỉ vì tôi ghét chạy trên máy tập chạy bộ. Nếu tôi không thể ăn đồ ăn vặt... tôi hoàn toàn không động đến, và sẽ không bao giờ phải tập thể dục.

Nếu tôi mà ngụy biện, thì tất cả các nhà phát triển chương trình khác đều sẽ như vậy thôi. Tạo ra một trò chơi cũng có thể coi là một cách vận động. Giống như... Ờm, lúc nào mà tôi còn có thời gian để tập thể dục thế nhỉ? Tôi còn bận đến mức quên cả mặt của người thân.

Nhưng hiện tại, tôi đoán là mình sẽ phải tự nguyện làm tổn thương đôi chân của mình.

"Chúa ơi, tôi sắp chết tới nơi rồi..."

Hiển nhiên là, trước khi chạy được vài vòng, tôi đã bị hụt hơi.

Tôi có thể lực kém, cộng thêm với sức chịu đựng không đáng kể của một chuột hamster, tôi cảm thấy đây là điểm yếu tệ nhất của bản thân mình lúc này.

Tôi đã chạy chính xác ba vòng và ngừng lại. Mặc dù bị vấp té, tôi vẫn nằm dài trên bánh quay khi nó đung đưa qua lại, sau đó tôi ngã xuống. Ôi, tôi biết mình không thể làm điều này mà.

Nhưng nghe này. Lập trình viên vốn đã là một loài mỏng manh yếu đuối rồi. Nếu tôi có tay chân và một bờ vai khoẻ, thì tại sao tôi lại đi làm một nhà phát triển game chứ? Tôi đã phải theo đuổi con đường tập luyện thể dục, uống protein lắc vào mỗi buổi sáng và tối. Trong công việc của mình, và rồi tôi đã thành công, ngay cả khi tôi không phải là người có nhiều kinh nghiệm.

'Tôi không thể... Tôi không thể làm điều này nữa, tôi không thể! Aaaa! Ai đó hay giết tôi đi!

[☞☜☞Biến hình☜☜☜]

Hệ thống thậm chí còn mắc lỗi đánh máy vì quá gấp gáp.

Ta không biết nữa. Dù ngươi có đang vội hay không, thì Kyle vẫn còn một chặng đường dài phía trước, vì thế hãy để tôi chợp mắt một lát đi.

Chỉ có một điều tốt về việc chuyển sinh.

Chợp mắt mà không cần phải đi làm thật là...tuyệt vời.

Nếu chỉ có một bên lông của tôi bị xẹp xuống thì trông nó sẽ rất là buồn cười, vì vậy tôi quyết định ngủ nghiêng bên kia vào lần này, để cho lông xẹp đều. Tôi cuộn tròn, dùng mùn cưa làm đệm lót. Kể từ khi tên phiền phức kia rời đi, căn phòng đã trở lại yên ắng.

"Đã lâu rồi tôi không cảm thấy thoải mái như vậy."

Đây là cảm giác bình yên mà tôi chưa bao giờ cảm nhận được ở kiếp trước, khi tôi còn là một con người.